Nhập Thụy Chỉ Nam

Chương 23




Ninh Diệc Duy mượn cớ trên trường có việc gấp, không màng Lục Giai Cầm khuyên nhủ, xỏ vội giày chạy khỏi khu nhà.

Cậu đứng ven đường định vẫy taxi, cúi đầu mới thấy hai chiếc giày mình đang mang không cùng một đôi, ngoài di động và ví tiền không đem theo gì khác, quả là rối như tơ vò.

Vừa lúc một chiếc taxi tiến đến, Ninh Diệc Duy vẫy tay, lên xe rồi sực nhớ, mình đâu có biết chỗ Lương Sùng đang ở, đành nhờ tài xế cứ chạy về trước, còn cậu gọi cho Lương Sùng.

Tài xế lái rất chậm, liên tục ngó chừng, chờ Ninh Diệc Duy đọc địa chỉ, nhưng máy Lương Sùng bận, Ninh Diệc Duy loay hoay chừng năm phút điện thoại mới thông.

Lương Sùng vừa nhấc máy, Ninh Diệc Duy đã lập tức hỏi: “Anh đang ở đâu?”

“Ở nhà,” Bên Lương Sùng có tiếng người khác, hắn nói, “Mở hội nghị video.”

Ninh Diệc Duy “Ừ” một tiếng, lại hỏi Lương Sùng: “Giờ em đến có tiện không?”

Lương Sùng bảo người kia “Tiếp tục nói”, đáp lời Ninh Diệc Duy: “Đến đi, anh sắp xong rồi.”

Ninh Diệc Duy đọc địa chỉ cho tài xế, tài xế gật đầu, hướng nhà Lương Sùng thẳng tiến.

Xuống xe, Ninh Diệc Duy chậm rì rì vào thang máy, nửa phút sau, cửa thang máy mở.

Tầng một nhà Lương Sùng im ắng. Ninh Diệc Duy đổi giày bước qua huyền quan, thấy phòng ngủ trống không. Cậu đi lên tầng, rẽ xuôi rẽ ngược, nghe được loáng thoáng tiếng người trong thư phòng.

Cửa thư phòng không đóng kín. Ninh Diệc Duy nhìn xuyên khe hở, trông thấy Lương Sùng đang đứng quay lưng nghe điện thoại.

Tay phải Lương Sùng vô thức tỳ lên mặt bàn gỗ gụ, trong phòng không có âm thanh nào khác, có vẻ cuộc họp đã kết thúc.

Chẳng mấy chốc Lương Sùng cúp máy, nhưng hắn vẫn chưa xoay người. Ninh Diệc Duy nhẹ nhàng đẩy cửa ra, rón ra rón rén đến gần, ôm lấy Lương Sùng từ sau lưng.

—— Bước một nên là thế này nhỉ,lúc trên xe cậu đã nghĩ xong.

Ninh Diệc Duy thấp hơn Lương Sùng rất nhiều, người cũng gầy hơn, mặt cậu dán trên bả vai Lương Sùng, tay vòng qua eo hắn. Vì quá căng thẳng, ngón tay cậu đụng phải đồ trang trí trên bàn, mu bàn tay va trúng một quả địa cầu.

“Ninh Diệc Duy?” Lương Sùng khẽ động nhưng không di chuyển, nhẹ giọng hỏi.

“Ừm.” Ninh Diệc Duy cũng bị sự mặt dày của bản thân thuyết phục, cậu cảm giác được Lương Sùng cứng đờ khi mình kề cận hắn, nhưng vẫn nhất quyết không buông tay.

Cứ như thể giờ này khắc này, chỉ cần ôm kỹ Lương Sùng, Lương Sùng sẽ về bên cậu.

Lương Sùng cầm bàn tay Ninh Diệc Duy, dùng sức nới lỏng, xoay người cúi đầu nhìn cậu.

Ninh Diệc Duy lấy hết can đảm ngẩng đầu, đường nhìn dọc theo hầu kết Lương Sùng trượt lên trên, lướt qua cằm, mũi rồi đến mắt. Cùng Lương Sùng chạm mắt, Ninh Diệc Duy mới phát hiện sắc mặt hắn đang vô cùng khó coi.

Không phải kiểu khó coi khi bị Ninh Diệc Duy ôm trộm, mà là kiểu khó coi khi có sự cố quan trọng xảy ra.

“Có chuyện gì thế?” Lòng Ninh Diệc Duy chùng xuống, hỏi Lương Sùng.

Lương Sùng buông tay cậu, dừng một chút, thấp giọng nói: “Viện điều dưỡng gọi điện, bệnh bố anh tái phát, tình huống rất xấu.”

Giọng hắn vẫn vững vàng, nhưng Ninh Diệc Duy dễ dàng nhận ra nỗi lo âu của hắn. Ninh Diệc Duy kéo Lương Sùng một lần nữa, hỏi: “Anh đi bây giờ sao, ban nãy dì ở nhà em, anh báo dì chưa?”

“Bà ấy biết rồi,” Lương Sùng bình tĩnh nói, “Giờ anh đến sân bay, bọn anh đi cùng nhau.”

Lương Sùng dẫn Ninh Diệc Duy xuống tầng, đi trước Ninh Diệc Duy một bậc thang. Ninh Diệc Duy nhìn tấm lưng Lương Sùng, đột nhiên níu lấy cánh tay hắn, xúc động buột miệng: “Em cũng đi cùng anh.”

“Không cần,” Lương Sùng nghe thế, quay đầu nhìn Ninh Diệc Duy, khoé miệng nhếch lên rất khẽ, “Em lo học đi, đợi bố ổn định anh sẽ quay về.”

Di động Lương Sùng reo vang, là tài xế nhắn tin, nói đã chờ dưới cổng.

Ninh Diệc Duy theo Lương Sùng vào thang máy, nhìn từng con số lần lượt nhảy, lại nói: “Vậy cho em tiễn anh tới sân bay.”

Cậu cứ ngỡ Lương Sùng sẽ tiếp tục từ chối, nhưng ngay khi thang máy dừng ở tầng chót, Lương Sùng cất tiếng, “Được”.

Trên đường tới sân bay, Lương Sùng tiếp thêm vài cuộc gọi, Ninh Diệc Duy nghe cách hắn nói như đang thương lượng trì hoãn một số lịch trình quan trọng.

Ninh Diệc Duy cứ ngồi nơi đó, đáy mắt chăm chú nhìn sườn mặt Lương Sùng. Tư thế hắn ngay ngắn, cung cách hắn điềm đạm, tựa như mọi sự vẫn ổn. Cơn kích động đưa Ninh Diệc Duy đến nhà Lương Sùng đã trôi đi đâu mất, chỉ còn lại lo lắng xót xa.

Cậu chưa quên dáng vẻ Lương Sùng ôm mình rạng sáng vài năm trước tại bệnh viện.

Lương Sùng không được phép có thời khắc yếu ớt suy sụp, hắn nhất định phải bình tĩnh trong mọi tình huống, không để bất kì chuyện gì người nào tổn hại hắn mảy may.

Nhưng làm gì có kẻ trời sinh da sắt mình đồng.

Ninh Diệc Duy chờ Lương Sùng nghe xong một cú điện thoại, chậm rãi thò sang nắm lấy tay hắn. Lương Sùng liếc nhìn cậu, không cử động.

“Anh đừng sợ nha,” Ninh Diệc Duy không kìm được nhích đến ôm Lương Sùng, nửa dựa vào ngực hắn, cố gắng an ủi vỗ về, “Chú chắc chắn không có việc gì đâu.”

Mùi hương thuộc về Lương Sùng vấn vít hai bờ má khiến cậu không dám thở mạnh. Cậu ngẩng lên, môi đụng phải cằm hắn.

Lương Sùng đờ người. Hắn siết bả vai Ninh Diệc Duy, đẩy ra hơi thô bạo, cúi đầu ngắm nghía cậu.

Ánh mắt hắn lạnh, nhưng điểm xuyết nguồn nhiệt Ninh Diệc Duy không hiểu rõ. Cậu rụt vai, đang nghĩ nên nói gì thì Lương Sùng giương tay lên, chẳng buồn nhìn mà giật tấm ngăn giữa băng ghế lái và băng sau xuống, có lẽ dùng sức hơi quá, tấm ngăn trượt xuống rất nhanh, phát lên tiếng vang lanh lảnh.

Liền sau đó, Lương Sùng sáp lại gần, khoan thai ấn Ninh Diệc Duy vào thành ghế, chẳng hề do dự nghiêng mặt, chuẩn xác chiếm lấy đôi môi cậu.

Lương Sùng hôn rất kìm nén, ban đầu chưa kịch liệt, đợi Ninh Diệc Duy không kháng cự mà còn hùa theo, mới dần trở nên tuỳ ý bạo dạn.

Lực độ hắn dùng khiến người ta cảm thấy chắc hẳn hắn đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi, giống như trong một tấc vuông be bé sớm chật ních khát khao không chỗ tỏ bày, đột ngột tràn vào quá nhiều gánh nặng và sợ hãi, khiến những khát khao ấy chịu dồn nén mà phần nào trào ra.

Dục vọng kích động Lương Sùng, sai khiến hắn giữ chặt Ninh Diệc Duy, làm cái việc trong sáng đơn thuần nhất trong hàng tấn điều dơ bẩn và đáng hổ thẹn hắn luôn muốn làm.

Môi Lương Sùng lạnh hơn so với cú chạm vô tình hôm nọ, nhịp thở dồn dập và ấm áp từ mũi hắn phả lên gò má Ninh Diệc Duy. Hắn cạy khớp hàm Ninh Diệc Duy, hàm răng hai người đụng nhẹ, Ninh Diệc Duy còn nếm được vị bạc hà lẫn thuốc lá trong miệng hắn.

Trong cơn hỗn loạn, Ninh Diệc Duy cảm thấy Lương Sùng phảng phất muốn đem nụ hôn này ghi nhớ đến suốt đời, thứ hắn cố chiếm nuốt không chỉ là môi lưỡi mà còn là sự thơ ngây của cậu, Ninh Diệc Duy sắp bị hắn mút cho hồn lìa khỏi xác. Hắn siết Ninh Diệc Duy chặt vô cùng, như lo sợ cậu sẽ hãi hùng nhảy xe bỏ trốn; vừa dịu dàng vừa nồng nhiệt truy đuổi đầu lưỡi Ninh Diệc Duy, cắn môi dưới Ninh Diệc Duy phát đau.

Nhưng nụ hôn này không dài.

Nếm thấy mùi máu giữa răng môi quấn quít, Lương Sùng buông Ninh Diệc Duy ra.

Lương Sùng nhìn Ninh Diệc Duy bị hắn hôn đến mắt ướt nước, ngẩn ngơ trong chốc lát. Hắn dùng ngón cái lau vết cắn rướm máu bé nhỏ trên môi Ninh Diệc Duy, nhắm mắt, nói với cậu: “Xin lỗi.”

Ninh Diệc Duy nhìn Lương Sùng, ấn đầu gối hắn, đang muốn dịch đến thơm thơm hắn, nói hắn đừng khách sao, xe lại ngừng.

Tài xế không nói gì, Lương Sùng cũng không.

Lương Sùng rút tờ khăn giấy, cẩn thận thay Ninh Diệc Duy lau lau, tránh né ánh mắt cậu.

“Anh phải đi rồi.” Lương Sùng nói.

Hắn chưa bảo chờ anh quay về, chưa dặn Ninh Diệc Duy ngoan ngoãn đợi mình, đã kéo cửa bước ra khỏi xe, dặn dò tài xế đang chờ bên ngoài nhớ đưa Ninh Diệc Duy về nhà, sau đó đầu không ngoái lại, đi vào nhà ga sân bay.