Sấm chớp từng trận, mây đen tụ lại trên bầu trời, cuồn cuộn di chuyển, giống như trong phút chốc sẽ đem toàn bộ bầu trời đổ sập xuống.
Dưới chân là một biển máu, tùy ý cũng có thể thấy được xương cánh tay đã gãy vụn, Diệp Bạch cầm kiếm, bước đi nhanh bên trong máu loãng, chung quanh là mùi máu nồng đậm đến mức có thể hình thành lên một tầng mưa máu nhỏ, tùy ý di chuyển trong rừng cây rậm rạp giống như quỷ mị âm trầm.
Hô hấp của Diệp Bạch có chút dồn dập, máu tươi theo tay phải của hắn rơi xuống phía dưới.
Hắn không nhớ rõ chính mình đã giết bao nhiêu người.
Mấy chục, hay là mấy trăm?
Hắn cũng không biết chung quanh còn có bao nhiêu người.
Mấy chục, mấy trăm, hay là mấy ngàn?
Diệp Bạch bước nhanh về phía trước, hắn muốn rời khỏi rừng rậm trước mắt này.
Tiếng kêu càng gần, Diệp Bạch hơi hơi cắn răng, lại đẩy nhanh tốc độ hơn nữa.
Đã 10 ngày rồi, còn không ...
Nghĩ đến đây, dưới chân Diệp Bạch bỗng nhiên dừng lại một chút.
Đã mười ngày sao? Vẫn là......
"Mau, lập tức đuổi theo hắn!" Âm thanh ồn ào bỗng nhiên truyền đến từ phía sau, Diệp Bạch lập tức thu hồi ý nghĩ, lại muốn đi lên phía trước, sau đó, từ trong âm thanh hỗn loạn phía sau bỗng nhiên có một tiếng hét cao vút, sắc nhọn đến chói tai: "...!tay phải của hắn đã bị phế rồi!"
Giống như có một đạo sấm sét đánh xuống giữa ban ngày, trong chớp mắt, Diệp Bạch mịt mờ nhìn xuống bàn tay phải của mình, lại nhìn thấy một bàn tay vốn dĩ vẫn đang tốt đẹp cầm lấy kiếm lại không biết từ khi nào không thấy đâu nữa.
Diệp Bạch mở to mắt.
Đúng lúc này, tiếng hò hét che trời lấp đất bỗng chốc vang lên, Diệp Bạch ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy không gian vốn dĩ vẫn luôn tối tăm u ám, không một bóng người trong rừng rậm lại phút chốc biến thành mấy vạn người, trên tay cầm theo binh khí, từ bốn phương tám hướng liều chết xông lên, một tên gần nhất thậm chí đã đem binh khí đến trước mặt hắn!...
Diệp Bạch bỗng nhiên mở bừng mắt!
Chung quanh là một mảnh u ám, bên trong u ám lại lờ mờ có thể nhìn thấy được đồ vật, mơ hồ thành một đoàn, có chút quỷ quái.
Diệp Bạch nhìn một lúc mới có thể nhận ra được bản thân đang ở trong một căn phòng ở Phụ Trấn.
Nằm mơ sao? Diệp Bạch nhắm mắt một lát, lại duỗi tay lau đi mồ hôi mỏng trên trán không biết toát ra từ lúc nào, sau đó ngồi dậy.
Ánh trăng đêm từ cửa sổ chiếu vào, chiếu đến mép giường, chiếu đến cánh tay phải đang rũ bên người của Diệp Bạch: Vẫn sưng to xanh tím như cũ, vẫn bủn rủn vô lực như cũ, thậm chí...
Diệp Bạch thử nắm nắm tay.
Dưới ánh trăng sáng bàng bạc, bàn tay rũ trên giường kia vẫn lẳng lặng nằm đó, muốn cử động cũng không thể cử động.
Diệp Bạch lại nắm lại.
Cái tay kia vẫn không nhúc nhích chút nào giống như cũ.
Diệp Bạch không quan tâm, vẫn cố gắng nắm lại như cũ.
Cái tay kia liền vang lên một âm thanh rất nhỏ, là tiếng xương cốt cọ xát phát ra.
Đau nhức truyền đến từ tay phải, Diệp Bạch không hề dùng sức.
Không phải bởi vì đau nhức, mà bởi vì trong đau nhức hỗn loạn đó, cảm giác vô lực không biết từ đâu mà đến, lại cũng không làm thế nào có thể lảng tránh được.
Diệp Bạch lẳng lặng ngồi, sau đó, hắn khoác áo đứng dậy đẩy cửa ra ngoài.
Đêm đã rất khuya nhưng Văn Nhân Quân vẫn đang chờ phía ngoài cửa của một ngôi nhà nhỏ, y đang đợi Dược vương gia.
Tuy rằng ở Lạc thành không tìm được người có thể chữa trị tay cho Diệp Bạch, nhưng khi đi vào Phụ Trấn, vận khí của Văn Nhân Quân và Diệp Bạch quả thật không tệ, không những nghe được hành tung của Dược vương gia, thậm chí còn có thể tìm thấy được nơi ở hiện tại của đối phương ở bên trong Phụ Trấn.
Ngay khi nhận được tin tức tốt này, Văn Nhân Quân đã lập tức hành động, một bên thuê một biệt viện, sắp xếp cho Diệp Bạch nghỉ ngơi, một bên mang theo bái thiếp, tự mình đi tìm Dược vương gia.
Nhưng mà khi Văn Nhân Quân vô cùng gấp gáp mang bái thiếp đến nơi, một đồng tử vốn vẫn luôn cung kính tiếp đón lại cung kính mà nói cho Văn Nhân Quân biết rằng sư phụ nhà mình đã không còn xem bệnh trị thương cho người trong giang hồ nữa.
Thật vất vả mới tìm được người có y thuật đệ nhất trên giang hồ Dược vương gia, Văn Nhân Quân tất nhiên là không chịu rời đi.
Tay của Diệp Bạch đã không thể đợi được nữa, Văn Nhân Quân cũng không xông vào, chỉ chờ ở ngoài cửa, chờ một lần chính là chờ hết một buổi chiều đến tận lúc này.
Tiếng gõ canh ba đã truyền đến từ nơi xa, cánh cửa gỗ trước sau vẫn luôn khép kín kẽo kẹt một tiếng cuối cùng cũng được mở ra, người đi ra tiếp đón Văn Nhân Quân vẫn là đồng tử kia.
Đồng tử khoảng 13-14 tuổi từ xa xa hướng về phía Văn Nhân Quân hành lễ: "Thành chủ, đã muộn lắm rồi, sư phụ nhà ta cũng đã ngủ."
Văn Nhân Quân gật đầu: "Một khi đã như vậy, nói cho Dược vương gia một tiếng, bổn tọa ngày mai lại đến."
Đồng tử vẻ mặt khó xử, biết người chuẩn bị đi, vội vàng nói: "Thành chủ, sư phụ ta thật sự đã không còn xem bệnh cho người trong giang hồ nữa, ngài vẫn là nên đi tìm người khác đi! Cái khác không nói, nhưng trong Lạc Thành, Thanh Dương, Nam Hoài đều có rất nhiều đại phu y thuật vô cùng giỏi, ngài có thể tìm họ để khám."
Nếu những đại phu ở Lạc Thành, Thanh Dương thật sự có thể chữa được, vậy y làm sao sẽ phải đến nơi này để tìm Dược vương gia? Tay của hắn lại không thể kéo dài hơn được nữa! Văn Nhân Quân âm thầm nghĩ, trong giọng nói vẫn là ôn hòa lộ ra chút đạm mạc.
Y nói: "Ta đã tìm tới tất cả các đại phu trong Lạc Thành, nhưng tất cả bọn họ đều không có cách nào, nghĩ đến Thanh Dương và Nam Hoài có lẽ cũng sẽ giống như vậy.
Trước mắt chỉ có mỗi Dược vương gia có khả năng diệu thủ hồi xuân, bổn tọa thật lòng tới đây để thỉnh cầu.
Nếu như Dược vương gia có yêu cầu gì xin cứ nói đừng ngại." Văn Nhân Quân nghĩ đến tay của Diệp Bạch, giọng nói ôn hòa của y cũng dần dần thay đổi, bên trong đạm mạc còn thêm một phần uy hiếp, "...!sáng mai bổn tọa sẽ lại tới."
Sáng ngày mai sẽ còn tới, vậy sau sáng ngày mai thì thế nào? Đồng tử hiển nhiên cũng không ngây thơ đến mức tin rằng chờ thêm hai ngày Văn Nhân Quân sẽ tự động rời đi, vẻ mặt hắn đau khổ nhìn Văn Nhân Quân, muốn nói lại thôi.
Những gì nên nói đều đã nói, Văn Nhân Quân cũng không muốn cùng một đồng tử dây dưa lâu, xoay người đi khỏi phòng nhỏ.
Đồng tử cũng vào trong phòng.
Trong phòng vốn dĩ vẫn luôn tối đen như mực bỗng chốc lại có thêm ánh sáng, hai bóng người theo đó hiện lên trên cửa sổ.
Sau đó là một tiếng thở dài vang lên trong bóng đêm yên tĩnh, rồi lại chậm rãi trôi đi.
Trăng vẫn lẳng lặng treo mình lơ lửng trên không trung, cho dù trên mặt đất kia là con người buồn vui tan hợp như thế nào đi nữa, ngàn vạn năm xưa nay nó vẫn luôn không hề thay đổi như vậy.
Văn Nhân Quân về tới biệt viện, lại không lập tức nghỉ ngơi, mà theo thói quen đi về phía phòng của Diệp Bạch.
Hai ngày này, Văn Nhân Quân luôn đến phòng của Diệp Bạch nhìn qua một chút...!cho dù cũng không phải ở trước mặt của Diệp Bạch.
Phòng của Diệp Bạch ở biệt viện phía Đông Nam.
Lúc Văn Nhân Quân đi tới sân lại thấy cửa phòng của Diệp Bạch đang mở, không khỏi nhíu nhíu mày.
Là người nào hầu hạ? Đợi lát nữa......
Văn Nhân Quân không nghĩ thêm, đi thêm một vài bước, chân đột nhiên dừng lại...!trước mặt không có người.
...trong phòng của Diệp Bạch không có người.
Đã muộn thế này, Diệp Bạch sẽ đi nơi nào? Đi làm gì...
Văn Nhân Quân không kịp nghĩ nhiều, cao giọng quát: "Người đâu!"
Trong bóng đêm yên tĩnh, âm thanh mang theo nội lực nghe vô cùng rõ ràng.
Ngoài viện một trận xôn xao ngắn ngủi, ngay sau đó, rõ ràng có một số người vội vàng khoác thêm áo chạy tới.
"Thành chủ?" Một kẻ dẫn đầu mở miệng dò hỏi.
"Thiếu gia đâu?" Văn Nhân Quân lên tiếng nói.
Thiếu gia? Kẻ dẫn đầu có chút mờ mịt, quay đầu nhìn về phía những người phía sau.
Những kẻ ở phía sau phần lớn cũng đang lâm vào cảnh mịt mờ, chỉ có một người lên tiếng: "Tiểu nhân vừa thấy thiếu gia ra khỏi biệt viện, đi về phía rừng..."
Lời còn chưa nói hết, người nọ lại không lên tiếng nữa, vì Văn Nhân Quân đã xoay người rời đi.
Biệt viện ở Phụ Trấn nằm ở ngoại ô của một đỉnh núi, cho nên bên cạnh nó có một mảnh rừng trúc, có điều cũng không lớn, đại khái cũng chỉ dài hơn 10 trượng, chỉ qua một vài hơi thở, Văn Nhân Quân đã xuyên qua.
Phía sau rừng trúc là một khối nham thạch trụi lủi nhô cao lên khỏi mặt đất, phía cuối có một đoạn vực trải dài.
Diệp Bạch đang ngòi bên cạnh bờ vực.
Bước chân đang đi tới của Văn Nhân Quân dừng lại.
Hắn vừa ra khỏi rừng trúc đã thấy Diệp Bạch ngồi xếp bằng nơi đó, dưới ánh trăng có vẻ gầy hơn rất nhiều, eo lưng rất thẳng, tay phải đặt bên cạnh đầu gối bên phải, giống như đang đỡ kiếm.
Văn Nhân Quân đứng yên.
Y nhìn ánh trăng bàng bạc chiếu xuống mái tóc đen của Diệp Bạch, khiến nó giống như đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, một lúc sau cũng không định tiến lên hỏi Diệp Bạch vì sao nửa đêm rồi lại ra đây, chỉ xoay người, yên lặng rời đi.
Đến khi trở lại biệt viện, trời cũng đã tảng sáng.
Văn Nhân Quân đè đè thái dương đang ẩn ẩn đau, cự tuyệt người khuyên y lên giường nghỉ ngơi, chỉ lẳng lặng ngồi một lúc, chờ đến khi ánh mặt trời sáng rõ thì rửa mặt, chải đầu, thay quần áo, một lần nữa đến nơi ở hiện tại của Dược vương gia.
Chỉ là lần này, khi Văn Nhân Quân đi được một nửa đường thì bị một âm thanh gọi lại:
"Người đi phía trước kia có phải là thành chủ Phi Vân Thành không?".