Lại một ngày nữa.
Diệp Bạch đang ở trên một ngọn núi bên ngoài kinh thành bồi Băng Hỏa thú...!Nói là bồi, thực tế tất nhiên là Băng Hỏa thú tự mình săn thú, còn hắn sẽ ở một bên luyện kiếm hoặc nghiên cứu công pháp.
Vừa đúng lúc lá phong chuyển màu, giống như một mảnh rừng ngập tràn lửa đỏ, thị vệ đi theo Diệp Bạch cúi đầu mặt ủ mày ê đứng bên cạnh, vừa chú ý đến Diệp Bạch mọi lúc, lại phải luôn luôn đề phòng Băng Hỏa thú, sợ nó bất chợt nhảy ra từ một nơi nào đó cắn rơi đầu mình.
Diệp Bạch vẫn luôn ngồi khoanh chân bỗng nhiên mở mắt.
Trong đám thị vệ có một kẻ tương đối nhanh nhạy, bỗng chốc muốn mở miệng, sau đó lại nghe thấy Diệp Bạch nói: "Ngươi ở lại đây."
Thị vệ một bên ăn không ngồi rồi nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.
Thủ lĩnh của đám thị vệ tiến lên một bước, cười làm lành nói: "Thiếu gia muốn đi đâu? Có cần chúng tiểu nhân..."
Lời còn chưa kịp nói xong đã thấy Diệp Bạch gọi Băng Hỏa thú đang cắn một con công chậm rì rì trở về, nói với nó: "Trông chừng, bọn họ muốn đi theo thì trực tiếp ăn."
Cả người thị vệ sởn da gà.
Ăn? Băng Hỏa thú mở to đôi mắt đỏ tươi, nhìn mấy thị vệ đứng xung quanh đang vô cùng khẩn trương, gần như gật đầu một cái.
Thị vệ chảy mồ hôi lạnh.
Diệp Bạch không hề để ý tới, chỉ đi thẳng về phía trước.
Mà mấy thị vệ bị Băng hỏa thú canh chừng đều đối mặt nhìn nhau một cái, khẽ cắn môi...!sau đó...!sôi nổi quay đầu, không nhìn xem Diệp Bạch đang làm gì.
Diệp Bạch đi về phía sâu trong rừng cây.
Theo bước chân tiến vào càng ngày càng sâu của hắn, tiếng nước vang lên ngày một rõ ràng, nước chảy róc rách, âm thanh vang lên linh hoạt kì ảo.
Đoạn đường cũng không quá xa.
Rất nhanh, Diệp Bạch đã nhìn thấy một mảnh ngân bạch, bên cạnh đó có một người áo tím đang đứng, ở giữa một biển lửa đỏ xen lẫn sắc xanh vàng.
Diệp Bạch đứng phía sau Văn Nhân Quân.
Thời gian cũng không phải quá lâu, mới chỉ hơn một tháng, thế nhưng từ khi tới phủ Tể tướng, hắn lại cảm thấy cả hai đã thật lâu rồi chưa gặp nhau...!Lâu đến mức, hắn đã không còn kiên nhẫn để chờ đợi thêm nữa.
"Ngươi đã đến rồi." Văn Nhân Quân xoay người, thần sắc vẫn ôn hòa mà đạm mạc giống như trước kia.
Nhìn thấy đối phương, Diệp Bạch thật sự có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng hắn lại không biết nói gì, chỉ hơi hơi gật đầu.
"Gần đây thế nào?" Văn Nhân Quân cùng hắn nói vài điều đơn giản.
"Không tồi." Diệp Bạch trả lời.
Gật gật đầu, Văn Nhân Quân hỏi: "Ta nghe người ở đây nói, ngươi không muốn liên hệ với người của Phi Vân Thành...!Có phải có tính toán riêng của bản thân không?"
"Hắn tìm ta về, là bởi vì..." Diệp Bạch vốn định nói "là bởi vì ngươi", nhưng nghĩ lại thấy nếu nói như vậy sẽ có thể khiến trong lòng Văn Nhân Quân không thoải mái nên dừng lại.
Diệp Bạch muốn nói, Văn Nhân Quân sẽ nguyện ý nghe; Diệp Bạch không nói, Văn Nhân Quân cũng sẽ không cố gặng hỏi.
Cho nên, khi Diệp Bạch nói được một nửa lại dừng lại, Văn Nhân Quân cũng không quá để ý, chỉ nói: "Hiện tại, cách thời hạn mà Diệp Khiêm cho ngươi chỉ còn không tới 5 ngày, ngươi định làm thế nào?"
Nói rồi, Văn Nhân Quân lại kiến nghị: "Để ta nói chuyện với đối phương, được không?"
Diệp Bạch không trả lời câu hỏi của Văn Nhân Quân, chỉ hỏi lại: "Phủ Tể tướng xuống tay với Phi Vân Thành phải không?"
Không kiêng dè, nhưng cũng không muốn nói nhiều, Văn Nhân Quân chỉ đơn giản gật đầu, nói: "Những việc này ta xử lý được."
Một câu ta xử lý được lại khiến Diệp Bạch hơi bực bội, mi cũng nhíu lại.
Diệp Bạch có thể hiểu được vì sao Văn Nhân Quân lại không nói tỉ mỉ cho hắn chuyện đang xảy ra, cũng giống như hắn chưa từng nói cho Văn Nhân Quân biết Diệp Khiêm là vì Văn Nhân Quân nên mới mang hắn trở về, tất cả cũng chỉ là không muốn đối phương phải lo lắng quá mức mà thôi.
Nhưng cái gọi là "không muốn đối phương phải lo lắng quá mức" ấy, càng trực tiếp nói rõ một chút, lại càng là vì quan hệ của hai người thường thường, cho nên mới khách khí với nhau một chút thôi.
Điều này rất bình thường.
Thái độ của Văn Nhân Quân đối với hắn vẫn luôn như vậy, đột nhiên thay đổi mới là kì quái...
Diệp Bạch tự nhủ trong lòng như vậy, lại không cách nào ngăn cản được bực bội đang xuất hiện ngày càng nhiều, ngày càng rõ ràng trong lòng mình.
Mày nhíu gắt gao, Diệp Bạch nhẹ nhàng quay đầu.
Văn Nhân Quân vẫn luôn chú ý đến: "Sao vậy, mệt mỏi sao?"
Cố gắng áp chế bực bội không hiểu nổi trong đầu kia, Diệp Bạch khẽ lắc đầu: "Việc của năm ngày sau ta đã có tính toán.
Ta sẽ không nhận phụ thân gì cả.
Mấy ngày nay ta vẫn luôn ngốc tại phủ Tể tướng, là muốn..."
Ban đầu, Diệp Bạch quyết định ở lại phủ Tể tướng là bởi vì đối phương dùng Phi Vân Thành uy hiếp hắn.
Thế nhưng hiện tại đối diện với Văn Nhân Quân, cùng với hồi ức của tình cảnh nhiều ngày qua, hắn lại bất tri bất giác nói: "Là muốn...!tìm một thứ."
Văn Nhân Quân hơi hơi nhíu mi.
Vươn tay, hắn vốn dĩ muốn xoa đôi mày đang nhíu chặt của Diệp Bạch, nhưng khi tay trái vừa nâng lên một chút, hắn lại đột nhiên tỉnh lại, buông xuống theo phản xạ.
Không chú ý đến động tác nhỏ của Văn Nhân Quân, nhưng bản thân sau khi đã sắp xếp lại cảm giác cùng từ ngữ của mình, Diệp Bạch lại một lần nữa lên tiếng, ngữ khí khẳng định hơn nhiều so với trước đó: "Ta muốn tìm một vật."
"Thứ gì?" Văn Nhân Quân hỏi.
"Không biết." Diệp Bạch lắc lắc đầu, "Chỉ là có cảm giác này mà thôi."
Văn Nhân Quân gật đầu: "Chú ý một chút.
Còn nữa, yến hội vài ngày tới, ngươi cũng phải cẩn thận, nếu ngươi không muốn nhận thân, với cá tính của Diệp Khiêm, chỉ sợ không có cách nào chấp nhận."
Thiệp mời đã sớm được gửi đi từ trước, tuy rằng trên đó không ghi rõ nội dung, nhưng chỉ cần hơi có tâm một chút là có thể tìm hiểu được nguyên nhân.
Mà khi đó hắn lại nói hắn không nhận, không thể nghi ngờ chính là đem mặt mũi Diệp Khiêm làm trò cười cho người khác.
Nếu làm vậy, cho dù người có tốt tính đến mấy cũng sẽ tức giận, huống hồ là Diệp Khiêm? Tất nhiên không có cách nào chấp nhận.
Diệp Bạch tất nhiên hiểu rõ điểm này: "Được.
Hôm đó ngươi..."
"Ta sẽ đi." Văn Nhân Quân nói.
Bực bội vừa đ è xuống ngay lập tức dâng trào, Diệp Bạch lại nhíu mày...!Bởi vì không thể khống chế được cảm xúc của mình, hắn cảm thấy không kiên nhẫn nổi.
Hắn lắc lắc đầu: "Đến lúc đó, hắn sẽ giận chó đánh mèo lên Phi Vân Thành."
Văn Nhân Quân cười cười: "Tể tướng của triều Càn Nguyên đương nhiên vô cùng tôn quý, Phi Vân Thành không đến làm sao được.
Huống hồ, nếu ta không tới, hắn chẳng lẽ lại không có chủ ý đánh tan Phi Vân Thành hay sao?"
Diệp Bạch cũng hiểu rõ điều này.
Nếu không phải vì có được một thế lực không nhỏ, rất nhiều thời điểm khẳng định không có cách nào tránh thoát một số việc.
Thế nhưng hắn nhớ rõ, hắn nhớ rõ...
Nhớ rõ người này cũng không thích những chuyện thế này.
Diệp Bạch có chút mờ mịt mà nghĩ, hắn cũng nói ra suy nghĩ của mình.
Hắn nói: "Ngươi không thích."
Diệp Bạch vô cùng khẳng định, gần như muốn ngắt lời tiếp theo của Văn Nhân Quân.
Văn Nhân Quân ngẩn ra, nhất thời cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Diệp Bạch bất giác duỗi tay đè đè thái dương, cố gắng bình ổn suy nghĩ hỗn loạn của bản thân: "Ngươi không thích, vậy không cần miễn cưỡng...!Đến lúc đó, hắn hẳn cũng không rảnh quan tâm đ ến ngươi."
Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, Văn Nhân Quân lên tiếng, giọng điệu cự tuyệt uyển chuyển nhưng lại kiên quyết: "Việc của Phi Vân Thành ta sẽ xử lý."
"Cho dù ngươi không thích?" Diệp Bạch hỏi.
Văn Nhân Quân cười cười: "Thích cái gì, không thích cái gì?"
Diệp Bạch im lặng.
Văn Nhân Quân cũng không muốn nhiều lời, chỉ nói một câu "Có vấn đề gì thì hãy tìm cách liên lạc với người của Phi Vân Thành", sau đó chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc này Diệp Bạch lại lên tiếng, hướng về phía bóng dáng của Văn Nhân Quân.
Giờ phút này, mọi thứ suy nghĩ hỗn loạn đã hoàn toàn xâm chiếm lấy đầu của Diệp Bạch, nhưng ngữ khí của hắn lại vô cùng bình tĩnh: "Không có ai trách ngươi."
Bước chân của Văn Nhân Quân ngừng lại.
"Không có ai trách ngươi", Diệp Bạch có chút khó khăn chớp mắt, trong đầu một mảnh hỗn loạn khiến cho hắn không biết mình đang nói cái gì, cho nên, hắn cũng không nhận thấy được sự ôn nhu trong giọng nói của mình, cho dù chỉ là bất giác lên tiếng.
Hắn nhìn bóng dáng trước mắt kia, chỉ cảm thấy chung quanh bỗng nhiên biến thành hình ảnh đen trắng, hình ảnh nào cũng tĩnh lặng như nhau, giống như một bức tranh vẽ được phủ màu tùy tiện, trở nên vặn vẹo, quái dị.
Diệp Bạch lại chớp chớp mắt, màu đỏ thẫm lặng yên bao phủ lên đồng tử đen nhánh.
Hắn chậm rãi nói: "...!Xích Diễm..." Ta...!"Sẽ không, trách..." Ngươi...
"Xuy!"
Một tiếng cực nhỏ, ngắn ngủi, lại giống như sấm sét nổ vang bên tai, khiến cho Diệp Bạch đang lâm vào mơ hồ lập tức bừng tỉnh.
Không kịp thấy rõ là thứ gì, Diệp Bạch nghiêng đầu theo bản năng.
Một tia lạnh lẽo xẹt qua khuôn mặt, ngay sau đó chính là đau đớn cùng dính nhớp.
Diệp Bạch duỗi tay xoa xoa mặt, không ngoài ý muốn lấy nhìn thấy một mảnh đỏ thẫm trong tay.
Hắn giương mắt nhìn Văn Nhân Quân.
Thần sắc Văn Nhân Quân vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh giống như nước lặng.
"Ta không hy vọng nghe được những lời như vậy một lần nữa.
Nếu lại có lần sau..." Tầm mắt của Văn Nhân Quân dừng ở trên gương mặt của Diệp Bạch, lại nhìn đến yết hầu của đối phương, sau đó đi thẳng.
Cảm nhận được nguy hiểm phát sinh trong nháy mắt, Diệp Bạch siết chặt nắm tay, cuối cùng cũng không chạm vào kiếm bên hông, chỉ chờ đến khi Văn Nhân Quân rời đi, hắn mới đến bên suối, dùng nước suối lau đi vết máu trên mặt và tay trái.
Nước trong núi rất trong, lại vì trời sắp chuyển sang đông mà có thêm vẻ lạnh lẽo.
Màu đỏ nhàn nhạt dần tan vào nước suối trong suốt, Diệp Bạch nhìn thấy cả đáy suối, nhìn thấy cá, cũng thấy ảnh ngược trong suối kia, là một đôi đồng tử nhiễm sắc.
Diệp Bạch nhắm mắt.
Chân khí trong cơ thể từ phía tử mạch chậm rãi chảy qua thân thể, lại chảy vào kinh mạch.
Diệp Bạch lại mở mắt ra một lần nữa, có thể nhìn thấy đồng tử đã khôi phục lại màu đen sâu thẳm như trước từ ảnh ngược.
Ở một bên khác, Băng Hỏa thú bị Diệp Bạch yêu cầu ở lại trông giữ mấy thị vệ đã ăn xong mồi trước đó của mình, chán đến chết mà dạo qua dạo lại một vòng, không tìm được con mồi khác bèn đặt ánh mắt lên đám thị vệ đang đứng thành một đoàn kia.
Ồ...!Mấy tên kia, cũng không biết hương vị như thế nào...!Nghĩ như vậy, tròng mắt Băng Hỏa thú xoay tròn hai vòng, à, nếu như ngụy trang một tên trong số đó thành một kẻ chạy trốn không biết sống chết...!Ài! Không đúng, không đúng, chỉ một tên thôi cũng giống như chả có tí thịt nào, hẳn phải cả đám muốn chạy trốn, sau đó...
Nghĩ nghĩ, Băng Hỏa thú nhếch mép, giống như đang cười, lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn dày đặc, nước miếng cũng theo đó mà chảy ra.
Mấy thị vệ kia lén nhìn dáng vẻ này của Băng Hỏa thú cảm thấy vô cùng lo lắng, hồn đều bị dọa mất, run run rẩy rẩy, sợ hãi đến mức lời cũng không nói được đầy đủ.
Trong từ điển của Băng Hỏa thú không có từ tên là do dự này, cho nên muốn làm thì làm, nó từ từ dạo bước, hướng về phía mấy thị vệ đang túm tụm lại thành một đoàn đi tới.
Mấy thị vệ kia lại càng run rẩy lợi hại hơn.
Bất chợt, một thị vệ sắc mặt trắng xanh trong đó đột nhiên kích động, giơ tay liều mạng huy động, thậm chí trên vẻ mặt còn lộ ra một ý cười cảm động.
Ngay sau đó, những kẻ khác đang đứng ngây ngốc cũng sôi nổi lộ ra ý cười cảm kích, thậm chí một hai kẻ còn đặc biệt kích động, trong mắt lóe lên lệ quang.
Băng Hỏa thú lập tức nghĩ: Hay là những kẻ này cũng biết rằng, được vào trong bụng nó cũng là một loại vinh quang?
Cân nhắc một chút, càng cân nhắc lại càng cảm thấy sự thật chính là như vậy, cho nên nó vô cùng vừa lòng, chuẩn bị cho đối phương một vinh quang vô cùng to lớn, lại nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: "Được rồi, trở về."
Băng Hỏa thú đang chuẩn bị hưởng thụ bữa sáng ngẩn ngơ, lại xem mấy kẻ kia kích động đến mức cầm lòng không được mà đã sớm nhảy nhót, lập tức tỉnh ra.
Cho nên...!Băng Hỏa thú cắn răng, thẹn quá hóa giận rống lên nửa tiếng, sau đó đã thấy một màu áo quần xanh lá không chút lưu luyến nào đi ngang qua nó.
Kinh thành, phủ Tể tướng.
Mang theo Băng Hỏa thú cùng với những thị vệ bị dọa sợ trở lại phủ Tể tướng, Diệp Bạch vừa vào đến sân của mình đã bị Phòng tiên sinh cản lại.
Đi theo Diệp Bạch vào thính đường, Phòng tiên sinh mỉm cười mang đến một số vật: "Mấy thứ này thiếu gia có thể nhìn xem một chút, nói không chừng có thể tìm được thứ gì đó cảm thấy hứng thú."
Diệp Bạch nhìn thoáng qua, nhận ra trước mắt đều là những tấu chương các triều thần trực tiếp trình lên hoàng đế phê duyệt.
Hắn cầm lấy hai tấu chương trên cùng.
Một phần là ca tụng công đức của Phi Vân Thành, đề nghị phát triển mạnh; cái còn lại là đối với Phi Vân Thành dùng những từ ngữ chỉ trích kịch liệt, yêu cầu "nhổ đi khối u ác tính này".
Diệp Bạch trầm mặc, Phòng tiên sinh đứng đối diện với hắn, hoặc nói chính xác hơn là Diệp Khiêm ở sau màn, đang đưa ra hai loại kết quả...!bắt hắn phải lựa chọn..