Nhập Ma

Chương 27: Rực rỡ gấm hoa




Tiếng bước chân đát đát đát từ ngoài hành lang vang lên, một tiếng lại nhanh hơn một tiếng từ xa đến gần.

Đột nhiên vang lên tiếng đẩy cửa, Độc Cô Kinh Phi chạy nhanh vào: “Long Thất, a Tầm đã trở lại?”

Long Thất đang cầm quần áo thấy thế hành lễ, rồi sau đó đứng thẳng người chỉ chỉ bên trong, nói: “Tầm thiếu gia đang tắm rửa bên trong.”

Độc Cô Kinh Phi ngô một tiếng, tầm mắt chuyển qua mớ quần áo trên tay Long Thất: “Muốn đem quần áo vào?”

Long Thất vừa mới gật đầu, Độc Cô Kinh Phi liền mở miệng nói: “Ngươi đi xuống đi, ta đem vào.”

Độc Cô Kinh Phi làm việc bừa bãi cũng không phải ngày một ngày hai. Cho nên mặc dù biết rõ mọi người chỉ cần hơi có chút thân phận sẽ không làm như vậy, nhưng Long Thất vẫn chỉ ngẩn người, liền gật đầu lui ra.

Độc Cô Kinh Phi tự nhiên sắp xếp quần áo liền đi vào bên trong.

Đông Hải dồi dào, vàng bạc châu báu dùng không hết, Độc Cô Kinh Phi mỗi khi xuất hành chỉ cần có điều kiện liền hết sức xa hoa. Lúc này thêm một Diệp Bạch đương nhiên lại càng không cần phải nói. Cho nên tuy nói chỉ là một nơi ở lâm thời, nhưng phòng tắm nước nóng bên trong cũng không thiếu thứ gì.

Cửa đang đóng, nhưng cũng không khóa.

Độc Cô Kinh Phi mắt cũng không chớp đẩy cửa bước vào trong.

Sương trắng mù mịt, thủy khí cùng mùi máu tươi nhàn nhạt lập tức liền phả ngay vào mặt.

Ánh mắt Độc Cô Kinh Phi liền dừng lại trên thân người đứng giữa hồ.

Diệp Bạch đưa lưng về phía Độc Cô Kinh Phi tựa vào thạch bích. Tóc dài rối tung buông xuống một mảnh đen như mực, nữa rơi trên bờ hồ, nữa ngập trong nước, cực kỳ xinh đẹp. Đáng tiếc duy nhất, có lẽ chính là đã che khuất mất cơ thể trên mặt nước chỉ để lộ ra được bả vai…….

Không biết tại sao, Độc Cô Kinh Phi bỗng nhiên có suy nghĩ như vậy.

“Chuyện gì?” Thanh âm trong sáng còn pha lẫn giữa thiếu niên cùng thanh niên từ trong hồ vang lên, Diệp Bạch vẫn đang đưa lưng về phía Độc Cô Kinh Phi mở miệng.

“Ngô.” Độc Cô Kinh Phi có chút thất thần, nhìn quần áo đầy vết máu Diệp Bạch thay ra để ở bờ hồ, hắn theo bản năng lên tiếng, nửa ngày mới hiểu được vấn đề của đối phương,“Ta đến đưa quần áo.”

Nói như vậy, Độc Cô Kinh Phi lại hướng bờ hồ bước tới hai bước, cười nói: “Trong vòng một tháng, ngươi liên tục chọn lựa năm cường giả luyện thần đỉnh phong, hơn nữa khiến một bang phái nhị lưu sụp đổ…… Sách, cho dù là Diệp Bạch cực nổi danh trước kia, cũng bất quá như thế đi?”

Diệp Bạch hồi tưởng một chút, sau đó nói: “Lúc trước giết người còn chưa tới luyện thần đỉnh phong.”

Độc Cô Kinh Phi không chú ý tới câu thiếu chủ ngữ của Diệp Bạch. Tùy ý tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống, hắn vừa ngắm ngắm quần áo cùng bội kiếm Diệp Bạch thay ra để bên bờ hồ, nói: “Bang chủ Tào Bang chết cạnh hàng hóa Phi Vân thành, trong thiên hạ không còn bang phái nào dám vì Tào Bang xuất đầu. Mà Hoan Hỉ Thiện tuy rằng không hề động Phi Vân thành, nhưng trước đó liên tiếp cùng Tào Bang tiếp xúc cũng là có cùng mục đích, ngươi đã lập uy như vậy, bọn họ sau này hẳn là không dám lại nhằm vào ngươi trắng trợn thế…… Huống chi sau lưng ngươi còn có Phi Vân thành, thêm vài động tác nhỏ nữa hẳn cũng không khó đem Hoan Hỉ Thiện thu về mình.”

Độc Cô Kinh Phi đề nghị.

Mà Diệp Bạch, chỉ nói hai chữ vô cùng đơn giản:

–“Không cần.”

Tuy nói sớm có thể đoán trước được câu trả lời của Diệp Bạch, nhưng Độc Cô Kinh Phi vẫn nhịn không được cười cười, bỡn cợt nói: “Vậy ngươi ngày sau tính thế nào? Vẫn là ngàn dặm độc hành, một người một kiếm đi xung quanh khiêu chiến? Hoặc là –”

Thanh âm Độc Cô Kinh Phi đột nhiên ngừng lại.

Bởi vì Diệp Bạch đã đứng lên.

Mái tóc ướt sũng dính vào làn da có chút tái nhợt, che hơn phân nửa lưng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Độc Cô Kinh Phi xuyên thấu qua mái tóc dài ấy nhìn lưng Diệp Bạch – hay đúng hơn là những vết thương trên lưng.

Những vết thương ngổn ngang, đan xen trùng lắp. Có đao thương, có kiếm thương, có côn thương, có tiên thương, còn có rất nhiều vết thương hắn không gọi tên ra được.

Tầm mắt Độc Cô Kinh Phi dừng lại trên thắt lưng Diệp Bạch — hiển nhiên đó là một vòng eo thon gầy rắn chắc, nhưng trước mắt hắn,một nữa vòng eo lộ ra trên mặt nước kia có một vết thương thật sâu…… Sâu giống như chỉ cần thêm một chút nữa, là có thể đem thân người chặt đứt làm đôi.

Diệp Bạch chuyển người.

Độc Cô Kinh Phi còn đang kinh ngạc nhìn. Vì thế, hắn lại thấy những vết thương so với lúc nãy rõ ràng càng chói mắt càng dữ tợn hơn. Có vết kéo dài từ vai đến thắt lưng, có vết xẹt sâu qua xương sườn, còn có vết trực diện xuyên qua bờ ngực — vị trí mà chỉ cần nghiêng thêm hai phân, có thể phá nát trái tim.

Vừa đứng lên từ trong hồ, thủy châu trong suốt còn lưu lại trên thân thể tái nhợt của Diệp Bạch, cuối cùng lại thấm vào vết thương vẫn đang tràn ra tơ máu, hoặc vừa mới khép lại miệng.

Diệp Bạch bước ra hồ. Hắn kéo ra tóc dài ướt sũng, mặc quần áo vào.

Cánh môi Độc Cô Kinh Phi khẽ động, vốn định nói gì đó, lại chung quy cái gì cũng nói không nên lời.

— ngàn dặm độc hành giết người, một người một kiếm khiêu chiến.

— sau đó là nổi danh kinh thế, có một không hai.

— có thể nói là rực rỡ gấm hoa.

Nhưng là, bên dưới gấm hoa rực rỡ đâu? Độc Cô Kinh Phi nghĩ.

Hắn chỉ thấy máu tươi lâm ly dưới gấm hoa kia.

“…… Ngươi hiện tại tính toán đến đâu rồi?” Thanh âm có chút nghẹn lại vang lên.

Diệp Bạch đã cầm lấy bội kiếm, không suy nghĩ nhiều liền trả lời: “Về Phi Vân thành.”

“Sau đó?” Độc Cô Kinh Phi dần dần định thần.

“Hắn có người muốn giết, ta sẽ hoàn thành. Không có, liền ở lại nơi đó luyện kiếm.” Diệp Bạch trả lời, tiếp đó xoay người rời đi.

Độc Cô Kinh Phi còn ngồi tại chỗ.

Sinh ra hai mươi mốt năm, hiểu chuyện mười chín năm, Độc Cô Kinh Phi đã từng nếm qua thất bại, thời điểm vui vẻ hay nhầm lẫn gì đều đã từng trãi qua, lại chưa bao giờ từng hâm mộ cái gì. Bởi vì cho dù là gì, chỉ cần cố gắng, cuối cùng hắn đều có thể đạt được.

Nhưng hôm nay, hắn lần đầu tiên cảm thấy hâm mộ một người.

— bởi vì người kia chỉ sợ cả đời cũng đuổi không kịp.

Trong Phi Vân thành, Hạ Cẩm đang đi đến chủ viện.

Dọc theo đường đi, thị nữ cùng thị vệ gặp hắn đồng loạt hướng hắn hành lễ, Hạ Cẩm cũng đều mỉm cười đáp lại. Mà mấy người khe khẽ thầm thì không chú ý tới hắn, Hạ Cẩm cũng để ý. Hắn biết hai ba người tụ cùng một chỗ này đang khe khẽ thầm thì nói cái gì.

Bọn họ đang nói đến Văn Nhân Tầm.

Kẻ chỉ dùng thời gian một tháng liền vì Phi Vân thành giết năm cường giả luyện thần đỉnh phong — hiện tại là thiếu thành chủ Phi Vân thành, tương lai sẽ trở thành thành chủ.

Hạ Cẩm đối Văn Nhân Tầm vẫn ôm chặt ba phần hiếu kì.

Cũng không hẳn là vì đối phương chỉ mới tới tuổi nhược quán liền có được thành tựu như thế, mà bởi vì Mặc Đại tiên sinh từng nói với hắn một câu kia.

Đối phương nói:

‘Hắn cùng ngươi giống nhau.’

Đều là thế thân.

Hạ Cẩm chạy tới chủ viện, hắn chuẩn bị đi đến lương đình — Văn Nhân Quân sinh hoạt rất có quy luật, thói quen lại ít thay đổi. Cho nên Hạ Cẩm dạo này thường xuyên đứng bên người Văn Nhân Quân chỉ cần xem canh giờ là có thể biết Văn Nhân Quân đang làm gì.

Đều là thế thân…… Hạ Cẩm đi về phía lương đình, hắn còn đang suy nghĩ về chuyện của Diệp Bạch.

Người như vậy, cũng cam nguyện làm thế thân sao? Hạ Cẩm nghĩ, trong lòng đột nhiên nổi lên một tia cảm xúc không hiểu, nói không rõ rốt cuộc là cái gì, chỉ là khiến người có chút khó chịu.

Chủ viện phủ thành chủ Phi Vân thành mặc dù lấy không khí trang trọng làm chính, nhưng xung quanh đình viện vẫn như trước hoa cỏ khoe sắc, nước chảy lăn tăn.

Hạ Cẩm đã đi vào hành lang, chỉ cần qua hai góc rẽ liền có thể nhìn thấy lương đình. Nhưng mà cũng chính ngay lúc này, thanh âm xung quanh không biết bị ảnh hưởng từ cái gì mà tựa như lập tức xa đi.

Tim bỗng nhiên đập mạnh, Hạ Cẩm theo phản xạ quay đầu nhìn lại, liền thấy một thanh y nhân không biết khi nào đã đứng ngay sau lưng mình.

Theo bản năng liền lui về sau một bước, Hạ Cẩm sắc mặt trắng bệt, lại nhìn đối phương một hồi lâu, mới chú ý tới khuôn mặt trẻ tuổi cùng một đống binh khí trên tay đối phương.

Trong khoảnh khắc, Hạ Cẩm nhớ tới một người:

“…… Tầm thiếu gia?”

“Thành chủ ở lương đình?” Diệp Bạch mở miệng.

Tai nghe thanh âm lạnh lẽo kiên định tựa như ngọc thạch chạm nhau, Hạ Cẩm kinh ngạc nhìn khuôn mặt so với mình cũng không lớn hơn bao nhiêu, nhất thời lại quên trả lời.

“Thành chủ ở lương đình?” Diệp Bạch lần thứ hai mở miệng.

Hạ Cẩm hiểu được mình hẳn là phải gật đầu, nhưng hắn theo bản năng muốn lắc đầu. Trong lòng nhất thời mâu thuẫn, Hạ Cẩm đứng tại chỗ, chần chờ không cử động.

Diệp Bạch nhíu mi.

Vì thế trong một cái chớp, Hạ Cẩm liền cảm thấy thân thể đột nhiên nặng hơn mấy lần, mà ngược lại, trái tim bỗng nhiên đập kịch liệt đến mức bản thân cũng nghe thấy được thanh âm như trống đánh, cùng với độ ấm xung quanh dường như trong giây phút đã giảm đi mất một nữa.

Huyết sắc trên mặt trong phút chốc rút đi, Hạ Cẩm mở to mắt, rốt cuộc bất chấp do dự, lập tức muốn gật đầu lên tiếng trả lời, lại bị khí thế quanh thân vô hình áp chế, mặc dù trên mặt đã tràn đầy cấp bách, nhưng động tác lại như cũ cứng ngắc chậm chạp, nhìn thấy cực kỳ quái dị.

Diệp Bạch lúc này mới chú ý tới ánh mắt màu đỏ của đối phương.

Nhìn đôi mắt kia một lúc, Diệp Bạch lúc này mới bình tĩnh dời mắt, thu hồi khí thế.

Áp lực vô hình trên người buông lỏng, Hạ Cẩm hơi lảo đảo, liền lập tức liên tục hít sâu vài hơi, thả lỏng thần kinh buộc chặt cùng bình hoãn lại trái tim đang đập kịch liệt.

“Đem mấy thứ này giao cho Mặc Đại tiên sinh.” Thanh âm như ngọc thạch bỗng nhiên vang lên bên tai Hạ Cẩm.

Thân mình hơi run lên, Hạ Cẩm lập tức hạ mí mắt, vươn tay tiếp nhận một bó binh khí to đùng được đối phương tùy ý dùng vải bọc lại.

Diệp Bạch buông tay.

Sau đó……

“Bang đương –” vang lên, vô số binh khí bằng bạc hoặc tinh thiết trượt khỏi ngón tay như ngọc của Hạ Cẩm, liên tiếp rơi xuống đất!

Tiếng vang kịch liệt thành công khiến Diệp Bạch dừng bước.

Mặt Hạ Cẩm hơi đỏ lên. Băn khoăn đứng một hồi, hắn xoay người nhặt lên binh khí rơi trên đất.

Diệp Bạch đứng nhìn tay Hạ Cẩm.

Trắng nõn, xinh đẹp, là bàn tay tinh tế trơn mềm như của nữ nhân được bảo dưỡng tốt.

Diệp Bạch trầm mặc một lát.

Mà lúc này, Hạ Cẩm cũng đã nắm được đầu vải buộc, chỉ là cho dù dùng sức như thế nào cũng không thể đem đống binh khí lớn kia nhấc lên.

Diệp Bạch quay trở lại.

Hạ Cẩm còn đang dùng sức, mồ hôi trên trán cũng đều chảy ra.

Diệp Bạch đã vươn tay.

Đơn giản đem các thứ lại nhấc lên, Diệp Bạch xoay người, đi đến cửa chủ viện tìm thị vệ, trực tiếp đưa đối phương, nói một tiếng ‘Giao cho Mặc Đại tiên sinh’, liền lại hướng lương đình mà đi.

Hạ Cẩm kinh ngạc nhìn. Mà chờ đến lúc hắn hồi phục tinh thần, Diệp Bạch vừa lúc đi qua góc rẽ, chỉ còn lại một mảnh góc áo lướt qua hành lang, mềm mại, lại tựa như pha lẫn sắc bén. Sắc bén tựa như……

…… Tựa như kiếm của người nọ, tựa như bộ dáng của người nọ.

Hạ Cẩm lặng lẽ siết chặt nắm tay.

Trước khi gặp, hắn đối Văn Nhân Tầm có ba phần hiếu kì cùng ba phần hâm mộ. Mà gặp được người rồi, hắn lại chỉ có mười phần ghen tị.

Bởi vì người kia cùng hắn vốn nên là cùng một dạng người, nhưng hai người lại rõ ràng bất đồng — hơn nữa lại bất đồng giống như trời với đất.

Diệp Bạch đi tới lương đình.

Văn Nhân Quân đang ở trong lương đình, tự mình đánh cờ.

Diệp Bạch theo thói quen đứng ở vị trí không xa không gần.

Văn Nhân Quân hạ một quân đen, sau đó hắn ngẩng đầu, khẩu khí ôn hòa như ba năm trước: “Đã trở lại?”

Diệp Bạch thản nhiên lên tiếng. Hắn cảm thấy xung quanh có chút an tĩnh, là một an tĩnh khi hắn bên cạnh Tần Lâu Nguyệt cũng có thể cảm nhận được — chỉ là hiện tại càng rõ ràng hơn.

Diệp Bạch buông lỏng chân mày nhìn bàn cờ, mặc dù lưng vẫn thẳng như trước, lại không hề như xưa bị vây trong trạng thái buộc chặt tùy lúc đều có thể rút kiếm.

Văn Nhân Quân không lên tiếng nữa. Chỉ lẳng lặng cầm quân cờ, lại nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ làm từ đàn mộc.

Giống như chỉ trong giây lát, Văn Nhân Quân lại mở miệng: “Cùng Độc Cô Ly Hận luận võ quyết định vào tháng sáu năm nay, địa điểm tại đỉnh Vọng Nguyệt.”

Diệp Bạch chú ý tới bàn cờ nguyên bản ít ỏi đã đặt đầy quân cờ, hắn gật gật đầu: “Hảo.”

Văn Nhân Quân cầm quân đen. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, quân cờ được mài tinh xảo mượt mà phản quang lại ánh sáng mơ hồ, lại càng khiến bàn tay thon dài hữu lực kia lại thêm xinh đẹp như ngọc thạch.

“Còn có, có một số việc ngươi nếu thích thì thôi, nếu không thích, cũng không cần cố ý làm…… Tầm nhi?” Văn Nhân Quân chú ý tới Diệp Bạch thất thần.

Diệp Bạch thu hồi tầm mắt nhìn bàn tay đối phương, sau đó, hắn nhớ tới bản thân mình dùng thời gian ba năm để xác định tâm ý.

Diệp Bạch ánh mắt hơi hơi dao động, rồi sau đó, hắn nghiêng người.

Văn Nhân Quân khẽ giật mình, ngón tay hơi giật giật, lại rốt cuộc không né tránh khước từ.

Bờ môi Diệp Bạch chạm nhẹ khóe môi Văn Nhân Quân.

Văn Nhân Quân không hề cử động.

Môi hắn thật lạnh.

Lạnh như mặt nước đóng băng.

Diệp Bạch đứng thẳng dậy.

Văn Nhân Quân bình tĩnh cầm quân cờ trong tay đặt lên bàn cờ, rồi sau đó đứng dậy, thản nhiên nói: “Sau này không cần như vậy.”

Diệp Bạch không trả lời.

Văn Nhân Quân đã xoay người rời đi, chỉ còn lại một bàn cờ hạ hơn phân nửa, trơ trọi nằm trên bàn.

Diệp Bạch nhìn bàn cờ kia một hồi.

Rồi sau đó, hắn bỗng nhiên vươn tay, chạm đến quân cờ cuối cùng Văn Nhân Quân hạ xuống tại giữa bàn cờ.

Khoảnh khắc, một cỗ nội kình sắc bén như đao theo quân cờ vọt vào gân mạch Diệp Bạch, cũng đánh thẳng đến trái tim!

Sắc mặt trong nháy mắt trắng bệt, Diệp Bạch ho mạnh ra một ngụm tâm huyết nồng đậm. Cùng lúc đó, bàn cờ nơi bàn tay Diệp Bạch đặt xuống rốt cục cũng không chịu được nội kình của Văn Nhân Quân, bắt đầu vô thanh vô tức hóa thành bột phấn.

Diệp Bạch thu hồi tay.

Hắn không nhìn vết máu ám sắc mình ho ra rơi trên bàn, mà chỉ vươn tay đè lại ngực — nơi đó, một vết thương sâu nhất, đã bắt đầu rách toát rướm máu.