Nhập Ma

Chương 11: Vãng sự tri đa thiểu [ hạ ]




Trong Tiên Thước lâu, quản sự đã biết điều mà lui ra, căn phòng rộng lớn như vậy liền chỉ còn Diệp Bạch Khúc Tranh Vân cùng Hà Thải Y mặc váy dài xanh nhạt.

Hà Thải Y cúi người hành lễ: “Thải Y tham kiến thiếu thành chủ, tham kiến Khúc thiếu chủ.”

Diệp Bạch thần sắc thản nhiên.

Khúc Tranh Vân mỉm cười nói: “Hà cô nương đứng lên đi.”

Hà Thải Y lại xá một cái, lúc này mới đứng dậy cầm lấy tỳ bà hoa văn hồng mai một bên, thấp giọng nói: “Không biết thiếu thành chủ cùng Khúc thiếu chủ hôm nay muốn nghe khúc gì?”

Khúc Tranh Vân đang định cất lời, tùy tùng bên ngoài lại bỗng nhiên đi vào Tiên Thước lâu, nghiêng người bên tai Khúc Tranh Vân nói gì đó.

Khúc Tranh Vân nghe xong, gật gật đầu cho tùy tùng ra ngoài, mới mang chút xin lỗi đối Diệp Bạch bên cạnh nói: “A Tầm, bên ngoài có người tìm, ta ra ngoài một chút, ngươi trước cùng Hà cô nương ngồi cùng đi.”

Nói xong, Khúc Tranh Vân lại hướng Hà Thải Y mỉm cười: “Hà cô nương, a Tầm nhiều ngày qua thật sự có việc, cho nên mới không có tới gặp ngươi. Ngươi trước tấu một khúc [ Diện Mạo Tư ], sau lại cùng a Tầm hảo hảo tâm sự.”

Hà Thải Y cũng không nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu.

Khúc Tranh Vân lại cùng Diệp Bạch nói vài câu, rồi rời đi.

Nhưng trước khi rời đi, hắn chợt thấy nút thắt cổ áo bảo thạch của Diệp Bạch buông lỏng, không khỏi cúi người, vươn tay cẩn thận thay Diệp Bạch một lần nữa kết lại.

Diệp Bạch không tránh, chỉ lơ đãng vuốt ve trường kiếm bên hông.

Mà thời điểm Hà Thải Y thấy Khúc Tranh Vân cúi người thu liễm ánh mắt, chuyên chú chỉnh đàn.

Kết xong nút thắt, Khúc Tranh Vân đứng thẳng lưng, thấy quần áo Diệp Bạch không còn vấn đề gì, mới xoay người rời đi.

Vì thế trong tiểu lâu, liền lập tức trở nên yên tĩnh.

Hà Thải Y như trước hạ mắt chỉnh đàn, tóc dài bờ vai rõ ràng gầy yếu quanh co khúc khuỷu buông xuống, sắc đen như mực. Dưới là váy dài đai lưng cùng màu, đeo một khối ngọc bội dương chi, bên dưới ngọc bội là hành trăm nếp gấp váy xanh nhạt, tán trên mặt đất thành hình dáng một đóa hoa, dưới váy là đôi kim liên(*) tựa như ngượng ngùng mà hiển lộ.

(*) đôi gót ngọc

Thanh âm tỳ bà bỗng nhiên vang lên.

Âm điệu bằng phẳng, giống như lộ ra chút đau thương.

Diệp Bạch nghe không ra khúc gì, cũng không phân biệt được hay dở, cho nên hắn liền đem ánh mắt dừng trên bàn tay trắng nõn đang vỗ về chơi đùa tỳ bà của Hà Thải Y.

Kia đương nhiên là một đôi tay xinh đẹp.

Thanh thanh thông thông, mềm mại không xương, móng tay xà cừ có chút phấn hồng, giữa nét quyến rũ của nữ nhân lại lộ ra hoạt bát thiếu nữ.

Diệp Bạch chỉ liếc mắt một cái.

Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền xác định, đôi tay kia, vĩnh viễn không nhấc nổi kiếm.

Khúc Tranh Vân đang ngồi trong nhã gian riêng biệt ở lầu hai đại sảnh của Sở quán nhàn nhã uống trà.

Sau khi từ Tiên Thước lâu đi ra, hắn cũng không có đi gặp người nào hoặc xử lý chuyện gì, mà là trực tiếp đi tới lầu hai đại sảnh của Sở quán, gọi một bình trà nhìn khách nhân bên dưới tới lui giết thời gian.

Ngồi lâu, trà đã có chút lạnh.

Khúc Tranh Vân cũng không để ý, liền cả trà lạnh cũng như vậy tiếp uống từng ngụm.

Trời gần tối, đại sảnh Sở quán liền có chút náo loạn, tiếng đàn sáo trầm thấp cũng hòa cùng thanh âm trò chuyện, có chút ồn ào hỗn tạp.

Khúc Tranh Vân kỳ thật cũng không thích loại địa phương này — Giang Ninh Khúc gia, cũng không thiếu thị nữ xinh đẹp cùng nhạc kĩ có tài. Đương nhiên, các nàng còn trong sạch hơn — hắn lần này đến đây, chỉ là muốn cho Văn Nhân Tầm gặp Hà Thải Y một lần. Sau đó xem thử Hà Thải Y có thể hỏi ra một chuyện hay không.

Một chuyện hắn không thể hỏi được.

Khúc Tranh Vân tiếp tục không chút để ý đảo qua đại sảnh dưới lầu.

Có người cụt một tay ngồi ở góc trầm mặc không nói, có phú thương chiếm cứ trung tâm đại sảnh cao giọng đàm tiếu, còn có mấy người giang hồ cầm theo đao kiếm bộ mặt lạnh lẽo…… Đột nhiên, tầm mắt Khúc Tranh Vân ngưng một chút tại sau đại sảnh.

Ngọc thạch đầu quan, áo choàng thanh sắc, đúng là Diệp Bạch!

“…… A Tầm?” Lập tức giật mình, Khúc Tranh Vân nhịn không được liếc nhìn sa lậu(*) trong góc, trên mặt là kinh ngạc cùng mờ mịt, “Chỉ có nửa canh giờ……”

(*) dụng cụ đo thời gian bằng cách xem lượng cát chảy

Chỉ có nửa canh giờ…… Hà Thải Y thậm chí không thể đem người lưu lại dùng cơm chiều?

Ngây ra một hồi, ôm theo vài phần tâm tình phức tạp khó phân biệt, Khúc Tranh Vân xoay người đẩy cửa, liền vội vàng hướng thang lầu đuổi theo.

Diệp Bạch bước vào đại sảnh Sở quán.

So với khi đến, hiện tại đại sảnh đã rõ ràng náo nhiệt hơn rất nhiều. Nhưng mà cái đó và Diệp Bạch cũng không có quan hệ. Nhìn không chớp mắt, Diệp Bạch xuyên qua đám khách nhân định tiến lên cùng hắn chào hỏi, thẳng hướng đi ra ngoài.

Có lẽ là thần sắc Diệp Bạch quá mức lạnh lùng, người xung quanh nhận thức Văn Nhân Tầm, cho dù có quen biết cũng chỉ gật đầu, những người khác đều chần chừ trầm mặc đứng tại chỗ, không dám tiến lên.

Không khí trong đại sảnh nhất thời liền lạnh xuống, thanh âm khe khẽ nói nhỏ cũng dần biến mất. Người trong đại sảnh tựa hồ là bị thu hút dây chuyền, đồng loạt hướng Diệp Bạch nhìn sang, chỉ có người cụt tay ngồi ở góc, như trước cúi đầu uống rượu, không nghe thấy ngoại sự.

Đi thẳng về phía trước, Diệp Bạch tầm mắt đảo qua người cụt tay, lại bình tĩnh vô ba dời đi, tiếp tục bước tiếp. Nhưng mà đi được hai bước, Diệp Bạch lại giống như nghĩ tới cái gì, chợt ngừng lại, tiếp đó hướng người cụt tay đi đến.

Người cụt tay vẫn ngồi ngay ngắn uống rượu.

Tay trái hắn bưng chén rượu, quần áo thực đơn bạc, thần sắc cũng có điểm xanh tím.

Diệp Bạch nhìn tay áo trống rỗng của đối phương một hồi, sau đó, hắn dời tầm mắt lên mặt người cụt tay, nói:

“Phó Trường Thiên?”

Đại sảnh an tĩnh nhất thời có chút xôn xao.

Thiên Hạ cung hiện tại như mặt trời ban trưa, danh hào người trong cung đương nhiên thế nhân cũng quen thuộc — huống chi, ngày xưa Phó Trường Thiên vẫn là người duy nhất có thể đi theo bên cạnh Diệp Bạch.

Mà Diệp Bạch, từng cùng cung chủ Thiên Hạ cung ngang tầm.

Phó Trường Thiên vẫn đang uống rượu rốt cuộc ngẩng đầu lên, vì thế một khuôn mặt quen thuộc liền ánh vào trong mắt Diệp Bạch.

Thời gian thật sự chưa có bao lâu.

Diệp Bạch nhìn người trước mặt. Người trước mặt vẫn là bộ dáng như trước trong trí nhớ hắn, khi cười trên mặt khóe môi có nếp nhăn, ánh mắt lại thủy chung tối tăm.

Thời gian thật sự chưa có bao lâu.

Diệp Bạch nghĩ như vậy. Sau đó hắn nắm kiếm.

Tay cầm kiếm, mềm mại vô lực.

Vừa thấy Diệp Bạch, Phó Trường Thiên đáy mắt liền xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng liền bị che đi, hắn chỉ hướng Diệp Bạch gật đầu: “Nguyên lai là thiếu thành chủ.”

Diệp Bạch đã mở miệng: “Cánh tay phải của ngươi sao lại thế này?”

“Không cẩn thận mà thôi, phiền thiếu thành chủ quan tâm.” Vẫn như trước ngồi yên, Phó Trường Thiên chỉ thiếu hạ thấp người, bình tĩnh nói.

Diệp Bạch nhìn tay áo Phó Trường Thiên, nơi đó vốn nên dùng ngân tuyến thêu một mảnh đại bàng trong mây. Nhưng mà trước mắt, lại trống rỗng không có gì.

Vì thế, hắn mở miệng: “Ngươi rời đi Thiên Hạ cung?”

Phó Trường Thiên hơi nhíu mi, tiện đà gật đầu: “Phải.”

“Chuyện Hà Lạc, thất bại?” Diệp Bạch khó khăn tiếp tục hỏi.

Mặc dù khó hiểu thiếu thành chủ Phi Vân thành vì cái gì lại chú ý chuyện của mình, nhưng việc này có cần muốn đều có thể tra được, Phó Trường Thiên cũng không thật sự để ý, chỉ nói: “Thiếu thành chủ muốn hỏi cái gì?”

Diệp Bạch trầm mặc một hồi.

Trong khoảnh khắc, Phó Trường Thiên nghĩ dường như thấy đối phương toát ra cảm xúc nào đó, nhưng mà chờ hắn chú ý lại, Diệp Bạch đã thần sắc thản nhiên như trước.

Sau đó, Diệp Bạch đã mở miệng.

Hắn nói:

“Tần Lâu Nguyệt bắt đầu tẩy trừ người cùng Diệp Bạch có liên quan?”

Giống như có thứ gì đó ở trong đôi mắt đen đến gần như tím của Phó Trường Thiên vụt thoáng qua!

Phó Trường Thiên thần sắc lạnh xuống, hắn nhìn Diệp Bạch, trong mắt hàm chứa lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run: “Thiếu thành chủ, Phó mỗ tôn trọng ngươi, hy vọng ngươi cũng có thể tôn trọng chính mình. Tần cung chủ cùng đại nhân nhà ta từ nhỏ thân thiết, tính tình giao hảo, sóng vai chiến đấu mười năm có thừa. Mà nay Diệp đại nhân bất hạnh lâm nạn, Tần cung chủ sớm thông cáo thiên hạ, thề vì đại nhân báo thù rửa hận. Phó mỗ thất bại chuyện Hà Lạc mà cụt tay, thẹn với cung chủ, càng vô pháp đối diện đại nhân dưới cửu tuyền, cho nên tự thỉnh rời đi, lại không biết lời lúc nãy của thiếu thành chủ, rốt cuộc từ đâu mà đến!”

Nói xong câu cuối cùng, Phó Trường Thiên thanh âm đã muốn nghiêm khắc.

Diệp Bạch trầm mặc nghe.

Hắn nghe thấy người duy nhất mấy năm nay vẫn thủy chung đi theo bên người hắn nói với hắn, nói hắn cùng Tần Lâu Nguyệt thuở nhỏ thân thiết, nói hắn cùng Tần Lâu Nguyệt tính tình giao hảo, còn nói hắn cùng Tần Lâu Nguyệt sóng vai chiến đấu mười năm có thừa.

…… Mười năm có thừa.

Diệp Bạch hơi hạ mắt.

Rồi sau đó, hắn bình thản nói: “Nếu như thế, vậy cũng không sao.”

Phó Trường Thiên ánh mắt càng sâu: “Thiếu thành chủ đi thong thả, Phó mỗ không tiễn.”

Diệp Bạch chuẩn bị rời đi. Nhưng mà tại lúc đó, hắn thoáng nhìn thần sắc Phó Trường Thiên cùng tay phải trống rỗng, liền hơi dừng một chút, rồi sau đó thân thủ cởi xuống dây thắt áo choàng trên người, tùy tay vung lên.

Khúc Tranh Vân đuổi đến sau lưng Diệp Bạch, liền nhìn thấy áo choàng thanh sắc ở giữa không tung mở ra, sau khoảnh khắc mãnh liệt, liền đột nhiên thu hồi toàn bộ cá tính, trở nên dễ bảo dừng trên người hiệp khách một tay, ôn nhu bao phủ.

Khúc Tranh Vân đứng ở tại chỗ.

Phó Trường Thiên cũng ngẩn ra.

Diệp Bạch đã xoay người rời đi, lưng thẳng tắp, trầm mặc cô tuấn.

Khúc Tranh Vân liếc qua Phó Trường Thiên một cái, lập tức đuổi theo Diệp Bạch.

Bất ngờ trông thấy bóng dáng Diệp Bạch Phó Trường Thiên cũng chấn động, theo bản năng liền muốn đứng dậy đuổi theo, ngay lúc đó, hắn liền tỉnh táo lại, siết chặt nắm tay.

Bóng dáng giống như…… Vậy trước kia, đồn đãi về Văn Nhân Quân, đều là thật sự?– Yêu thích đại nhân, con nuôi thành luyến…… Nghĩ như vậy, Phó Trường Thiên ánh mắt âm lãnh, lập tức bưng lên chén rượu, một ngụm đem rượu bên trong uống vào bụng.

Văn Nhân Tầm…… Văn Nhân Quân.

Hạ mắt suy nghĩ một hồi, Phó Trường Thiên đặt lên bàn một khối bạc vụn, lập tức đứng dậy rời đi.

Ra khỏi Sở quán, Phó Trường Thiên dường như tùy ý trên đường đi dạo nửa ngày, đợi khi xác định phía sau thật sự không ai bám đuôi, mới đi vào một cái ngõ nhỏ hẻo lánh.

Bên trong ngõ nhỏ, một cánh cửa lớn đỏ thẫm nhanh chóng mở ra rồi khép lại, ngắn đến nổi chỉ chừng vài giây.

Phó Trường Thiên đã lách mình vào trong.

Bên trong viện, một trung niên nhân bộ dạng bình thường mà người khác liếc mắt một cái liền không có ấn tượng gì đóng cửa lại, rồi mới đối Phó Trường Thiên nói: “Gia.”

Phó Trường Thiên hơi hơi gật đầu, nét băng lãnh không che dấu kia từ tận đáy lòng cũng hiện lên trên mặt. Hắn vừa hướng đại đường bên trong tiến vào, vừa hỏi: “Sự tình thế nào?”

“Hết thảy thuận lợi.” Trung niên nhân trầm giọng trả lời. Bất quá dừng một chút, hắn lại nói, “Gia, chúng ta xác định muốn đem sự tình tra tiếp? Theo tiểu nhân thấy, Diệp đại nhân một lòng hướng võ, không có uy hiếp. Ngày xưa quan hệ cùng Tần Lâu Nguyệt lại vô cùng tốt, vị tất liền……”

Phó Trường Thiên ngừng cước bộ.

“Vị tất cái gì?” Phó Trường Thiên thản nhiên mở miệng, “Ta xem qua thi thể đại nhân. Một kiếm xuyên ngực, miệng vết thương là một đường nhợt nhạt, tốc độ kiếm rất nhanh, góc độ đâm ra cũng đặc biệt tốt – tốt đến giống như là đại nhân tự mình giương ngực gọi người đâm vào. Mà đại nhân võ công cao tuyệt…… Trong thiên hạ, trừ bỏ Tần Lâu Nguyệt, làm sao còn có người có thể làm cho đại nhân toàn tâm tín nhiệm, đến nỗi không có nửa điểm phản kháng?”

Phó Trường Thiên nhếch môi cười nhạo, tiếp đó, hắn trầm mặt, chậm rãi nói: “Tần Lâu Nguyệt cùng đại nhân có quan hệ gì, không trọng yếu. Tần Lâu Nguyệt vì cái gì giết đại nhân, cũng không trọng yếu. Trọng yếu chỉ là đại nhân chết, chết trên tay Tần Lâu Nguyệt. Mà Tần Lâu Nguyệt còn đem kiếm của đại nhân như cống phẩm cung ứng, ngông nghênh lấy danh nghĩa đại nhân đi chung quanh chinh phạt……”

Phó Trường Thiên thanh âm bỗng nhiên nhẹ: “Đây là khinh nhờn lớn nhất.”

“Đây là khinh nhờn lớn nhất.” Phó Trường Thiên chậm rãi, từng chữ từng chữ như muốn cắn nát ra thành từng mảnh, “Đại nhân cả đời si kiếm. Kiếm của hắn, không thể nằm trong tay Tần Lâu Nguyệt. Mà Tần Lâu Nguyệt bố trí giết đại nhân,” Phó Trường Thiên dừng một chút, ánh mắt rốt cục hoàn toàn âm lãnh:

“Mà Tần Lâu Nguyệt giết đại nhân, rồi sẽ có một ngày, phải xuống dưới……”

“– tự mình hướng đại nhân thỉnh tội.”

Diệp Bạch cùng Khúc Tranh Vân đã đến trước phủ thành chủ.

Một đường không nói chuyện, đến khi xe ngựa ổn định, Diệp Bạch dẫn trước xuống xe.

Trong lòng đã bị một tầng bóng ma nồng đậm che khuất, có thứ gì đó khiến người kinh hãi kêu gào giãy dụa muốn hiện ra, Khúc Tranh Vân liên tục nắm chặt rồi lại thả lỏng tay, rốt cuộc vẫn là tạm thời nhịn xuống, đi theo Diệp Bạch đứng dậy xuống xe.

Nhưng mà có lẽ vì áp lực nhiều lắm, khi Khúc Tranh Vân xoay người đi ra xe ngựa, thời điểm sắp đi xuống, lại không biết như thế nào thân mình lung lay một cái, cả người liền ngã sang một bên!

Khoảnh khắc mất thăng bằng qua đi, Khúc Tranh Vân còn không ý thức được gì, liền thấy tay mình bị một cỗ lực lớn lôi kéo!

Hơi ngã xuống dưới, Khúc Tranh Vân lảo đảo vài bước, một lần nữa đứng thẳng thân mình mới phát giác Diệp Bạch đứng cạnh mình mặc dù không có gì biểu tình như trước, nhưng một bàn tay trắng nõn kia lại chặt chẽ bắt được tay mình, hữu lực gần như có thể khiến người an tâm.

Nhưng mà lòng Khúc Tranh Vân, lại rốt cục trầm xuống, xuống vực sâu đến nhìn không thấy đáy.

Bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới một khả năng khác.

Một loại khả năng vớ vẩn, làm cho người ta không rét mà run.

Bình tĩnh nhìn bàn tay trên tay mình một hồi, Khúc Tranh Vân thấp giọng mở miệng: “A Tầm, ngươi còn nhớ hay không ngươi từng đưa cho ta một khối Hồng Ngọc?”

Diệp Bạch đã thu hồi tay, hắn trả lời: “Đã quên.”

Khúc Tranh Vân suy nghĩ một chút, rồi sau đó khẽ mỉm cười: “Ta cũng vậy nghĩ như vậy.”

Nói xong, hắn cởi xuống khối ngọc bội bên hông, đặt ở trên tay đưa đến trước mặt Diệp Bạch.

Tầm mắt Diệp Bạch dừng lại một hồi trên khối ngọc bội thô lệ lại có hoa văn rõ ràng.

Khúc Tranh Vân tiếp tục mở miệng: “Ngọc bội này, là a Tầm khắc.”

Diệp Bạch không có trả lời.

Khúc Tranh Vân lại nói: “Ngươi thích điêu khắc?”

Không thể nói rõ thích, cũng không thể nói rõ không thích, chỉ là trước kia, hắn quả thật dùng điêu khắc huấn luyện độ linh hoạt của ngón tay. Nghĩ như vậy, Diệp Bạch cũng theo đó lên tiếng.

Khúc Tranh Vân trên mặt mang theo tiếu ý thản nhiên: “Ta cũng nghĩ vậy. Diệp Bạch cũng thích thế.”

Diệp Bạch hơi ngưng lại.

Khúc Tranh Vân dần dần liễm đi tiếu ý trên mặt: “Chỉ là, a Tầm đã sớm đập vỡ những gì đã điêu khắc…… Ở một năm rưỡi trước đây.”

Khúc Tranh Vân chậm rãi mở miệng, tầm mắt dừng ở ba chữ vàng to lớn nguy nga trên tấm biển trước cửa.

Giống như mãi mãi đứng lặng như thế. Ba chữ kia vô thanh kể ra phồn vinh của tòa thành trì này, kể ra uy nghi của chủ nhân bên trong.

Nhưng mà ba cái chữ to này, cũng đồng dạng vô thanh nghiền nát nguyện vọng của một thiếu niên tối thanh thuần, tối chất phác chờ mong.

“Một năm rưỡi trước đây, Văn Nhân Tầm biết được, Văn Nhân Quân sở dĩ thu dưỡng hắn sủng ái hắn, chỉ là bởi vì hắn có một khuôn mặt.”

“Một khuôn mặt cùng Diệp Bạch có chín phần tương tự.”

“Hắn, chỉ là một cái thế thân.”

“Từ đầu tới cuối.”