Dương Cửu Lang nhìn Trương Vân Lôi quần áo không chỉnh tề, bộ dáng cà lơ phất phơ, thứ cảm xúc khó gọi tên len lỏi trong cơ thể khiến tim anh mới vừa bị hoảng loạn lại càng đập nhanh hơn.
Trương Vân Lôi cũng ngắm nghía đối phương, từ từ đưa ánh mắt xuống l0ng nguc anh, cậu đưa tay phải ra đặt lên ngực Dương Cửu Lang: “Đập nhanh thật, Cửu Lang.”
Một tiếng “Cửu Lang” này làm trái tim Dương Cửu Lang run rẩy, anh nhân cơ hội kéo cà vạt lại, đứng thẳng không dám động đậy, cũng chẳng dám nói gì, dáng vẻ tay chân luống cuống lại khiến Vân Lôi bật cười: “Anh làm sao thế? Ý tôi là cái quần này làm chân tôi đau, anh không giúp tôi cởi ra à?”
“Cởi thì cởi, cậu không có tay à? Lại còn xem bản thân như phế nhân à?” Có thể Dương Cửu Lang chỉ muốn dời sự chú ý của bản thân, lại không nghĩ đến lời nói vừa rời khỏi miệng, đến khi phản ứng kịp thì hận không thể tự vả miệng một cái. Vội vàng bĩu môi muốn giải thích, lại nghe Trương Vân Lôi cười:
“Tôi đúng là xem mình là phế nhân rồi, anh tính sao? Mặc kệ tôi? Ở bệnh viện năm tháng không phải là anh chăm sóc tôi thuận lợi lắm sao? Hay là…” Trương Vân Lôi dừng lại, cậu không biết mình có nên nói không, nhưng cũng vì trái tim mình muốn một đáp án mơ hồ, Trương Vân Lôi nhìn chằm chằm Dương Cửu Lang, nói từng câu từng chữ: “Hay là anh đã mệt mỏi rồi, không muốn chăm sóc tôi nữa?”
Quả thật, cảm xúc của Dương Cửu Lang lúc này đều bị Trương Vân Lôi nhạy bén nắm bắt được, khoảnh khắc đó trong lòng cậu có rất nhiều suy đoán, nhưng đều là bản thân suy nghĩ tới lui. Trương Vân Lôi cắn môi chờ Dương Cửu Lang nói, cậu chăm chú chờ đợi sợ sẽ bỏ lỡ dù chỉ là một chữ, nhưng Dương Cửu Lang vẫn chậm chạm không nói gì, bởi anh thật sự không có cách nào mở miệng, vì chính anh cũng đang chìm vào trong mơ hồ.
Gia đình, cuộc sống, thậm chí là tình cảm anh đều chia sẻ với Trương Vân Lôi, mà dần dần anh cũng phát hiện ra cậu đã trở thành một phần trong cuộc sống của bản thân mình. Người trước mắt này, có thể nói là hoàn mỹ, cũng có thể nói là vẫn còn thiếu sót, nhưng cậu ấy từ quen biết đến thấu hiểu anh hoàn toàn không giống người khác. Dương Cửu Lang cũng hiểu rõ, có đôi lúc chính anh cũng không phân biệt được thế nào là trên dưới sân khấu rồi.
Sự rối rắm này làm Dương Cửu Lang rơi vào trầm tư, Trương Vân Lôi hơi mất kiên nhẫn suýt chút nữa rơi nước mắt. Để thêm tin tưởng vào suy đoán của mình, cậu cứ nhìn Cửu Lang như thế, cứ như thế nhìn vẻ mặt của anh, cứ như thế nhìn anh không nói được lời nào. Trương Vân Lôi biết dù thế nào thì cậu cũng không phải là phụ nữ, đã thua ngay từ vạch xuất phát rồi, khả năng tư cách làm ‘tiểu tam’ cũng không có.
Ngẫm lại, Trương Vân Lôi nở nụ cười gượng gạo: “Đừng nghĩ nhiều, đùa thôi ấy mà. Anh tốt với tôi, tôi cũng quý trọng người bạn là anh, cho nên nếu như anh không phiền thì có thể tiếp tục chăm sóc tôi không?”
Trương Vân Lôi cố gắng không nghẹn ngào, nhưng nụ cười nguỵ trang chẳng thể nào khống chế được nước mắt đang đầy lên bên khoé mi. Dương Cửu Lang nhìn Trương Vân Lôi, ngồi xuống bên cạnh cậu, một tay ôm cậu vào lòng. Một khắc trước cậu vừa ngơ ngác, một khắc sau đã nghe thấy tiếng con tim Dương Cửu Lang đập loạn nhịp, nước mắt cứ thế chảy dài trên má, thấm ướt áo sơ mi anh.
Dương Cửu Lang vỗ lưng cậu, cánh tay dần ôm chặt, mùi rượu trên người cả hai lẫn mùi hương của Giác Nhi làm tim anh đập nhanh hơn. Thậm chí, hôm nay Cửu Lang không hề nghĩ đến việc phải kiềm chế.
Trương Vân Lôi đẩy anh ra, lau nước mắt cười gượng: “Anh nói xem, tôi có phải bị tâm thần phân liệt không, mới hôm qua chúng ta vừa diễn xong một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp kia mà, bây giờ là sao vậy? Cảm giác cứ như chết đi sống lại vậy.”
Cửu Lang nhìn cậu làm như không có việc gì, trong lòng khó chịu vô cùng. Mà Trương Vân Lôi lại lắc đầu nói tiếp: “Uống nhiều rồi, nhập vai quá sâu, không phân biệt thật giả nổi nữa rồi. Hôm nào chúng ta đem đoạn này đi tấu hài (*) đi, nói không chừng lại khiến người ta cười lớn đấy. Cũng muộn rồi, cám ơn anh đã ở lại, tôi ăn no uống say, giờ cần phải nghỉ ngơi, anh về nhà đi, chị dâu chắc là đang chờ…”
Sau chữ “chờ’ đó là gì chẳng ai biết nữa, Dương Cửu Lang dùng môi ngăn Trương Vân Lôi nói tiếp. Khoảnh khắc đó cậu sợ ngây người, tâm rối loạn, mà Cửu Lang căn bản là không muốn nghe lời nói không thành thật của cậu. Mặc dù chỉ chạm nhẹ một cái nhưng lại khiến mỗi người đều lâm vào suy tư, trong lòng Cửu Lang lúc này hỗn độn như tơ vò, bản thân mình có nên về nhà thẳng thắn với vợ không? Như thế này không tính là đi quá giới hạn chứ?
Dương Cửu Lang lắc đầu suy nghĩ, nhìn Trương Vân Lôi đang ngây ra đó mà nói: “Trên sân khấu lần nào cũng là anh bịt miệng cậu, buông ra là lại hát, sao bây giờ lại không nói gì? Cậu còn nói, tôi còn hôn.”
Trương Vân Lôi vẫn ngây người như thế, Cửu Lang nâng mặt cậu nói tiếp: “Nghĩ xem, anh với cậu đã bao nhiêu năm rồi, cậu là Nhị gia trên sân khấu cũng tốt, là ai đó dưới sân khấu cũng được, cảm xúc của cậu không qua mặt được anh đâu, biết không? Nếu cậu đã nói thế thì cũng nên biết rằng anh có thể phân biệt thật giả được hay không chứ? Lời cậu nói, thật sự khiến lòng anh rất ngột ngạt.”
“Vậy anh bây giờ là sao, hôn, ý gì?” Trương Vân Lôi cũng đang hỏi trái tim mình.
“Cậu nghĩ ý gì thì là ý đó, coi như chúng ta đều nhập vai quá sâu đi.” Đáp án này của Dương Cửu Lang thật sự chạm đến tâm tư Trương Vân Lôi, nụ hôn này chẳng qua chỉ là trúng thưởng hoặc là trêu chọc, nhưng chắc chắn nó không phải là thứ đáp án cậu cần, thứ Trương Vân Lôi cần đâu chỉ là phần thưởng của anh đâu?
Cậu không phải đứa bé có được viên kẹo là có thể cười tươi như hoa, lúc này đây, nó càng muốn được nhiều hơn nữa.
Trương Vân Lôi trầm mặt một chút, “Cửu Lang, tôi thích anh” những lời này vừa treo trên môi đã bị cậu nuốt trở về, nói ra rồi khả năng không có được, thứ mất đi lại càng nhiều hơn: “Tôi đói, làm chút đồ ăn được không?” Cậu lại ngả lưng xuống sô pha, đôi mắt vô hồn nhìn chăm chăm lên trần nhà.
Dương Cửu Lang nhìn Trương Vân Lôi, suy nghĩ một lát rồi cầm bàn tay phải của cậu lên, vu0t ve: “Hôm nay anh nhìn cậu làm phù rể cho người ta, cả hội trường đều nhìn cậu, mấy cô gái kia cũng xì xào bàn tán ghen tị với cô phù dâu kia. Thật ra anh đây rất không thích cậu chạm vào tay người khác, coi như là phép lịch sự cũng không được, anh không biết người khác nghĩ sao, nhưng mà, mỗi lần nhìn thấy fan hâm mộ gửi ảnh chúng ta dù vô tình hay cố tình nắm tay nhau, anh đều cảm thấy vui vẻ khó hiểu.”
Dương Cửu Lang không phải là người thích lằng nhằng, thích cái gì thì là cái đó, không thích cũng không làm khó dễ, trốn tránh là được, nhưng chỉ duy nhất với cái người tên Trương Vân Lôi này, anh lại không hiểu nỗi mình.
Dương Cửu Lang tự cười nhạo mình liền hừ ra tiếng: “Này, anh với cậu nói chuyện này làm gì, cậu chờ anh làm đồ ăn cho.” Nói xong, anh đứng dậy đi vào nhà bếp, Trương Vân Lôi len lén nhìn anh bận rộn, không nói ra được điều mình chôn giấu lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc, thứ cảm giác này so với biết ơn hay yêu thích có khả năng còn mạnh mẽ hơn.
Chú thích:
(*) 包袱 bao phục: nghĩa là tay nải, trong giới tướng thanh thì bao phục có nghĩa là miếng hài, chuyện cười.