Nhập Hí Quá Sâu

Chương 18




Cửu Lang nhìn thấy cậu đỏ cả vành mắt, ngẩng đầu lên nước mắt vẫn chảy xuống. Vẫn là câu nói kia, ai không uất ức, ai không do dự, ai không tự trách chứ.

Dương Cửu Lang bị vây trong cái vòng tròn mãi không dám bước ra của chính mình. Thật ra có gì mà anh không dám làm, phần nhiều chính là không thể, gia đình, hôn nhân, và cả trách nhiệm với đời sau. Anh gánh nhiều lắm, cứ nói trọng trách quá lớn thì sau lưng ắt sẽ đau. Dương Cửu Lang có vài chuyện không thể nói thành lời, chẳng qua là cảm thấy thiên thời địa lợi nhân hoà đều không có. Anh cho rằng bọn họ gặp nhau chính là trời ban cho một kiếp nạn mà thôi.

Nghĩ lại một chút, Trương Vân Lôi cực khổ học nghệ từ nhỏ, lúc bị vỡ giọng uể oải chán nản, rồi lại bị ngã đến trọng thương. Ai cũng nói Nhị gia trên đài dịu dàng như ngọc, cử chỉ văn nhã, phóng khoáng ngông nghênh. Nhưng Trương Vân Lôi phía sau sân khấu thì sao. Cậu sau khi mất đi thì rất biết quý trọng, gặp được sẽ cố gắng nắm chặt trong tay. Cậu đối với Dương Cửu Lang trước kia là nhìn rồi dừng lại, sự theo đuổi vội vàng của hiện tại chẳng qua chỉ là đang đấu tranh trong lòng.

Một người, một buổi tối có thể có vô vàn ảo tưởng huyễn hoặc, suy nghĩ một chút có thể bị chính mình biến thành thật. Trương Vân Lôi trước đây sợ mất Dương Cửu Lang, hiện tại cậu chỉ là khuyến cáo bản thân, nếu thắng được, phần đời còn lại sẽ bình yên, thắng không nổi, mình cũng không hối hận. Chung quy có thể mình không phải là người trong lòng của đối phương.

Một bên khóc như đứa trẻ, một bên yên lặng rơi lệ cố nén nỗi đau.

Một giờ sáng, Trương Vân Lôi mắt sưng húp ngồi trên giường, cầm điện thoại lên nhắn tin: “Trình Dương, thật xin lỗi, tôi thay Dương Cửu Lang xin lỗi anh, việc này anh xem như là tôi không đúng, có chuyện gì cứ trách tôi. Tôi thân là đội trưởng của anh ấy lại không quản lý tốt, hết thảy bất mãn của anh tôi chịu trách nhiệm.

Gửi thành công, cậu thở hắt ra. Cậu không biết Trình Dương, chỉ là thấy mấy ngày nay tiếp xúc thấy hắn ta đối với mình tốt vô cùng, nói năng ôn hoà, lại còn nho nhã lễ độ. Thật sự không biết Dương Cửu Lang với hắn có khúc mắc gì? Vừa nghĩ vậy điện thoại lại sáng lên.

Trương Vân Lôi mở điện thoại lên thấy Trình Dương trả lời: “Tôi thật sự rất giận, vậy nên muốn bồi thường tôi, cũng xin đội trưởng Trương cho tôi một cái vinh dự được dùng cơm cùng cậu, thế nào? Nếu vậy tôi sẽ đáp ứng cậu, bỏ qua chuyện cũ.”

Trương Vân Lôi nghĩ, người này xem như là rất dễ hoà hợp, đối với mình cũng rất tốt, nếu một bữa cơm có thể giải quyết được vấn đề của Dương Cửu Lang, vậy thì lợi lớn rồi, cậu không nghĩ nhiều liền trả lời một chữ: “Được.”

Dương Cửu Lang nằm trên ghế sa lông. Xoay qua xoay lại, rồi lại lập tức ngồi dậy, anh không mở đèn mà cứ ngồi như vậy. Anh không biết hiện tại đã đến mức nào rồi? Anh bối rối trước quan hệ của mình và Trương Vân Lôi, cũng có thể là quan hệ của Trương Vân Lôi với Trình Dương. Anh vừa nhớ đến cái con người đó là lại cực kỳ khó chịu. Giống hệt như lúc anh chụp ảnh cưới vậy, cũng rất khó chịu, nhưng anh không nói ra được. Anh cũng không thể vì động tác hí mắt li3m môi của hắn với gò má Trương Vân Lôi mà nghĩ lầm thành cái gì.

Trong lúc bất chợt trong đầu Dương Cửu Lang loé lên một hình ảnh, động tác này Trình Dương không chỉ làm đối với mình Trương Vân Lôi, mà đã từng làm y như đúc với vợ anh ở nơi chụp ảnh cưới.

Cái con người này, thật sự là khiêu chiến cực hạn của Dương Cửu Lang.

Hai người quan trọng nhất của sinh mệnh, sao lại là đồ chơi trong tay Trình Dương? Anh tuyệt đối không cho phép.

Việc này cứ như vậy mà trôi qua, Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang trong lúc đó vẫn tiếp tục xa lánh nhau.

Dương Cửu Lang mỗi ngày đều đi làm, về nhà, công ty mở tiệc liên quan cũng không tham gia.

Còn Trương Vân Lôi, cũng là đi làm rồi về nhà. Nhưng cậu còn khá hơn một chút, đó là còn có Trình Dương. Không có việc gì thì gửi tin nhắn, gọi điện thoại, hai người làm quen cũng rất nhanh, dù sao tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, tính cách cũng rất tốt. Có điều Trương Vân Lôi bận quá, Trình Dương mời cậu nhiều lần đều vì có hoạt động mà huỷ bỏ.

Thật ra cậu là người không thích nói chuyện, chỉ là cuộc sống gần đây thiếu vắng đi Cửu Lang thật sự vô cùng chán nản. Đã có người nguyện ý cùng cậu, làm sao không phải là chuyện tốt, e rằng cũng có thể làm dời đi sự chú ý, không để cậu suy nghĩ về Cửu Lang nữa.

Cuối cùng vào một buổi tối nào đó, Trương Vân Lôi không có chương trình gì, cậu đồng ý hẹn Trình Dương.

Trương Vân Lôi và Trình Dương vì thân phận đặc biệt nên không đến nhà hàng lớn, thay vào đó chọn một quán rượu vô cùng bình dị. Hai người đều ăn mặc rất giản dị.

Trình Dương mặc áo sơ mi và quần tây. Trương Vân Lôi hôm nay cũng mặc áo sơ mi màu đen và quần jean rách. Một người trông như ông chủ độc đoán, một người như anh trai nhà bên.

Hai người chọn món xong, Trương Vân Lôi vẻ mặt áy náy kính Trình Dương một ly, mà Trình Dương lại đáp lễ tận hai ly.

Hai người trò chuyện từ cổ chí kim, đột nhiên điện thoại rung lên, cậu lấy điện thoại ra xem, hoá ra là Mạnh Hạc Đường: “Biện nhi, em đang ở đâu? Anh đang ở trước cửa nhà đây.” Còn gửi thêm một tấm ảnh chụp cửa nhà cậu.

Trương Vân Lôi nhanh chóng trả lời: “Em đang ăn tối với bạn ở ngoài, không biết mấy giờ mới về, anh về trước đi.”

“Là ai vậy? Em không đưa anh đi cùng gì cả.”

“Anh không quen, khuya về gọi lại cho anh, ngoan.” Trả lời xong thì tắt chuông điện thoại để lại vào túi, cậu nghĩ rất đơn giản, mình đến để nói xin lỗi, nhất định phải để đối phương thấy được thành ý.

Rượu không biết uống được mấy lượt, Trương Vân Lôi có hơi say rồi, đôi mắt đã hơi mơ màng. Thậm chí còn không khống chế được cơ thể, nhưng đầu óc vẫn còn chút tỉnh táo.

Trình Dương nhìn Trương Vân Lôi, đứng dậy đi đến bên cạnh, một tay nâng cằm cậu lên, một tay đem một viên gì đó màu trắng nhét vào miệng cậu. Bản năng Vân Lôi muốn nhổ ra, lập tức bị rót vào một ngụm rượu làm cậu sặc đến ho khan. Một phút, hai phút sau… Cậu cảm giác đầu mình đau đến nổ tung, vô cùng khó chịu

“Vẫn là còn trẻ tuổi nóng tính quá rồi, cậu vĩnh viễn không biết trên thế giới này còn những chuyện đáng sợ cỡ nào đâu, bây giờ tôi dẫn cậu đi trải nghiệm một cái, cam đoan cậu sẽ thích.” Trình Dương nói rồi lấy tay vuốt mũi Trương Vân Lôi, cũng là vẻ mặt cưng chiều, chỉ có điều cái gương mặt này mà so với cảm giác Dương Cửu Lang đối xử với Trương Vân Lôi, chỉ có thể khiến người ta dựng tóc gáy.

Thanh toán xong, Trình Dương đưa cậu đến ghế sau xe, sau đó nhanh chóng lên xe, từ từ chạy đi.

Trương Vân Lôi từ từ mở mắt, vừa lúc nhìn thấy Trình Dương qua gương chiếu hậu đang nhìn mình với một nụ cười tà ác.

Cậu đấu không lại cơn buồn ngủ, trước khi nhắm mắt lại dùng sức lực lớn nhất dùng dằng, chầm chậm gọi một tiếng: “Cửu Lang.” Rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Dương Cửu Lang đang ở trong nhà, liếc nhìn điện thoại di động, vừa vặn nhìn thấy Mạnh Hạc Đường đăng bài trong vòng bạn bè: “Biện nhi của chúng ta thế mà lại cùng người khác hẹn hò, để quên tôi ở trước cửa nhà rồi.” Phía dưới là hình chụp lại tin nhắn uất ức của mình nói với Trương Vân Lôi.

Sau khi xem xong, anh lập tức gọi điện thoại cho Trương Vân Lôi, bên kia không người nghe máy.

Dương Cửu Lang lúc này đã tiệm cận đến bờ vực của sự sụp đổ.