Nhập Cung Vi Tặc

Chương 6




Hạ Vũ Thiên tay trói gà không chặt, cứ như một bao cát bị Long Hạo nhẹ nhàng quăng lên trên long sàn. Long sàn a, long sàn, trên đời này, không biết có bao nhiêu nam nhân, nữ tử mơ ước được một lần nằm lên chiếc giường này a. Nhưng Hạ Vũ Thiên nằm trên đó rồi chẳng những không vui vẻ mà còn thấy như sấm sét đùng đùng bên tai, vận số của mình đã tận tới nơi rồi sao. Thảm a~

Mở mắt ra, khuôn mặt của Long Hạo chình ình ngay trước mặt, cặp mắt sáng quắc như chim ưng rình mồi của hắn lướt một lượt từ trên xuống dưới thân thể Hạ Vũ Thiên. Hơi thở nóng rực của hắn phà lên mặt khiến Hạ Vũ Thiên vô cùng căng thẳng, chỉ biết nhắm chặt mắt lại.

Thân thể của nam nhân phía trên rất ấm áp, nhưng quả thật hắn rất nặng, Hạ Vũ Thiên bị đè tới mức thở không nổi.

Hạ Vũ Thiên đã sớm quên Long Hạo là hoàng đế, dơ tay, đá chân cho người nằm trên một trận quyền cước không thương tiếc. Kịch! Ự! Ai, nhưng thật đáng tiếc, chút công phu đả cẩu đánh miêu của y chẳng giúp được gì. Ngược lại, chỉ khiến nam nhân càng thêm hăng máu, xiết Hạ Vũ Thiên chặt hơn nữa.

“Tránh ra.” Hai mắt trừng to, Hạ Vũ Thiên nghiến răng nói ra hai chữ.

Nhìn thấy nam nhân đang cố tình cúi xuống mặt mình, hai mắt nhắm lại, môi còn chu ra phía trước, Hạ Vũ Thiên sợ tới mức miệng hừ hừ liên tục, toàn thân run như cầy sấy. Y không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Hay nói đúng hơn là Hạ Vũ Thiên không dám tin chuyện này lại có thể xảy ra với mình.

“Này ~.” Long Hạo không hề hài lòng với biểu hiện của Hạ Vũ Thiên lúc này .“Mở mắt ra cho trẫm, mau.”

“Chẳng lẽ trẫm là độc xà mãnh thú?” Đúng vậy, ngươi quả thực là một tên cầm thú, cầm thú, cầm thú! Hạ Vũ Thiên đã sớm mắng hắn hàng nghìn, hàng vạn lần như thế.

“Ngươi làm vậy là sao? Chẳng lẽ trẫm khó coi tới vậy ư?”

“Hoàng, hoàng, thượng……” Hạ Vũ Thiên miễn cưỡng he hé một con mắt, giọng nói vẫn run rẩy, sợ sệt. Trong lòng lại đang mắng: Ngươi cho dù có mỹ mạo như Phan An, ta cũng không thể thất tiết a.

Không ngờ được, tên hoàng đế kia lại nâng cằm Hạ Vũ Thiên lên mà ngắm nghía một phen “Khuôn mặt này nhìn qua thì thấy bình thường, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện rất nhiều thứ thú vị. Chẳng trách thái hậu coi trọng ngươi như vậy.”

“Thái Hậu……?” Chuyện gì nữa đây? Hay là…… Chẳng lẽ……

“Đừng tưởng trẫm chuyện gì cũng không biết!” Trong ánh mắt Long Hạo lập tức hiện lên vẻ phẫn hận, oán hờn. Tay hắn vẫn không ngừng sờ mó trên người phía dưới, chỉ một khắc sau đã chạm tới bộ phận mẫn cảm  nhất trên người Hạ Vũ Thiên.”

“Hoàng Thượng……” cả người Hạ Vũ Thiên mềm nhũn .

“Nếu không phải nể mặt thái hậu, trẫm thật muốn thiến ngươi!” Long Hạo dùng tay bóp thật mạnh dương cụ. Hạ Vũ Thiên liên tục run run.

“Đừng…… Đừng……”

Tuy nói nam nhân quyết đổ máu chứ không rơi lệ nhưng giờ phút này, Hạ Vũ Thiên lại đang nước mắt lưng tròng rồi. Y khóc vì cười không nổi, cứ tưởng mình được chuyển kiếp sống đời phong lưu, tao nhã, ai dè, ngay cả một chút tự tôn cũng không có, lại còn phải mỉm cười để người ta làm nhục mình. Thật là tức chết mà~ Diêm vương, nếu có gặp lại, lão tử nhất định tính sổ với ngươi!

“Ba mươi gậy kia chỉ là lễ vật ra mắt. Sau này, ở trước mặt thái hậu, nếu ngươi còn dám…”

“Tiểu, tiểu nhân thật sự không dám a.” Hạ Vũ Thiên hận a, hận trời, hận đất, hận Diêm vương.

“Nhìn một trăm lượng kia, ta thừa biết chuyện gì đã xảy ra . Vân phi nói không sai……”

A, hóa ra, hoàng y nữ tử mới gặp trong vườn đào lúc nãy không phải hoàng hậu mà là thái hậu. Quả nhiên, Tô công công này chính là chân rết của thái hậu, liên thủ cùng bà ta đối phó với hoàng đế. Ai, đây chẳng phải chuyện mất đầu như chơi sao? Tô công công, ngươi chán sống rồi hay sao mà lại đi vuốt râu hùm a~

“Hoàng Thượng, ngài nhất định phải tin tưởng tiểu nhân. Tiểu nhân nguyện trung thành tuyệt đối với hoàng thượng.” Những lời nói này, ngay cả Hạ Vũ Thiên nghe cũng cảm thấy thật giả dối, không biết con cáo già giảo hoạt này có tin không.

“Thật không? Vậy ngươi mau chứng minh lòng trung thành của mình đi.” Đôi môi Long Hạo ghé sát vào mặt Hạ Vũ Thiên.

“Hoàng Thượng, ngài giết tiểu nhân đi. Tiểu nhân nguyện lấy cái chết báo đáp ân điển của hoàng thượng!” Van cầu ngươi a, ta nói chơi thôi, đừng có tưởng thật a~

“Chết? Muốn chết dễ dàng như thế sao, ngươi vẫn còn giá trị cho trẫm lợi dụng kia mà.” Hoàng đế nhẹ nhàng cười. Đầu ngón tay  trượt dọc hai má Hạ Vũ Thiên.

Hạ Vũ Thiên thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, thì ra, tên hoàng đế này muốn súi giục mình quay lại làm nội gián bên thái hậu cho hắn. Thu phục người của kẻ thù khiến kẻ thù trở tay không kịp. Diệu kế, quả là diệu kế a~

“Hoàng Thượng, tiểu nhân dẫu có chết cũng không báo đáp được ân sâu như núi của người, từ nay, tiểu nhân nhất định sẽ tận tâm hành sự vì hoàng thượng.” Hạ Vũ Thiên cầu khẩn nói. Thái Hậu, hoàng đế, ai cũng không thể đắc tội a. Ta chẳng phải sẽ trở thành gián điệp hai mang sao? Thái hậu, hoàng đế, hai người chính là mẹ con với nhau mà, sự tình trong cung quả thực rắc rối tới điên cả đầu.

“Coi như ngươi thông minh.” Long Hạo hài lòng, mỉm cười.“Nhớ cho kỹ, thứ thái hậu cho ngươi, trẫm cũng có thể cho, thậm chí còn nhiều hơn thế nữa… Không chỉ vậy, nếu muốn, trẫm cũng có thể đòi lại gấp bội.”

“Tiểu nhân cam tâm tình nguyện làm người của hoàng thượng, đó là phúc đức ba đời tiểu nhân mới có, tuyệt không dám đòi hỏi gì hơn.” Ngươi chỉ cần không làm cho ta sợ như vậy nữa là ta đã cảm tạ trời đất rồi. Ta chỉ muốn sống những tháng ngày bình yên thôi a!

“Rất tốt .” Long Hạo buông lỏng Hạ Vũ Thiên ra.

“Bệ hạ. Tiểu nhân, tiểu nhân có thể lui xuống?” Nét mặt Hạ Vũ Thiên vẫn nhăn nhó như thường, không có gì thay đổi.

“Sao? Trẫm để cho ngươi ngủ trên long sàn của trẫm ngươi còn không hài lòng?”

“Không phải a, thắt lưng của tiểu nhân đau quá a.” Hạ Vũ Thiên phun toẹt lời muốn nói trong lòng. Lưng đang bị đau, nằm ngửa thế này có khác gì tra tấn.

“Ngươi đứng lên đi.”

“Tạ Hoàng Thượng.” Hạ Vũ Thiên thật vất vả mới ngồi dậy được, nhìn từ trên xuống, y lần đầu tiên quan sát thật rõ khuôn mặt của người được gọi là hoàng thượng kia.

Hai hàng lông mày kiếm uy nghi che phủ ánh mắt sắc sảo, mũi thẳng, miệng rộng, mặt chữ điền. Nhìn qua nhìn lại, có thể nói là oai hùng, bất phàm. Tuổi tác không quá hai mươi, xem ra đây chính một thiên tử trẻ tuổi, hăng hái. Ngó xuống chút nữa, khụ khụ, dáng người cân đối, nở nang, mỗi tội ăn mặc hơi thiếu vải một tí. Không cần phải trần truồng mà khoe cơ bắp của mình như thế chứ? Trong lòng Hạ Vũ Thiên thầm ghen tỵ, thân thể của tên Tô công công này nhỏ nhắn như đàn bà, ai, vận số của ta thật xúi quẩy mà!

Long Hạo thấy y đang nhìn trộm mình, lông mày khẽ nhếch, nhoẻn miệng cười.

“Khụ khụ.” Hạ Vũ Thiên quay đầu đi.“Hoàng Thượng, tiểu nhân, tiểu nhân cáo lui.”

Nói xong, y liền bò xuống giường. Ai ngờ, cổ tay lại bị Long Hạo nắm lại.

“Hoàng Thượng, còn có chuyện gì sao?” Hạ Vũ Thiên nơm nớp lo sợ hỏi.

“Đêm nay ngươi ở lại đây.”

“A?” Hạ Vũ Thiên hoảng hốt la lên.

“Chẳng lẽ trẫm còn không bằng Thái Hậu?” Long Hạo từng chút từng chút một khống chế sự phản kháng của Hạ Vũ Thiên.

“Hoàng Thượng, người đừng lấy tiểu nhân ra mà vui đùa a.” Ai, thần kinh của ta sắp bị tên dở hơi này ép tới điên loạn mất thôi.

“Trẫm giống đang nói đùa sao? Ngươi nói sẽ trung thành với trẫm, hãy chứng minh điều đó bằng cách ở lại đây đi.”

“Tiểu, tiểu……” Hạ Vũ Thiên không sợ chết, chỉ sợ chuyện này a.

Bỗng nhiên, hoàng đế chỉ chỉ về phía chiếc bàn nhỏ bên cạnh long sàn. Hạ Vũ Thiên nhìn theo thì thấy trên bàn có đặt một bình rượu nho nhỏ.

“Mau ngoan ngoãn uống hết rượu trong bình đó đi.” Hoàng đế ra lệnh . Hạ Vũ Thiên không thể không theo.

Vừa mở nút bình, mùi rượu nồng nặc lan ra, rất thơm, đúng thật là rượu. Nhưng có lẽ, mọi chuyện không hề đơn giản như thế.

Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ liếc nhìn Long Hạo.

“Yên tâm, đây là rượu. Đây chính là rượu do đích thân Tô công công ngươi chuẩn bị cho trẫm, ngươi cũng nên nếm thử xem thường ngày trẫm ăn uống như thế nào chứ?”

“A?” Hạ Vũ Thiên cũng không biết đó là cái gì a. Ngươi đúng là một tên hoàng đế giảo hoạt. Y đã sớm biết thái hậu cùng tên Tô công công tự cho mình thông minh sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, nhưng không ngờ, báo ứng lại đổ hết lên đầu mình a~

“Được.” Hạ Vũ Thiên ra vẻ thấy chết không sợ. Y bất chấp tất cả, cho dù bên trong có là kịch độc không thuốc chữa y cũng uống hết, không chừa một giọt nào. Tóm lại, chết sớm chừng nào, sớm siêu sinh chừng đó.

“Ha ha. Ha ha.” Long Hạo cười ha hả.

Hạ Vũ Thiên cảm thấy trước mặt sương mù mênh mông, mí mắt như treo quả tạ ngàn cân không nâng lên nổi. Thân thể lại càng ngày càng nhẹ, giống như đang phiêu lãng bồng bềnh trên mây, mà còn thấy cả bảy sắc cầu vồng… Sau đó, y ngã xuống long sàn êm ái, bất tỉnh nhân sự./