Nhập Cung Vi Tặc

Chương 14




Đáng thương! Cả một đám người bị tẩy não, sao họ lại có thể thích thú ở chỗ này mà đi ganh tị với ta? Thôi kệ bọn họ đi, trước mắt vẫn là nên tìm cách chuồn khỏi đây trước. Hạ Vũ Thiên bắt tay vào sau lưng, làm ra bộ có vẻ nhàn nhã đi dạo xung quang hậu viện.

Đây là một hoa viên rất lớn. Dù đã từng thăm thú ngự hoa viên nhưng Hạ Vũ Thiên vẫn không thể thầm bội phục thiết kế tinh xảo của khu vườn trước mắt. Những ngọn giả sơn hùng dũng, cây cối được cắt tỉa chăm chút nhưng không làm mất đi vẻ tự nhiên vốn có. Nắng chiều lấp lánh chiếu trên mái vòm nhà thủy tạ giữa hồ, gió thổi hiu hiu khiến lòng người lâng lâng. Giữa vườn là một hồ nước xanh ngắt, lơ thơ liễu rủ thật trữ tình, đâu đó là tiếng chim hót líu lo, hương hoa ngào ngạt vô cùng dễ chịu. Cảnh vật nơi đây hoàn toàn đối lập với bài trí của tiền sảnh đầy ồn ào, choáng ngợp.

Nhưng cho dù đẹp tới đâu đi chăng nữa cũng không thể níu chân Hạ Vũ Thiên ở lại nơi này. Cái gì càng hào nhoáng, tú lệ bao nhiêu thì nội dung trong nó sẽ càng mục nát, ủ dột bấy nhiêu. Đó là điều mà Hạ Vũ Thiên đã nhận ra sau khoảng thời gian sống trong lầu son gác tía nơi cung cấm. Say cảnh đẹp nhưng y vẫn không quên nhiệm vụ quan trọng nhất của mình bây giờ : Chạy trốn.

Đi dọc theo đường nhỏ được che phủ bởi giàn thiên lý dịu mát, vì thiếu ánh sáng nên con đường này có chút tối tăm, ra đến bên ngoài, không gian lại chói lọi. Phía sau con đường là một vườn hoa hồng tinh khiết, làn da trắng nõn của Hạ Vũ Thiên thật nổi bật giữa cả rừng hoa với hai màu chủ đạo đỏ và xanh.

Bỗng nhiên, hai mắt của y sáng lên, không phải vì cảnh đẹp mà vì một thứ còn quan trọng hơn thế nhiều, chính là bức tường phía xa xa. Mà nơi Hạ Vũ Thiên đang đứng cách rất xa gian nhà chính của Bách Hoa lâu, thật thuận lợi cho y bộc lộ tài năng leo trèo. Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, Hạ Vũ Thiên đã đôi lần trèo tường trốn học đi chơi, cũng coi như là có chút kinh nghiệm, cuối cùng đã có lúc hữu dụng.

Ha ha, không ngờ những ngày tháng chơi bời nổi loạn đó cũng giúp mình được nhiều việc.

Hạ Vũ Thiên vui vẻ lại gần vách tường. Ngẩng đầu lên, a, có lầm không vậy? Tường này nhìn sơ sơ cũng phải cao hơn ba thước, bề mặt lại trơn nhẵn, không có thang dây, làm sao mà trèo nổi đây? Ai, nếu có thể có khinh công của Sở Lưu Hương thì thật tốt a~

Quên đi, quên đi, cứ đi tìm dây thừng trước đã.

Con người khác với động vật ở chỗ là có thể suy nghĩ, biến đổi những đồ vật xung quanh để mà có lợi nhất cho bản thân. Hạ Vũ Thiên liếc mắt một cái là chú ý ngay tới đám dây leo trên tường. Nếu mình có thể kéo chúng xuống đây, kết lại với nhau, rồi sau đó tìm một tảng đá làm bàn đạp ở dưới, như vậy chuyện chạy trốn thật sự rất dễ dàng rồi.

Dụng cụ đã xong, chuẩn bị nhảy qua.

Bách Hoa lâu, tiểu hoàng đế, các ngươi mau chờ chết đi, lão tử ta tới tính sổ với các ngươi đây.

Hạ Vũ Thiên tinh thần phấn chấn, cầm lấy đám dây leo giật giật để thử độ bền, hai chân vận sức đạp lên mặt tường, quả thật là dễ dàng bước từng bước một. Vừa trèo y vừa hát nghêu ngao rất là vui vẻ.

Dễ nghe, dễ nghe! Sao trước giờ mình lại không phát hiện giọng hát của mình thật là hay nha?

Chân đạp lên tường, tay nắm thật chặt dây leo, Hạ Vũ Thiên đã thành công đi được phân nửa chặng đường. Nhưng tại sao bây giờ mặt y lại đỏ lên, mồ hôi chảy từng giọt nơi chóp mũi, lông mi cũng chớp chớp từng đợt liên hồi.

“Kiên trì, kiên trì chính là thắng lợi!” Hạ Vũ Thiên thầm khích lệ bản thân. Nhưng mà việc này cần rất nhiều sức lực, nơi đáng thương phải chịu nhục đêm qua lại bắt đầu đau nhức.

Long Hạo, rồng cụp đuôi, đều là vì ngươi, ta muốn giết ngươi, giết ngươi……

Hóa ra cừu hận có thể tác động khiến con người ta quyết tâm vượt qua khó khăn!

Trong lúc nguy cấp, Hạ Vũ Thiên có linh cảm xung quanh mình vừa mới có thêm một thứ gì đó.

Cố gắng ngoảnh mặt lại, không biết từ khi nào mà nơi này lại có thêm một người. Người đó còn ra vẻ rất hứng thú, nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ Thiên. Bốn mắt chạm nhau,  người nọ mỉm cười đáp lễ.

Cười, cười cái con khỉ!

Sức lực đã cạn kiệt.

Tay buông ra, lực vạn vật hấp dẫn khiến y rơi đánh “Rầm” một tiếng xuống bụi cỏ bên dưới. Ngã chổng vó, nửa ngày chưa đứng lên được.

Hạ Vũ Thiên nằm trên mặt đất, ngửa đầu. Nhìn một mảnh cánh hoa xoay tròn về phía mình, đầu óc choáng váng, hai mắt hoa lên. Tất cả trở về vạch xuất phát.

Có một bàn tay xuất hiện giữa trời đất hỗn độn.

Hạ Vũ Thiên không cảm kích, phất bàn tay kia một cách khó chịu rồi tự mình giãy dụa đứng lên. Ở vào thời điểm khó khăn, cùng quẫn nhưng Hạ Vũ Thiên vẫn biết giữ gìn tôn nghiêm, không thể để người khác coi thường mình được.

Y coi như chưa xảy ra chuyện gì, phủi phủi bụi đất trên người, quay sang dò xét nam nhân vẫn mỉm cười bên cạnh.

Phải nói thế nào nhỉ. Hai chữ đầu tiên hiện lên trong đầu Hạ Vũ Thiên khi nhìn thấy con người này là “Hoàn hảo.” Khuôn mặt có những nét cong nhu hòa, mày kiếm uy dũng, đôi môi dày gợi cảm. Xiêm y màu tím nhã nhặn bên trong được phủ bởi một lớp áo choàng mỏng đậm sắc bên ngoài. Vừa đẹp đẽ lại vừa quý phái. Phong thái bình tĩnh, trầm ổn, không nhiễm một hạt bụi.

Ở Bách Hoa lâu mà nhìn thấy mỹ nam thì không có gì kỳ lạ, nhưng lạ ở chỗ Hạ Vũ Thiên thấy người này hoàn toàn không giống với những tiểu quan trong kia. Thật tốt, cuối cùng cũng có một người chưa bị tẩy não.

Người nọ bỗng nhiên nói:“Ngươi đang làm cái gì?”

“Ta? A ha ha.” Hạ Vũ Thiên thiếu chút nữa đã quên mất việc chính của mình. Y nhìn thoáng qua đám dây leo trên tường, xấu hổ đáp :“Ta đang luyện công! Khinh công! Ngươi cũng biết vừa cơm nước xong cũng nên vận động, vận động a.”

Miệng người nọ hơi mím lại, nhìn Hạ Vũ Thiên.

Hạ Vũ Thiên thật sự chịu không nổi loại vẻ mặt này của hắn, cứ nói toạc ra cho rồi “Bỏ đi, bỏ đi, ta nói thật cho ngươi biết, ta đang trèo tường chạy trốn đó. Muốn đi báo cho đám người kia biết hay không là tùy ở ngươi!”

Người nọ nghe xong lại cười lắc lắc đầu.

“Ngươi cũng bị bán vào đây? Nhìn ngươi như vậy ta nghĩ chắc chắn ngươi không giống bọn họ.” Hạ Vũ Thiên lấy tay khoác lên vai người nọ “Nơi này sao xứng với những nhân tài như chúng ta. Làm người, quan trọng nhất là phải được tự do tự tại a~”

“Bằng hữu, chi bằng chúng ta hãy đi cùng nhau. Trời đất bên ngoài rộng lớn, sợ gì không có chỗ dung thân, là nam nhân, đầu phải đội trời, chân phải đạp đất.” Hạ Vũ Thiên thao thao bất tuyệt giáo huấn cho người mới gặp về chí làm trai ở trong trời đất.

Người nọ không hề lên tiếng, chỉ dùng nụ cười tao nhã luôn thường trực của mình nhìn nhìn Hạ Vũ Thiên.

“Này, nói chuyện đi chớ.” Hạ Vũ Thiên đẩy đẩy “Trầm mặc, ta coi như ngươi đồng ý rồi nhé.”

“Ai, kỳ thật tường này cũng không quá cao, muốn đi ra ngoài cũng không khó!” Hạ Vũ Thiên nói “Nếu ta không bị thương thì đã sớm qua được bên kia rồi.”

“Vậy sao?” Người nọ chớp chớp mắt.

“Ngươi không tin? Bây giờ có ngươi ở đây rồi, thật là tốt.” Đôi mắt Hạ Vũ Thiên đảo qua đảo lại, bắt đầu bày mưu, tính kế.

“Như vậy đi! Ngươi làm bệ đỡ cho ta, ta giẫm lên vai ngươi để trèo ra ngoài, ngươi thấy như thế nào?” Hạ Vũ Thiên thử tính hỏi.

“Nếu ngươi không muốn ta có thể cho ngươi trèo lên người ta, đằng nào thì cũng thế cả.” Hạ Vũ Thiên nhượng bộ. Tóm lại cho dù là dùng tới trăm phương nghìn kế cũng phải mau chóng rời khỏi nơi quái quỷ này.

“Mau, mau, phải nắm lấy cơ hội.” Hạ Vũ Thiên dựa vào tường nói lớn.

Người kia liếm liếm môi, rốt cục cũng nói: “Vô ích thôi!”

“Vô ích là thế nào? Sang bên kia là thoát rồi . Mau……” Hạ Vũ Thiên hỏi lại.

“Bởi vì cho dù có trèo qua được bên kia, thì đó cũng là địa phận của Bách Hoa lâu.” Đây là câu nói dài nhất của người kỳ lạ kể từ khi hắn xuất hiện.

“Ngươi nói cái gì?” Hạ Vũ Thiên không thể tin.“Vậy thì trèo tiếp rồi lại trèo tiếp, không lẽ cả kinh thành rộng lớn như vậy đều của Bách Hoa lâu?”

Người nọ lắc đầu “Chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy.”

Hạ Vũ Thiên vừa định tiếp tục truy vấn, lại nghe thấy không xa truyền đến tiếng người hô hào í ới. Thật là không tốt, hình như là giọng nói của tú bà a~

“Này, chạy nhanh lên đi, ả nữ nhân mập mạp kia sắp tới rồi. A, quên mất, nếu có gặp ả thì ngươi chớ có nói là từng nhìn thấy ta nghe chưa.” Nói xong, Hạ Vũ Thiên nhanh chân chạy loạn, nếu muốn ra ngoài, chắc có lẽ phải nghĩ biện pháp khác.

Nam nhân kia đứng lại, nhìn thấy bóng dáng Hạ Vũ Thiên trong hoàng hôn, hắn khẽ nhếch miệng.

“Hoa lão bản, hóa ra ngài ở đây a!” Tú bà lúc này đã đi tới, đứng ở bên cạnh nam nhân lúc nãy, cung kính nói “Vừa rồi, tiểu tử kia có mạo phạm gì ngài không?”

“À. Không có. Y là ai vậy? Mới tới sao?” Hoa lão bản mỉm cười nói.

“Dạ, mới tới ngày hôm nay. Ngài thấy y thế nào. Tính tình y rất ngoan cố, cần phải dạy dỗ thêm nhiều.” Xảo Hồng biết tỏng nhưng vẫn cố tình dò hỏi.

“Thật thú vị.” Hoa lão bản híp mắt.

“Vậy thì, đêm nay……” Tú bà lập tức lấy lòng.

“Không cần, chờ một chút cũng được.” Hoa lão bản nói, vẻ mặt của hắn bỗng dưng hiện lên vẻ thèm muốn.