Nháo Hỉ

Chương 48




Tháng Tư.

Mùa của cỏ mọc chim bay.

So với thành phố A, mùa xuân ở thôn Sa Hồng rực rỡ hơn.

Trên đầu là bầu trời xanh thẩm, rải rác những đám mây trắng như bông, từ từ trôi theo làn gió.

Giữa không trung, những sợi dây điện màu đen kéo dài đến tận khe núi phía xa. Một số chim sẻ đậu ở trên đó, dường như chúng cũng đang tận hưởng khung cảnh mùa xuân tuyệt vời này. Xem đủ rồi, chúng tụm năm tụm ba bay đi, rất thỏa mãn.

Chiếc xe rẽ vào khoảng sân nhỏ, đây là nhà của bọn họ ở nơi này.

Hứa Tương Mi tháo dây an toàn ra, cô duỗi eo, cười ló đầu nhìn ra ngoài.

Tạ Bách Ninh tắt máy xe.

Lúc này, có một cô bé chạy ra từ căn nhà gỗ, mừng rỡ gọi: “Anh Bách Ninh! Chị Tương Mi!”

Hai người xuống xe, đứng giữa sân nhỏ khuất trong rừng tre.

Tuyết Mai ôm cổ Hứa Tương Mi: “Chị Tương Mi…”

Hứa Tương Mi chạm vào khuôn mặt của cô bé: “Tuyết Mai ngày càng cao.”

Tuyết Mai tự hào nói: “Em là cô gái cao thứ hai trong lớp.”

Cô khen ngợi: “Thật lợi hại!”

Đột nhiên, trên lầu truyền đến một giọng nữ dịu dàng: “Tuyết Mai, anh Bách Ninh và chị Tương Mi đến chưa?”

Tuyết Mai ngẩng đầu lên trả lời: “Bà ơi, đến rồi ạ.”

Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi xuất hiện trên ban công, khuôn mặt mang theo tươi cười: “Bách Ninh, Tương Mi, hai đứa đến rồi à!”

Đây là dì Tương.

Suốt hai năm nay, nhờ sự chăm sóc của bà, căn nhà gỗ mới không bị mưa gió làm cho trở thành một ngôi nhà bị bỏ hoang.

Nhìn xung quanh, sân nhỏ đã được dọn sạch, không hề có cỏ dại.

Nhìn lên trên, những bông hoa trên ban công đã mọc tươi tốt hơn. Hoa loa kèn được trồng trong hai cái chậu, đặt sát bên cạnh chậu lô hội, nhìn thật đẹp mắt đẹp lòng.

Hứa Tương Mi thì thầm nói với Tạ Bách Ninh: “Dì Tương.”

Tạ Bách Ninh liền thuận theo gật đầu, hai mắt mỉm cười, chào hỏi: “Dì Tương.”

Hứa Tương Mi cũng cười, lịch sự chào dì.

Dì Tương nói: “Hai đứa vào bếp ăn chút điểm tâm trước đi. Dì thay ra giường xong thì xuống liền.”

Hứa Tương Mi dắt tay Tuyết Mai, nói: “Dì Tương, làm phiền dì quá.”

Dì Tương xua tay: “Không phiền.”

Bước vào nhà, mỗi một thứ, một cái bàn, một cái ghế, đều không khác gì năm đó, từng mảnh ký ức nháy mắt lần lượt hiện lên.

Ánh mắt Tạ Bách Ninh thâm trầm, nhất thời có chút thất thần.

Kể từ khi một lần nữa đặt chân lên khoảng sân nhỏ và bước vào căn nhà gỗ, anh không thể nào giữ được bình tĩnh, cảm xúc bên trong bắt đầu dao động.

Hứa Tương Mi nhìn sang Tạ Bách Ninh. Khi nhìn thấy khuôn mặt trầm ngâm của anh, cô không khỏi vui mừng, anh nhớ được gì rồi?

Cô vừa muốn hỏi một câu, bước chân của dì Tương đã gần kề, và rồi xuất hiện trước mặt họ.

Bà cười hỏi: “Bách Ninh, sao lâu rồi cháu không đến đây?”

Hứa Tương Mi trả lời trước Tạ Bách Ninh: “Anh ấy quá bận rộn ạ.”

“Ừ, ừ.” Dì Tương gật đầu. Bà kêu hai người ăn bánh bí đỏ: “Là dì tự làm, lấp đầy bụng trước, sau đó nghỉ ngơi một lát, buổi trưa đến nhà dì ăn cơm.”

Tuyết Mai ở bên cạnh vỗ tay: “Hay quá!”

Hứa Tương Mi nói: “Cảm ơn dì Tương.”

Tạ Bách Ninh cũng nói cảm ơn.

Dùng xong bữa trưa, sau khi đặt chén đũa xuống, Tuyết Mai bị bạn bè kéo ra ngoài chơi.

Hứa Tương Mi muốn phụ dọn dẹp, dì Tương từ chối không được, đành để cô làm. Trong căn bếp nhỏ, một người rửa, một người lau, cũng rất vui vẻ.

Dì Tương quay đầu nhìn ra ngoài. Trong phòng khách, hai người đàn ông đang nói cười vui vẻ, không biết Tạ Bách Ninh nói gì, chồng bà cứ cười không ngừng.

Dì Tương không thể nhịn được cười: “Dì thấy Bách Ninh rất có tinh thần, trông trẻ hơn nhiều so với trước đây.”

Trong tay Hứa Tương Mi cầm một cái dĩa nhỏ, vừa tráng nước vừa quay đầu lại cười: “Dạ.”

Dì Tương gật đầu: “Vậy là tốt rồi!”

Sau đó, bà hỏi: “Hai đứa dự định ở lại đây bao lâu?”

“Nhiều nhất một tuần, Bách Ninh xin nghỉ phép, phải quay lại dạy học ạ.”

“Dì biết ngay, còn chưa đến nghỉ hè mà! Con xem như thế này có được không, mấy ngày này hai đứa cứ đến nhà dì ăn cơm, dì không thể qua bên đó làm cơm cho hai đứa được, gần đây bận bịu chuyện làm nông, dì sợ là không có thời gian.”

Trong lòng Hứa Tương Mi rất cảm động, cô tắt vòi nước: “Cảm ơn dì. Nhưng không cần phải phiền mọi người đâu ạ. Bách Ninh sẽ nấu ăn. Bọn con không đói được đâu.”

Dì Tương ngạc nhiên: “Bách Ninh biết nấu ăn? Thật sao?”

Hứa Tương Mi gật đầu, cong môi cười: “Nếu có thời gian, con sẽ để anh ấy nấu cho dì, chú Tương và Tuyết Mai ăn thử.”

“Ôi chao, tất nhiên là được rồi, Bách Ninh thật là giỏi!” Bà cười đến mặt mày rạng rỡ, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bà hỏi: “Hai đứa ở bên nhau rồi?”

Hứa Tương Mi nói với bà: “Con và Bách Ninh đã kết hôn.”

Dì Tương thậm chí còn vui mừng hơn, nói rất nhiều điều tốt đẹp: “Phải vậy chứ, khi đó dì vừa nhìn đã thấy hai đứa xứng đôi rồi, con nhóc con còn cứng miệng nói chỉ là bạn bè. Kết hôn là tốt rồi, kết hôn là tốt rồi, dì thực sự nhìn không sai mà.”

Hứa Tương Mi cũng mím môi mỉm cười, “Lúc đó chúng con thực sự chỉ là bạn bè.”

Ánh mắt của dì Tương rất khoan dung: “Dù sao đi nữa, dì rất vui khi biết tin tốt của hai đứa. Hai đứa đã đi được một chặng đường rất dài.”

“Nhờ lời tốt lành của dì.”

“Aizz… dì nhớ năm nay con đã hơn hai mươi lăm rồi đúng không?”

“Hai mươi sáu.”

“Vẫn chưa có con?”

“Không vội, thuận theo tự nhiên dì à.”

“Tại sao lại không vội? Con nghe dì Tương nói…”

Một lần nói, là ở trong bếp nhỏ nói đến nửa tiếng. Đều nói về việc mang thai và sinh con. Hứa Tương Mi sau khi nghe xong thực sự cũng động lòng. Tuổi của cô và anh thực sự cũng không nhỏ nữa, đặc biệt là Tạ Bách Ninh.

Khi về, dì Tương đã cho họ rất nhiều trứng gà ta, lạp xưởng và một số loại rau theo mùa, chứa đầy một cái giỏ.

Hai người theo đường cũ trở về. Một tay Tạ Bách Ninh cầm giỏ, tay còn lại thì nắm lấy tay cô. Sau khi đi qua một khu rừng nhỏ, một sườn đồi, trong tầm nhìn của họ, những cánh đồng xanh rì và khoảng sân nhỏ dần xuất hiện ở phía xa.

Hứa Tương Mi nhớ lại một chuyện, trong lòng rất ngọt ngào, cô nói: “Em vẫn còn nhớ hôm đó đã rất muộn, trời tối nhìn không rõ ngón tay của mình, anh cầm đèn pin đi tìm em, lúc đó chúng ta cũng gặp nhau tại ngay chỗ này.”

Tạ Bách Ninh không quên, hôm đó sau khi thức dậy không nhìn thấy cô, trong lòng anh đã rất loạn.

Anh cười: “Vậy sao?”

“Đúng vậy, lần đó em cũng từ nhà dì Tương mang về một giỏ thức ăn.” Giọng nói của Hứa Tương Mi rất vui vẻ.

Khoảnh khắc này rất giống với những gì đã từng xảy ra trước đây, nhưng rõ ràng, lần này càng thêm mỹ mãn và hạnh phúc hơn.

Ánh trăng ban đêm rất sáng, bầu trời phía trên sân sáng rực với những vì sao, tỏa sáng rực rỡ. Mùa xuân không có muỗi, gió mát thổi nhẹ, vô cùng dễ chịu. Cô kéo anh đi ngắm trăng và sao, lấy hai chiếc ghế tre đặt giữa sân.

Hai năm trước, ánh sao ánh trăng nơi này  như có phép màu thanh lọc và làm dịu tâm tình.

Hai năm sau, ánh trăng và ánh sao góp phần làm bầu không khí thêm phần kiều diễm.

Không biết từ khi nào, Hứa Tương Mi đã ngồi trên đùi của Tạ Bách Ninh, vòng qua cổ anh, ôm hôn thân mật, khó có thể tách rời.

Thật lâu, cuối cùng họ cũng tách ra.

Cô bình tĩnh lại nhịp tim dồn dập của mình, áp trán mình lên trán anh. “Anh có nhớ một chút nào không?”

Tạ Bách Ninh khẽ cười, không trả lời.

Hứa Tương Mi vui mừng khôn xiết, đôi mắt sáng ngời: “Anh nhớ gì rồi?”

Nhìn vào sự mong đợi và khẩn trương của cô, anh không che giấu nữa, hôn lên chóp mũi cô: “Sao em nhận ra được?”

Hứa Tương Mi nghĩ thầm, giác quan thứ sáu của cô vẫn rất chính xác.

“Trên đường đi, bất kể em nói gì, anh dường như cũng không hề bối rối hay tò mò này nọ, điều này không hợp lý một chút nào. Hơn nữa, anh và người nhà dì Tương quá thân thiết, hành động cũng quá tự nhiên, không giống như những người bị mất trí nhớ. Trời ạ, phương pháp về lại chốn xưa này thật thần kỳ… Mau nói cho em biết, anh nhớ được gì rồi?”

Tạ Bách Ninh thích nghe cô lải nhải như vậy, cảm thấy rất vui. Cô nói xong, nhìn anh bằng cặp mắt sáng long lanh, như hai viên kim cương lấp lánh.

Anh không nhịn được, một lần nữa hôn cô, ngậm chặt, nhẹ nhàng mút.

Hứa Tương Mi không thể chịu được sự khiêu khích này, rất tự nhiên mà đáp lại.

Tạ Bách Ninh vừa hôn vừa bế cô đi vào nhà, đặt người lên ghế sô pha, sau đó đè lên.

Cuối cùng vị trí được chuyển lên giường gỗ trên lầu, cót ca cót két, màn trướng rung chuyển, thật lâu cũng không thể yên tĩnh lại.

Đợi đến lúc tình triều lui đi, đã là rạng sáng.

Cả người cô nằm ở trên người anh, da dán chặt da, nhịp tim cùng chung nhịp đập, như thể hòa làm một.

Tạ Bách Ninh vuốt ve cô: “Tất cả mọi thứ, anh đều nhớ cả.”

Lúc này cả người Hứa Tương Mi đều không có sức, cô phấn khích đến mức muốn nhảy cẫng lên, nhưng chỉ có thể èo uột nằm sấp ở đó.

Giọng cô hơi cao, vì cảm thấy rất thần kỳ: “Sao lại nhanh vậy? Mới nháy mắt mà đã nhớ tất cả rồi?”

Không thể nào! Anh quá mức bình tĩnh.

Anh vuốt tóc cô: “Tất nhiên không phải là hôm nay. Lần đầu tiên em dạy Tiểu Dịch làm gốm, hai người vẽ mặt mèo rồi quay lại cười với anh. Lúc đó, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, em và Tuyết Mai cũng đã từng nhìn anh cười như vậy.”

Tạ Bách Ninh dừng lại, vẻ mặt thư thái, đôi môi nhếch lên.

Cô hiểu ra, tiếp tục nói: “Sau đó, anh nhớ lại toàn bộ sự việc trong ba tháng đó.”

“Ừ.” Tạ Bách Ninh nhìn cô: “Anh xin lỗi, đã để em phải chịu đựng một mình lâu như vậy.”

Đôi mắt cô đột nhiên đỏ lên, vùi vào cổ anh, đột nhiên nghẹn ngào: “Sao anh có thể quên hết như vậy?”

Tạ Bách Ninh vỗ nhẹ vào lưng cô: “Là lỗi của anh, vì anh không tự tin và có cảm giác tội lỗi, không dám thừa nhận rằng mình đã yêu em.”

Hứa Tương Mi khựng lại, một lúc sau, cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm.

Ý anh là anh yêu cô rồi sao?!

Tạ Bách Ninh đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, thở dài.

Sau đó, cả hai không nói gì nữa, nhưng dường như mọi thứ đều đã rõ ràng.

Trong lòng họ đều có nhau, mọi thứ đều không cần phải nói thêm gì nữa cả.

Trong những ngày tiếp theo, Hứa Tương Mi và Tạ Bách Ninh dựa theo những việc đã làm khi đó, ôn lại chuyện cũ.

Dạo hồ Sa Hồng, chèo thuyền du ngoạn, câu cá, nướng cá.

Lên núi hái, chọn, rang và nấu trà.

Xuống sông bắt cua, cắm trại dã ngoại.

Vì trái mùa, cùng với việc không đủ thời gian, bọn họ chỉ có thể làm những điều này.

Hứa Tương Mi vô cùng tiếc nuối.

Tạ Bách Ninh nói, nghỉ hè lại đến.

Anh rất thích nơi nhỏ bé và xinh đẹp này, nơi đã ban cho anh niềm hạnh phúc quý giá nhất.

Mà ngay lúc này, hạnh phúc đang ở trước mắt anh, đưa tay là có thể chạm đến.

Lúc này họ đang ở trong một rừng hoa đào nở rộ, khắp ngọn núi đều là hương hoa, đẹp không sao tả xiết.

Hứa Tương Mi vô cùng xinh đẹp đứng bên dưới một gốc đào, nhón chân lên, cầm điện thoại chụp một khóm hoa đào hồng, sau khi thay đổi một vài góc độ, cuối cùng cũng hài lòng.

Cô mở bức ảnh đã chụp ra xem, tâm trạng rất tốt, cười rạng rỡ quay sang nhìn Tạ Bách Ninh.

Cô đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, cả người như đang tỏa sáng.

Tim của Tạ Bách Ninh đột nhiên đập mạnh, khuôn mặt hồng như những bông hoa đào, nhịp tim loạn cả lên.

Hứa Tương Mi vẫy tay: “Bách Ninh, giúp em chụp ảnh đi.”

Anh cầm lấy điện thoại. Trong ống kính, màu hồng trải dài khắp sườn núi đều mất đi màu sắc, chỉ còn lại cô đứng ở nơi đó, cười nói tự nhiên, duyên dáng yêu kiều.

Tạ Bách Ninh nhìn một lúc lâu mà quên luôn cả việc chụp ảnh.

Hứa Tương Mi hỏi: “Anh nhấn chụp chưa?”

Anh phục hồi lại, nhấn nút chụp: “Được rồi.”

Cô bước tới đưa tay ra: “Cho em xem.”

Tạ Bách Ninh thuận thế nắm lấy tay cô, khuỵu xuống quỳ một gối trên mặt đất.

Hứa Tương Mi bị bất ngờ, không hiểu gì cả.

Anh khẽ cười cất điện thoại đi, rút từ trong túi của mình ra một chiếc nhẫn.

Mặc dù là một chiếc nhẫn, nhưng bên trong nó lại ẩn chứa một bí mật, là do Tạ Bách Ninh tự mình thiết kế. Bề mặt nhẫn được khắc một đóa hoa hồng, bên cạnh có một cái công tắc, khi bật công tắc, từ bên trong hoa hồng sẽ từ từ nổi lên một dòng chữ tiếng anh.

I will be here.

Hứa Tương Mi sửng sốt vài giây, nở nụ cười, không thể nào che giấu được.

Anh luôn ở đây.

Đúng vậy, trong suốt quãng đời còn lại, anh sẽ luôn ở đây.

–End–