Nháo Cưới: Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 24: Anh cũng thật đáng thương!




Cố lão gia tử mặc dù đã lấy thân phận của bản thân để phản đối Tống Gia Nghiên vào cửa, không những không cản được Cố Nghị Quân, mà còn làm cho mẹ kế của Cố Nghị Quân lại càng vui mừng khi anh gặp như vậy.

Nếu như quan hệ của hai người cứ phát triển như vậy, mặc dù không dám gật bừa, nhưng bọn họ đã chứng kiến ban đầu Cố Nghị Quân đã trả giá như thế nào các anh em tự nhiên cũng sẽ không nói gì nhiều.

Nhưng ai ngờ, lúc hai người sắp chuẩn bị kết hôn, Tống Gia Nghiên lại muốn ra nước ngoài tu nghiệp, cũng không ai biết rốt cuộc là cô nghĩ gì, Cố Nghị Quân đồng ý, lần này nhưng không có đợi Tống gia nghiên nữa, mà quay đầu liền cưới đại tiểu thư Thích gia, cũng chính là Thích Hiểu.

Âu Dương Thần Đông mỉm cười nhìn về phía Thích Hiểu.

"Ừm, đây là chuyện đã qua, không nghĩ tới Cố Nghị Quân cũng sẽ có chuyện bi thảm như vậy phải không?"

Thích Hiểu mỉm cười ở khóe môi: "Quả thực như ba người cùng phối hợp diễn một câu chuyện ngôn tình."

Đúng vậy, cô không thể nào tưởng tượng được, Cố Nghị Quân lạnh lùng, cứng rắn như vậy, thế nhưng đã từng trải qua chuyện tình như vậy, vì thâm tình với một cô gái ôm cả phiến thiên không, mà cuộc điện thoại kia ở bệnh viện, giải thích rõ Tống Gia Nghiên lại hối hận hay không?

Lúc trước khi Cố Nghị Quân ôm Tống Gia Nghiên bất quá cũng mới mười lăm mười sáu tuổi, lại muốn cung cấp nuôi dưỡng một cô gái gần bằng tuổi của mình, hết thảy đều thật sự rất khó cùng đại BOSS kim cương Cố Nghị Quân liên hệ với cùng nhau.

Cố Nghị Quân cao cao tại thượng kiệt ngao bất tuần, tâm tính cúi đầu sẽ như thế nào, dùng giờ phút này hai tay ký hợp đồng hơn ức, kiểm xoát địa bàn một đám hỗn loạn đi vào quỹ đạo.

"Đúng vậy, đích xác giống như chuyện ngôn tình." Con mắt xanh thẳm như ngọc thạch lam của Âu Dương Thần Đông tản ra sáng bóng lạnh như băng: "Mấy người chúng ta người có thể tiếp nhận Tống gia nghiên, chỉ là bởi vì Nghị Quân thích cô ấy, dùng cả năm tháng còn trẻ che chở một cô gái anh cho là công chúa đang chán nản, kì thực là cô gái nhà giàu, ai có thể nghĩ tới sau khi Tống gia phá sản, tay của Tống Gia Nghiên thế nhưng chưa bao giờ chạm phải hơn phân nửa chút bụi, chi phí cô ăn mặc đều là của Nghị Quân."

Thích Hiểu khẽ mỉm cười, trong nội tâm nói không nên lời, chán nản, ai chưa từng có chán nản.

Lúc cô bị mẹ kế hãm hại, mỗi đêm yên lặng cắn chăn khóc thút thít, cũng nhiều lúc hi vọng có một vương tử có thể xuất hiện ở trước mắt, không cầu có thể làm cho mình thoát khỏi hố lửa, chỉ cần có thể yên lặng cùng ở bên người, cho cô dũng khí là tốt rồi.

Đúng là, không có.

Những năm tháng một mình đó lại lần nữa quay về, Thích Hiểu cũng không biết mình là như thế nào, nếu như không phải là ông ngoại lợi dụng trên phương diện làm ăn của Thích gia cùng Cố gia hợp tác đem cô gả cho Cố Nghị Quân, chỉ sợ cô bây giờ vẫn còn đang ở cái nhà lạng băng kia, nhìn một đôi mẹ con diễu võ dương oai...

"Kỳ thật, tôi rất hâm mộ Tống gia nghiên."

Thích Hiểu thở dài ra một hơi, khuôn mặt khéo léo mà tinh xảo khẽ ngửa ra sau: "Bất quá anh tại sao phải nói cho tôi biết chuyện này."

Âu Dương Thần Đông mặc dù nhìn như hi hi ha ha, lại cũng không phải một cái đèn đã cạn dầu, nếu không cũng không thể khi tuổi còn trẻ như vậy đã trở thành nhà thiết kế nổi tiếng toàn cầu.

Người đàn ông này nói nhiều như vậy, sẽ không phải chỉ vì làm cho cô hiểu rõ chuyện của Cố Nghị Quân.

"Người đẹp, tôi phát hiện càng ngày càng thích cô, thật sự là thông minh."

Âu Dương Thần Đông lái xe dừng ở ga ra tầng hầm trung tâm thương mại, nụ cười chân thành nhìn về phía Thích Hiểu.

"Tôi chỉ là muốn nói cho cô biết, người trước kia Cố Nghị Quân yêu, mặc dù ngay từ đầu thật sự của tôi khuyên anh ta ly hôn, cũng chỉ là hi vọng anh ta không cần phải tùy tiện vì tức giận Tống gia nghiên mà tìm một người chính mình không yêu để kết hôn, nhưng bây giờ tôi thay đổi chủ ý."

Thích Hiểu nhìn ánh mắt ranh mãnh của đối phương, nhạy cảm phát giác được không ổn: "Cái, cái gì."

"Tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi, cho nên, tôi muốn nói cho cô, Cố Nghị Quân mặc dù có chút lạnh lùng, chút vô tình, nhưng bản chất là một đàn ông tốt, chỉ là trước kia bị tổn thương quá nặng, buông tay em gái đã từng yêu, tôi cùng vợ của tôi cũng sẽ ở sau lưng ủng hộ cô."

"Chờ một chút..." Thích Hiểu giống như nghe được cái gì kỳ quái: "Không cần phải viết tiểu thuyết uyên ương có được hay không!"

Âu Dương Thần Đông cười thần bí: "Viền tơ lụa cùng váy đài sen trời sinh xứng đôi, mặc dù ví dụ có chút ác tục như vậy, nhưng cô phải tin tưởng ánh mắt một nhà thiết kế, hai người trong lúc đó nhất định sẽ phát sinh chút chuyện cũ màu hồng phấn."

Viền tơ lụa...Váy đài sen, vật như vậy thấy thế nào cũng không phải từ trong miệng một nhà thiết kế cao cấp nhất nói ra đi.

Thích Hiểu lạnh toàn thân, chỉ có thể bị động đi theo Âu Dương Thần Đông đi qua các giang hàng ở trung tâm mua sắm, tùy ý đối phương chọn chọn lựa lựa, đem toàn thân cô cao thấp đều thay đổi một lần.

Trong đầu cũng đang nhớ lại chuyện Âu Dương Thần Đông kể.

Cố Nghị Quân, anh cũng rất đáng thương...

- -

Váy dài màu hồng nhạt lộ vai ôm sát người Thích Hiểu Linh lung hấp dẫn, thiết kế ở eo làm lộ ra eo nhỏ yêu kiều, xương quai xanh như ẩn như hiện, một cái vòng cổ màu bạc hình con rắn nhỏ tinh xảo làm tăng thêm vài phần gợi cảm, một bộ tóc dài ở sau ót, làm cho gò má lớn bằng lòng bài tay càng trắng nõn trong suốt, đôi bông tai trân châu tản ra ánh sáng nhàn nhạt, làm Thích Hiểu nổi bật lên giống như nữ thần.

Phối hợp xong, Thích Hiểu nhìn mình trong gương, cơ hồ không cách nào phân biệt, không khỏi cảm khái tự đáy lòng.

"Âu Dương tiên sinh, anh quả nhiên danh bất hư truyền."

Âu Dương Thần Đông cười ha ha: "Đúng vậy, tôi cũng cho rằng như vậy, cô cũng không thể yêu tôi."

Chính là quá tự luyến...

Thích Hiểu ở trong lòng yên lặng châm chọc, thậm chí có chút ít mong đợi phản ứng của Cố Nghị Quân khi nhìn thấy cô.