Nhánh Hồng Thứ Ba

Chương 34




người dịch: idlehouse

Sau đó Mễ Thịnh phát hiện ra Trần Tinh Trạch, hỏi cậu: “Em đứng đó làm thần thủ hộ à?”

Trần Tinh Trạch không nói gì, Mễ Thịnh cảm thấy cậu hơi lạ lạ, hỏi: “Sao thế?”

Trần Tinh Trạch lắc đầu, “Không có gì.” Mễ Thịnh tắt bếp, mở lồng hấp ra, hơi nước bốc nghi ngút. Anh dùng một chiếc khăn ướt để chuẩn bị lấy chiếc đĩa ra, bị Trần Tinh Trạch nắm tay giữ lại, “Đợi hơi nước bốc bớt đi đã.”

Cổ tay mảnh dẻ của Mễ Thịnh hình như khẽ giãy ra, nhưng rất nhẹ, không có kết quả.

Gian bếp tĩnh lặng, nửa phút sau, Trần Tinh Trạch đón lấy chiếc khăn từ tay Mễ Thịnh, nhấc chiếc đĩa ra. Hai người lặng lẽ vào chỗ bàn ăn trong phòng khách. “À, đũa……” Ngồi xuống xong rồi Mễ Thịnh mới nhớ phải lấy đũa, vừa định đứng lên lại bị Trần Tinh Trạch ấn xuống tiếp, “Để em lấy cho.”

Mễ Thịnh ngồi yên, nhìn Trần Tinh Trạch đi vào bếp, dưới mặt bàn, anh dùng tay kia bóp chặt lấy chỗ mới bị Trần Tinh Trạch chạm vào.

Trần Tinh Trạch đem tới hai đôi đũa, Mễ Thịnh nói: “Tôi không đói, em ăn trước đi.”

Trần Tinh Trạch nếm một miếng, vẻ mặt của Mễ Thịnh thận trọng, mãi đến khi Trần Tinh Trạch kêu lên “Món này ngon quá đi,” thì mới thở phào, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trần Tinh Trạch cắm đầu ăn như điên, “Món này mua ở chỗ nào thế anh?”

Mễ Thịnh thờ ơ: “Quên rồi.”

“Quên rồi?”

“Ừ.”

Trần Tinh Trạch ngẩng đầu, Mễ Thịnh đang xoáy người nhìn ra ngoài cửa sổ, tư thế ấy rất giống như một cánh hạc ngoái đầu.

Trần Tinh Trạch vốn không đói lắm, nhưng món xôi này quá ngon, bầu không khí cũng rất nhàn nhã, cậu cứ ăn hết miếng này đến miếng khác, chẳng mấy chốc đã ăn chỉ còn lại một góc nhỏ. Trong lúc ấy Mễ Thịnh vẫn giữ im lặng. Bóng nắng chạy từ giữa bàn cho đến góc bàn, màu sắc cũng đổi từ nhạt sang đậm, nhưng hai người trong cảnh hoàn toàn không cảm nhận được những thay đổi ấy của thời gian.

“Anh cũng ăn mấy miếng đi.”

“Tôi nói rồi, tôi không đói.”

“Em sắp chịu hết nổi rồi……..”

Mễ Thịnh quay đầu lại, nhìn thấy Trần Tinh Trạch đang nằm bò trên bàn, đĩa xôi bát bảo đã bị ăn hết ¾.   Trần Tinh Trạch ăn uống rất lịch sự, lúc nào cũng xắn phần xong múc qua bát mình rồi mới bắt đầu ăn, miếng xôi nhỏ còn lại nằm rất chỉnh tề trên đĩa.

“Giúp chút đi mà.”

Dưới ánh mắt cầu cứu của Trần Tinh Trạch, Mễ Thịnh cầm đĩa xôi để trước mặt mình, nhấc đũa lên, thấp giọng nói: “Em mà cứ nhìn tôi như vầy tôi ăn không được.”

Trần Tinh Trạch cười hì hì, “Vậy em đi dọn nhà bếp đây.”

Cậu vui vẻ vào bếp rửa xoong, Trần Tinh Trạch gắp từng chút từng chút của phần xôi còn lại bỏ vào miệng. Anh ăn rất ít, một miếng xôi thế này đã đủ để anh thấy no. Ngồi trên ghế, bụng đã ăn no mang lại cảm giác rất chân thực, kèm theo tiếng kỳ cọ xối nước trong bếp, khiến Mễ Thịnh chợt nảy sinh ảo giác như đã trải qua một cuộc sống như vầy từ rất lâu rồi.

Tiếng di động đổ chuông kéo anh về lại hiện thực, Vệ Khang gọi đến, nói chốc nữa sẽ ghé anh lấy mẫu trang phục.

“Còn quãng 30 phút nữa là tôi tới.”

Mễ Thịnh cúp máy, ngây người ra hết 2 giây, sau đó giật mình choàng tỉnh. Anh chạy đến cửa phòng bếp, Trần Tinh Trạch vừa mới dọn dẹp nhà bếp xong, đang còn tán thưởng thành quả công lao của mình, Mễ Thịnh nói: “Em đi đi.”

Trần Tinh Trạch ngoái lại, “Sao cơ?”

“Kêu em đi.”

Trần Tinh Trạch không sao hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Có bị đánh chết thì Mễ Thịnh cũng không muốn để cho người của Tống Bách Dương chạm mặt với Trần Tinh Trạch, anh kéo cánh tay của Trần Tinh Trạch lôi về phía cửa. “Kêu em tới là để giải quyết thức ăn mua về, giờ ăn xong rồi thì mau mau đi đi.”

Nhưng thể trạng của Trần Tinh Trạch đâu phải là dễ dàng đẩy một cái là lay được, cậu trở tay nắm lấy tay Mễ Thịnh. “Sao thế anh, xảy ra chuyện gì vậy, mới rồi không phải còn tốt lắm sao?”

Mễ Thịnh cuống lên, “Kêu em đi em có nghe không hả! Con nít nghe người lớn nói chuyện không hiểu sao!”

Trần Tinh Trạch nhíu mày.

“Anh nói gì?”

Mễ Thịnh cắn cắn răng, lạnh lùng nói: “Tóm lại em đi mau đi, chốc nữa tôi còn có công việc.”

Không khí ngưng đọng quãng 5 giây, sau đó Trần Tinh Trạch gật đầu, “Được, em biết rồi.” Cậu lướt qua người Mễ Thịnh, vào phòng trong lấy cặp ra. Mễ Thịnh đứng trong nhà bếp nghe tiếng cửa được kéo mở ra, mới kịp phản ứng, lấy một hộp bánh ngọt nho nhỏ từ trong tủ lạnh ra.

Trần Tinh Trạch đang thay giày, bên mang tai chợt có thêm một hộp bánh ngọt lành lạnh.

“Cũng là mua về hơi nhiều?”

“Ừ.”

“Anh giữ lại cho mình ăn đi, xôi thập cẩm lúc nãy anh cũng không ăn bao nhiêu.” Trần Tinh Trạch mang xong giày, thẳng người dậy, “Em đi đây.”

“Nhóc Con.” Mễ Thịnh gọi giật cậu lại, “Giận rồi à?”

Trần Tinh Trạch xây lưng về phía Mễ Thịnh, không trả lời ngay.

Mễ Thịnh dịu giọng, “Tôi thật sự là có công việc, đợi mai——–“

“Ban nãy em đã dọn dẹp xong căn phòng của anh.” Trần Tinh Trạch chợt ngắt lời Mễ Thịnh, “Anh mang tiếng là nhà tạo hình, sao lại vứt quần áo lung tung thế.”

Mễ Thịnh không biết chuyện này có dính dáng gì đến những gì họ vừa mới nói xong.

Trần Tinh Trạch bảo: “Em đã thu hết lại cho anh rồi, xếp hết vào tủ quần áo.”

“…….. À, cảm ơn.”

“Em trông thấy một món đồ đã được bảo quản rất gọn trong tủ quần áo.”

“Hả?”

“Ủi phẳng không một nếp nhăn, sạch sẽ đẹp đẽ, đãi ngộ tốt gấp ngàn lần so với bất kỳ món quần áo nào khác.”

Nét mặt Mễ Thịnh hoang mang, vẫn không hiểu lời của Trần Tinh Trạch.

“Nhưng mà có một điểm lạ,” Trần Tinh Trạch ngoái đầu lại nhìn Mễ Thịnh, “Chiếc áo ấy rõ ràng là đã rất cũ rồi, còn bị vết rượu đỏ loang lổ, cổ cũng đã ố vàng, tại sao anh vẫn còn cất giữ nó một cách trân trọng như thế?”

Cuối cùng thì Mễ Thịnh đã hiểu ý của cậu, ngay lập tức trong đầu là điện quang xẹt ngang, sấm chớp đùng đùng, cuồng phong nổi lên. Có người đang xé toạc thiên la địa võng của anh ra, xâm nhập vào giấc mộng mà anh đã tự dệt nên cho mình.

Nhìn một Mễ Thịnh đầy cảnh giác như thế, thái độ của Trần Tinh Trạch lại rất thoải mái, cậu lái qua chuyện khác.

“Anh đã coi Brokeback Mountain chưa?” (chuyện tình sau núi)

“……….Hả?”

“Một bộ phim đồng chí, anh đã coi qua chưa?”

“Coi rồi.”

“Cuối phim đó, Ennis đem đồ của Jack về nhà cất giữ.”

Mễ Thịnh hoảng loạn trong lòng.

“Là sao?”

“Chả sao cả, chỉ là bất chợt nghĩ đến nó thôi, anh thích bộ phim đó không?”

“Chắc chả có Gay nào ghét Brokeback Mountain.”

Trần Tinh Trạch cười.

“Ừ, vậy em đi đây.”

Trần Tinh Trạch không gặng hỏi chuyện chiếc áo kia, Mễ Thịnh cảm thấy mình may mắn.

Trần Tinh Trạch ra khỏi căn nhà, Mễ Thịnh cũng không đóng cửa lại ngay, anh đứng trước cửa đưa mắt tiễn, Trần Tinh Trạch đi xuống tầng dưới xong lại xoay người, ngửa đầu nói với Mễ Thịnh: “Anh biết không, hồi bé em còn mua DVD của Brokeback Mountain nữa đấy.”

“Thế à………”

“Ừm, cảm ơn anh.”

“Cảm ơn gì?”

Trần Tinh Trạch không giải thích thêm, “Anh vẫn còn công việc, em về trước đây, khi nào không bận thì nhớ tìm em.”

Trần Tinh Trạch ra khỏi nhà của Mễ Thịnh, bước ra khỏi cánh cửa của dãy lầu, đứng một hồi lâu.

Thật ra lúc nãy cậu rất muốn hỏi Mễ Thịnh, có phải bởi vì hồi xưa cậu nói chiếc áo đó rất đẹp, cho nên Mễ Thịnh mới cất giữ nó tới nay. Không biết vì sao, cậu cứ có cảm giác là câu trả lời sẽ là khẳng định.

Trần Tinh Trạch hít sâu một hơi, cây cối trong tiểu khu xanh mát um tùm, không khí thoang thoảng mùi hương của cỏ.

Cho dù là lý do Mễ Thịnh giữ lại chiếc áo này không hoàn toàn giống với tình tiết trong “Brokeback Mountain” đi nữa, Trần Tinh Trạch vẫn cảm thấy bản thân đang lơ lửng trong không trung của mình cũng được an ủi phần nào trong một quãng thời gian ngắn ngủi.

Ở trước cổng tiểu khu, Trần Tinh Trạch và một chiếc xe hơi màu đen lướt ngang qua nhau.

Lúc Vệ Khang tới nhà Mễ Thịnh, Mễ Thịnh vẫn còn đang đắm chìm trong chuyện của Trần Tinh Trạch. Anh vào trong phòng mình lấy ra chiếc áo cũ nọ. Hồi đó lúc anh biết là không giặt sạch được chiếc áo ấy, anh vốn là đã vứt nó đi, sau đó không biết tâm trạng ra sao, lại lượm nó về, giặt giũ sạch sẽ, rồi treo trong tủ quần áo. Sau nữa thì dần dần quên mất, không ngờ Trần Tinh Trạch lại trông thấy được chiếc áo ấy, vậy cậu đã mang tâm trạng gì khi đến bên cửa bếp nhỉ……..

Nghĩ một hồi, mặt của Mễ Thịnh hơi nóng ran lên.

Thời khoá biểu của Vệ Khang rất bận rộn, đến và đi như gió, lấy xong trang phục là rời đi. Trước lúc đi anh ta nói với Mễ Thịnh một câu, “Cuối tuần này có thể Tống Bách Dương sẽ tìm cậu, nhớ giành riêng ra một khoảng thời gian.”

Tâm tư của Mễ Thịnh vốn không đặt trên người anh ta, ứng phó qua loa: “Biết rồi.”

Sau khi Vệ Khang đi rồi, Mễ Thịnh lấy chiếc áo sơ mi cũ kia mặc vào, thử nó trước gương như thử một chiếc áo hoàn toàn mới, săm soi đủ rồi thì mặc nguyên nó, nằm xuống giường. Gian phòng đã được quét tước rất sạch sẽ, chăn cũng đã được gấp gọn, Mễ Thịnh đổ người trên mặt gối êm ái, nhẹ nhàng khoan khoái trở mình như một chú mèo.

Anh nằm đó thiu thiu ngủ mãi cho đến khi mặt trời lặn xuống phía Tây, cuối cùng bị một cú điện thoại làm tỉnh giấc. Mễ Thịnh vốn tưởng rằng đó là điện thoại của Vệ Khang gọi, cầm di động lên mới thấy là đến từ dì Vương. Anh hơi lấy làm lạ, bắt máy, đại khái nghe xong 2,3 câu, mặt lập tức biến sắc, ngồi bật dậy.

Động tác đột ngột và kịch liệt này khiến cho máu chưa kịp lên đến não, nhất thời trời đất quay cuồng, lúc ra khỏi giường bị té một cú, khuỷu tay va rất mạnh vào ghế, nhưng anh đã không còn cảm giác được đau đớn gì.

Mễ Thịnh hoảng loạn quơ đại một chiếc áo khoác choàng lên người, rồi chạy ra khỏi cửa. Anh muốn gọi xe taxi, nhưng hiện giờ đang là giờ cao điểm của tan tầm, xe taxi vắng khách trên đường rất hiếm. Mễ Thịnh nhìn ngã tư đường, người không kiềm được mà run lên bần bật, đợi hết hai lần đèn xanh đèn đỏ vẫn không đón được xe, anh cuống đến bật khóc.

Trần Tinh Trạch về đến trường đã là xế trưa, còn kịp hai tiết học cuối, học xong bị Di Khải kéo ra răn dạy một mách.

“Giáo sư ai cũng hỏi, suýt nữa bị lộ tẩy! May mà tớ phản ứng nhanh nhẹn!”

“Anh em tốt, đừng nói gì nữa, tối nay tớ mời cậu đi ăn.” Trần Tinh Trạch khoác tay lên vai Di Khải, bên kia thì Lư Tiểu Phi không ngừng chậc chậc cảm thán, “Anh em, hừ hừ, anh em…….” Di Khải lén trừng mắt với Lư Tiểu Phi, Trần Tinh Trạch thần kinh thô, không để ý, cũng kéo Lư Tiểu Phi qua, “Cùng đi nhé cùng đi nhé, ăn gì các cậu cứ gọi.”

Học xong, bọn họ về ký túc xá nghỉ ngơi một chút, lúc mặt trời xuống núi rồi, ba người ra ngoài đi ăn, Di Khải chọn một quán Nhật hạng sang.

“Thương thay cho cái bụng tớ đã no kềnh.” Trần Tinh Trạch mếu máo một cách khoa trương, “Tớ vốn tưởng chỉ đi ăn hai tô mì somen là xong.”

“Cậu cho gà ăn à?” Di Khải cầm thực đơn, thong thả mở từng trang ra nhìn. “Ái chà, có sashimi ốc vòi voi nữa này, rồi lại còn có bò Kobe nữa.”

Trần Tinh Trạch biết cậu ta cố ý nói cho mình nghe, rất phối hợp xin tha. Ngay lúc này điện thoại đổ chuông, cậu vừa cười vừa móc di động ra, trông thấy cuộc gọi đến từ Mễ Thịnh.

“A lô?”

Mễ Thịnh chắc là đang ở ngoài đường, Trần Tinh Trạch nghe trong máy có rất nhiều tạp âm, gió thổi vù vù, xe hơi bóp còi, xe gắn máy rồ ga chạy ngang qua.

“Mễ Thịnh? A lô?”

Cậu gọi vài tiếng, Di Khải và Lư Tiểu Phi không hẹn mà cùng nhìn qua, liền trông thấy Trần Tinh Trạch nhíu chặt đầu mày, sau đó nghe thấy gì đó, mắt chợt mở rất lớn.

“Hiện giờ anh đang ở đâu? Được, anh đợi em, em đi với anh. Đợi em đấy, nhất định phải đợi em đấy, anh có nghe không!” Trần Tinh Trạch xưa giờ vẫn luôn ôn hoà, rất hiếm khi nào dùng giọng điệu này để nói chuyện với người khác.

Trần Tinh Trạch cúp máy, Di Khải buông thực đơn.

“Sao rồi? Chuyện gì đã xảy ra thế?”

Sắc mặt của Trần Tinh Trạch nghiêm túc, rút ra một tấm thẻ tín dụng từ trong ví, đặt lên bàn.

“Tớ có việc, các cậu cứ ăn trước nhé.” Nói xong hối hả rời đi.

hết chương 34

lan man: mới nghĩ, đây cũng coi như là một cuốn “tình chị em” nữa của Twentine. Ngoài em Côn với cô Chân ra, thì giờ đây chúng ta có em Trạch và chị Thịnh. Nhân vật của Twentine hay bù trừ cho nhau, người được cái này thì thiếu cái kia, ví dụ như Trương Bình lực lưỡng võ công cao cường thì tính tình lại hiền lành cam chịu, Phi Phi bé nhỏ yếu ớt thì lại lanh lợi bức người. Vạn Côn cao lớn bất kham thì lại thiếu mẹ, sống bừa bãi, và khát khao có người quản thúc, Hà Lệ Chân bé nhỏ tầm thường thì lại già dặn và chín chắn hơn. Bạch Lộ bé nhỏ nội tâm sắt thép, Hứa Huy phong quang thì nội tâm như cành liễu phất phơ….. Cũng như vậy, Thịnh trải đời và chai đá cách mấy đi nữa, vẫn là một con người yếu đuổi bởi vì xuất phát của Thịnh đã bị thiệt thòi hơn người khác. Trần Tinh Trạch non dại ngây thơ, nhưng vẫn có khả năng bảo bọc cho Thịnh bởi vì xuất phát của cậu khá hơn Thịnh rất nhiều, hơn nữa đàng sau Trạch là gia đình và những bạn bè tốt sẵn lòng giúp đỡ mà không gây tổn thương cho cậu, trong khi thế giới của Thịnh thì chưa chắc có nhiều hơn một Jo sẵn sàng giúp đỡ không màng vụ lợi.