Nhàn Vương Manh Phi

Quyển 1 - Chương 1: Ai tới cưới nàng




Quyển 1: Một làn gió thổi nhẹ, ám sátChương 1: Ai tới cưới nàng

Trong tẩm điện đế vương nguy nga lộng lẫy, đàn hương lượn lờ ra từ trong kim long lư hương thấm vào lòng người.

Hoàng đế đã qua tuổi tứ tuần vẫn còn tuấn lãng, và đang cau mày. Nhẹ nhàng nhìn lướt qua đám hoàng nhi đang ngồi, bốn khí chất bất đồng nhưng đều tao nhã, trong mắt có sự tinh nhuệ chợt lóe mà qua.

- Các hoàng nhi có nghĩ ra đối sách gì chưa, đến tột cùng là ai sẽ cưới Dung Khinh Vũ?

Khi Hoàng đế nói lời này, mâu quang quét đến Thái tử Nam Cung Dận đang chuẩn bị mở mồm, tiếp tục nói:

- Trừ Thái tử ra!

- Khụ...

Lời nói của Thái tử đến yết hầu rồi bị bắt nuốt trở về.

Dung Khinh Vũ, toàn bộ Đông Sở không ai không biết không ai không hiểu. Thiếu chủ của hoàng thương đệ nhất thiên hạ Dung thị. Phía sau có tài phú địch quốc mê người, bản nhân cũng là mỹ mạo và trí tuệ. Nàng chưởng quản Dung gia, là một chi của Nam Cung thị hoàng tộc Đông Sở phân ra mấy trăm năm trước.

Ban đầu, Đông Sở khai quốc phụ trách đào tạo nhân tài huyền môn, Dung gia chưởng quản tiền tài tứ phương, trực thuộc thiên hạ Nam Cung thị hoàng tộc, tam chân đỉnh lập. Chế ước gắn bó lẫn nhau, Đông Sở trăm năm ổn định hưng thịnh. Vì bảo trì sự vững định không thay đổi nên có một tổ chế chính là: Nam Cung thị phải cưới một nữ tử của Dung thị làm hoàng phi.

Vài thập niên gần đây, con nối dòng Dung thị dần dần mỏng, một thế hệ duy chỉ còn lại Dung Khinh Vũ. Lại bởi vì mệnh phạm thiên sát nên người tiếp cận nàng đều gặp không hay ho, cho nên không có khả năng gả cho người nắm ngôi đế vương cửu ngũ quý giá.

Còn có một vấn đề nữa, chính là trời sinh đã bị mù!

Đệ nhất thiên hạ manh nữ Dung Khinh Vũ, người thường chỉ sợ còn phải kiêng kị ba phần! Dù có tiền nhưng cũng phải có mệnh hưởng thụ mới tốt. Nghe nói Dung Khinh Vũ vừa ra sinh ra đã khắc chết cha mẹ thân sinh.

Dung Khinh Vũ vào cung ba năm, cuối cùng rơi xuống cái thân phận lúng ta lúng túng -- cung đình cửu phẩm ti lạc! Sau lại bởi vì mệnh cách thất công chúa Phúc Lộc có thể chắn sát, nên mới cho Dung Khinh Vũ thêm một cái thân phận Thái phó trên danh nghĩa.

Thái tử ngậm miệng, nhưng chỉ có trong lòng hắn biết có bao nhiêu nhẹ nhõm. Thật tốt quá, không cần cưới Dung Khinh Vũ. Rồi sau đó mâu quang quét nhìn biểu hiện của Tứ đệ mặt mang nụ cười nhạt và trời sinh lạnh lùng. Tam đệ trên mặt khinh đam, bất động thu hồi thanh sắc.

- Phụ hoàng cảm thấy ai thích hợp thì cứ tứ hôn cho nhi thần là được!

Lúc này Tứ hoàng tử Nam Cung Cao mở miệng nói. Ngữ khí nghe thì cứ thoải mái thích ý mà trong lòng không yên hay kiêng kị, cũng chỉ có chính hắn biết.

Hoàng đế nghe xong lời của Tứ hoàng tử, mâu quang vi thiểm, cũng là lãnh đạm nhìn hắn một cái, từ chối cho ý kiến.

- Nhi thần không cưới!

Lúc này, Tam hoàng tử Nam Cung Tranh mở miệng, cầm cái chén trong tay, bộ dáng không liên quan đến mình, giọng điệu cũng giống như kiểu người của hắn - lạnh lùng vô tình.

Hoàng đế nghe vậy kinh ngạc liếc mắt Tam hoàng tử Nam Cung Tranh một cái, bên môi khẽ nhúc nhích, nhưng cũng không có trách cứ. Tiện đà lại nhìn phía Nhị hoàng tử Nam Cung Tương vẫn không nói gì. Mà Nhị hoàng tử tựa hồ căn bản cũng không tập trung, chỉ im lặng tựa vào xe lăn. Lông mi cong dài cụp xuống làm cho người ta không thấy rõ thần sắc cặp mắt yêu dã kia.

Dương quang chiếu nghiêng vào bạch y Nhị hoàng tử Nam Cung Tương làm cho cả người hắn mông lung ở dưới quang ảnh, thoạt nhìn như thực như mộng. Lông mi lơ đãng khẽ run, như có mỹ quang tràn ra, lưu quang đầy màu loá mắt. Dung nhan tuấn mỹ không thuộc về sở hữu của thế gian, chỉ tiếc sắc mặt có bệnh thái làm tổn hại đi không ít dung nhan. Không như Tam hoàng tử lạnh lùng, theo thần thái đã rõ ràng phản ứng, từ đầu đến cuối hắn là một ngoại nhân.

- Nhi thần cưới!

Các Hoàng tử cộng thêm Hoàng đế nghe vậy kinh ngạc nhìn Nam Cung Tương ngồi ở xe lăn.

Ta cưới!? Bâng quơ mở miệng. Nếu không phải giọng nói quen thuộc trong suốt vừa rồi đặc biệt thuộc về hắn, Hoàng đế nghĩ đến lời này cũng không phải của nhị hoàng tử Nam Cung Tương.

== nhập cục ==

- Nhị ca, huynh không lo lắng sao, thật sự muốn cưới Dung Khinh Vũ sao?

Sau khi ra khỏi tẩm điện Hoàng đế, Tứ hoàng tử Hòa vương - Nam Cung Cao nhịn không được mở miệng hỏi.

Tuấn nhan như xuân phong tháng ba cười vào Nhị ca nhà mình, mà nếu chống lại đôi mắt hắn, ngươi sẽ phát hiện sau ý cười kia là lạnh mỏng giống như xuân hàn se lạnh.

Nam Cung Tương nghe vậy nhìn về phía Tứ đệ mình, nâng mắt trong veo lên như một hồ nước mát lạnh nhưng âm u, nhìn xem Nam Cung Cao nao nao. Cảm giác hai mắt tinh khiết giống như mặt gương, chỉ cần liếc hắn một cái, ngươi sẽ cảm thấy cho dù là chỗ dơ bẩn ẩn sâu dưới đáy lòng tối âm u đều bị hiểu rõ. Tội ác tại đôi mắt đây, căn bản không chỗ nào che giấu.

Nam Cung Tương hơi hơi nhếch lên khóe mắt, gợi lên quyến rũ vốn có, nhuộm đẫm xinh đẹp hấp dẫn cực hạn, hấp dẫn ngươi đối hắn nói không nên lời nói dối gì. Mà hắn khinh mân khóe môi, cùng với ngũ quan tuyệt đẹp lại tăng thêm vài phần nam tính. Lại bởi vì có bệnh nên làm cho người ta có cảm giác vài phần đẹp sắc bán điêu linh.

Cho dù như vậy, bách hoa quanh Nam Cung Tương đều bởi vì sự hiện hữu của hắn mà có vẻ tục tằng thất sắc.

Tuy Nam Cung Tương không nói lời nào nhưng Nam Cung Cao lại thấy lòng riêng giống như bị nhìn thấu, mâu quang lóe lóe, sau đó ra vẻ vô tình liếc mắt nhìn phía bồn hoa xung quanh.

- Nhị ca à, hoàng đệ chính là vì an nguy của huynh mà suy nghĩ, nếu huynh muốn thay đổi chủ ý thì lúc ý chỉ chưa công bố nói không chừng còn kịp! - Nam Cung Cao nói. Vươn tay xuống bóp một bông hoa hồng, giống như cảm thấy hứng thú còn dùng mũi ngửi.

Thái tử Nam Cung Dận vẫn giúp Nam Cung Tương đẩy xe lăn, đứng ở phía sau Nam Cung Tương đẩy hắn đi, nghe vậy cũng nhịn không được nói:

- Đúng vậy đó, Nhị đệ, đệ suy nghĩ kỹ một chút được không? - Ôn nhuận như ngọc trong mắt là thật lo lắng.

- Đại ca, Nhị ca, quý phủ hoàng đệ còn có việc, xin đi trước một bước!

Lúc này, Tam hoàng tử - Bình vương hiện tại - Nam Cung Tranh mở miệng, sau đó không đợi huynh đệ nói chuyện, khinh đam liếc mắt Tứ đệ Nam Cung Cao một cái rồi vòng qua hắn mà đi.

Đám huynh đệ nhìn Nam Cung Tranh liếc mắt một cái, chỉ thấy hai tay của hắn chắp sau tử sắc cẩm bào, bóng dáng cao ngất mang theo vài phần lạnh lùng ngôn ngữ không thể nói.

Thái tử Nam Cung Dận thấy vậy hơi hơi nhíu mi phong tuấn dật, lại cũng không nói gì thêm.

- Chuyện này quyết định vậy đi. Đại ca, Tứ đệ chớ khuyên nữa! - Nam Cung Tương mở miệng, nhìn bóng dáng Nam Cung Tranh đã đi xa, mâu quang trở nên xa xôi.

Nam Cung Cao nghe xong, mâu quang thâm vài phần, còn định nói cái gì, bên môi giật giật nhưng vẫn lựa chọn im miệng không nói.

Thái tử Nam Cung Dận nhìn xe lăn Nhị đệ, lúc này một trận gió thổi qua phất khởi tay áo rộng thùng thình của Nam Cung Tương, làm cho người ta ảo giác giây tiếp theo hắn sẽ bị gió thổi đi, cho nên mới mọc cánh thành tiên. Lại giống như, hắn vốn không nên sinh ở trần thế. Thật là có chút giống tu luyện tinh tiên, hỗn hợp suy sút xinh đẹp cùng hương vị xuất trần mờ ảo làm cho người ta nhịn không được không đau lòng thương tiếc này đệ đệ. Thái tử Nam Cung Dận thở dài, đột nhiên cũng không biết nên nói cái gì cho phải, buông mắt xuống thu lại đi nhất mạt thâm nùng áy náy.

--

Mà ở đình đài xa xa, một đôi mắt thanh xa vẫn lẳng lặng nhìn vài huynh đệ di chuyển trong ngự hoa viên, đôi mắt không có rời khỏi bọn họ rung động.

- Đi, đem tin tức này -- nghĩ biện pháp đưa đến Tư Mã thái phó!

Rõ ràng nhìn không thấy người thứ hai ở hành lang, chủ nhân khoanh tay đứng nói. Hiền hoà thanh âm thấp nhu trung hỗn loạn một phần thanh duyệt, có loại nam nữ sờ biện hương vị.

- Vâng, chủ nhân!

Không biết từ chỗ nào truyền đến một tiếng trầm thấp phụ họa.

Qua một hồi lâu, người phân phó tựa hồ người đã rời đi, nhưng không dao động gì đến không khí.

Mặc mầu thân ảnh lại ở đình nghỉ mát đứng trong chốc lát, bước chân nhàn nhã rời đi, không khỏi nhẹ giọng nỉ non --

- Có lẽ -- gần đây hẳn là phát sinh chuyện gì náo nhiệt!