Nhàn Vương Manh Phi

Chương 8: HẮN LÀ GÌ CỦA NGƯƠI




- Đáng tiếc, tuy rằng Tư Mã thái phó vì quân phân ưu là chuyện tốt. Nhưng tính tình hoàng nhi trẫm hơi quật cường. Từ nhỏ đến lớn chưa có yêu cầu trẫm làm cái gì cả, duy chỉ có một tâm nguyện. Chính là không cưới sườn phi không dâng cơ thiếp, cả đời một đôi một người. Hơn nữa, Dung nha đầu là do hắn chọn!

Tư Mã Vân Lang vừa nghe lời này, trong lòng đột nhiên đau đớn. Là Nam Cung Tương tự chọn? Sao có thể? Tư Mã Vân Lang còn vẫn nghĩ... Rồi sau đó nảy lên hận ý sâu đậm. Nếu không bởi vì có Dung Khinh Vũ, thì tại Đông Sở này có ai xứng với Hiền vương hơn nàng? Không khỏi thầm nghĩ: Dung Khinh Vũ, Tư Mã Vân Lang ta sẽ không từ bỏ!

Mà không có phát giác rằng trong đại điện có hai ánh mắt nhìn thấy biểu tình của nàng, rồi sau đó lại yên lặng cúi đầu khoanh tay mà đứng.

Dung phủ.

Đêm. Trăng thanh gió mát. Thời tiết không hề giống sắp sửa có bão táp. Từng mùi hoa lê thơm ngát theo gió thổi vào trong của sổ, và dừng ở đó trên bàn cờ.

- Hôm nay tôi thấy Đại tỷ phái người đưa một phong thơ đến phủ Trấn quốc công!

Nhị tiểu thư Tư Mã gia Tư Mã Vũ Oanh, ngồi ngay ngắn ở trước mặt Dung Khinh Vũ, hạ xuống một con cờ, rồi ngắm nhìn Dung Khinh Vũ đối diện.

- Hỡ? - Dung Khinh Vũ đáp nhẹ, rất tự nhiên chờ Tư Mã Vũ Oanh nói tiếp.

- Tư Không Nguyệt tiểu thư phủ Trấn quốc công, nghe nói là sư muội đồng môn của cái vị hôn phu tương lai của cô đó! - Tư Mã Vũ Oanh nói. Nhìn Dung Khinh Vũ mà không khỏi không che dấu sự lo lắng.

- Hơn nữa, nghe nói Tư Không Nguyệt có danh xưng là Quỷ Tài!

- Quỷ Tài? - Dung Khinh Vũ nghe thấy lời này, trong giọng nói nổi lên vài phần gợn sóng.

- Đúng vậy, nghe nói trăm năm lịch sử của Huyền môn tổng cộng chỉ có bốn đệ tử kiệt xuất có phong hào. Phân biệt là Nhân Tài, Thiên Tài, Quỷ Tài, và còn có một Kỳ Tài ở đời trước. Mà Tư Không Nguyệt này nghe nói có thể so với Thiên Tài Đại tiểu thư Thượng Quan gia Thượng Quan Thanh Huyền năm đó. Kỳ nghệ cao siêu, võ công trác tuyệt, giỏi y dược, và còn trẻ. Còn có thêm một cái danh hào là Thánh y đệ nhất thiên hạ nữa. Cô nói Đại tỷ ta tìm nàng, có phải muốn trị bệnh cho vị hôn phu tương lai của cô hay không, hửm? Hoặc là, muốn lập bang kết phái gì đó đi đối phó cô? Tôi nghe nói Tư Không Nguyệt có quan hệ với Hiền vương cũng không phải tốt bình thường đâu ha! Theo lẽ thì tả hữu hai vị trí sườn phi hai bên vừa đủ chia cho các nàng nhá!

- Tư Không Nguyệt và Hiền vương là đồng môn, nếu có thể trị được vậy không phải sớm nên giúp hắn sao? - Dung Khinh Vũ khẽ cười. Quân cờ đang cầm trong không trung lúc này mới hạ xuống.

- Còn nữa, nếu các nàng muốn cùng nhau đối phó tôi thì sẽ không cầu vị trí sườn phi đơn giản vậy. Chính phi mới là miếng thịt béo bỡ nhất! Hai người phụ nữ tranh đoạt một người đàn ông... Cô cảm thấy người đàn ông này vô dụng đến thế sao?

- Nói cũng đúng ha! - Tư Mã Vũ Oanh bừng tỉnh đại ngộ nói. Sau đó lại nhịn không được thổn thức:

- Chẳng lẽ... bệnh của vị Hiền vương này đúng là nan y? Hay là giống như cô vậy, như lời đồn luôn ấy? Ôi chao, nói đi nói đi, cô nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ thật sự muốn gả cho hắn? Cô chưa từng gặp hắn luôn nha!

Đáng tiếc, cô nhìn không thấy, bằng không có thể từ từ thưởng thức thưởng thức kết quả của địa linh nhân kiệt Đông Sở đó chính là các đại mỹ nam của Đông Sở. Sau đó hãy chọn kỹ lựa khéo vào, há! Há! Há!

Ôi chao, quay lại vấn đề, hiện tại diện mạo đối với cô mà nói căn bản râu ria ha! Cho nên phải tìm phương diện khác để bù vào nhỉ! Nếu không, cô tự mình ra tay giúp hắn kiểm tra xem? Đi liền đi, nếu không được sẽ khó đó!

Khi Tư Mã Vũ Oanh nói những lời này, giọng nói tràn đầy trêu tức, vẻ mặt bỡn cợt nhìn Dung Khinh Vũ trước mắt không hề sợ hãi.

- Hỡ? Đông Sở rất nhiều mỹ nam sao? - Dung Khinh Vũ cười hỏi, tự động xem nhẹ Tư Mã Vũ Oanh nào đó trêu chọc.

- Đúng vậy đúng vậy, cô thấy hứng thú hả? Tôi nói với cô cái này nha. Thật ra bây giờ mười đại mỹ nam trong thiên hạ, nếu thật sự ấn theo hình tượng thì Đông Sở chiếm vị trí như vậy là không đúng!

Tư Mã Vũ Oanh nhắc tới đến mỹ nam là hứng thú, cờ cũng không thèm đánh nữa, nhiệt tình dán sát vào bên cạnh Dung Khinh Vũ.

- Ừ, nói nghe thử xem! - Dung Khinh Vũ cười. Mà trong đầu thì hiện lên dung nhan tuấn mỹ bao nhiêu năm qua cũng không phai màu.

- Cô có nghe nói mười đại mỹ nam trong tam quốc, Đông Sở ta chiếm bốn người. Từ cao đến thấp, phân biệt đứng số một là Ngụy Lam Lâm, số ba là Thái tử Nam Cung Dận, số bốn là Bình vương Nam Cung Tranh, và số năm là Hòa vương Nam Cung Cao. Mà thật ra là còn hai người nữa không có danh, tôi đoán nếu hai người kia được tính vào thì tuyệt đối có thể đứng thứ nhất. Mà Ngụy Lam Lâm nhiều lắm là chỉ có thể đứng đồng hạng hai mà thôi!

Nói xong câu cuối cùng, giọng nói Tư Mã Vũ Oanh không khỏi toát ra vài phần tiếc hận.

- Thế ư? Xem ra hai người không được đề danh là tuyệt sắc nhân gian thật sao? - Dung Khinh Vũ cười nói. Khuôn mặt xinh đẹp đó thủy chung quanh quẩn ở trong lòng, không khỏi nghĩ, nếu anh còn ở đó, không biết sẽ được hạng mấy đây.

- Ủa, cô không biết à, những lúc vào triều không biết có bao nhiêu ánh mắt âm thầm trộm ngắm Đại tổng quản Phượng Ngưng Tu trẻ tuổi bên người Hoàng thượng đâu nha. Đáng tiếc đáng tiếc... Bằng không hắn tuyệt đối có thể đứng ngang hạng hai với Ngụy Lam Lâm.

Sau đó chính là vị vị hôn phu tương lai hiếm khi xuất hiện của cô. Đáng tiếc quá, nghe nói lúc mười bốn tuổi sắp sửa xuất sư bị trúng kỳ độc, bị hủy hết tu vi. Nói cách khác, Kỳ Tài một thế hệ vô duyên với anh ta rồi... Phượng Ngưng Tu và Nam Cung Tương, nếu có cơ hội đi với hai người này, tôi sẽ đề nghị bọn họ uống mấy chén với tôi. Để bày tỏ bi thương vì đồng mệnh tương liên!

Tư Mã Vũ Oanh chậc chậc đáng tiếc xong, lại đột nhiên nhớ tới sáng sớm ở đại điện xuất hiện Thống lĩnh ám vệ Bắc Lưu Đình. Xem dáng vẻ, đánh giá Bắc Lưu Đình cũng là một nhân vật phong hoa tuyệt đại. Nhưng mà không thấy mặt thì không tính ha. Hơn nữa nghe nói ai mà gặp qua mặt thật của tên đó rồi trên cơ bản đều chết hết... Cho nên, cả đời Vũ Oanh nàng cũng không muốn thấy mặt tên đó đâu. Trên đại điện biết người này đến đều tự động cúi đầu... Bằng không lấy đặc điểm nhận dạng của anh ta như vậy, nếu ở trên đường nhận ra chẳng phải nàng mất mạng? Cho nên trực tiếp loại bỏ người này.

Đột nhiên nhớ tới vấn đề chính, Tư Mã Vũ Oanh nhìn về phía Dung Khinh Vũ nói:

- Đúng rồi, cô thấy hôn sự này như thế nào, nếu không tôi giúp cô gian lận bát tự nha? Hay... cô có tính toán gì khác hả?

Dung Khinh Vũ nghe vậy, bên môi hơi động, đáy lòng như bị xúc động:

- Không cần, cứ như vậy đi!

Tư Mã Vũ Oanh nghe xong Dung Khinh Vũ nói, đáy mắt lại hiện lên thương tiếc. Trong lòng tự nhiên biết Dung Khinh Vũ ước gì cứ như vậy mà sống hết đời đâu. Không khỏi thở dài:

- Tôi nghĩ, có phải cô là người xuyên qua si tình nhất từ trước đến nay tôi thấy không đây? Trước kia đọc nhiều tiểu thuyết như vậy, mà cũng không có mấy người tuyệt vọng giống như cô đâu. Người cũng đã mất rồi mà còn nhắc đi nhắc lại trong mộng này!

Đổi nam chính thôi, không cần nhiều lắm! NP luôn đi! Làm tiền bối xuyên qua, sao cô không biết biến báo như tôi này? Làm như tôi nói nhất định sẽ gặp được niềm vui mới! Vất vả lắm mới được xuyên qua một lần, chỉ một lần thôi đó, lại gặp mỹ nam vô số, vô số luôn!

Dung Khinh Vũ nghe vậy, cũng cong môi cười:

- Hình như tôi nghe thấy tiếng cô nhỏ dãi kìa. Nhưng mà, chờ cô thành quả phụ rồi hãy đến nói biến báo với tôi! Hoặc là, chờ cô gom được mấy ông chồng đi rồi hẵn quay lại dạy tôi!

Mỹ nam sao? Đáng tiếc con tim nàng đã chết, chỉ lưu luyến một người trong mộng mà thôi.

- Phi! Phi! Phi! - Tư Mã Vũ Oanh vừa nghe lập tức phun nói:

- Đừng nguyền rủa ông xã tương lai của tôi! Hơn nữa...cô cũng không phải không biết, cái xứ Đông Sở này Vu Thần không thể kết hôn!

Nói xong vẻ mặt vờ như đau khổ, nhưng trong lòng thật sự không có bi thương chút nào.

Chỉ bi thương một chút xíu một lát, Tư Mã Vũ Oanh chuyển đề tài đến Dung Khinh Vũ hỏi:

- Nói đi, mô tả cho tôi hình dáng của anh ta đi, có lẽ ngày nào đó tôi đụng phải thuận tiện đánh hắn bất tỉnh rồi mang về cho cô!