“Tiểu mỹ nhân, Thập Nhất điện hạ của các ngươi đi đâu rồi?”
Sáng sớm lại trình diễn tiết mục cũ, Tô Khinh Lăng phe phẩy ngọc cốt
phiến, mang theo hai tỳ nữ cùng hai bảo tiêu, một thân bạch y thong
dong. Miêu tả nàng, dùng một chữ là soái, dùng hai chữ chính là thực
soái, ba chữ cực kì soái.
“Hồi Vương gia, điện hạ đi yết kiến Hoàng thượng.” Tiểu cung nữ bị Tô
Khinh Lăng gọi lại, hai má đỏ bừng, nhỏ giọng đáp. Lúc trước cung điện
Thập Nhất hoàng tử chính là hầm băng, nhưng sau khi vị Nhàn Vương Nam
Diệu này đến đây, hầm băng rốt cục cũng tới mùa xuân. Thật mỹ a!
“Hoàng thượng?” Tô Khinh Lăng nhíu mày, trong mắt xẹt qua một đạo hàn
quang. Hảo a, cư nhiên đi gặp Hoàng đế thúc thúc cũng không mang theo
mình đi, có chủ nhân như vậy sao?
“Vâng ạ!” Tiểu cung nữ gật đầu, chủ động hướng Tô Khinh Lăng mở miệng
bát quái: “Không lâu nữa, hai nước láng giềng Đông Nhạc và Tây Thành sẽ
phải sứ thần đến Bắc Phượng, nghe nói là muốn cùng Bắc Phượng đám hỏi.”
“Đám hỏi?” Tô Khinh Lăng nhăn mi càng tợn. Sứ thần láng giềng đến, gọi
hoàng tử tới bàn chuyện cũng không có gì to tát, nhưng nếu là kêu cả Hạ
Tư Lạc cùng đến, không lẽ là muốn đám hỏi với hắn?
“Điện hạ các ngươi trong hoàng thất là soát nhất sao?” Ánh mắt trong
suốt nhìn tiểu cung nữ. Nếu hắn là nam nhân nhìn đẹp nhất, đến tám phần
là công chúa láng giềng sẽ chọn hắn. Như vậy sao được? Người nàng nhìn
trúng, không thể để cho nữ nhân khác nhúng chàm.
“Soái?” Đáng thương là, tiểu cung nữ tri thức hạn hẹp, không hiểu rõ soái là ý tứ gì.
“Chính là đẹp mặt.” Haizzz, nàng thật tốt mà, còn biết truyền bá tri thức cho người khác nữa chứ!
“Đúng vậy ạ!” Tiểu cung nữ gật đầu. Trừ bỏ khí chất băng lãnh, điện hạ của các nàng thực sự là hoàng tử tuấn mỹ nhất Bắc Phượng.
“Phải không?” Ngón tay Tô Khinh Lăng xoa xoa cằm. Nàng có nên huỷ dung
hắn đi không? Bất quá, nếu nàng thực sự làm vậy, đến lúc đó còn không
phải bản thân chịu thiệt sao? Nhìn xấu nhan có thể nuốt trôi cơm không
chứ? Quên đi, đến lúc đó gặp chiêu liền biến chiêu, cùng lắm thì gắn cho hắn cái danh đoạn tụ cũng được. Dù sao, người trong cung này đều nhìn
nàng và hắn có ám muội a!
“Cảm ơn nhé, tiểu mỹ nhân! Ngươi đi trước đi, tự ta đi dạo được rồi.”
Tô Khinh Lăng khoát khoát tay áo với tiểu cung nữ, mang theo tỳ nữ bảo tiêu rời đi.
“Vương gia, chúng ta lại đi đâu?” Hạ Hà hỏi. Đây là Bắc Phượng chứ không phải Nam Diệu, nhưng Vương gia nhà nàng có bản lĩnh đắc tội người khác
quá lớn, làm hại tiểu tỳ nữ như nàng lo ngày lo đêm.
“Đi rồi mới tính.” Tô Khinh Lăng nghênh ngang đi trước. Đến Ngự hoa viên nở đầy hoa mộc, vừa vặn đụng trúng một nam tử mặc tử cẩm bào được thái
giám vây quanh cũng đi tới.
“Các ngươi là người nào?” Nam tử nhìn đám người xa lạ trong cung, nhíu mày hỏi.
Tô Khinh Lăng liếc hắn. Xiêm y hoa lệ, diện mạo ưa nhìn, xem ra không
phải Vương gia thì cũng là hoàng tử. Nhưng là, nàng đối với hắn không có hứng thú, liền đưa mắt đi chỗ khác, không để ý đến.
“Thật to gan! Không có nghe Thái tử điện hạ hỏi ngươi sao?” Thái giám bên cạnh nam tử kia nhảy ra khiển trách.
Bọn Hạ Hà hơi hoảng sợ, cư nhiên là Thái tử Bắc Phượng. Lại nhìn chủ tử
vẫn không có phản ứng, bọn họ cũng không lộn xộn, chỉ bất an đứng sau
nàng.
“Nguyên lai, ngươi chính là Thái tử!”