Nhân Viên PR Công Ty Mỹ Phẩm

Chương 9




“Các bạn đã nhấc ống nghe điện thoại lên chưa, trong cơn gió nhẹ nhàng quẩn quanh đêm trắng, có thể lắng nghe những bài hát tuyệt vời, thổ lộ những tâm sự còn chôn sâu trong đáy lòng… Lúc này tại Bắc Kinh đã là mười một giờ đêm, rất vui vì có thể gặp các bạn qua đài phát thanh, tôi là MC Kiến Âu…”

Hứa Kiến Âu dẫn chương trình âm nhạc trong một khoảng thời gian dài, sau đó lại được điều đi đưa tin thời sự. Các tiết mục trên sóng radio đều được phát trực tiếp, bản thân Đằng Vân đã từng nghe qua. Tuy không nhấn nhá nhả chữ rõ ràng như khi nghe qua đài phát thanh, anh vẫn thích nghe giọng nói bên ngoài của Hứa Kiến Âu hơn, chất giọng không cứng không mềm, cũng không uyển chuyển uốn lưỡi phát âm, chỉ giọng mũi thôi cũng đã rất dễ nghe rồi.

Dù đã công tác nhiều năm, MC Hứa chăm chỉ nghiêm túc vẫn duy trì thói quen đọc diễn cảm sáng sớm, nói cả đoạn dài, âm vang lanh lảnh, chẳng cần biết có quấy nhiễu giấc ngủ của người khác hay không.

Chỉ có đúng một lần anh ta nhớ nhầm thời gian phát sóng nên ngủ quên, đến muộn chừng mười phút, cũng may nữ MC hợp tác cùng ra tay cứu nguy nên tiết mục mới không bị trì hoãn. Sự cố kiểu này rất nghiêm trọng, Hứa Kiến Âu bị ban lãnh đạo phạt phải đọc bản kiểm điểm trước mặt toàn thể đồng nghiệp ở đài y hệt như học sinh tiểu học. Vì vụ đó mà anh ta giận cá chém thớt, tự trừng phạt bản thân bằng cách nhốt mình ngoài sân cả một buổi đêm mưa to gió lớn.

Xét về diện mạo cũng như kiến thức chuyên môn thì Hứa Kiến Âu không thua kém bất cứ MC chương trình TV nào, thực chất cũng đã vốn có cơ hội bước lên sân khấu lớn. Sau khi tốt nghiệp anh ta bắt đầu vào thực tập trong đài truyền hình, có một bà sếp hơn bốn mươi tuổi từng ám chỉ mấy lời ái muội với cậu ta, vị đó quyền cao chức trọng, chỉ cần giả vờ hầu hạ bà ta là đảm bảo chắc suất ở lại. Những người khác mong còn chẳng có cơ hội, nhưng Hứa Kiến Âu lại tỏ rõ thái độ không muốn làm trai bao, từ chối thẳng thừng. Làm MC trên sóng radio tuy hiu hắt tẻ nhạt nhưng ít thị phi hơn đài truyền hình rất nhiều, dù sao gia đình cũng có tiền, đăng ký vào chuyên ngành phát thanh viên cũng chỉ vì đam mê cá nhân, chưa từng nghĩ đến việc vì muốn nổi danh khắp chốn mà bán rẻ chính mình.

Đó chính là Hứa Kiến Âu, bề ngoài dịu dàng hiền hậu lại ưu tú tựa như ngọc quý trong đồng, nhưng ẩn sâu bên trong lại là cá tính cứng đầu cố chấp khiến người ta phát sợ.

Cũng chính vì thế mà hai người rất ăn ý, trong cuộc sống hàng ngày rất ít khi đề cập tới những chuyện liên quan đến “Phương Phức Nùng”. Nhưng đêm nay khi ba người gặp nhau, Đằng Vân vẫn luôn cảm giác không khí giữa hai người kia có gì đó kỳ lạ, có điều anh lại chẳng thể phân rõ kỳ lạ ở chỗ nào. Bản thân Đằng Vân cũng có chút ảo não, có lẽ chỉ những người yêu bằng cả chân tâm mới lo được lo mất, thấp thỏm đến như vậy.

Hứa Kiến Âu tắm rửa xong đi ra thì thấy Đằng Vân đang trầm ngâm lắng nghe chương trình của mình, anh ta bèn mở chân ngồi lên người anh. Hứa Kiến Âu thấp hơn Đằng Vân khoảng tám cen-ti-mét, cũng nhẹ hơn anh rất nhiều, vị trí ngồi hơi nhạy cảm, thân dưới hai người ma sát ái muội với nhau. Anh ta nhìn thẳng vào mắt Đằng Vân, hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”

Đằng Vân không đáp mà hỏi lại: “Em đã sớm biết chuyện hôm nay phải không?”

“Chuyện gì cơ?” Hứa Kiến Âu nghĩ ngợi một lúc mới đáp, “Anh nói vụ bắt Phương Phức Nùng gọi ‘bố’ à? Chẳng phải là phỏng vấn sao, với lại em cũng có được toại nguyện đâu.”

“Bao nhiêu năm như vậy rồi mà em vẫn chưa buông được hay sao?”

“Đã quên hết lâu rồi, em thấy người không buông được là anh đó.” Hai người không nói gì thêm mà chỉ cau mày nhìn nhau. Hứa Kiến Âu thấy bầu không khí căng thẳng thì lập tức điều chỉnh lại tâm trạng bản thân, lông mày thanh thoát giãn ra, “Được rồi, em thừa nhận, em biết Chiến Dật Phi không phải dạng tốt đẹp gì, em đã muốn nhìn thấy bộ mặt sững sờ của anh ta từ lâu rồi. Bên ngoài anh ta khôn khéo trơn tru nhưng bên trong lại gai góc gồ ghề, xuôi chèo mát mái bao năm như thế, em không tin không có người trị được.”

Nhận ra bản thân phản ứng thái quá, Đằng Vân cũng cười: “Kỳ thực chỉ là chuyện bực mình ở viện thôi.”

Hứa Kiến Âu lắc đầu: “Em có nghe mẹ nói về mấy chuyện trong viện, cũng biết đám bác sĩ trong viện đâu chỉ dừng lại ở dốc lòng chữa bệnh cứu người hay lương y từ mẫu như trong tưởng tượng của mọi người. Thế nên lúc ấy em mới khuyên anh, tính cách của anh làm sao chịu nổi tiêu cực trong bệnh viện. Ngành chính quy anh theo là Sinh lý học, đang làm nghiên cứu sinh lại nhảy ngang sang bên lâm sàng, vốn hoàn toàn có thể vào làm trong các công ty dược phẩm hoặc mỹ phẩm, làm những việc liên quan đến sinh vật tế bào gì đó, như vậy thoải mái mà thu nhập lại cao.”

“Anh biết, nhưng mà…”

Trên thế giới này có loại người sống mông muội đam mê mà cũng lại có kiểu người lúc nào cũng nhận đau khổ về mình. Hiển nhiên Đằng Vân thuộc loại thứ hai. Khi còn ở trường, luận văn của anh từng đạt giải quốc tế, các công ty đa quốc gia trong ngành y dược đều muốn mời mọc anh về làm, ấy thế mà lúc ấy chẳng hiểu sao anh cố chấp cứng đầu, tự nhận định chỉ có nghề bác sĩ mới xứng đáng với sự khổ công trui rèn học tập của mình suốt bao năm.

“Chủ nhiệm khoa của anh là đồng nghiệp trước đây của mẹ em, quan hệ cũng khá, có cần em nhờ mẹ đánh tiếng không?”

Đằng Vân thở dài lắc đầu, ngẩng mặt nhìn Hứa Kiến Âu: “Có phải anh rất ngốc không?”

Hứa Kiến Âu cười, nâng mặt Đằng Vân lên, trả lời chắc nịch: “Anh là quân tử thật sự, còn Phương Phức Nùng là tiểu nhân chính hiệu. Anh nói xem, có ai dại mà ‘vứt bỏ quân tử đi cầu tiểu nhân’ không?”

Hai người cùng nhắm mắt lại, tìm kiếm đôi môi của đối phương. Bọn họ chìm trong nụ hôn, mê luyến đến độ cả hai cùng có phản ứng, Đằng Vân lại lo sáng mai chín giờ Hứa Kiến Âu phải đi ghi âm nên không muốn tiến thêm một bước.

Trong chuyện tình ái, có rất nhiều thời điểm người đàn ông này cổ hủ bảo thủ khiến người ta phát bực. Ví dụ như Hứa Kiến Âu không ngại bị bắn bên trong nhưng Đằng Vân lại khăng khăng không đồng ý, có đôi lần lỡ làng chẳng may, thế là anh cũng nằng nặc đòi giúp cậu ta rửa sạch dịch thể bên trong mới cho phép đi ngủ.

“Thôi quên đi, vẫn là để em hầu hạ anh thôi.” Hứa Kiến Âu đẩy Đằng Vân ngã lên giường, chủ động cởi quần của anh. Anh ta cũng không thèm khát đến độ muốn đi làm trong tình trạng eo đau cổ mỏi, thôi thì dùng miệng cho người ta.

“‘Rồi em sẽ bỏ quên cả vầng dương gắt nắng, khi đôi ta lạc bước giữa cánh đồng vàng ruộm…’ là lời ca trong bài ‘Fields of gold’ của Sting, xin được gửi tặng tới những người mang trong mình khát khao về một tình yêu giản dị…”

Giọng nói của phát thanh viên rõ ràng mềm mại, âm nhạc du dương tựa như cơn gió lả lướt trên đồng, một bài hát êm tai, cho một buổi đêm động lòng.

Người trong ngực vẫn không chịu buông tay, hai thằng đàn ông cao hơn một mét tám lăm nghiên nghiêng ngả ngả, ôm ôm ấp ấp, thu hút rất nhiều sự chú ý suốt cả dọc đường. Phương Phức Nùng cũng chẳng quan tâm, vẫn treo nụ cười tươi rói mê người của mình suốt cả quá trình cho đến tận khi vác được người vào nhà.

Giường thì cũng rộng nhưng chỉ có một cái. Người trong ngực đã nằm giạng hết tay chân trên đó, mà đến lúc này hắn mới có cơ hội ngắm nhìn thật kỹ gương mặt của y –

Chiến tổng cái nỗi gì, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ.

Đường cằm thanh thoát bao lấy xương hàm, gương mặt sau khi đánh nhau lấm lem vết bầm, cộng thêm chút phiếm hồng vì rượu say, hòa lẫn với màu xanh tím xinh đẹp đến lạ kỳ, đẽo gọt nên ngũ quan lại càng anh tuấn. Có lẽ cảm thấy điều hòa hơi nóng, Chiến Dật Phi chủ động cởi áo, để lộ ra một mảng ngực lớn phập phồng – lồng ngực phơi bày cơ bắp cân xứng, làn da trắng tựa như thoa kem.

Bị một kẻ nát rượu chiếm giường, Phương Phức Nùng đang do dự có nên đánh thức đối phương hay không, ai ngờ vừa định vươn tay tới trước mặt y thì người trên giường đã kéo lấy tay hắn. Sau đó Chiến Dật Phi thực sự khiến hắn sững sờ – y luồn năm ngón tay mình vào kẽ tay hắn, kéo tới áp lên hai má của mình mà tham lam vừa ngửi vừa cọ, nét mặt đầy vui sướng hài lòng. Y vẫn đang nhắm chặt hai mắt, mí mắt khẽ run rẩy, dường như có một hai giọt nước đọng trên hàng mi, rơi xuống mặt, trượt dài theo gò má.

Má người con trai ấy nóng rẫy như lửa đốt, dường như sau đêm nay, đường chỉ tay của hắn cũng sẽ cháy rụi rồi tan biến vì y.

Y đang khóc.

Sau đó Chiến Dật Phi bừng tỉnh, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp như con hát trang điểm mở to, ánh mắt thả vào mông lung như đang nhìn người xa lạ.

Chửi bới om sòm, thô bạo đánh người, giờ đây lại khóc lóc nỉ non, bao nhiêu tật xấu của người này được phô bày hết sạch sau khi uống rượu. Ánh đèn đầu giường lờ mờ như ánh mắt người say, màn đêm cũng khỏa lấp đi chút xem thường trên nét mặt Phương Phức Nùng, chỉ để lại một nụ cười tươi tắn dễ nhìn đến thừa thãi quá đà, giọng hắn cũng ôn tồn nhẹ nhàng: “Hi, cậu ổn không vậy?”

Chiến tổng nửa tỉnh nửa mê liếc nhìn đánh giá đối phương một lúc, sau đó mới ráo hoảnh thở ra được ba chữ khiến người ta bật ngửa: “Anh là ai?”

“Ầy…” Phương Phức Nùng đang cân nhắc xem nên tự giới thiệu lại như thế nào thì Chiến Dật Phi lại không thèm kiên nhẫn mà phất tay cắt ngang: “Biết rồi.”

“Tôi nghĩ chúng ta còn chưa bàn xong rất nhiều vấn đề về chi tiết công việc.”

“Ví dụ như?” Chiến Dật Phi vươn tay hất chăn, hiện tại y mệt muốn chết rồi, không muốn phí thời gian với bất cứ kẻ nào.

“Ví dụ như giờ làm việc.”

“Chín giờ vào làm, sáu giờ tan.” Đắp lại chăn lên đùi, chuẩn bị cuộn mình lại.

“Cậu là Phát Xít à?”

“Ý gì?” Y dừng động tác, quay đầu lại.

“Nhân viên của tôi bình thường mười giờ bắt đầu làm, năm giờ tan. Thay vì việc hoang phí thời gian trong văn phòng thì chẳng thà sắp xếp giờ làm hợp lý một chút để khuyến khích nhân viên nhiệt tình làm việc, như vậy lại càng lợi cho sự phát triển của công ty.”

“Rồi sao, thế công ty của anh đâu?” Chiến Dật Phi nâng cằm, nheo mắt ra điều đăm chiêu, sau đó lại tỏ vẻ như vừa giật mình tỉnh ngộ, “À, vì nhân viên của anh nhiệt tình quá, nên công ty đóng cửa rồi.”

“Chỗ này không gần công ty, dù hôm nay tôi cứu cậu hai lần mà vẫn không thương lượng được sao?” Đúng là “đánh vào ba chỗ hiểm dưới thân” thì nham hiểm vô sỉ thật đấy, nhưng kiểu ăn nói “khiến người ta bẽ mặt” của tên này còn khiến người ta khó chịu hơn.

Động tác nhoài người lại gần quá nhanh khiến Phương Phức Nùng không kịp ngăn cản, đến khi hắn phản ứng lại thì Chiến Dật Phi đã đưa lưỡi vào trong miệng hắn rồi.

Hôn nhau mà mắt mở trừng trừng, khi đầu lưỡi hai người cuốn lấy nhau, bọn họ cũng không ai nhắm mắt lại. Chiến Dật Phi mạnh bạo giữ lấy gáy của Phương Phức Nùng, động tác y hệt như lúc hắn trêu đùa Đằng Vân trong quán bar, khi hôn còn liếm qua từng cái răng trong khoang miệng, đầu lưỡi chậm rãi mò mẫm phác họa lại đôi môi mê người. Chăm chú nhìn nhau khi khoảng cách không thể gần hơn nữa, đôi mắt hẹp dài quyến rũ đen láy của y lập lòe ánh sáng, tựa như còn cất giấu ý cười bên trong.

“Chín giờ đến sáu giờ, không chịu thì cút.” Sau khi hôn xong, Chiến Dật Phi ngửa đầu lăn ra ngủ.

Mắt hắn cũng đã nặng như chì, Phương Phức Nùng không chịu nổi mà đổ người xuống. Khi còn đang chập chờn mê man, người con trai phía sau đột nhiên vươn tay ôm lấy hắn, hơi thở nồng mùi rượu phả vào sau cổ, chẳng khác nào một chú chim non tùy tiện.

Hai thằng đàn ông ngủ cong người như tôm, một người dán chặt ngực mình vào lưng người đằng trước, vùi mặt vào cổ hắn, còn gác một chân lên eo hắn. Bàn tay lạnh như băng luồn vào trong áo sơ-mi của hắn, sờ mó loạn xạ phần cơ ngực và cơ bụng ấm áp một trận, sau đó dường như còn sợ tay không ấm lên được, y bèn mò mẫm xuống dưới, cầm lấy bộ phận nóng bỏng kia.

Hài lòng, bất động.

Hôm sau, Phương Phức Nùng ngủ thẳng một mạch đến tận bốn giờ chiều, khi tỉnh lại thì thấy nhà cửa bừa bãi, ghế ngồi ở bàn ăn đều biến mất, quần áo trong tủ bị lục lọi vung vãi khắp nơi. Tên oắt kia đã đi rồi.

Hắn đứng dậy đi tắm, tâm trạng khá tốt, dưới làn nước ấm còn tiện tay giải quyết dục vọng đang ngóc đầu lên. Cái ghế trưởng phòng quan hệ công chúng này có vô vị hay không thì hắn không biết, nhưng ông chủ này của hắn thì đúng là rất thú vị.
Hết chương 9.