Nhân Viên PR Công Ty Mỹ Phẩm

Chương 6




“Vừa rồi là một phần của buổi phỏng vấn.” Chiến Dật Phi dò xét nhìn về phía Phương Phức Nùng, sau đó lại chào hỏi với Đằng Vân, “Bác sĩ Đằng, lâu rồi không gặp. Cùng qua đây ngồi đi.”

Cứ như vậy, khuôn mặt y hoàn toàn hiển lộ bên dưới ánh đèn.

Chiến Dật Phi và Phương Phức Nùng đều là dạng có gương mặt thon dài, ngũ quan rõ nét, hơn nữa sau khi vuốt tóc lên thì vầng trán xinh đẹp hiện ra khiến đôi mắt mảnh nom càng dài hơn. Lông mày thẳng tắp hơi giương lên theo đường đuôi mắt, chiếc khuyên khảm kim cương nổi bật bên tai trái lấp lóe những tia sáng vụn vặt trong ánh đèn mờ ảo. Chiến Dật Phi đã ngà ngà say, mắt phượng hơi nheo lại, gò má xương xương ửng hồng vì men rượu, hai bên trái phải khoác vai hai em gái cằm nhọn mắt to, dáng ngồi cực kỳ lả lơi, tuy vậy thái độ lại không hề tỏ ra kiêu ngạo.

Không thể phủ nhận được khí chất của người con trai này không hợp với giới kinh doanh, ít nhất nhìn qua y không hề giống người làm ăn. Nhưng ánh mắt của y để lại ấn tượng đầu tiên quá sâu sắc đối với Phương Phức Nùng – rất đẹp, tựa như đào kép nổi danh trong đoàn hát, nhưng cái đẹp này cũng không thuộc về Hoa đán (*) rực rỡ mà lại là Thanh y (**), phảng phất sự thanh thoát như lá thu bay lượn rợp trời.

“Đán” là tên gọi chung cho các vai nữ trong kinh kịch. Dựa trên tuổi tác, tính cách nhân vật mà người ta phân ra 4 loại: Thanh y, Hoa đán, Lão đán, Đao mã đán.

(*) Hoa đán: Là vai diễn nữ trẻ trung (độ tuổi thanh niên) có tính cách sinh động, hoạt bát, xởi lởi, cũng có khi chua ngoa, phóng đãng.

(**) Thanh Y (còn gọi là “Chính đán”): Chỉ những nhân vật nữ trẻ tuổi hoặc ở tuổi trung niên, tính cách yểu điệu, đoan chính, nghiêm túc, kiên cường… Đại đa số là hiền thê lương mẫu, hoặc nhân vật trinh tiết liệt nữ…

Có vẻ như Kevin cũng quen Chiến Dật Phi, vừa đặt mông xuống đã nhoài người về phía y, cuối cùng bị ánh mắt lạnh lùng của đối phương đuổi ra xa.

Phương Phức Nùng nhận ra không chỉ có Hứa Kiến Âu quen Chiến Dật Phi mà ngay cả Đằng Vân cũng có quan hệ thân thiết với y, hắn ngồi trước mặt Chiến Dật Phi với hàng tá nghi hoặc trong đầu, Đằng Vân ngồi kế bên cạnh hắn. Giữa không gian ồn ào hỗn loạn, buổi phỏng vấn cho chức trưởng phòng quan hệ công chúng của công ty Miya chính thức bắt đầu.

“Nghe phát thanh viên Hứa có nói anh tốt nghiệp từ Phục Đán?” Giọng nói của Chiến Dật Phi mềm mại ôn hòa, nghe rất thoải mái. Nhưng khi y đặt câu hỏi thì Phương Phức Nùng vẫn cảm nhận được ánh mắt soi mói đánh giá từ đối phương, sắc bén như kiếm khách tuốt kiếm khỏi bao.

Phương Phức Nùng không thích nổi ánh mắt thẩm định dò xét như vậy, có điều hắn vẫn dùng thái độ nho nhã lịch sự, mỉm cười đáp trả ánh nhìn xấc xược của đối phương, khóe miệng nhếch lên theo độ cong hoàn mỹ, gật đầu trả lời: “Khoa báo chí.”

Trường đại học và cả chuyên ngành đều thuộc hàng đầu, Chiến Dật Phi lại chẳng để lộ ra chút tán thưởng nào, chỉ khẽ gật đầu nói: “Tôi tốt nghiệp đại học Monash của Úc.”

“Đã từng nghe.” Phương Phức Nùng tiếp lời đối phương, chẳng mang theo chút kiêu ngạo hay siểm nịnh nào, “Đại học thuộc top đầu của Úc.”

“Cũng chẳng tốt đến thế, bỏ tiền ra là được vào thôi, không khác bao gái ở đây là mấy.” Chiến Dật Phi nhéo một cái vào vai của một cô gái ngồi bên cạnh, người đẹp kia cũng chẳng cảm thấy bị mạo phạm, thậm chí còn cười khanh khách đến độ cặp mi giả cũng rung lên, lộ ra đôi răng thỏ ẩn sau làn môi đỏ thắm. Chiến Dật Phi rót đầy ly rượu, đưa tới trước mặt Phương Phức Nùng rồi hỏi tiếp, “Nghe nói trước đây anh tự mở công ty?”

Cũng chính nhờ động tác rót rượu mà Phương Phức Nùng mới thấy người con trai này có đeo một chuỗi tràng hạt trên cổ tay. Đây không phải loại vòng bán tràn lan ở ngoài cửa hàng mà là chuỗi 108 hạt làm từ gỗ tử đàn, từng vòng từng vòng quấn quanh cổ tay thanh tú. Sau khi rót rượu, y lướt từng ngón tay qua chuỗi hạt được thắt nút theo kiểu Trung Quốc, nhìn như đang lơ đãng vuốt ve.

Phần lớn những kẻ có tiền mà làm việc thẹn với lương tâm thì sẽ rất tin vào Phật giáo, xem ra chàng trai trẻ mới hai mươi bảy tuổi có khí chất như ông cụ non này cũng không phải là ngoại lệ.

Rõ ràng đối phương nắm rõ nhất cử nhất động của mình trong lòng bàn tay, Phương Phức Nùng gật đầu: “Là công ty đầu tư kim loại hiếm.”

“Làm ăn không tốt sao?”

“Không, là do thiếu may mắn thôi.” Phương Phức Nùng lắc đầu, nghĩ gì đó lại bồi thêm một câu, “Hồi không xui xẻo như thế thì dùng câu ‘tiền vào như nước’ còn chưa đủ để hình dung.”

“Không nói điêu đâu.” Hứa Kiến Âu ngồi một bên tiếp lời, “Từng có một cụ già bị nhân viên công ty anh ta lừa bán cả nhà đi để đầu tư vào bạc, cuối cùng còn không thu lại nổi nửa vốn. Cái tuổi sáu mươi là tuổi chỉ chờ an hưởng tuổi già, thế mà lại chẳng còn nhà để về nữa.” Chẳng biết là cố ý nói ra hay thuận miệng nhắc đến, Hứa Kiến Âu nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Phương Phức Nùng, thản nhiên cười nói, “Không còn làm ăn thì vẫn còn tình ý, mấy năm nay tôi vẫn quan tâm anh lắm.”

Chiến Dật Phi liếc mắt nhìn Hứa Kiến Âu, sau đó lại chuyển ánh nhìn về Phương Phức Nùng: “Ngay cả phẩm chất cơ bản nhất là kính già yêu trẻ mà anh cũng không có sao?”

“Mở công ty là vì lợi nhuận, khách đưa tới cửa tôi chưa bao giờ cân nhắc đến mấy thứ như ‘Kính già yêu trẻ’ đâu, nghĩ như thế thì cổ hủ chẳng khác nào ‘Thấy người đã bị thương thì không làm hại, thấy người già tóc bạc thì không bắt làm tù binh’ (*).” Dừng một chút, hắn khẽ nhún vai, “Tất nhiên tôi đã đuổi việc cái cậu nhân viên phụ trách đầu tư bạc trắng kia vì trình độ không đạt yêu cầu rồi.”

(*) Đây là câu trích từ điển cố Lòng nhân nghĩa của Tống Tương Công, Thời Xuân Thu, khi đối đầu với nước Sở, vì bảo thủ với nguyên tắc người quân tử khi chiến đấu, không đuổi cùng giết tận kẻ đã trọng thương, cũng không bắt lính già làm tù binh, dẫn đến thất bại trong cuộc chiến. Người đời sau hay dùng câu Lòng nhân nghĩa của Tống Trương Công để chế nhạo những kẻ cứng nhắc, quân tử hão, vì nhân từ với kẻ địch là hành vi nực cười.

Chiến Dật Phi lắc đầu từ chối cho ý kiến, giọng điệu cũng không nghe ra quan điểm: “Vậy có khác nào đánh nhau chỉ đánh vào ba chỗ hiểm ở thân dưới người ta (*), cực kỳ vô đạo đức.”

(*) Ba chỗ hiểm ở thân dưới gồm bụng, háng và chân.

“Cái thứ ‘Đạo đức’ này đúng là quý giá thật, tôi nhất định sẽ quên mình mà dâng nó lên cho một số ít những người quan trọng, ví dụ như,” Hắn hoàn toàn có thể đoán được câu vừa rồi đối phương nói với mình là khinh thường hay khen ngợi chỉ dựa vào chút xíu thay đổi biểu cảm trong phút cuối, sau khi tạm dừng trong phút chốc, Phương Phức Nùng chăm chú nhìn thẳng vào mắt của Chiến Dật Phi, “như ông chủ tương lai của tôi chẳng hạn.”

“Anh nói chuyện trơn tru, lại có chí cầu tiến trong công việc. Anh gặp nguy mà không loạn, thấy biến mà không sợ hãi, tôi rất thích điểm này ở anh, hoàn toàn có đầy đủ tố chất để thành công khi làm PR ở công ty.” Chiến Dật Phi khinh khỉnh khẽ nhếch môi, “Nhưng một người năng lực xuất chúng, tràn đầy khát vọng lại vì miếng cơm mà phải làm công cho một cậu ấm không học vấn không nghề nghiệp, anh có thấy thế giới này thật quá bất công không?”

“Sao lại nói thế được.” Phương Phức Nùng hạ tầm mắt rồi lại nhướng mày, “Phật Đà rất là vất vả, phải dạy dỗ đệ tử lại còn phải phổ độ chúng sinh, gần đây càng ngày tôi càng cảm thấy có lẽ mình rất giống với Phật Di Lặc ở cung trời Tusita (*). Thế nên tôi hoàn toàn hài lòng với thực trạng này.”

(*) Theo Phật giáo, Di Lặc là vị Phật sẽ xuất hiện trên Trái Đất, đạt được giác ngộ hoàn toàn, giảng dạy Phật Pháp, giáo hóa chúng sinh, và chứng ngộ thành Phật. Phật Di Lặc sẽ là vị Phật kế tiếp Đức Phật lịch sử Thích Ca Mâu Ni. Cõi giáo hóa của Bồ Tát hiện nay là nội viên của cõi trời Tusita.

Ở đây ý của Phương Phức Nùng là tâng bốc Chiến Dật Phi giống Phật Đà, bận rộn lo liệu trăm công nghìn việc, còn Phương Phức Nùng thì là Phật Di Lặc, dù là tinh anh nhưng chưa thể kế thừa. Vừa tâng bốc lại không chịu lép vế.

“Trẻ con chín tuổi tại cõi trần, chỉ bằng trẻ mới sinh ở cõi Tusita, sinh ra bảy ngày đã khôn lớn. (*)” Nhận ra cái liếc nhìn chớp nhoáng của đối phương qua chuỗi tràng hạt trên tay mình, y lập tức mở miệng đọc kinh Phật làu làu, nhưng ngay sau đó lại nói không hề khách sáo, “Kinh Phật còn không bằng cứt chó, chẳng qua lão già ở nhà cứ ép tôi đọc thôi.”

(*) Đây là lời Phật thuyết trong A Tỳ Đạt Ma luận, ý bảo Người ở cõi Tusita mới chào đời sẽ như đứa trẻ chín tuổi ở cõi Diêm Phù Đề (cõi trần), qua 7 ngày sẽ lớn như người trưởng thành.

Đối phương là một cậu ấm không bao giờ biết được nghèo khó bần cùng của nhân gian, Phương Phức Nùng hơi kinh ngạc khi Chiến Dật Phi không ngu xuẩn như hắn nghĩ, dường như cũng không có tội nghiệt chất chồng như Hứa Kiến Âu ám chỉ. Chiến Dật Phi đặt ra rất nhiều câu hỏi, quả thực có chút khiến người ta cảm thấy lúng túng khó xử, nhất là khi đối tượng lại là một thằng đàn ông vừa rơi vào vòng phá sản. Nhưng Phương Phức Nùng lại khéo léo linh hoạt ứng đối từng vấn đề, ánh mắt của Chiến Dật Phi cũng dần dần giống như gấp dao lại, không còn sát khí đằng đằng khó thân cận lúc ban đầu nữa.

“Anh có thích đàn ông không?”

Câu hỏi chẳng liên quan gì đến câu trước, Phương Phức Nùng hơi sửng sốt, còn chưa biết phải ba hoa thế nào thì Chiến Dật Phi lại nói tiếp: “Tôi không có ý đào bới đời tư của anh, nhưng tôi thực sự không tin tưởng được một tên trai thẳng không phân biệt được Essence (*) và Serum (**) sẽ có thẩm mĩ và khả năng đánh giá đủ tốt. Tôi cũng khó có thể yên tâm giao một loạt dự án lớn sau này cho người như vậy phụ trách. Miya sẽ tới Amsterdam quay phim chụp hình poster cho sản phẩm mới, sẽ hợp tác với học viện hí kịch Thượng Hải tổ chức cuộc thi diễn xuất toàn quốc, thậm chí còn mời Kristen Stewart về làm đại diện thương mại toàn cầu cho Miya… Vì thế tôi cần anh trả lời thành thật, anh có thích đàn ông không?”

(*) Essence là sản phẩm có các thành phần hoạt tính nhẹ hơn, ít cô đặc hơn so với Serum. Trong Essence thường có chứa các chất dinh dưỡng thiết yếu nuôi dưỡng làn da, tạo thêm một lớp độ ẩm nữa lên da, hỗ trợ quá trình tái tạo tế bào da. Bên cạnh đó, Essence cũng chứa các chất đặc biệt có tác dụng ngăn ngừa quá trình lão hóa da.

(**) Serum là một sản phẩm dùng sau khi rửa mặt, thường có kết cấu khá lỏng, dễ thẩm thấu qua da, có chứa một số thành phần quan trọng để giải quyết vấn đề da sạm màu, lỗ chân lông to, nếp nhăn, mụn, thâm… Serum có khuynh hướng thiên về điều trị nhiều, đem lại kết quả nhanh chóng, thường được dùng sau Toner và Essence.

Mỗi một “dự án lớn” đều dự báo vàng bạc chảy vào đầy túi. Đối phương vừa dứt lời, Phương Phức Nùng lập tức đưa tay ra nâng cằm Đằng Vân, mạnh mẽ kéo anh về phía mình –

Đằng Vân hoảng sợ, nhưng động tác của Phương Phức Nùng quá nhanh, lực cánh tay lại lớn, anh không kịp phản ứng thì môi đã bị ép xuống.

Đây hoàn toàn không phải nụ hôn phớt qua. Nhân cơ hội Đằng Vân còn khiếp sợ há mồm, Phương Phức Nùng vươn đầu lưỡi cạy mở khớp hàm của đối phương, quét ngang qua vòm lợi, cuốn lấy đầu lưỡi anh mà hôn sâu. Cho đến tận khi màn cháo lưỡi này kết thúc, hai người mới tách nhau ra một chút, Phương Phức Nùng đưa đầu lưỡi chậm rãi liếm lên vành môi trên của Đằng Vân tựa như dùng cọ vẽ trêu đùa, phác họa nên hình dạng của người đàn ông trước mặt. Sau đó hắn quay đầu lại mỉm cười với Chiến Dật Phi: “Thật không thể thật hơn, thích ơi là thích ấy chứ.”

Hai cô gái cười khúc khích, người con trai kia lại càng cười lớn. Sắc mặt Đằng Vân trắng bệch, kiểu vui đùa này khiến anh thực sự tức giận, có điều không thể bộc lộ ra giữa chốn đông người. Trong khi đó Hứa Kiến Âu thì lắp bắp kinh hãi, lập tức trợn mắt hung hăng lườm Phương Phức Nùng.

“Đừng tức giận.” Phương Phức Nùng đẩy ly rượu vẫn còn nguyên trước mặt về phía Hứa Kiến Âu, nói với anh ta một tiếng, “Mẹ ơi.”

Đáp trả quá rõ ràng.

Chiến Dật Phi khoanh tay trước ngực nheo mắt cười, ngón tay thon dài lướt qua cằm của mình. Sau đó y lại ra yêu cầu, bảo Phương Phức Nùng tiếp cận một mĩ nữ trong quán bar, coi như đây là bài sát hạch cuối cùng.

Cô gái bị nhắm tới có ngoại hình bình thường, ngũ quan thanh tú nhưng má hơi phính, dáng người quá gầy khiến cho tỉ lệ đầu và thân nhìn cực kỳ khập khiễng, đoán chừng chỉ tầm mười sáu mười bảy, cùng lắm cũng chỉ hai mươi. Cô ngồi một mình ở gần khu VIP, vì diện mạo không bắt mắt nên từ đầu tới cuối vẫn chưa có ai lại gần.

Phương Phức Nùng nghĩ mà thấy buồn cười, gái càng xấu thì càng mong ngóng có được những cuộc gặp gỡ thần kỳ, vụ này chẳng khác nào giết gà bằng dao mổ trâu. Sau khi nhanh chóng nhẩm lại toàn bộ kỹ xảo lừa đảo trêu hoa ghẹo nguyệt trong đầu một lần, hắn mang theo nụ cười mê người, tự tin bước tới.

Nhưng không ai ngờ được, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa được hai câu nói, cô gái kia đã vung tay lên, cái tát vang khắp quán bar, những người ngồi trong góc khuất cũng kìm lòng không đặng mà hướng ánh nhìn về phía cặp nam nữ này.

Bị một đứa con gái tát ngay trước mặt mọi người, nếu là người khác thì có lẽ đã sớm sửng cồ lên để bảo vệ chút tôn nghiêm bé nhỏ còn xót lại của đàn ông. Nhưng Phương Phức Nùng lại là ngoại lệ, đúng là hắn vừa bị đánh cho nghệch cả ra, vậy mà vẫn còn thầm đánh giá lại về cô gái này.

Diệp Hoán Quân coi đứa cháu trai này như con đẻ, chưa nói đến chuyện đám con gái ngoài kia vừa thấy hắn là chết mê chết mệt, hơn ba mươi năm cuộc đời đây mới là lần đầu tiên hắn bị con gái tát.

Một người con trai cách đó không xa cười phá lên, hấp dẫn sự chú ý của mọi người y như cái vỗ tay lẻ loi lúc nãy. Phương Phức Nùng xoay người về hướng có tiếng cười, Chiến Dật Phi cười đến mất hết hình tượng, lộ cả hai hàm răng trắng như sứ. Hình ảnh hoàn toàn trái ngược với người con trai trầm ổn lạnh lùng lúc trước, sự thay đổi cảm xúc bất ngờ này cũng khiến người ta không tưởng tượng nổi.

Cô gái vừa tát hắn một phát cầm ly nước đi tới bên cạnh Chiến Dật Phi, mĩ nữ lúc đầu nép trong lòng Chiến Dật Phi cũng tự giác nhường lại vị trí của mình –

Cô gái không mấy xinh đẹp thoải mái ngồi kế bên một người con trai tuyệt mĩ, nũng nịu nói với y: “Đã nói với anh nên đầu tư cho người ta đi đóng phim rồi mà, đảm bảo kỹ thuật diễn của em có thể giành được giải Kim Kê (*) ấy chứ.”

(*) Giải Kim Kê (Golden Rooster Award): Là giải thưởng lớn nhất của điện ảnh Trung Quốc. Hiệp hội Điện ảnh Trung Quốc bắt đầu trao giải Kim Kê cho những tác phẩm và cá nhân được coi là xuất sắc nhất trong năm của điện ảnh Trung Quốc từ năm 1981.

Chiến Dật Phi vẫn chưa ngừng cười được ngay, y đổ cả người về phía trước, vừa cười nghiêng ngả vừa rót rượu, cổ tay vì thế mà run lên không ngừng khiến cho chuỗi tràng hạt phát ra tiếng vang, thậm chí có vài giọt rượu còn sánh cả ra ngoài. Y nói với cô gái: “Mau kính Phương tổng một ly… Xin lỗi Phương tổng…”

Phương Phức Nùng nhìn chằm chằm vào mắt Chiến Dật Phi, bĩnh tĩnh hỏi: “Đây cũng là một phần trong buổi phỏng vấn sao?”

“Không không không, không phải phỏng vấn.” Đặt chai rượu Tây xuống, Chiến Dật Phi ngửa người ra phía sau, dùng tư thế thật thoải mái dựa lên thành sô-pha, “Tại tôi vui thôi.”
Hết chương 6.