Năm giờ chiều, mưa bụi bắt đầu giăng mắc, tựa như thảm lông tơ khẽ khàng chạm đất, không mở ô cũng không sao. Thanh Minh gõ cửa, lúc nào cũng mang theo đôi phần cảm xúc giống với cơn mưa khó chiều này, buồn thương đau đáu, muốn nói mà chẳng nói thành lời.
Đằng Vân đi một mình trên đường, anh không lái chiếc Audi kia của mình, đeo cặp kính mà chỉ khi lái xe hay phẫu thuật mới dùng đến. Mưa phùn bủa vây, cái lạnh ngày xuân còn lưu luyến bùi ngùi, anh đi qua từng ngã tư, vẫn hướng thẳng về phía trước, điểm nhìn cuối cùng rõ ràng rành mạch, nhưng thực ra mục đích lại mơ hồ.
Một chiếc xe sang có giá trị bằng mười chiếc Audi cộng lại dừng bên cạnh người đàn ông, cửa kính sau xe hạ xuống, bên trong là một gương mặt cực kỳ đẹp trai với đôi mắt sáng ngời và mái tóc đen nhánh, chiếc khuyên đính kim cương bên tai trái của anh chàng đẹp trai lấp loáng trước mắt người đàn ông. Y hô lên với Đằng Vân vẫn đang lẳng lặng tiến về phía trước: “Bác sĩ Đằng!”
Rốt cuộc người đàn ông lãnh đạm với mọi thứ xung quanh kia cũng quay đầu lại, một nụ cười nhạt thếch thoáng hiện trên môi anh, tựa như ánh mặt trời chiếu trên đồng hoang sau cơn tuyết đổ. Anh nói: “Chiến tổng.”
“Bác sĩ Đằng, không đi xe à?”
“Không đi.” Đằng Vân cười cười, “Trời đẹp quá, muốn đi bộ một mình.”
“Lên xe đi.” Chiến Dật Phi cũng cười, tuy giọng nói ôn hòa nhưng thái độ lại cực kỳ cương quyết, “Giờ tan tầm mà trời còn mưa, lát khó bắt xe lắm, tôi tiễn anh một đoạn.”
Lúc này Đằng Vân mới giương mắt lên nhìn, cảnh vật xung quanh anh lạ lẫm quá đỗi, rõ ràng là anh đã đi quá xa mà chẳng hề hay biết. Thế là anh cũng lên xe, không cự nự nữa.
Động cơ xe rất êm, Chiến Dật Phi không phải người nói nhiều, Đằng Vân lại còn kiệm lời hơn, hai người đàn ông ngồi ghế sau hàn huyên câu được câu mất, rồi một trong hai bỗng nở nụ cười: “Tôi rất phục MC Hứa đấy, sống lâu với người như anh sẽ chết vì chán mất.”
Đằng Vân ngại ngùng lắc đầu, anh hỏi: “Lâu lắm rồi không gặp Tiết Đồng và Tiểu Triết, bọn họ vẫn ổn chứ?”
“Hôm qua Tiểu Triết có hơi khó chịu, Tiết Đồng đưa nó tới viện tìm anh.” Chiến Dật Phi ngừng một chút rồi nói tiếp, “Nhưng mà đồng nghiệp trong phòng anh nói với cô ấy là anh từ chức rồi.”
Nghe thấy hai chữ “từ chức”, Đằng Vân cũng tự ngẩn ra, mãi sau mới mở miệng, “Ừ, từ chức rồi, gặp phải mấy chuyện… mà đổi môi trường cũng tốt.”
“Nếu muốn đổi môi trường, hay tới Miya đi?”
“Ầy… Tôi vẫn muốn làm ở bệnh viện hoặc là tổ chức nghiên cứu nào đó, công ty mỹ phẩm lệch ngành của tôi nhiều quá…”
“Thực ra không lệch xa vậy đâu, tổng giám đốc của L’Oréal Trung Quốc cũng là tiến sĩ Y học, bác sĩ Đằng cứ khăng khăng không đồng ý, hay là vì chê cái miếu Miya nhỏ quá?”
“Không không không, không phải…”
Nhìn vẻ mặt quẫn bách hiện ra trên gương mặt đoan chính anh tuấn, Chiến Dật Phi không hề cười nhạo, chỉ khúc khích nói: “Tiểu Triết vẫn cứ nhắc anh suốt. Thằng nhỏ rất ít khi thân thiết với người lạ, nhưng lại chỉ thích mỗi anh. Nó coi anh là anh hùng cứu nó, cũng coi anh là thần tượng, nó suốt ngày nói với tôi, sau này lớn lên nó cũng sẽ làm bác sĩ, sẽ mặc cái áo blouse trắng mà anh mặc.”
Ai nghe những câu này chẳng cảm thấy được an ủi, ánh sáng thoáng hiện ra trên mặt Đằng Vân, nhưng ngay sau đó anh lại chua chát mà cười, lắc đầu nói: “Bác sĩ… Không tốt đẹp gì…”
“Không phải không tốt đẹp gì, mà là do tính anh không làm nổi. Nếu đổi lại là Phương Phức Nùng, nếu như anh có được một nửa… một phần ba độ mặt dày của anh ta thì cũng sẽ không chật vật như lúc này.”
“Mặt dày” chẳng phải cái gì tốt đẹp, nhưng rõ ràng trên mặt Chiến Dật Phi là sự tán thưởng thậm chí còn đánh giá cao, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên, đôi mắt phượng đã giấu đi hết thảy sắc bén ngày thường, để lộ ra sự dịu dàng khó tả.
Đằng Vân chuyển chủ đề: “Có một chuyện mà tôi rất tò mò, mà có lẽ cũng không nên hỏi, Tiểu Triết họ Chiến, thằng bé là…”
Chiến Dật Phi cắt lời đối phương: “Anh cho rằng Tiết Đồng là người phụ nữ tôi nuôi bên ngoài, và Tiểu Triết là con trai tôi à?”
“Ba người rất thân thiết với nhau, thường xuyên đi chơi cùng nhau, tôi còn nghe thấy Tiểu Triết gọi cậu là “ba”, nên…” Đằng Vân ngại ngùng cười, “Ngại quá…”
“Bác sĩ Đằng, tôi sẽ chỉ nói những lời ngay sau đây với mình anh, vì tôi tin anh là người kín miệng, dù dao kề cổ cũng sẽ cắn nát bí mật trong bụng.” Rõ ràng vị giám đốc trẻ tuổi của Miya cực kỳ tin tưởng người đàn ông này, khi người này còn là bác sĩ, khỏi phải bàn về y đức lẫn y thuật của anh, thậm chí sau khi bất chấp cứu chữa cho một đứa nhỏ tám tuổi không cần báo đáp, anh còn năm lần bảy lượt từ chối tiền biếu xén từ người thân đứa bé. Chiến Dật Phi vừa cảm thấy không thể tưởng tượng được, lại vừa nghiêng mình kính nể anh. Y khẽ nhíu mày rồi nói tiếp, “Khi được hai tuổi tám tháng, Tiểu Triết bị chẩn đoán mắc chứng tự kỷ, Tiết Đông và tôi vẫn luôn thực hiện điều trị phục hồi cho nó, cho đến một ngày nó gọi tôi là ‘ba’…” Chiến Dật Phi dừng lại, quay sang nhìn Đằng Vân, “Nó không phải con tôi, nó là cháu tôi.”
Đằng Vân kinh ngạc không thôi. Tuy khi anh biết Chiến Dật Phi thì Chiến Dật Văn đã chết rồi, nhưng anh cũng đã từng nghe về chuyện của người này, biết anh ta du học nước ngoài, tuổi còn trẻ mà đã đạt nhiều thành tựu, biết anh ta không chịu nhận của cải từ gia tộc, cật lực đấu tranh để tự thành lập công ty của riêng mình. Đồng thời anh cũng biết chuyện tình yêu của anh ta tựa như chuyện cổ tích, khiến người ta hâm mộ lại tiếc thương, một người chồng mẫu mực mất sớm ngay tuổi tráng niên, bỏ lại người vợ đẹp và cô con gái nhỏ.
Đang nói chuyện thì lái xe đã đỗ lại ở cổng một tiểu khu, Đằng Vân xuống xe, chưa đi được vài bước đã nghe thấy Chiến Dật Phi gọi tên mình đằng sau: “Bác sĩ Đằng!”
Anh quay đầu, thấy Chiến Dật Phi nở nụ cười, y nói: “Dù anh có thay đổi chủ ý hay không, cửa lớn của Miya mãi mãi mở rộng chào đón anh.”
Đây không phải nhà của anh và Hứa Kiến Âu, giờ anh đến nơi này là vì mẹ Hứa muốn gặp con trai, đặc biệt gọi hai người về cùng ăn bữa cơm.
Đáng ra phải là một bữa cơm đoàn viên náo nhiệt vui vẻ nhưng lại bị một cuộc điện thoại bất thình lình phá vỡ: mẹ Hứa nghe từ miệng đồng nghiệp cũ của mình, biết được việc “con rể” từ chức!
Mẹ Hứa vốn không thích Đằng Vân, cũng chẳng phải vì bà cố chấp bảo thủ, không tiếp nhận được tình yêu đồng giới. Bà đã biết con trai mình thích đàn ông từ lâu, hơn nữa lúc trước bà và cha Hứa còn cực lực vun vén anh ta với Phương Phức Nùng. Chỉ có một nguyên nhân duy nhất khiến mẹ Hứa không thích Đằng Vân, tự nhận là người thành phố, cái câu “đất nào sinh người nấy” đã ăn sâu bén rễ vào tiềm thức, từ tận đáy lòng mình, bà ta coi thường chàng sinh viên Thanh Hoa xuất thân nơi núi sâu rừng thẳm này.
Khi hai người Đằng Hứa công khai tình cảm với phụ huynh, hai nhà họ Đằng và họ Hứa đã từng hẹn gặp mặt. Lần đó người nhà Đằng Vân đến rất đông, nào cha mẹ, chú thím, cậu mợ hơn mười miệng ăn, chỉ riêng điểm này đã khiến mẹ Hứa không hài lòng. Mà điều khiến mẹ Hứa phật ý hơn cả, đó là khi bà thím nhà Đằng Vân táy máy tay chân sờ nọ sờ kia lại làm vỡ mất chiếc cúp thưởng trong giới Y học mà bà ta nâng niu hết mực! Bà ta ghét việc bọn họ ăn mặc cục mịch, ghét cái giọng quê đặc khi bọn họ nói chuyện, ghét cái kiểu thô kệch vô duyên như thím Lưu vào sân lớn nhà quan (*), thế nên suốt cả buổi sắc mặt bà ta đều khó đăm đăm, đồng thời khiến Đằng Vân luôn phải cúi gằm mặt, lúng túng không nói nổi câu nào. Một cuộc họp mặt gia đình vốn phải vô cùng sôi nổi cuối cùng lại kết thúc trong không vui, cha mẹ Đằng Vân chất phác thật thà, vốn đã không thể hiểu nổi việc con mình yêu một người đàn ông, mẹ của Đằng Vân còn giận quá mất khôn, vác ngay con dao dài trong bếp ra định dùng cái chết để ép hai người chia tay.
(*) Lưu mỗ mỗ tiến đại quan viên (刘姥姥进大观园) là một cảnh trong “Hồng lâu mộng” của Tào Tuyết Cần, ý chỉ như người quê lên tỉnh, thứ gì cũng thấy mới lạ đẹp đẽ.
Đằng Vân vẫn không nói nổi câu nào, mãi đến tận khi mẹ anh vung dao lên định đâm bản thân thì mới vươn tay ra ngăn cản – lưỡi dao găm sâu vào lòng bàn tay anh, nếu Đằng Vân dùng thêm chút sức, có lẽ sẽ đứt cả nửa bàn tay.
Mẹ Đằng Vân chỉ định dọa con trai, không ngờ con trai lại chơi một vố khiến bà bị dọa hết hồn.
“Mẹ, không được đâu, có chết cũng không được.” Người đàn ông này chưa bao giờ khoác lác khoe khoang hay nói lời ngon ngọt, anh lặp lại hai lần “không được” để bày tỏ quyết tâm của mình, máu còn tí tách chảy từ bàn tay.
Suy cho cùng Hứa Kiến Âu cũng không phải người có trái tim sắt đá, vụ này khiến anh ta cực kỳ khiếp sợ, đồng thời cũng cảm động theo. Về sau anh ta vừa xử lý vết thương cho Đằng Vân vừa nói, rằng thực ra em vốn không định ở bên anh cả đời đâu, anh nhàm chán, chẳng có gì thú vị, nhưng vì chuyện vừa rồi, em đổi ý.
Dù có thể ôm được mỹ nam về như ý nguyện, nhưng Đằng Vân vẫn hay nhớ tới cảnh mình theo cha mẹ rời khỏi quê hương hồi còn mười tuổi. Vào lúc ấy, lòng anh như có thứ gì muốn phá vách rời đi, đã đi thì sẽ không về.
Anh không thích Bắc Kinh, Bắc Kinh rộng lớn nghiêm trang khiến người ta tự ti mặc cảm, anh cũng chẳng yêu Thượng Hải, khắp đất Thượng Hải chỉ rặt những kẻ làm màu giả dối. Gần đây anh thường xuyên nhớ về nơi mình sinh ra, ở đó núi sông tươi đẹp, mây trắng trời trong, khiến anh nhớ thương, cũng làm cho anh thấy lòng mình sạch sẽ mỗi khi nghĩ tới.
Mẹ Hứa đặt đũa xuống, bắt đầu không ngừng quở trách “con rể” mình: “Sếp của cậu trước kia là đồng nghiệp của tôi, tôi có thể đánh tiếng với chủ nhiệm của cậu, có thể ém nhẹm chuyện này, sao cậu lại từ chức không nói lời nào như vậy…”
Cũng không khác gì cảnh mỗi khi người hai nhà chạm mặt, Đằng Vân cảm thấy hết sức khó xử. Anh biết nếu mẹ của Hứa Kiến Âu nhúng tay vào thì chuyện này sẽ không đến độ lanh tanh bành như vậy. Nhớ ngày ấy khi anh xin ở lại viện, mẹ Hứa cũng đã giúp không ít. Nhưng anh không thể cứ mãi bòn mót sự giúp đỡ từ đối phương.
Từ ngày thấy nụ hôn kia, anh đã trở nên rối loạn. Trí nhớ của anh lộn xộn, thậm chí anh còn không nghĩ ra được mình đã khâu lại vết thương cho người bệnh chưa, không nghĩ nổi rốt cuộc mình đã từng nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm khả năng đông máu hay chưa. Hình như anh bị người ta bẫy, nhưng cũng giống như bản thân gây tội thì phải chịu tội. Chủ nhiệm khoa ngấm ngầm hạ lệnh, không cho phép bất cứ ai trong khoa nói chuyện với anh, ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt vừa thương cảm lại vừa mỉa mai. Nghiệp anh gánh, không ai đứng ra giải thích rõ ràng tường tận cho anh.
Bên viện nói với Đằng Vân, nếu anh cứ cố chấp đi theo quy trình pháp luật, vậy một khi bị xét tới sự cố điều trị thì chắc chắn anh sẽ bị khai trừ, còn bị ghi lại trong hồ sơ; nhưng nếu anh tự nghỉ việc thì trên hồ sơ sẽ không bị ghi lại vụ việc mờ ám này. Sau cả một đêm đắn đo, cuối cùng, Đằng Vân từ chức.
“Mẹ! Cá tươi như thế này mà mẹ còn không vừa miệng à?!” Hứa Kiến Âu ngăn mẹ mình lảm nhảm, mặc dù anh ta cũng bị người yêu giấu nhẹm vụ từ chức này.
“Mấy hôm trước mẹ tình cờ thấy Phương Phức Nùng trên đường, cậu ấy lái xe Benz, chắc hắn việc kinh doanh mấy năm nay rất tốt nhỉ…” Năm ấy Hứa Kiến Âu rất thích Phương Phức Nùng, mẹ Hứa chỉ biết là bọn họ chia tay chứ không biết gì về những vướng mắc yêu hận giữa hai người. Bà vẫn luôn nghĩ Phương Phức Nùng phóng khoáng mới hợp với con mình, thế nên cứ nhắc đến là khen không tiếc lời, sau đó còn ý tứ lén liếc nhìn Đằng Vân, “Thằng bé cứ muốn mời mẹ ăn cơm, mà mẹ thì đang vội, thế là còn mua quà tặng mẹ… Lúc đó mẹ cảm thấy nó rõ là khéo, sau này chắc chắn là triển vọng mênh mông…”
Đằng Vân có một chiếc xe Audi, nhưng phần lớn tiền mua xe lại là do Hứa Kiến Âu trả.
Đằng Vân cúi đầu ăn cơm, không nói gì nữa. Mấy năm nay, có một bàn tay to lớn vô hình cứ đè lên vai anh, không đấm, không đẩy, chỉ đè nặng như thế, ép cho anh dần dần không chịu nổi nữa.
Hứa Kiến Âu cũng rất tức giận về chuyện này, hai người không nói với nhau tiếng nào suốt dọc đường về nhà, chưa tới cửa chính thì anh ta đã không nhịn được mà lớn tiếng: “Sao anh có thể im ỉm từ chức chẳng nói chẳng rằng như thế! Vụ này rõ ràng là Phùng Uy chơi anh! Từ chức là chuyện của một mình anh à! Ít nhất anh phải nói với em một tiếng chứ!”
“Em bảo anh phải nói thế nào…” Đôi mắt sau cặp kính đỏ lên, anh đã mệt mỏi lắm rồi, giọng anh nói với người yêu mình gần như là van nài năn nỉ, “Mẹ em vốn không chấp nhận anh, sao anh còn có thể năm lần bảy lượt mặt dày tới xin bà ấy…”
“Cái gì gọi là ‘mặt dày’? Chẳng nhẽ mẹ em thì không phải mẹ anh à?!” Không hề nhận ra sự kiệt quệ và đau đớn trong mắt người yêu, Hứa Kiến Âu nổi giận đùng đùng, không nhịn được mà cao giọng, “Anh là cái đồ cứ tự chuốc khổ vào thân, nếu anh được như Phương Phức Nùng…”
“Đủ rồi! Đừng có nhắc tới Phương Phức Nùng nữa!” Đằng Vân vung tay đẩy một cái, Hứa Kiến Âu loạng choạng lảo đảo, suýt nữa ngã ra đất.
Người đàn ông này chưa bao giờ quát tháo với mình, Hứa Kiến Âu khiếp sợ ngẩn người, ngay cả chính Đằng Vân cũng sửng sốt. Anh không nói một lời, xoay người ra cửa.
Hết chương 33.