Cuộc thi phim ngắn vừa kết thúc thì ông trời cũng trút mưa. Thời tiết cuối tháng ba quái gở chết người, lúc nóng lúc lạnh, mấy ngày trời Chiến Dật Phi không đến công ty, nghe Amy nói là mắc mưa bị bệnh. Đằng Vân làm việc nghiêm túc, hiệu suất cũng cao, anh đã mang được báo cáo của bộ phận kiểm định chất lượng của trung tâm quản lý phòng bệnh tại Thượng Hải về dù phần lớn sản phẩm đều đạt chuẩn một cách rất gượng ép, ngoài ra còn có mấy loại bị vượt chỉ tiêu về chất phụ gia.
Đằng Vân và Phương Phức Nùng hẹn gặp nhau bên ngoài công ty, Phương Phức Nùng vặn nắp chai nước hoa có hình thức bao bì vô cùng xinh đẹp rồi hít hít ngửi ngửi, được mệnh danh là có nguyên liệu nhập khẩu và phương pháp điều chế trong phòng thí nghiệp cao cấp nhất nước Pháp nhưng tinh dầu thành phẩm lại quá nồng mùi, nhỏ xuống tay cũng cho cảm giác không thoải mái.
Đằng Vân nói rất có thể Miya đã mua phải hàng giả hàng kém chất lượng, công ty đã bị hố một khoản lớn.
Thực ra khỏi cần Đằng Vân nói thì từ xưa đến nay, Quan hệ công chúng và Thu mua vẫn là cái ghế béo bở trong những công ty lớn, ngay chính bản thân Phương Phức Nùng cũng vì vậy mà tới đây, đương nhiên người của Miya cũng không ngoại lệ.
Ngành sản xuất mỹ phẩm còn rất rất nhiều những chiêu trò tuyên truyền giả dối trong phạm vi pháp luật cho phép, ví dụ một thương hiệu nước ngoài chuyên cho ra mấy câu slogan về đẹp da và đẹp dáng, cái gọi là essence làm thon mặt cùng lắm chỉ tăng thêm mấy thành phần thực vật có thể giảm phù nề, hoặc tỉ như nhãn hiệu nổi tiếng của Pháp cho thêm chất làm mềm của dầu gội đầu vào trong sản phầm dưỡng da để tạo ra ảo tưởng da người dùng sẽ bóng loáng trắng bóc như trứng gà. Estée Lauder và Lancôme quanh năm chiếm hết bìa trước và bìa sau của mấy tạp chí làm đẹp, người mẫu, ngôi sao chứng thực, còn chụp ảnh poster sặc sỡ kỳ quặc, chẳng ai để ý đến việc có lẽ chi phí của chúng chỉ rơi vào khoảng hơn 1% giá bán mà thôi.
Nhưng vấn đề lúc này là việc sản phẩm của Miya mãi không có được báo cáo kiểm định chất lượng không phải do quản lý nội bộ có vấn đề mà là có kẻ cố ý kéo dài bưng bít hành vi xấu. Chuyện này nói to thì to mà nhỏ thì cũng nhỏ, có lẽ rắp tâm của người này không chỉ đơn giản là mót chút tiền mọn.
Quản lý phòng Thu mua của Miya suốt ngày ở Tô Châu, toàn bộ nghiệp vụ ở Thượng Hải đều do chú của Chiến Dật Phi quản lý, vì Chiến Dung bộn bề nhiều việc nên thực ra Triệu Hồng Lỗi mới là người gánh cả hai phòng là Sales và Thu mua.
Phương Phức Nùng chào tạm biệt Đằng Vân, vừa vào công ty đã thấy lễ tân thông báo phó giám đốc muốn gặp hắn.
Chiến Bác có một chân trong tập đoàn Dung Tinh, Chiến Dung cũng là cổ đông của tập đoàn, hai anh em cách nhau nhiều tuổi, tuy Chiến Dung đã gần năm mươi nhưng nhìn cũng chỉ như ba bảy ba tám. Mái tóc màu tro mang lại cảm giác thời trang độc đáo mà lại không hề có nét của người già, da dẻ cũng giữ rất kỹ.
Phương Phức Nùng ngồi một cách cẩu thả, hoàn toàn không mang thái độ trang trọng khi gặp lãnh đạo. Hắn tới Miya chỉ để chữa cháy, trong thời gian công tác ngắn ngủi thì giúp sếp một vố để thể hiện tinh thần làm việc chuyên nghiệp, còn đâu hắn chẳng quan tâm rốt cuộc tác dụng của sản phẩm ra sao. Có điều thái độ của Chiến Dung thì rất đáng để ý.
Chiến Dung rất khách sáo, vừa mở miệng đã bảo Phương Phức Nùng hãy gọi mình là “lão Chiến”. Vì trong công ty đã có một “Chiến tổng”, tuy biết Chiến Dật Phi sẽ không để ý nhưng dù gì xưng hô ra miệng vẫn thấy có hơi gượng mồm. Thế là Chiến Dung quyết định bảo toàn bộ công ty thống nhất sửa miệng, ngay cả bà cô lao công của Miya cũng gọi ông ta là “lão Chiến”, có thể nhìn ra đây là một con người hiền hòa giàu lòng trắc ẩn.
Người đàn ông này, lời nói đanh thép, phong độ ngời ngời, giơ tay hay nhấc chân cũng tỏa ra khí chất của một nhà khởi nghiệp xen lẫn phong thái một nhà nghệ thuật. Người ngoài giới mà gặp đàn ông như thế có lẽ sẽ lập tức xiêu lòng trước sức hấp dẫn của ông ta, nhưng Phương Phức Nùng thì khác, thương trường vẩn đục là thầy của hắn, hắn đã được dạy từ lâu rằng trong xã hội có một loại người như thế, ra cái vẻ đạo mạo nhưng miệng nam mô bụng một bồ dao găm, hôm nay mày bị khuất phục trước tình cảm và phong thái của kẻ đó, rồi ngày mai mày lại chết mà chẳng biết tại sao.
Huống hồ hắn vẫn còn nhớ rõ ngày đầu tiên khi mình tới Miya, Triệu Hồng Lỗi đã nhắc tới “lão Chiến” khi đứng trong thang máy. Vậy thì “lão Chiến” đó sẽ là ai đây?
Quả nhiên sau khi vào việc chính, trong câu hỏi của Chiến Dung lập tức kèm theo gai nhọn.
“Trưởng phòng Tiêu của phòng Marketing là người tài mà anh tôi đào từ bên ngoài về, nhưng nghe đâu vào ngày đầu tiên anh tới công ty đã khiến cô ấy tự động nghỉ việc chỉ sau vài câu nói à?”
“Người thì luôn hướng về nơi cao, nếu cô ta muốn thăng quan tiến chức ở nơi khác thì tôi cũng không tiện ngăn cản.”
“Còn quản lý Hoàng của phòng QC nữa, anh ta cũng làm lâu rồi, hình như cũng vì đánh cược với anh mà bị bắt từ chức phải không?”
“Đàn ông mà, dám làm dám chịu, về điểm này thì đúng là quản lý Hoàng vẫn khiến người ta kính phục.”
“Dật Phi hơi nóng tính, cũng không dễ tin tưởng người xa lạ, trước anh đã có hai trưởng phòng Quan hệ công chúng nghỉ việc, mà rõ ràng anh làm việc rất tốt, anh có thể khiến thằng nhóc ấy đầu tư ba triệu tám để làm sự kiện đủ để chứng minh nó đã vô cùng tin tưởng anh.”
Chiến Dung nở nụ cười thản nhiên nhìn Phương Phức Nùng, sau đó ông ta lấy một phong bì ra đưa cho hắn.
Mở phong bì thì thấy một tờ séc với giá trị không nhỏ, lên đến tận sáu con số. Phương Phức Nùng cười: “Từ ngày gia nhập Miya đến giờ, tôi nhận ra cứ có người chê tôi làm không tốt – Chiến tổng có biết về số tiền này không?”
“Dật Phi vẫn chưa biết. Đây là phần thưởng mà tôi đưa riêng cho anh.” Chiến Dung cười khách sáo, “Coi như tôi dùng lương cao để nuôi chính trực đi.”
“Không có công thì không hưởng lộc.” Phương Phức Nùng đẩy phong bì về, trong lời nói cũng hàm chứa ý tứ sâu xa, “Tiền không mua được chính trực của tôi đâu.”
“Anh đừng nghĩ nhiều. Tôi không dùng khoản tiền này để thử anh.” Chiến Dung cười, “Người thông minh không nói điều mập mờ. Tôi hi vọng anh có thể giúp Dật Phi một phen.”
Phương Phức Nùng khẽ nâng cằm, nheo mắt hỏi: “Là sao?”
“Hai năm nay ngành thép không khởi sắc, tập đoàn Dung Tinh đang phải đối diện với thời kỳ chuyển đổi hình thức kinh doanh quan trọng, có lẽ tôi sẽ phải dồn rất nhiều công sức vào lĩnh vực khác, không còn thời gian quản lý Miya. Tôi có đọc sơ yếu lý lịch của anh, biết anh từng mở công ty, hơn nữa còn làm ăn rất tốt. Anh và Dật Phi đều là người trẻ tuổi có khát vọng và lý tưởng, dù xuất phát điểm của hai người không giống nhau nhưng tôi tin cả hai có chung chí hướng. Hai người sẽ là một đôi bánh răng hoạt động trơn tru, sẽ làm rất tốt.”
“Tại sao lại là tôi? Sao không phải trưởng phòng Triệu?” Phương Phức Nùng hơi ngờ vực, “Ông ta tới Miya sớm hơn tôi, mà phòng Sales lại càng không thể thiếu đối với một công ty.”
Chiến Dung lại cười, quả thực nói chuyện với hắn luôn khiến người ta cảm thấy thú vị, ông ta nói: “Hiện tại nhân viên quản lý của Miya vẫn là nhóm người từ hồi Dật Văn, nhưng vì sau đó Dật Văn đổ bệnh, những người này rơi vào tình trạng không ai quản lý trong một thời gian dài, khó tránh khỏi bỏ bê công tác. Dật Phi và anh trai rất thân nhau, tuy thằng nhóc ấy đi du học nhưng dù gì vẫn còn trẻ, cũng chưa từng quản lý công ty. Có đôi khi nó quá mềm lòng, sẽ dùng sai người.” Ngừng một chút, ông lại nhíu mày, bồi thêm một câu như đang đùa, “Chẳng phải anh đã đưa sản phẩm của Miya đi kiểm tra sao? Hẳn là anh biết lời tôi nói có ý gì.”
Vụ nhờ Đằng Vân chưa hề lộ ra với người thứ hai, hai anh em nhà họ Chiến cũng đều không biết, tự nhiên ở đâu tòi ra một ông chú hai nhà họ Chiến hiểu rõ rành rành. Phương Phức Nùng hoàn toàn không nghi ngờ gì việc Chiến Dung có quan hệ ở mọi lĩnh vực trong ngành, có lẽ sản phẩm của Miya vừa tới trung tâm quản lý phòng bệnh tại Thượng Hải thì ông ta đã biết rồi. Hoặc có khi nhất cử nhất động của mình đã nằm trong lòng bàn tay của ông ta từ lâu.
Chưa biết là địch hay là bạn, Phương Phức Nùng thoải mái cầm tiền, sau đó mỉm cười tỏ vẻ cảm ơn đối phương.
Không lâu sau khi trở lại văn phòng thì hắn nhận được tin nhắn từ Chiến Dật Phi.
Một dòng địa chỉ, một câu nói. Vẫn là cái kiểu đơn giản dứt khoát, xen lẫn chút kiêu ngạo không màng phải trái y như lúc trước.
Sáu giờ là giờ tan tầm, Phương Phức Nùng lái con xe Mercedes-Benz đi tới địa chỉ kia.
Chiến Dật Phi cho hắn mật mã, nhập vào là mở được cửa.
Phong cách trang trí tối giản, toàn bộ nội thất và sàn đều mang tông màu champagne đậm, căn hộ khoảng hai trăm mét vuông bốn phòng hai gian, phòng đọc và phòng ngủ chung một gian.
Phương Phức Nùng cởi giày tiến vào thì thấy Chiến Dật Phi đang nằm úp sấp trên giường nghịch máy tính.
“Đây là… nhà cậu à?”
“Tôi thích nhà nhỏ.” Chiến Dật Phi ngẩng đầu liếc hắn, sau đó lại buông mi, “Đây đã là căn nhỏ nhất trong tòa này rồi, mà tôi thấy vẫn quá rộng.”
Phương Phức Nùng đi tới chiếc giường lớn, nhìn màn hình laptop mà có hơi bất ngờ: “Cậu còn biết thiết kế logo à?”
“Tôi vừa phát hiện, sau khi bà cô kia bỏ việc, vậy mà lại xóa sạch toàn bộ bản thảo thiết kế của phòng Marketing, hôm nay mấy người đó mới nói cho tôi biết.” Chiến Dật Phi đang dùng phần mềm vẽ lại đóa hoa diên vỹ của Miya một lần nữa, sau đó lại ngẩng đầu quắc mắt với đối phương, “Anh thật sự nghĩ tôi là thằng ăn hại đấy à?”
“Không phải, tôi nghĩ hẳn là cậu sẽ cho nhân viên làm đúng việc của mình, thiết kế thì giao cho phòng Thiết kế, giám đốc chỉ cần phụ trách quản lý vĩ mô thôi.”
“Anh muốn tôi lặp lại lần nữa đúng không? Công ty của anh đã đóng cửa.” Ngừng một chút y lại nói, “Những người ở phòng Thiết kế làm việc không ra gì, tôi phạt bọn họ đi dọn WC rồi.”
Phương Phức Nùng ngồi xuống giường, cúi người ghé lại gần Chiến Dật Phi, nhìn y tập trung vẽ hình, nói: “Hôm nay chú của cậu cho tôi một khoản tiền.”
“Anh nhận rồi à?” Chiến Dật Phi ngẩng đầu, nhíu mày hỏi, “Bao nhiêu?”
Phương Phức Nùng nói mấy từ.
Chiến Dật Phi rất kính trọng chú mình nhưng bản tính đa nghi vẫn sẽ có những lúc nhen nhóm đâm vào lòng người, y nheo mắt nhìn đối phương: “Tại sao lại cho anh lắm tiền thế?”
Phương Phức Nùng cười: “Ông ấy bảo tôi cố gắng giúp cậu, làm cho Miya trở nên tốt đẹp hơn.”
“Ồ.” Chiến Dật Phi tiếp tục cắm mặt vào laptop, ho khan mấy tiếng, “Chú tôi đối tốt với tôi lắm.”
Chiến Dật Phi vốn không quá giống ban lãnh đạo mục nát của Miya, nhìn tên nhóc này mang bệnh công tác mà vẫn còn giữ lòng không tạp niệm, hắn cũng thấy thương hương tiếc ngọc, nói: “Tôi nghĩ ý của chú cậu đang muốn chấn chỉnh lại ban lãnh đạo công ty, bỏ đi những người vô dụng.”
“Tuy Alex không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn từ chức.”
“Nhưng người đáng ra phải đi nhất vẫn còn ở lại.”
“Nếu ý anh là Triệu Hồng Lỗi, vậy thì im miệng.”
“Tại sao? Gã đó là một thằng khốn.”
“Vậy chẳng phải rất tốt sao.” Dường như vẫn còn canh cánh chuyện trong nhà vệ sinh ngày ấy, Chiến Dật Phi chẳng thèm ngẩng đầu, ho khan hai tiếng rồi nói, “Thêm anh, thế là công ty chúng ta có đến hai kẻ khốn kiếp.”
Phương Phức Nùng cố ý nhắc nhở Chiến Dật Phi Triệu Hồng Lỗi chắc chắn không phải người tốt, nhưng thái độ của Chiến Dật Phi quá ngang bướng, cho rằng hắn không nên tham gia vào những việc không phải phận sự của mình.
“Tôi không cần anh dạy cho tôi làm một ông chủ tốt thế nào.” Y nói, “Tôi gọi anh đến đây là có việc khác cần anh đi làm.”
Hết chương 26.