Khoái cảm kỳ quái chưa bao giờ xuất hiện khiến da đầu Chiến Dật Phi tê dại, dương v*t cũng khó chịu cương lên.
Vì không để tiếng động khiến hai người phụ nữ ngoài kia chú ý, y buộc phải tạm thời ngừng chống cự, y sợ lên báo, lại càng sợ chuyện gièm pha ngay trong thời điểm quan trọng khi Miya đang ký hợp đồng đại diện. Mà chuyện phát triển đến nước này cũng vượt khỏi dự kiến của Phương Phức Nùng. Nói động lòng là quá sớm, nhưng nói không động lòng thì là giả, ngay chính bản thân hắn cũng kinh ngạc khi bản thân có thể làm đến mức này, nhưng giờ đây đã không còn hơi đâu mà để ý nhiều nữa. Hai người đàn ông lưỡi cuốn lấy lưỡi, từng chút từng chút triền miên. Tay Phương Phức Nùng vói vào trong áo sơ-mi của Chiến Dật Phi, ôm chặt lấy vòng eo trần của y, một ngón tay lại vươn ra nong rộng.
Ngón tay chọc ngoáy trong lối vào căng chặt, liên tục mát-xa. Có vài lần đầu ngón tay động tới tinh hoàn, tinh dịch trắng đục trộn lẫn với dịch trong suốt chảy ra từ dương v*t như đang đi tiểu.
Nơi mẫn cảm khao khát nhất trong cơ thể đang bị người đàn ông dịu dàng trêu chọc, ngoại trừ cảm giác thoải mái chưa bao giờ có thì còn hòa thêm chút xấu hổ mơ hồ. Ngón tay sờ trên dương v*t dính đầy chất lỏng, lông mu giữa hai chân cũng ướt nhẹp, Chiến Dật Phi không khỏi tự thầm chửi bản thân: Mẹ, sao lại có thể “ướt” như đàn bà thế này?!
Bực bội bản thân vì đang ở thế yếu, y càng mong muốn phân thắng thua bằng miệng, nụ hôn của y càng thêm mạnh bạo, không phân rõ phải trái nữa.
Kỹ năng hôn của người này tàm tạm nhưng nổi đóa lên thì mất hết kết cấu. Nhưng cái kiểu đâm thẳng về phía trước vừa lỗ mãng vừa ngu ngốc lại chính là điểm hấp dẫn ở y.
Ít nhất trong mắt Phương Phức Nùng là vậy. Hắn bỏ ý nghĩ muốn đòi lại thế thượng phong, tùy ý mặc kệ đầu lưỡi đối phương khuấy đảo trong miệng mình, răng nanh tự làm đau miệng, niêm mạc trong khoang miệng cũng bị y càn quấy.
Cho đến khi nếm được mùi máu tươi tanh ngọt, người đàn ông thích đồ ngọt kia mới thỏa mãn, dịu ngoan trở lại, nghiêm túc dịu dàng hôn đối phương một chốc, sau đó nâng một chân lên vắt ở eo Phương Phức Nùng, để cửa sau giữa kẽ mông mở ra rộng hơn về phía hắn, khiến ngón tay hắn làm mình càng thoải mái hơn.
Đầu gối khẽ chạm vào cửa WC, Chiến Dật Phi vùi mặt vào cổ Phương Phức Nùng, chậm rãi cắn lên cổ hắn, chốc lát lại liếm lên tai hắn. dương v*t của hai người vốn ở trong tay y, đằng sau thoải mái khiến đằng trước lại càng thèm được vỗ về. Tay Chiến Dật Phi đầy dịch nhờn, tiếp tục nắm lấy hai dương v*t để thủ dâm, hơi thở trở nên nặng nề hơn, tiếng nước cũng vang lớn hơn. Y thật sự không chịu nổi kích thích từ cả đằng sau lẫn đằng trước, khẽ kêu lên một tiếng thì lập tức đã bị Phương Phức Nùng giữ chặt lấy gáy đẩy tiếng kêu trở về trong họng.
Hai người phụ nữ bên ngoài vẫn đang nói về Đường Ách, tám chuyện là biệt tài của phụ nữ từ khi sinh ra, một khi khởi động năng khiếu thì bọn họ chẳng còn màng đến những chuyện khác nữa.
“Mà cũng phải nói, đúng là ngoại hình của Đường Ách hiếm thật, phụ nữ nhìn thích mà đàn ông nhìn cũng thích, giới giải trí có ai mà không dính vào mấy chuyện kiểu này, vẫn đáng được tha thứ…”
Chiến Dật Phi cũng nghe thấy câu này. Những gì y nhìn thấy và nghe thấy mấy ngày nay khiến sự bức xúc của y với Đường Ách tăng lên một chút, thậm chí đã lên tới bờ vực đổ vỡ. Mà có lẽ lý do duy nhất bảo vệ chút tình cảm này ngăn nó chưa sụp đổ chính là Tuần Tiểu Lâu.
Nhưng giờ y đã chẳng còn hơi sức đâu nghĩ đến chuyện “lý do không tha thứ” nữa, tay vẫn còn bao việc đây – Phương Phức Nùng khiến y thoải mái đến mức phía trước không theo kịp, kiểu gì cũng vẫn kém hơn một chút.
Tràng hạt trên tay cũng bị dính dịch nhờn, những viên gỗ vừa lạnh vừa cứng cọ tới cọ lui trên thân dương v*t khiến cả hai càng cương thêm, một bàn tay không thể ôm trọn nữa. Bất đắc dĩ, Chiến Dật Phi đặt thằng em của cả hai người lên bụng rồi từ từ vuốt, từ từ xoa, y có thể cảm nhận được toàn thân mình đang run rẩy trong lòng người đàn ông này, hương hoa dịu nhẹ phảng phát vấn vít trong không trung.
Bên trong khô khốc, hai ngón tay thon dài dịu dàng ma sát bên trong hóa giải hết thảy khó chịu. Những người phụ nữ ngoài cửa nói gì đã chẳng còn nghe rõ nữa, ý thức bắt đầu bay về miền tự do xa xôi, Chiến Dật Phi nghĩ: Ông đây muốn sướng, các người không quản được, Phật cũng không quản được.
Trước khi cao trào, y buông dương v*t của Phương Phức Nùng ra, chỉ mạnh mẽ tự thủ dâm cho mình – khoái cảm cực hạn như một sợi dây nhỏ đang siết lấy y, bỗng nhiên thả lỏng cho phép y cất cánh, cứ thế bắn ra.
Tinh dịch bắn một ít trên thân dương v*t, cũng vương một ít trên phần xương chậu của đối phương, tinh dịch dính nhớp đặc sệt làm ướt phần lông bên dưới.
Chiến Dật Phi thỏa mãn, buông chân xuống, ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt, dùng tinh dịch dính đầy tay ve vuốt cơ bụng săn chắc của hắn, vừa nhiệt tình hôn môi vừa kẹp dương v*t hắn vào giữa hai chân mình, cử động đùi trong cọ xát thật mạnh.
Coi như ông đây thưởng cho anh.
Phương Phức Nùng cũng rút ngón tay ra, để lưng cách cửa xa một chút rồi giữ mông Chiến Dật Phi, ưỡn lưng va chạm.
Da đùi trong của thằng nhóc này trắng như tằm, mềm như tơ, dương v*t dính tinh dịch là chất bôi trơn tốt nhất, Phương Phức Nùng thúc vài chục cái cũng bắn vào bên dưới của đối phương.
Đến khi lý trí cả hai dần trở lại, bọn họ mới nhận ra chẳng hiểu hai cô gái của tòa báo nào đó trang điểm trò chuyện xong rồi rời đi từ lúc nào. Nhưng lúc này WC lại có thêm nhiều người lui tới, bọn họ lại càng không ra nổi.
“Ngại quá, tôi là nhân viên vệ sinh ở đây, cảm phiền mọi người đi toilet ở tầng hai.” Một giọng nữ vang lên ngoài cửa khiến hai tên đàn ông đồng thời thở phào, “Toilet tầng này cần dọn dẹp sửa chữa.”
Phóng viên nữ, biên tập nữ, nhân viên quan hệ công chúng oán giận rời đi, hai người đàn ông đợi một lúc rồi mới ra khỏi cửa. Chỉ còn lại mình Chiến Viên Viên liếc mắt đánh giá bọn họ: Hai người này có gì đó không ổn, nhìn thì thấy bọn họ đã sửa sang lại quần áo nhưng sơ-mi vẫn nhàu nhĩ, vest cũng không phẳng phiu như ban đầu. Hơi thở của cả hai hỗn loạn, đặc biệt là ông anh trai của mình, gương mặt trắng nõn giờ phủ thêm một chút đỏ hồng kỳ quái, trán cũng đẫm mồ hôi.
Thấy Chiến Viên móc ra hai trăm tệ đuổi bác dọn vệ sinh đi một cách rất chuyên nghiệp, Chiến Dật Phi rửa tay xong mới nhíu mày hỏi: “Em học ở đâu ra đấy?”
“Đều là anh Phức Nùng dạy đấy. Anh Phức Nùng dạy em rất nhiều.” Chiến Viên Viên lập tức nắm lấy tay Phương Phức Nùng, “Anh ấy dạy em cách nhanh nhất, hiệu quả nhất để có thể mở rộng quan hệ xã hội, ví dụ như tới thẳng mấy công ty chuyên làm PR, lấy tư cách khách hàng để yêu cầu bọn họ phải thuyết trình về những phi vụ thành công trước đó của mình hoặc là những phương án có thể áp dụng lên Miya, gom hết tinh hoa vào làm một hoặc dứt khoát chọn phương án tốt nhất, sau đó thì chuồn thôi, tỏ vẻ lần này vẫn chưa đủ các yếu tố cần thiết để hợp tác…”
“Khụ khụ…” Phương Phức Nùng bên kia cũng đang rửa tay, hắng giọng cắt ngang Chiến Viên Viên, “Chúng ta vẫn nên ra ngoài đã rồi nói tiếp.”
Ra khỏi toilet, Chiến Dật Phi tìm một nơi không ai chú ý, bắt đầu phát điên: “Phương Phức Nùng, tôi xếp Viên Viên vào phòng quan hệ công chúng là để anh dạy dỗ con bé trưởng thành chứ không phải dạy con bé làm bừa.”
“Con bé trưởng thành thật mà.” Phương Phức Nùng nhướn mi, cười cợt hoàn toàn không hối cải chút nào, “Ít nhất sau khi học xong về rủi ro PR, cô nhóc đã biết cách làm sao để giải cứu hai thằng đàn ông trong WC nữ.”
“Lại nói đến chuyện này,” Chiến Dật Phi quay đầu nhìn Chiến Viên Viên, ngờ vực nheo mắt, “Sao em biết bọn anh ở trong WC nữ?”
Một người phụ nữ đang nói chuyện điện thoại đúng lúc đi ngang qua, vội vàng lướt qua mặt bọn họ đi thẳng vào WC. Người phụ nữ trang điểm cầu kỳ, bộ váy trễ vai cũng đẹp đẽ mê người, nhưng giọng cô ta khi nói chuyện điện thoại nơi công cộng lại rất lớn, vào tận WC rồi vẫn còn nghe thấy.
Chiến Dật Phi quay đầu nhìn Phương Phức Nùng, mắt phượng hẹp dài lộ ra sát khí: “Trong toilet không có sóng? Hả?”
“À thì… Lúc có lúc không…” Trưởng phòng Quan hệ công chúng còn chưa kịp lấp liếm thì một đấm của đối phương đã thụi thẳng vào bụng hắn.
Sóng đầy ắp, đến giờ Chiến Dật Phi mới hiểu ra, đây là trò bỉ ổi của Phương Phức Nùng.
Ngay từ đầu hắn đã có âm mưu gây rối, lợi dụng việc y sợ bị gièm pha không dám lên tiếng để lạm dụng mình.
“Ngày mai anh đi làm từ chín giờ, tôi nhịn anh lâu lắm rồi.”
“Được, chín giờ kém năm tôi sẽ đến.”
“Năm giờ tan làm.”
“Muộn hơn năm phút cũng được.”
Liên tục đưa ra mấy yêu cầu, có cái nên, có cái phù hợp nhưng có cái đúng là quá hà khắc như cố tình gây sự. Chiến tổng tức anh ách trong bụng còn đang chờ trưởng phòng Quan hệ công chúng nhà mình nịnh bợ, cò kè mặc cả để bản thân mượn đó ra uy, ai mà ngờ đối phương lại không nói đến câu thứ hai, nở một nụ cười như gió như nước, thái độ hợp tác chấp nhận tất cả.
Thái độ này khiến Chiến Dật Phi càng căm tức, vừa rồi bản thân y cũng chưa bị làm, thứ kia cũng chưa cắm vào người, ngón tay thì đương nhiên không tính. Nhưng thái độ của Phương Phức Nùng thì như thể đã chiếm được món hời to, tôi chịch cậu rồi nên mấy việc linh tinh vặt vãnh này tôi thừa sức nhường nhịn.
Đôi khi đàn ông chính là như thế, t*ng trùng xông lên não rồi là liều mạng, dù đối phương mặt mày hung tợn, mũi to mồm sứt quái dị kinh người thì một khi đóng cửa, che mặt đi thì vẫn có thể xoạc nhau khí thế ngất trời. Nhưng đến khi tỉnh táo lại thì y lập tức hối hận: Tất cả những chuyện mới phát sinh trong WC vừa rồi đều hoang đường cực hạn, nếu không phải vì Đường Ách khiến tâm trạng của y tệ hết sức thì tuyệt đối không thể bị thằng khốn này thừa cơ chiếm lợi!
Nhưng làm sao để giải thích được sự thoải mái chết người vừa rồi đây, hơn nữa còn nảy sinh một ý niệm đáng sợ không thể xua tan, y đã nghĩ, chẳng bằng cho phép đối phương cắm vào đi, sẽ thoải mái hơn nữa.
Mặt Chiến Dật Phi đanh lại, quay đầu rời đi.
“Phải rồi, cái này cho anh.” Chiến Dật Phi dừng chân, quay đầu ném cho Phương Phức Nùng một vật, đối phương nhẹ nhàng bắt lấy trong tay.
“Xe ở bãi, chỗ đỗ B17.”
“Ý gì?” Phương Phức Nùng nhìn logo Mercedes trên chìa khóa, mỉm cười nói, “Hào phóng quá nhỉ?”
“Không phải cho anh, xe là tài sản của công ty, chẳng qua cho anh mượn dùng thôi. Giờ anh đi đâu cũng đều đại diện cho Miya, tôi khộng hi vọng trưởng phòng Quan hệ công chúng mỗi lần ra ngoài phải keo kiệt đi thuê xe.”
Quay đầu định đi thì y lại bị đối phương gọi giật lại: “Về đề nghị hai tháng của cậu, nếu có thể thêm vào điều kiện của tôi…”
Ngắt nghỉ đầy ý đồ, Chiến Viên Viên vẫn còn đang suy nghĩ, Phương Phức Nùng lại không nói hết câu, chỉ mỉm cười chăm chú nhìn y chờ đợi câu trả lời.
Chiến Dật Phi lại cảm thấy bốc hỏa từ trong ra ngoài, khoái cảm đằng sau vẫn còn lưu lại, giữa bắp đùi vẫn còn thấy dinh dính. Y bị tên đàn ông kia nhìn cho đỏ bừng mặt không hiểu tại sao, dứt khoát nói nhanh: “Dẹp mẹ đi!”
Chiến Viên Viên bị anh trai kéo đi, không kịp chào tạm biệt Phương Phức Nùng, nhanh chóng rời khỏi hội trường khi gương mặt vẫn còn mờ mịt chẳng hiểu ra làm sao.
Còn chưa ngồi lên xe đã nhận được điện thoại trong nhà, sau khi nghe cuộc gọi xong, cô bé vui vẻ nói với anh trai, chú hai về rồi.
Vì thị trường mà Miya nhắm tới sau này có thể mở rộng ra toàn quốc, Chiến Dung trực tiếp đặt vé máy về thẳng Tây Bắc, sau đó xuất phát từ Cam Túc về miền Nam, qua Thiểm Tây, Hà Nam, An Huy, cuối cùng dừng lại vài ngày ở Miya tại Tô Châu rồi mới về Thượng Hải. Hai tháng ở nước ngoài, ngay cả Tết âm lịch cũng chẳng kịp về, vừa xuống tàu, bất chấp đường dài bôn ba mệt mỏi đã đến thẳng nhà anh trai Chiến Bác, cùng cả nhà đoàn tụ, ăn một bữa cơm tất niên.
Sau khi du học Úc về, Chiến Dật Phi luôn ở một mình bên ngoài, ngôi nhà kia đối với y chẳng khác nào cái quan tài lạnh giá, hai người bên trong cũng chẳng vui vẻ hơn Hắc Bạch Vô Thường. Y chẳng màng mấy bữa cơm đoàn viên, nhưng không chịu được sự mè nheo của em gái, cuối cùng vẫn bị tài xế đưa về.
Trên bàn cơm, Chiến Dung kể lại vài chuyện gặp trên đường, rồi nói bà nội rất nhớ Chiến Dật Phi, nếu có thời gian nhớ tới viện dưỡng lão thăm bà.
Chiến Dật Phi vẫn có một chút thân thiết nhất định với chú mình, nghe ông ta nói cũng thuận lòng gật đầu. Y vô thức sờ lên tràng hạt bên cổ tay trái, gương mặt hiền lành của người già lại hiện ra. Bà y ngày càng cao tuổi, tai nghễnh ngãng, mắt cũng mờ, từ lúc Chiến Dật Văn chết thì bắt đầu không phân biệt được hai anh em bọn họ, lúc nào cũng gọi thằng cháu còn sống là thằng chết rồi. Y nhớ mỗi lần tới gặp bà, lần nào cũng bị bà ôm vào trong lòng hôn hít, nước bọt của người già dính trên mặt y. Y không phản cảm sự thân thiết của gia đình, nhưng mỗi khi bà gọi tên “Dật Văn”, y đều sẽ nghiêm nghị giải thích, cháu không phải Chiến Dật Văn, mà là Chiến Dật Phi.
Nhưng bà lão không nghe được.
Không khí trên bàn ăn nhìn thì hòa hợp nhưng đâu đó vẫn cảm nhận được chút quái lạ, nếu không phải vì Chiến Viên Viên ríu rít nói liên hồi thì chắc chẳng có ai mở miệng. Chiến Bác im lặng nãy giờ bỗng đề cập đến vợ của Chiến Dật Văn, thở dài mà rằng: “Ôn Dư đưa con ra nước ngoài sống cũng khó khăn quá.”
Ôn Dư từng làm giáo viên dạy tại nhà cho Chiến Dật Phi, sau một thời gian thường xuyên tới nhà dạy kèm cho người em thì rơi vào lưới tình với người anh, sau đó được gả về làm dâu nhà họ Chiến. Trong một khoảng thời gian rất dài sau khi kết hôn hai người họ đều không có ý định sinh con nhưng tình cảm của cô và chồng vẫn rất tốt, là một cặp xứng lứa vừa đôi trong mắt người ngoài. Nhà họ Chiến cũng thích cô gái xuất thân dòng dõi thư hương, có khí chất tiểu thư này. Ôn Dư vẫn thủy chung chờ đợi bên giường bệnh vào ngày cuối cùng Chiến Dật Văn còn sống, dốc lòng chăm sóc anh, mỉm cười tình nguyện chịu đựng người mắc bệnh nan y lâu lâu lại tự dưng nổi giận đùng đùng. Cái chết của chồng khiến cô đau khổ cùng cực, có một thời gian còn bị khủng hoảng tinh thần, cuối cùng cũng vì đứa con gái hai tuổi mới buộc mình phải tỉnh táo lại.
Chủ đề nói chuyện trầm xuống khiến ngay đến Chiến Viên Viên không tim không phổi cũng ngừng nói. Người đàn ông đã gần sáu mươi dù có ăn vận chỉnh tề cũng không giấu nổi sự già nua mệt mỏi khi đến tuổi, Chiến Bác gắp cho con trai một con vẹm vỏ xanh (*), nói: “Chẳng phải con thân với chị dâu sao, bảo con bé về nhà ở đi.”
(*) Vẹm vỏ xanh (Perna viridis): Là một loài trai hai mảnh vỏ được nuôi và thu hoạch làm thực phẩm.
Chiến Dật Phi chỉ gật đầu không lên tiếng, cũng không động đũa. Y mẫn cảm với sò hến, động vào là ghê tởm nôn mửa, thậm chí còn nổi mẩn toàn thân. Trước đây không biết từng ăn một lần, kết quả là bị khó thở suýt nữa mất mạng. Cha y không biết chuyện này, hoặc nói thẳng ra là chẳng quan tâm.
Mã Tuệ Lệ ở đầu còn lại của bàn ăn đột nhiên khóc ré lên, Chiến Dật Văn là cái tên cấm kỵ trong nhà, dù chỉ thoáng xuất hiện trong câu chuyện trà dư tửu hậu của người ta cũng sẽ khiến người phụ nữ này khóc lóc điên cuồng.
“Được rồi! Đủ rồi! Chết lâu như vậy rồi vẫn chưa thôi hay sao?!” Chiến Bác ngăn vợ lại rồi cũng không nói nữa, mặt mày nghiêm nghị gắp một miếng cơm, chẳng cần thức ăn, cứ thế ăn không.
Một bữa cơm nhạt nhẽo như nước ốc nhưng lại căng như ngồi trên lửa trên than, ăn gì cũng thấy sai vị ngang phè phè.
Tắm rửa xong lên giường một lúc thì thấy có người gõ cửa. Đứng bên ngoài là Mã Tuệ Lệ đã gần sáu mươi, khi trẻ đã không đẹp, đến tuổi này da nhão ra lại trông càng chật vật.
Trong căn nhà này, bao nhiêu âm thầm mặc cảm y đều đã nếm trải, Chiến Dật Phi không muốn nói gì, cũng không có lòng muốn mời người phụ nữ này vào phòng ngủ của mình, người phụ nữ lại tự nhiệt tình cho phép bản thân vào, tay cầm mấy hộp quà đóng gói xa xỉ, ngồi thẳng lên giường y.
Nước mắt trên mặt đã lau khô, đầu tiên Mã Tuệ Lệ hỏi han ân cần đứa “con trai” đã lâu không gặp một hồi, sau đó lại chỉ vào đống đồ mình mới mua. Bà ta mua nhung hươu loại tốt, bản thân không đưa thẳng cho chồng mà lại bắt Chiến Dật Phi dùng danh nghĩa của y để hiếu kính cha mình. Mã Tuệ Lệ tủm tỉm nói hi vọng hai cha con bọn họ có thể cải thiện quan hệ, trở thành một gia đình tương thân tương ái.
Tuy thái độ ân cần khách sáo nhưng có thể dễ dàng bóc trần dã tâm của Tư Mã Chiêu (*) kia.
(*) Dã tâm của Tư Mã Chiêu: Ý chỉ âm mưu lộ liễu, ai ai cũng biết.
Khi Chiến Dật Văn vừa chết, ngày nào Mã Tuệ Lệ cũng nguyền rủa Chiến Dật Phi, thậm chí còn tới tận cửa đánh chửi mấy lần, người phụ nữ này đau lòng quá độ, mặc định thằng con hoang đã khắc chết con trai mình, nhưng chẳng bao lâu sau bà ta bỗng nghĩ thông, tỏ ra cái vẻ người mẹ hiền hòa trước mặt con trai kế.
Tuy Mã Tuệ Lệ đã già nhưng không hề ngu ngốc, bà ta biết có rất nhiều đứa con gái trẻ như hoa như ngọc ham muốn gia tài của chồng mình, giống như con đàn bà không biết xấu hổ năm đó vậy. Bà ta sợ một khi lại có đàn bà ôm bụng chửa tới cửa thì lần này không giữ nổi vị trí chính thất nữa. Dường như một hoàng hậu đã suy tàn nhan sắc theo thời gian trong cấm cung thời cổ, Mã Tuệ Lệ lập tức nghĩ đến chuyện nhờ vào con trai kẻ khác để mót về chút ân sủng của bậc đế vương. Nếu cha con bọn họ quan hệ tốt với nhau thì chẳng việc gì phải thêm một thằng con nào nữa, đúng không?
Thái độ trước sau hoàn toàn đối lập tất nhiên không thể gạt được người trong cuộc, Chiến Dật Phi thực sự cảm thấy ghê tởm với loại suy nghĩ này, y lạnh mặt đuổi đối phương ra ngoài bằng thái độ miệt thị vô hình.
Cửa còn chưa kịp đóng đã nghe thấy Mã Tuệ Lệ nói với Chiến Bác: “Thằng súc sinh này quá bất hiếu, sớm muộn gì nó cũng tiêu sạch tiền của anh!”
Y không nghe rõ Chiến Bác nói lại câu gì, có lẽ sẽ là mấy lời than thở sầu thảm như “So với Dật Văn thì nó kém hơn về mọi mặt, tại sao đứa còn sống lại là nó”.
Chiến Viên Viên lo lắng khuyên can bên ngoài, sao hai người lại nói như vậy, sao lại nỡ lòng nào, anh nghe thấy sẽ đau lòng…
Riêng chuyện này thì cô nhóc hoàn toàn sai lầm. Chiến Dật Phi hoàn toàn không đau lòng, hoàn toàn không làm bộ làm tịch với cặp vợ chồng kia, ngược lại, y còn cực kỳ thoải mái. Y định ngủ lại một đêm ở cái nơi xa lạ này, sáng sớm mai sẽ về nhà ngay lập tức.
Y nằm trên giường, nhắm mắt lại, cơ thể bắt đầu tự giác nhớ về cảnh tượng trong WC nữ, lòng kìm không đặng.
Hết chương 24.