Nhân Viên PR Công Ty Mỹ Phẩm

Chương 19




“Anh của cậu là thằng rác rưởi, thành lập Miya được hai năm mà sản phẩm vẫn không trèo lên được hàng đầu, thị trường hoạt động không khởi sắc, cậu tưởng loại mềm nhũn như cậu có thể vực dậy cái công ty này hay sao? Tôi vốn định thu mua một công ty mỹ phẩm kinh doanh chơi cùng cậu, nhưng giờ tôi quyết định sẽ chờ. Chờ đến khi Miya gặp chuyện phá sản, tôi sẽ mua đứt.” Nghiêm Khâm cúi lưng, dí sát mặt vào Chiến Dật Phi. Hắn liếm môi như con tắc kè hoa thè lưỡi, cười mờ ám, “Cậu cũng biết đến lúc đó thì phải tới xin tôi kiểu gì rồi đấy.”

Phương Phức Nùng đẩy cửa bước vào, báo cáo với Chiến Dật Phi: “Tháng sáu này sản phẩm sẽ được bán rộng rãi, hiện tại hội nghị thượng đỉnh về Tài và Trí cuối tháng năm của Miya tổ chức tại Bắc Kinh cũng bán hết sạch vé, lãnh đạo thành phố, hội trưởng hiệp hội lao động và cả MC của hai đài CCTV cũng sẽ tham gia, đã xác nhận có tới hơn bốn trăm đơn vị kinh doanh trong thành phố,” Phương Phức Nùng dừng một chút, cười nói, “Ông chủ, tôi đang lo sản phẩm còn chưa chính thức lên kệ thì đã bị đặt mua hết sạch rồi, kho hàng Tô Châu cũng không cáng đáng được áp lực cầu lớn như vậy.”

Việc ra mắt sản phẩm vào tháng sáu là thật, còn về hội nghị Tài Trí kia thì là bịa đặt.

Chiến Dật Phi biết tỏng trong lòng, nhưng cũng vẫn phải tỏ vẻ không lép vế trước mặt Nghiêm Khâm, y ngồi lại vào ghế ông chủ, nhếch môi nói với gã: “Tôi sẽ mời anh tham gia tiệc khánh công của Miya.”

“Mười hai giờ, đường Phố Minh. Đừng có sợ rồi chạy mất đấy.” Nghiêm Khâm hậm hực nâng tay chỉ vào chìa khóa chiếc Lamborghini trên mặt bàn, “Xe ở dưới hầm, cho cậu chơi.” Sau đó lại đột nhiên chỉ vào chiếc điện thoại trong tay Chiến Dật Phi, “Ảnh chụp trong điện thoại cũng cho cậu.”

Nghiêm Khâm đi về hướng cửa lướt nhẹ qua người Phương Phức Nùng, cố tình nhìn hắn một cái – trong mắt gã nhân viên Miya đều là không khí, chỉ riêng có người này lại khiến gã cảm thấy quen mắt đến kỳ lạ, mà cũng khó chịu lạ thường.

Đối phương đáp lại gã bằng một nụ cười mềm mại, nhìn cực kỳ nhún nhường vô hại. Dáng vẻ anh tuấn, ánh mắt thâm sâu, đôi môi khiêu gợi, Nghiêm Khâm chợt nhận ra: Có chút giống Đường Ách. Ấn tượng đầu cứ thế như bệnh vẩy nấm tróc đầu, như cái gai trong mắt, khiến gã cảm thấy tên đàn ông này cực kỳ chướng mắt.

Cửa phòng làm việc đóng lại, Phương Phức Nùng còn chưa kịp mở mồm thì Chiến Dật Phi đã quăng điện thoại tới: “Cút!”

Điện thoại đập vào tường rồi bật ra rơi xuống đất, màn hình đen ngòm nát vụn. Phương Phức Nùng thức thời rời khỏi văn phòng, hắn biết tên nhóc này đang nổi giận mất lý trí, khuyên can vô ích, giờ mà lòi ra vụ ba triệu tám tiền tài trợ nhất định sẽ chọc vào vẩy ngược của y.

Đến gần giờ tan tầm thì trời mưa lâm thâm, Amy rũ hàng mi nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy ngày nay mưa dầm dề nhưng cô vẫn đãng trí quên mang ô.

Tầng một của tòa nhà công ty Miya rất ít nhân viên, ngoại trừ phòng tài vụ thì cũng chỉ còn mỗi mình Amy, vậy nên dù bước nhẹ đến mấy thì cũng sẽ để lại tiếng vang trên nền nhà, Phương Phức Nùng đi tới hỏi Amy: “Ông chủ đâu?”

Gu ăn mặc của Phương Phức Nùng rất ổn, giữ lại nguyên vẹn nhan sắc và điệu bộ lả lơi, quần áo mỗi ngày cũng cực kỳ đa dạng, rất ít khi lặp lại, vì vậy mỗi khi gặp vị giám đốc phòng Quan hệ công chúng này của Miya, Amy luôn để lộ ra vẻ bất ngờ và kinh ngạc. Cô vừa định trả lời nhưng rồi lại đảo mắt nhìn xuống dưới, nhỏ giọng nói: “Cả chiều nay Chiến tổng chỉ ngồi xem phim trong phòng họp.”

Phương Phức Nùng giấu đi chút sửng sốt trong đáy mắt, bước tới phòng họp.

Chưa bước vào, hắn chỉ đứng ngoài nhìn người nọ qua cánh cửa thủy tinh trong suốt.

Phương Phức Nùng thừa nhận, cho đến giờ hắn vẫn không thể đối đãi với Chiến Dật Phi theo quy chuẩn tính cách thông thường, khoản nợ của hắn mỗi ngày réo mười cuộc gọi, dự án ở Nam Phi thì sắp mục nát đến nơi, tâm huyết mười năm phấn đấu chẳng mấy chốc cũng đổ sông đổ bể… Nhưng cứ thấy vị công tử nhà giàu này, lòng hắn lại đầy tà niệm, tựa như một đứa trẻ ôm khư khư lấy chiếc hộp đựng tiền tiết kiệm mà dáo dác nhìn quanh.

– Tuần Tiểu Lâu, mẹ nó chứ sao mày lại cứng đầu như thế?!

– Tôi cứng đầu đấy thì làm sao?! Đừng có nghĩ con hát thì không biết tức giận, không biết tức giận là phường kỹ nữ!

Bộ phim truyền hình được chiếu lên màn trắng, trên bàn họp dài có một hộp kẹo bạc hà, thực ra Chiến Dật Phi cũng không phải đang xem bộ phim [Yêu thương tựa pháo hoa] mà y đã xem mấy trăm lần, y chỉ tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại và lắng nghe.

Yêu thích chính là yêu thích, y đã làm bao nhiêu đàn ông đàn bà xinh đẹp nhường vậy, nhưng y chỉ thích Đường Ách.

Trong suốt một năm trời, trên lưng gánh tội giết một mạng người, đêm nào cũng trằn trọc như uống trà mà thức, ngoại trừ hối hận, tự trách móc bản thân thì lấp đầy trong đầu y đều chỉ là suy nghĩ làm thế nào để gặp được Tuần Tiểu Lâu. Dù y biết kịch là kịch, đời là đời, Tuần Tiểu Lâu là Tuần Tiểu Lâu, mà Đường Ách là Đường Ách, nhưng sự bần hàn, thấp kém và nhạy cảm của hai người đó lại giống hệt nhau, nói sao đây, đời người như kịch hay chăng?

Mười một giờ mười phút đêm, Chiến Dật Phi mở mắt, đi ra khỏi phòng họp. Đi xuống tầng mới nhận ra cả công ty Miya đã chẳng còn lại một bóng người.

Ấy vậy mà phòng của giám đốc phòng Quan hệ công chúng vẫn sáng đèn.

Phương Phức Nùng ra khỏi văn phòng gần như cùng một thời điểm, giả bộ như thể chuyện tình cờ: “Thượng Hí gọi tới bàn lại về vấn đề làm video nên tăng ca đến tận giờ, cậu cũng vậy sao?”

Chiến Dật Phi liếc mắt nhìn thấu đối phương, lạnh lùng nói: “Đừng cản tôi, hôm nay nếu tôi không đâm chết gã thì sẽ là gã đâm chết tôi.”

“Không muốn cản cậu, nhưng cậu xem tôi chờ cậu đến tận muộn thế này, ít nhất cũng phải để tôi lái xe đưa cậu tới chứ.” Phương Phức Nùng nhún vai, thằng nhóc này bị tịch thu bằng lái, trước mắt vẫn còn đang trong thời gian thử thách án treo, không bị đâm chết là tốt lắm rồi.

Chiến Dật Phi móc chìa khóa ra định đưa cho Phương Phức Nùng, nghĩ gì đó lại rụt tay về, mặt đầy hoài nghi hỏi: “Anh đã từng chạy xe đắt tiền như vậy chưa?”

Ánh mắt khinh miệt kiểu này khiến Phương Phức Nùng rất khó chịu, có điều nụ cười mê người vẫn treo trên mặt hắn: “Thế nên lại càng phải chạy thử một lần đúng không?”

Đi thang máy xuống hầm gửi xe 24/7, Phương Phức Nùng đứng trước chiếc xe đua màu vàng đắt tiền, ôm lấy Chiến Dật Phi rồi ghé vào tai y, nhẹ giọng nói: “Tôi không ngăn cản cậu, nhưng cậu phải hứa với tôi, đừng để bản thân rơi vào nguy hiểm, được chứ?”

Mùi nước hoa trên người của đối phương rất lẳng lơ, Chiến Dật Phi hít vào ngửi lại cảm thấy cũng thích, nhất thời quên mất phải đẩy hắn ra.

Một bàn tay của Phương Phức Nùng không yên phận mà sờ soạng loạn xạ trên người y, tay còn lại vòng qua ôm lấy y thật chặt, hai người ôm nhau rất lâu, gắn bó khăng khít, hắn còn ghé vào hôn lên cổ Chiến Dật Phi khiến một bên tai của y đỏ bừng, tóc gáy cũng dựng hết cả lên. Y nghe thấy hắn nói vào tai mình rằng: “Hứa với tôi, đừng để bị bắt, cũng đừng cứng đầu mà để bản thân bị thương…”

Người đàn ông này dùng chất giọng dịu dàng ấy yểm bùa y, khiến y không thể động đậy. Mãi tới khi nhớ ra phải đẩy đối phương khỏi mình, cơ thể cứng ngắc kia bỗng nhiên buông lỏng, Phương Phức Nùng thả y ra, nhanh chóng ngồi vào trong xe.

Người đàn ông đứng bên ngoài định mở cửa xe nhưng cửa lại bị khóa từ bên trong, y thấy người trong xe cười cười phất tay với mình, sau đó lái xe đi mất.

“Phương Phức Nùng! Đồ khốn!” Sau khi sửng sốt, Chiến Dật Phi định thần lại thì lập tức vắt chân lên đuổi.

Lái chiếc Lamborghini đi ngang qua phòng bảo vệ, Phương Phức Nùng hạ kính xe xuống, ló đầu ra nói với hai bảo vệ đang đánh bài bên trong: “Vừa rồi thằng nhóc đằng sau kia cạy cửa xe của tôi, tại sao các anh lại mặc kệ?” Hắn giận đến tái mặt, nhìn chằm chằm vào bảng tên trước ngực người bảo vệ, giọng điệu rất nghiêm túc, “Hôm qua bạn tôi có bỏ quên một chiếc đồng hồ Rolex trong xe, giờ cậu ấy muốn báo cáo với cấp trên của các người để truy cứu trách nhiệm đấy.”

Thấy xe đắt tiền là nghiêm túc hẳn lên, hai người bảo vệ cúi đầu khom lưng, cuống cuồng xin lỗi. Một trong số đó nhanh chóng ra khỏi phòng bảo vệ, bắt lấy người trẻ tuổi đang chạy về phía mình.

“Phương Phức… Phương Phức Nùng!”

“Sau này làm việc thì chú tâm vào.” Không đoái hoài đến tiếng gào của người phía sau, hắn nghiêm nghị dạy dỗ bảo vệ xong thì lập tức lái chiếc Lamborghini rời đi.

Bảo vệ bỏ qua nhân quyền mà lục soát người tại chỗ, sờ túi người thanh niên móc luôn ra được một chiếc đồng hồ Rolex, còn có một chiếc chìa khóa tự chế làm từ sợi dây thép xoắn thành hình thù kỳ lạ. Nhân chứng tang chứng có đủ, bọn họ lập tức “mời” kẻ nạy cửa xe vào trong phòng bảo vệ.

“Giải thích mau giải thích mau! Cái đồng hồ, rồi còn dụng cụ này nữa, là như thế nào!”

Chiến Dật Phi cầm đồng hồ Rolex lên nhìn, phẫn nộ ném lại lên bàn: “Cái đồng hồ này là giả!”

“Cậu nói giả thì là giả chắc? Trông mặt mũi đẹp trai sao lại đi làm cái chuyện hèn hạ này?!”

Y đã hiểu, Phương Phức Nùng nhân lúc ôm y, hắn đã thả thứ đồ vu oan kia vào túi của y. Việc đã đến nước này, y đành thỏa hiệp giải thích: “Công ty của tôi ở trong tòa nhà này, tôi sẽ không ăn cắp.”

Cuộc đối thoại vô nghĩa đi vào ngõ cụt. Hai người bảo vệ càng thêm càn quấy, tiếp tục lặp lại câu hỏi vừa rồi. Vì ra vào đều là tài xế lái xe nên Chiến Dật Phi chưa bao giờ xuất hiện ở hầm gửi xe này, bọn họ nhìn y lạ hoắc, đương nhiên khó có thể tin tưởng y.

“Tôi có thể để chứng minh thư lại đây, giờ tôi có việc gấp.” Ngẩng đầu nhìn mới nhận ra đã bị muộn nửa giờ, y thò tay định lấy ví lại phát hiện vậy mà ví cũng đã bị Phương Phức Nùng cuỗm mất.

Đ*t! Một đống câu chửi lại ngồn ngộn vang trong bụng, Chiến Dật Phi không nhịn được mà muốn bùng nổ.

“Cậu làm thế nào để chứng minh công ty của cậu ở trong tòa nhà này? Không chứng minh được thì chúng tôi đành báo cảnh sát thôi!”

“Đợi đã… Đừng báo cảnh sát.” Báo cảnh sát thì sau này có lẽ y sẽ ăn cơm cảnh cục cả đời, Chiến Dật Phi nghĩ một lúc, cuối cùng làm hành động mà chính y cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi – y tháo chiếc đồng hồ trên tay ra ném tới trước mặt một bảo vệ ở đó, “Chiếc Rolex này so với cái trong tay các anh… OK, cứ coi như là Rolex thật đi, thì vẫn còn đắt hơn nhiều lần…”

Bảo vệ không biết nhìn đồ, cầm chiếc đồng hồ lên ngắm nghía, sau đó cau mày ghét bỏ: “Cái này của cậu mới là giả thì có.”

Tú tài lại gặp nhà binh, bị nhầm là ăn trộm đã bực lắm rồi, đã vậy còn đụng phải một tên hoàn toàn không biết giám định đồ. Chiến Dật Phi bực mình lắc đầu, nhìn lại đồng hồ – đã sắp nửa đêm.

Nghĩ một lúc, y mỉm cười đứng dậy, vung tay đấm thẳng vào mặt người bảo vệ kia.

Chạy khỏi hầm để xe sau khi đấm ngất hai tên bảo vệ, y bắt xe tới địa điểm hẹn trước. Ngay bên cạnh khu Lục Gia Chủy phồn hoa lại là một nơi tầm thường, người ít xe vắng. Ngoại trừ những tòa chung cư xa hoa thì cũng chỉ còn những con đường cái rộng thênh thang, cực kỳ thích hợp cho đám giàu đời hai vô công rỗi nghề đến đua xe giải sầu.

Mưa bụi mảnh như từng sợi tóc bay không ngừng, sương mù phủ kín bầu trời đêm tựa như chiếc khăn tang. Không thể gọi điện cho Phương Phức Nùng, trong lòng Chiến Dật Phi ngập tràn bất an, cuống cuồng nhìn quanh bốn phía – sau đó y thấy một chiếc xe Lamborghini màu vàng phóng vèo qua nhanh như chớp giật, quán tính cực mạnh khiến cho mặt đường xi măng xẹt tia lửa điện do ma sát dù xe đã phóng đi một đoạn rất xa.

Chớp giật tia lửa chỉ lóe lên trong nháy mắt, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tấm kính cản gió phía trước chiếc xe đua màu vàng còn như bị lật, hệ thống treo cũng bị tổn hại. Một chiếc xe Porsche màu bạc cũng dừng lại, đứng cách đó không xa.

“Dừng xe!” Dọa cho tài xế taxi choáng váng, Chiến Dật Phi kêu ngừng xe, chưa kịp đưa tiền đã chạy về phía chiếc xe đua màu vàng. Y hô lớn như phát điên: “Phương Phức Nùng!”
Hết chương 19.