Nhân Viên PR Công Ty Mỹ Phẩm

Chương 17




Mấy ngày sau Phương Phức Nùng mới gặp được ngài Trần hàng xịn, dáng người cân đối, diện mạo đoan chính, giọng Anh tiêu chuẩn, mang theo chút nhịp điệu gợi cảm của xứ Ireland.

Ngài Trần cầm iPad xem lại các sự kiện trước đó, giải thích cặn kẽ cho Phương Phức Nùng về cuộc thi lần này, từ cách thức tuyên truyền nâng cao danh tiếng, lịch trình quảng bá, đến khả năng thu hồi vốn từ nhà tài trợ v… v…, liệt kê hình ảnh chi tiết, vừa cẩn thận mà lại không kém phần sống động.

Nhưng khi ngài Trần giới thiệu về sự kiện thì Phương Phức Nùng lại chỉ cúi đầu không nghe, ngón tay linh hoạt lướt trên màn hình điện thoại. Ban đầu anh ta tưởng người trước mặt đang lên mạng tìm thông tin về sự kiện lần này, nhưng chẳng mấy chốc đã nhận ra, tên này thực chất chỉ đang chơi “Ngày ngày thích tiêu trừ” (*).

(*) Tên một game cung đấu do Tencent phát hành, tiến cung rồi chơi theo kiểu như trò Kim Cương để đổi điểm mua đồ, không muốn cày thì nạp tiền.

Ngài Trần có chút khó chịu nhưng vẫn cố hết sức giữ phong độ, nở nụ cười tươi rói: “Ngoài đại sứ hình ảnh là Đường Ách ra thì các ngôi sao nổi tiếng cũng sẽ tới ủng hộ cho đại học hí kịch Thượng Hải nữa, những gương mặt đã xác nhận gồm có vợ chồng Lục Nghị, vợ chồng nhà Từ Tranh, Đỗ Nhược Khê, Lôi Giai Âm… Hiện tại chúng tôi còn đang thương thảo thêm Lý Băng Băng –”

“Sự kiện bé tí này làm sao mời nổi Lý Băng Băng?” Phương Phức Nùng không thèm nâng mi, ngón tay thon dài trắng nõn vẫn di chuyển không ngừng, “Ai cũng biết mấy trò ‘hơn trăm tờ báo và các phương tiện truyền thông đưa tin’ rồi thì ‘một trăm triệu người đến xem’ đều chỉ là mánh lới, những kẻ có tiền bày ra mấy sự kiện này cũng chỉ để mở rộng quan hệ mà thôi, đám sao hạng hai hạng ba tham gia cũng chỉ để có cơ hội ra mắt và tìm chỗ dựa vững chắc chứ nào ai quan tâm đến chuyện quảng bá thương hiệu, dẹp hết mấy cái chiêu trò thổi phồng này đi.”

“Ầy… Cũng không thể nói vậy được… Tên của nhà tài trợ vàng cho sự kiện đều được đưa lên mạng và công khai tại sự kiện mà –”

Người đàn ông đang mải chơi game xùy một tiếng cắt lời đối phương, khẽ nhìn lên rồi đi thẳng vào vấn đề: “Nói đơn giản thôi, anh định cho tôi bao nhiêu?”

“À… Nếu Miya chấp nhận tài trợ thì chắc chắn không thể quên ân tình của ngài Phương rồi…” Làm trong ngành giải trí, ngài Trần quen biết rất nhiều ngôi sao, vậy mà khi gặp mặt người đàn ông này lần đầu vẫn hơi sửng sốt vì vẻ ngoài anh tuấn của hắn, thậm chí còn mơ hồ cảm giác người này nhìn rất quen. Anh ta hoàn toàn không ngờ đối phương lại trực tiếp đưa ra điều kiện như thế, ngượng nghịu cười nói, “Anh nghĩ thế nào? Một trăm năm mươi ngàn được không?”

Phương Phức Nùng không nói lời nào, khẽ nhếch môi nhìn thẳng vào người trước mặt.

Nụ cười quyến rũ mang theo chút ám muội, ngài Trần không đoán được suy nghĩ của hắn, lại thấp thỏm hỏi: “Hai trăm ngàn?”

Dẫu biết là sẽ không thể xin thấp hơn một triệu hai, ngài Trần cũng đã chuẩn bị sẽ phải cò kè mặc cả với đối phương đến cùng, nhưng lời tiếp theo của hắn lại khiến anh ta không thể tin nổi vào tai mình nữa.

“Phí tài trợ có một triệu tám thì quá bèo, tôi muốn anh nâng số tiền lên ba triệu tám.” Cuối cùng Phương Phức Nùng cũng ngừng chơi game, hắn nhoài người về phía trước, tới gần đối phương, “Tôi lấy một nửa.”

Sau khi gặp ngài Trần, Phương Phức Nùng lại nhờ Hứa Kiến Âu giúp hắn hẹn gặp người phụ trách của bên đại học hí kịch Thượng Hải, bao gồm hiệu phó trường đại học và chủ nhiệm phòng kế hoạch. Cô Tiêu, chủ nhiệm phòng kế hoạch một mực đòi xem toàn bộ báo cáo kiểm định chất lượng sản phẩm của Miya, để sinh viên của đại học hí kịch Thượng Hải dùng thử mới được quyền làm tài trợ vàng. Cô Tiêu đã gần năm mươi tuổi, khí chất nhã nhặn, từng câu từng chữ nói ra đều sặc mùi đạo đức, tiền bao nhiêu không quan trọng nhưng bà ta đòi hỏi phải có trách nhiệm trước xã hội và công chúng.

Có điều về sau nghe Hứa Kiến Âu kể lại, người đàn bà này từng có quan hệ quá phận với một học sinh nam kém mình ba mươi tuổi, vì chuyện này thậm chí còn đi phẫu thuật thẩm mỹ, ly hôn với chồng.

Nói chuyện xong xuôi, hai người tiện đường đi dạo quanh sân trường đại học, đại học hí kịch “yêu nghiệt khắp nơi” trong truyền thuyết thực ra cũng không khác gì mấy ngôi trường phổ thông trung học, có những cô sinh viên xinh đẹp dáng chuẩn nhưng cũng đầy rẫy những người bình thường mờ nhạt chẳng có gì nổi trội lướt qua.

Hứa Kiến Âu hỏi: “Liệu Chiến Dật Phi có đồng ý với mức phí tài trợ đột nhiên tăng gấp đôi như vậy không?”

“Muốn cạnh tranh thì phải trả giá, tôi bày cách cho người phụ trách bên kia, bảo họ liên hệ mấy công ty thời trang nổi tiếng tham gia đấu thầu tài trợ, không cần thành công, chỉ cần số lượng.” Ngừng lại chừng mười giây, Phương Phức Nùng cười đến mê người, “Trẻ con ấy mà, lừa tí là tin sái cổ.”

Đã vô liêm sỉ mà vẫn tỏ ra đúng lý hợp tình như thế, Hứa Kiến Âu bật cười: “Anh quả nhiên là đồ tiểu nhân, ăn cây táo rào cây sung.”

“Đâu chỉ là tiểu nhân, mà là một tiểu nhân xuất chúng ấy chứ. Con người có năm tính ác (*), người hội tụ đủ cả năm đức tính này, ngoại trừ Thiếu Chính Mão thì cũng chỉ có Phương Phức Nùng tôi mà thôi.” Phương Phức Nùng thoải mái chốt câu, “Dù nói thế nào thì cậu cũng giúp tôi rất nhiều đấy.”

(*) Năm tính ác của con người bao gồm hiểu biết nhưng tâm địa hiểm ác, hành vi tà ác nhưng không biết hối cải, lời nói giả dối mà ngụy biện, kiến thức uyên thâm nhưng tuyên truyền tư tưởng tà ác, tán dương và che đậy cho những quan điểm sai lầm. Người ta chỉ cần có một trong năm tính cách này thì sẽ gây họa cho quân tử, Khổng Tử giết Thiếu Chính Mão cũng vì Thiếu Chính Mão “hội tụ đủ cả năm”.

“Giúp hay không giờ còn chưa biết được. Anh không đau đầu chuyện Đường Ách sao?”

Phương Phức Nùng nhíu mày: “Cậu cũng biết à?”

“Tôi quen biết mấy người ở Miya, bao gồm cả Kevin. Anh ta từng nói về chuyện này.” Hứa Kiến Âu cười cười rồi lại thở dài, “Khi tôi dẫn show thì có từng gặp Đường Ách, thực ra cậu ta sống rất đơn giản, vui buồn tức giận chẳng giấu nổi bao nhiêu, tự cho mình là người tâm cơ nhưng lại không hề biết người ngoài liếc qua đã nhìn thấu hết thảy. Cậu ta biết thời đi học tôi có quen thân với lãnh đạo trường, do cư dân mạng bóc trần scandal không có bằng đại học nên nhờ tôi giúp cậu ta lo lót một suất chen vào đại học hí kịch Thượng Hải – với quan hệ hiện tại trong giới của cậu ta thì cũng đầy người giúp, tôi cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi, nhưng cậu ta lại rất cảm kích, biếu xén quà cáp cảm ơn mấy lần.”

“Cậu nói gì tôi chẳng biết. Tôi không quen cậu ta.”

“Còn Chiến Dật Phi thì sao? Anh cũng không quen luôn à?”

“Không, chúng tôi rất thân thiết, quả thực thân không thể thân hơn.” Vẻ mặt Phương Phức Nùng như đang rất có hứng thú, lông mày hơi nhíu nhưng nụ cười lại gằn sâu. Thật mà, ôm rồi, sờ rồi, nhìn nhau trần truồng cũng rồi luôn.

“Anh không cảm thấy người này vui buồn thất thường, rất khó hầu hạ sao?”

“Tôi thấy cậu ta thú vị đấy chứ.”

Ánh sáng lấp lóe trong mắt đối phương lọt vào tầm mắt Hứa Kiến Âu, anh ta nghĩ một lúc rồi nói: “Thực ra là Đằng Vân quen Chiến Dật Phi trước, nhưng anh biết anh ấy mà, gặp mặt thì cũng chỉ dừng ở đó, chưa bao giờ biết xã giao, làm quen, mở rộng lợi ích xã hội của bản thân.”

“Sao lại quen nhau?” Phương Phức Nùng hỏi.

“Có lần Đằng Vân trực cấp cứu, Chiến Dật Phi ôm một đứa bé trai bệnh nặng tới nhờ anh ấy khám. Vì bệnh của cậu bé kia khá phức tạp nên Đằng Vân còn miễn phí khám mấy lần, có một hôm tôi cũng ở đó.” Dừng một chút, Hứa Kiến Âu lại nhíu mày, “Anh biết không? Cậu bé tám tuổi kia luôn mồm gọi Chiến Dật Phi là ‘ba’.”

“Cái gì?” Đôi mắt sâu mở lớn, Phương Phức Nùng không giấu nổi bất ngờ, “Cậu ta… Cậu ta trưởng thành sớm như vậy.” Nếu tính ra thì Chiến Dật Phi làm cha từ khi mới mười chín tuổi.

“Đúng vậy đấy. Cậu bé kia sống với một người phụ nữ ở bên ngoài, tôi nghĩ cậu nhóc ấy còn chẳng biết cha và em gái của Chiến Dật Phi là ai.”

Phương Phức Nùng bỗng thấy hơi khó chịu, đăm chiêu cất lời: “Đằng Vân dạo này thế nào rồi?”

“So với anh thì quả thực Đằng Vân đúng là người tốt chính hiệu. Có điều tôi lo cho anh ấy lắm. Vì vụ chiết khấu với bên cung cấp thuốc mà anh ấy phải lên gặp chủ nhiệm khoa mấy lần. Tôi khuyên can cũng vô dụng. Trong môi trường lớn như thế, người nào làm trò châu chấu đá xe đều chỉ là mua dây buộc mình.”

Phương Phức Nùng định thần lại, nở nụ cười quyến rũ: “Cậu giao cậu ta cho tôi, để tôi dạy dỗ ba tháng, đảm bảo trả lại cho cậu một Đằng Vân thay da đổi thịt.”

“Thôi dẹp.” Hứa Kiến Âu cũng cười, “Tôi quen một thằng tiểu nhân như anh là đủ lắm rồi, anh phải để tôi giữ lại một người quân tử chứ.”

Ánh mắt bọn họ giao nhau, trong khoảnh khắc ấy, sự hối tiếc vì yêu và bỏ lỡ tình yêu bỗng hiện lên trên gương mặt của một trong hai người. Hứa Kiến Âu im lặng chốc lát, nhìn ánh mắt Phương Phức Nùng, nói với hắn: “Tôi thực sự thích Đằng Vân, ở bên nhau lâu như thế rồi không thể nói là không có cảm giác gì. Nhưng tôi vẫn cảm thấy có một số người chỉ yêu được một lần trong đời, nếu đã lỡ mất thì sẽ cháy thành tro bụi, không thể quay về như trước…”

“Đó là ảo giác của cậu thôi.” Phương Phức Nùng bâng quơ thả nhẹ một câu, chặn đứng toàn bộ những lời Hứa Kiến Âu định nói. Tựa như đóng sập cửa, cài then, để tất cả những chuyện cũ từ hơn mười năm trước ở bên ngoài, không ai nhắc tới nữa.

“Được rồi.” Hứa Kiến Âu cười bất đắc dĩ, sau đó lại nhắc nhở đối phương, “Tôi không quan tâm anh lừa Chiến Dật Phi thế nào, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở anh, quan hệ của đám người trong Miya rất phức tạp, anh định làm gì thì cũng nên ngó trước ngó sau.”

Tạm biệt Hứa Kiến Âu, Phương Phức Nùng lộn ngược về công ty, yêu cầu trợ lý chuẩn bị báo cáo kiểm định chất lượng cho cô Tiêu, sau đó tới thẳng văn phòng giám đốc tìm Chiến Dật Phi.”

Amy ngồi bên ngoài có chút khó xử, ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Phương tổng… Chiến tổng đang bận tiếp khách…”

Phương Phức Nùng còn đang bận nghĩ xem làm thế nào moi được ba triệu tám từ ông chủ, hắn coi như không nghe thấy gì, đẩy cửa đi vào.

Hắn đứng ở cửa, giọng của hai người đàn ông nói chuyện trong phòng truyền đến bên tai. Không phải gặp mặt bàn chuyện làm ăn, trong văn phòng lúc này, ngoại trừ Chiến Dật Phi thì còn một người nữa.

Người đó là Nghiêm Khâm.
Hết chương 17.