Cuộc họp kéo dài hai tiếng đồng hồ, họp xong vừa lúc đến giờ ăn cơm, Chiến Viên Viên nhõng nhẽo năn nỉ Phương Phức Nùng mời mình và Chiến Dật Phi đi ăn. Gần công ty có rất nhiều quán ăn vừa ngon vừa đẹp cho họ lựa chọn, thế mà Phương Phức Nùng lại đưa hai người đi xuyên qua hết ngã rẽ này đến khúc cua khác, cuối cùng quẹo vào một con ngõ nhỏ trên đường phía Đông Bắc Kinh, không ai ngờ được giữa trung tâm thành phố náo nhiệt xô bồ lại có một sạp đồ ăn lộ thiên ẩn mình tồn tại. Nơi này chỉ bán theo suất, cơm măng, thịt lợn kho xì dầu cùng với canh chân giò đậu tương, mỗi phần ăn chỉ hết mười một đồng.
Bảng hiệu nền trắng đề chữ đỏ: Quán cơm mẹ già.
Ngõ hẹp, hàng quán đơn sơ, dùng gậy trúc để dựng tấm vải bạt che mưa tránh gió. Chủ quán là một bác gái đã về hưu, vài ông chú tầm tuổi bà đang ngồi vung đũa ngấu nghiến giữa gió lạnh vù vù, gọi thêm cơm không tính thêm tiền.
Chiến Dật Phi cau mày: “Ăn ở đây?”
“Ăn ở đây cũng được, em đói đến mức teo cả ngực rồi đây.” Chiến Viên Viên càm ràm suốt dọc đường, tiện tay ghé lại mua một cuốn tuần san giải trí ở sạp báo vỉa hè, lúc này có lẽ đã đói lả rồi.
“Teo nữa là thành lõm đấy.”
“Tiểu Phi Phi anh nói cái kiểu gì thế hả!”
“Nào, không được gọi như thế.”
“Không phải tôi keo kiệt đâu.” Phương Phức Nùng tìm một bàn còn trống rồi ngồi xuống, cười giảng hòa với hai anh em đang đấu võ mồm như trẻ con, “Thử đồ ăn tiệm này rồi, cậu sẽ không thèm quan tâm đến sơn hào hải vị gì nữa ấy chứ.”
Bà chủ quen Phương Phức Nùng, vừa thấy hắn thì lập tức chạy tới chào hỏi, lớn tiếng nói “Lâu lắm không gặp nha”. Phương Phức Nùng ngẩng đầu mỉm cười, quay sang nói với hai anh em vẫn đang hằm hè nhau, thời đại học tôi hay ghé qua đây.
Bà chủ nhanh nhẹn dọn bát đũa của khách ăn lúc trước, vừa lau bàn vừa hỏi Phương Phức Nùng: “Bạn gái mày đâu rồi? Hai đứa giờ hẳn là cưới nhau rồi chứ hả?”
“Có con rồi ấy chứ, ba tuổi rưỡi rồi.” Phương Phức Nùng nói dối như thật, còn ra vẻ ngao ngán lắc đầu, thở dài than vãn, “Tiếc là lại giống cháu chứ không giống mẹ nó, xấu chết.”
“Mẹ! Giống mày còn xấu được?!” Bà chủ nhận ba suất cơm từ đứa chạy bàn, lại nói, “Cái quán quèn này mỗi ngày bao nhiêu người lui tới, mày nghĩ tại sao bác còn nhớ rõ mày như thế?”
“Nhất định là vì cháu thiếu nợ chưa trả tiền cơm rồi.”
Hai người cười lớn, thừa lúc bà chủ quay đầu tiếp vị khách mới vào, Chiến Dật Phi mới hỏi: “Tại sao lại nói dối?”
“Vì phụ nữ mà nổi tính tò mò thì sẽ lải nhải không ngừng.” Phương Phức Nùng búng tay, ngón cái hướng về phía sau lưng –
Cách đó không xa, bà chủ đang kéo tay một cô gái không chịu buông, dồn dập hỏi cô tại sao lại chia tay với tên con trai đi cùng hôm trước.
“See?”
Phương Phức Nùng vừa nhấc đũa thì Chiến Dật Phi lại hỏi: “Tại sao anh lại chia tay với bạn gái?” Mắt phượng nheo lại, thái độ khinh miệt mà ngang ngạnh, “Tôi chỉ hỏi một lần, suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời.”
“Cô ấy chết rồi.” Phương Phức Nùng buông đũa, ngẩng mặt lên, “Bệnh viện chẩn đoán nhầm, ban đầu tưởng bị động kinh, chữa trị một thời gian dài mới phát hiện là u não ác tính.”
Nỗi bi thương đau khổ phủ tràn trên gương mặt, tựa như hắn đang chìm sâu vào ngàn vạn hồi ức không thể thoát được ra, vì thế Chiến Dật Phi và Chiến Viên Viên đều tin là thật, không hỏi thêm nữa. Vừa gắp được một miếng, Chiến Viên Viên đã sung sướng òa lên, quay đầu nhìn Phương Phức Nùng: “Em còn tưởng anh chém gió thôi, không ngờ là ngon thật luôn đó!”
Cúi đầu nhìn bát đũa và đồ ăn trông không mấy tinh xảo trong khay, Chiến Dật Phi không định động đũa mà chỉ cất lời hỏi: “Anh đã làm thế nào để khiến Chris chủ động từ chức?”
“Tôi phát hiện ra một bí mật không thể bật mí của cô ta, tôi áp chế, đe dọa cô ta, nếu không từ chức thì tôi sẽ phanh phui cho tất cả cùng biết.”
“Vô liêm sỉ.” Chiến Dật Phi mặt không đổi sắc, lại hỏi, “Vậy còn Amy thì sao? Anh thực sự có thể nhìn ra màu đồ lót của Amy à?”
“Trước khi vào phòng họp thì tôi có đi toilet, liếc mắt nhìn thoáng qua bên gian của nữ thì thấy cô ấy đang sửa lại áo trong.” Không đợi đối phương lại chửi “Vô liêm sỉ” lần nữa, Phương Phức Nùng đưa đũa đã lau sạch cho Chiến Dật Phi, ý bảo y ăn luôn nhân lúc đồ còn nóng, “Mau nếm thử xem thế nào?”
Rau xanh có mấy cọng ngả vàng, hạt cơm thì trong suốt, Chiến Dật Phi gắp một đũa đưa vào trong miệng, hạ tầm mắt thong thả nhai nuốt trong im lặng, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Mặn.”
Khẩu vị của Chiến Viên Viên dễ dãi hơn hai tên đàn ông nhiều, cô ăn sạch phần cơm của mình còn gọi bà chủ xới thêm cho một bát. Lúc bà chủ đang đong cơm, cô bé cầm cuốn tạp chí lên lật lật vài trang, giơ tấm ảnh chụp một người mẫu lai xinh đẹp lên cạnh mặt mình, hỏi hai người đàn ông cùng bàn: “Hai anh nói xem em và cô ấy ai đẹp hơn?”
Hai người đồng thời lên tiếng:
“Em đẹp hơn.”
“Cô ta.”
“Anh!” Không nhận được câu trả lời như ý, Chiến Viên Viên tức tối lia tờ báo đến trước mặt Chiến Dật Phi, “Anh phải nói là em đẹp hơn chứ!”
“Em không soi gương nhưng anh cũng không bị mù.” Chiến Dật Phi cầm tờ tạp chí tùy tiện lật hai trang, cánh tay y bỗng nhiên bất động, y nhìn chằm chằm vào một trang báo, ấn đường nhíu lại, đột nhiên vung tay quăng tạp chí qua trước mặt Phương Phức Nùng.
Phương Phức Nùng cầm lên thì thấy, lại là Đường Ách.
“Là Đường Ách kìa, Đường Ách đó!” Chiến Viên Viên ngồi bên cạnh hắn kích động kêu lên, có thể nhìn ra cô bé rất mê người này, cô miết ngón tay theo gương mặt trên tạp chí, còn ra vẻ hít thở không thông, mặt mũi ửng hồng, “Cả phòng ký túc bọn em đều thích anh ấy! Đẹp trai nhất vũ trụ là đây chứ đâu!”
Quả thực rất đẹp trai, mắt sâu, môi gợi cảm, gò má thon gầy, ưu thế hai dòng máu trời cho khiến cậu ta luôn nổi bật trong bất cứ tấm ảnh chụp chung nào với các ngôi sao. Thực ra kiểu đàn ông ngũ quan thiên về phương Tây cũng sẽ không mang lại cảm giác quyến rũ mềm mại như vậy, Đường Ách hoàn toàn khác biệt, ánh mắt cậu ta mơ màng xen chút bi ai, giống như chất chứa nỗi buồn cam chịu, khi cười rộ lên tựa như chú hươu con bị thương khơi gợi lòng thương cảm, mà một khi rơi lệ thì quả thực khiến người ta chỉ muốn tặng cho cậu cả thế giới này.
Tạp chí đưa tin scandal tình yêu đồng tính giữa ngôi sao điện ảnh đang lên và một nhị thế tổ, bài báo chiếm trọn bốn trang, kèm theo cảnh hai người lái xe đi du lịch bị người ta chụp lại, mười ngón tay đan chặt suốt hành trình, đôi lúc ghé vào tai nhau trò chuyện, khi thì hôn môi đến thỏa thích say mê. Tên công tử nhà giàu chỉ lộ nửa mặt trong ảnh chính là người thừa kế của tập đoàn Chính Nghiệp, Nghiêm Khâm. Tập đoàn Chính Nghiệp kinh doanh trong ba lĩnh vực chính gồm bất động sản, chuỗi siêu thị bán lẻ và văn hóa giải trí, nhanh chóng phát triển lớn mạnh trong mấy năm gần đây, giá trị tài sản đứng đầu trong các bảng xếp hạng các đại gia Châu Á. So với tập đoàn Chính Nghiệp vừa lớn mạnh lại có chống lưng hùng hậu, phỏng chừng Chiến Dật Phi cũng chỉ được coi là thường thường bậc trung.
Phương Phức Nùng từng nhìn thấy Nghiêm Khâm trên mấy chương trình phỏng vấn kinh tế tài chính, tuy vẻ ngoài không nổi bật như Chiến Dật Phi, nhưng cũng thuộc hàng mày rậm mắt to anh tuấn. Trong chương trình, từ đầu đến cuối Nghiêm Khâm đều tỏ ra khinh miệt, ngôn từ kiêu ngạo không thèm che giấu thái độ của bản thân: Lũ người nghèo nên chết hết đi. Cuối chương trình MC muốn hắn nói một câu chốt để khuyến khích người trẻ theo đuổi giấc mơ, người đàn ông ngồi trên sô-pha bắt tréo chân, cười với màn hình mà rằng, tôi ở trên đỉnh núi, còn các người là kẻ dưới chân núi, còng lưng ra mà bò lên vì giấc mơ của mình đi, có bò cả đời cũng không với tới được độ cao mà tôi đang đứng đâu.
Phần nội dung này được nhà đài cắt bỏ nhưng không biết vì lý do gì mà vẫn bị lan truyền trên mạng, chẳng mấy chốc đã khơi dậy sự phẫn nộ của cư dân mạng. Phương Phức Nùng không thể hiểu nổi tại sao đám anh hùng bàn phím lại tức giận, người ta cũng chỉ nói sự thật thôi mà. Vốn đại đa số người trong xã hội khó có thể trèo lên đến đẳng cấp đó, tất nhiên phần lớn những người này cũng không lấy đó làm mục tiêu cả đời của mình, ước mơ của bọn họ chỉ là đêm về nằm hoang tưởng, sáng ra thì nghĩ ngợi vẩn vơ, sau đó cun cút ôm vợ con sưởi ấm trên giường, miệng thì mắng chửi thể chế Cộng Sản của đất nước, cứ vậy mà sống hết một đời tầm thường nhạt nhẽo.
Schopenhauer (*) đã nói, dục vọng không được thỏa mãn thì sẽ thống khổ, thỏa mãn rồi lại sinh ra nhàm chán, đời người cũng giống như quả lắc đồng hồ, đong đưa qua lại giữa khổ đau và chán chường. Xin trích một câu danh ngôn của nhà Phật: Lòng còn hoài niệm, thì còn ham muốn. Không dục không niệm, tâm sẽ an nhiên.
(*) Arthur Schopenhauer là một nhà triết học người Đức, nổi tiếng nhất với tác phẩm “The World as Will and Representation” (Thế giới như là ý chí và biểu tượng).
So với cái kỳ vọng “tặng người hoa hồng” mà người mẹ Diệp Hạm Thanh đặt lên mình trước khi chết, Phương Phức Nùng thích câu nói này hơn hẳn.
Bởi vì hắn biết bản thân không thể làm được, ngày lành ngắn ngủi, hiện tại hắn đang cực kỳ hưởng thụ cuộc sống đong đưa qua lại như con lắc đồng hồ này.
Nghĩ đi nghĩ lại, Phương Phức Nùng mới hỏi: “Đừng bảo Nghiêm Khâm này chính là người phái đám côn đồ tới tìm cậu tối hôm đó đấy?”
Dù Chiến Dật Phi không trực tiếp thừa nhận nhưng cũng tự đắc nhếch môi: “Có điều giờ tôi vẫn ngồi đây, còn thằng đó lại phải nằm viện.”
“Tại sao cứ nhất định phải là cậu ta?” Phương Phức Nùng dời tầm mắt quay lại gương mặt xinh đẹp trên tạp chí, ngôi sao minh tinh hot đầy rẫy ra đó, cớ gì cứ phải là Đường Ách có thù với hắn.
“Tôi không biết, có lẽ là vì ánh mắt, hoặc đôi môi của cậu ta.” Chiến Dật Phi nhìn chằm chằm vào mắt Phương Phức Nùng, giọng điệu khẳng định chắc nịch, “Cậu ta là loại tôi thích, tôi muốn cậu ta.”
Chiến Viên Viên không hiểu ý của câu nói này, chỉ nghĩ anh trai cô muốn tìm đại diện phát ngôn cho Miya mà thôi, cô nhìn chằm chằm bức ảnh cận mặt trên tạp chí hồi lâu, sau đó quay đầu so sánh với ngũ quan mặt mũi của người đàn ông ngồi cạnh: “Ấy, anh Phức Nùng này, em phát hiện ra anh và Đường Ách hơi hơi giống nhau nha!”
Chiến Dật Phi nghe thấy lời này cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phương Phức Nùng, nhưng lại thấy đối phương hạ tầm mắt, như thể đang chìm vào suy tư.
Hồi đó Phương Phức Nùng vẫn còn đang cố gắng để giành được tư cách hội viên của sở giao dịch quyền sở hữu cổ phiếu Thiên Tân, không có nó thì cũng đừng hòng có thể đầu cơ vàng và bạc. Nhưng hội viên ban đầu phải bỏ vốn lên đến ngàn vạn, người đàn ông này nhất thời không lo được nên đành phải lách luật một khoảng thời gian, kiếm được đủ tiền rồi mới quay về làm ăn chính thống. Để sớm có được tư cách hợp pháp, hắn dùng trăm phương nghìn kế để tạo quan hệ với ủy ban tài chính Thiên Tân, để Đường Ách giúp hắn đi xã giao một lần. Bí thư ủy ban là một người đàn ông trung niên nho nhã, nghe nói là thành viên của hiệp hội nghệ thuật Trung Quốc, bình thường thích nghiên cứu các tác phẩm điêu khắc nghệ thuật. Lúc đó Phương Phức Nùng thấy lửa bén đến mình thì chuồn êm trước, hắn không biết được sự tình xảy ra sau đó, chỉ biết khi Đường Ách trở về thì bước đi khập khiễng, quần bò loang lổ máu me đỏ lòm, trông không khác gì đàn bà phụ nữ đến kỳ.
Lại có một lần trước khi phải đi “xã giao”, Ernest lúc đó còn chưa lấy tên là Đường Ách, cậu ta bám chặt cánh tay của Phương Phức Nùng, nhìn hắn bằng ánh mắt van nài mà nói, em xin anh, em không muốn đi.
Vì ngoại hình tương tự nhưng đối phương lớn tuổi hơn mình, Ernest vẫn luôn gọi Phương Phức Nùng là anh.
“Cậu có chân mà, tôi đâu có ngăn cản.” Phương Phức Nùng nhíu mày, ra vẻ mày có đi hay ở cũng không quan trọng.
“Còn vai diễn kia…” Ernest vẫn cự nự vì lúc đó Phương Phức Nùng đang có qua lại với một đạo diễn nổi danh, đã đồng ý sau vụ này sẽ cho cậu ta một vai.
“Quên vai diễn đó đi.” Phương Phức Nùng trả lời thẳng thừng, “Trên đời này lấy đâu ra lắm chuyện không làm mà hưởng thế.”
Bấu víu lấy đối phương không chịu buông như thể cọng rơm cứu mạng, ánh mắt của Ernest mềm mại đáng yêu dường như có thể khiến cho sông băng cũng phải tan chảy, cậu ta nói: “Em ngủ với anh.”
Em ngủ với anh. Cậu trai này đã nóng máu đến độ đánh cược hết tất thảy, cậu ta vừa muốn có được cơ hội nhưng lại cũng không muốn phải đánh đổi bằng một cái giá quá đắt.
Phương Phức Nùng cười đến mức không dừng lại nổi, há miệng mấy lần cũng không thể nói được một câu.
“Anh… Em biết anh không ưa em…”
Phương Phức Nùng vẫn cười khùng khục, vừa cười vừa chỉnh lại áo xống của đối phương, vỗ lên má cậu ta: “Không không không, không phải tôi không thích cậu… Chỉ là tôi… chê cậu thấp hèn thôi.”
Ernest không cam tâm chịu nhục, lập tức khùng lên: “Anh dựa vào đâu mà nói như thế? Anh hiểu tôi được bao nhiêu? Hiện tại tôi trả giá hết thảy đều là vì đang phấn đấu cho giấc mộng của mình!”
“Đây không phải phấn đấu, là thấp hèn mà thôi.” Phương Phức Nùng lắc đầu cười cười, đột nhiên dùng tay nâng cằm cậu trai lên, đẩy mạnh đối phương dính chặt vào tường.
“Cậu đã tốt nghiệp trung học chưa? Cái thẻ tiếp viên cậu đưa tôi cũng đã có đến ba lỗi dùng từ, cái mặt lai Tây như thế mà lại chỉ biết có mấy từ tiếng Anh cơ bản? Cậu có thể làm luật sư, bác sĩ hay quản lý ngân hàng không? Cậu có chịu được cái nghề chuyển phát nhanh phải chạy bộ từ tầng một lên tầng bảy, hay có chịu được việc ngồi làm thu ngân trong một nhà hàng vớ vẩn mỗi ngày mười hai tiếng đồng hồ không? Mà kể cả phạm pháp, cậu có dám giết người, cướp của, lừa đảo, hiếp dâm không, hay có dám buôn lậu thuốc phiện không hả? Trừ việc tụt quần ra cho người ta chơi thì cậu làm được cái gì, cậu đéo muốn làm gì, và cũng đéo làm được gì cả, loại người như cậu lấy tư cách gì mà nói chuyện phấn đấu?!”
Phương Phức Nùng nói rất nhanh, ngón tay siết cằm cậu trai cũng nổi gân xanh, hắn lại dùng lực ghì xuống khiến cho gáy của Ernest đập côm cốp vào tường, cằm cũng gần như bị bóp nát vụn. Trước mặt cậu ta là một đôi mắt không hề có chút ý cười nào, mà cũng chưa từng có.
Nước mắt giàn giụa, Ernest cố gắng xoay cổ, mặt đỏ gay mà cãi lại: “Chẳng qua số tôi không tốt như anh, nếu nhà tôi cũng có điều kiện như nhà anh, cha mẹ khỏe mạnh… thì tôi cũng đi học đại học, tôi cũng có thể mở công ty, làm ông chủ, một lần vung tay mấy ngàn vạn… Nhưng tôi không có tất cả những thứ đó! Không có tiền, không có gia thế, không có gì hết! Cha tôi mất sớm, mẹ tôi chỉ đi làm công –”
“Cậu vẫn không hiểu ra được.” Phương Phức Nùng nở nụ cười, thả lỏng ngón tay. Hắn nắm lấy cằm của cậu con lai tuấn tú, cúi đầu hôn một cái, “Cũng may là cậu vẫn còn cái mã ngoài này, nghĩ kỹ đi, đây là tiền vốn duy nhất mà cậu có đấy.”
Hắn buông người kia ra, ánh mắt lạnh lẽo, nâng tay chỉ thẳng về phía cửa lớn của khách sạn: “Bây giờ thì cút vào trong đi.”
Cậu trai cao một mét tám mươi hai mang hai dòng máu vẫn còn run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng đi vào khách sạn, trước khi vào trong thang máy, Ernest quay đầu liếc nhìn Phương Phức Nùng, ánh mắt cậu ta quyết liệt, mang theo mối căm hận sôi trào.
Sau này khi Phương Phức Nùng có được tư cách hội viên mà mình hằng mong ngóng thì Ernest cũng phát điên.
Hiện tại ngươi con trai này lấy tên Đường Ách, trở thành ngôi sao màn bạc, tương lai rộng mở, được theo đuổi bởi vô số con ông cháu cha suốt cả ngày. Hắn biết giữa bọn họ tồn tại khúc mắc, mà dù có dùng búa khai thiên lập địa của Bàn Cổ (*) cũng chẳng thể chặt đứt nổi, mãi mãi không thể giải quyết rạch ròi.
(*) Bàn Cổ được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc. Vừa sinh ra thì vị ấy tập đi, tập chạy, tập nhảy, hớp gió nuốt sương, ăn hoa quả, dần dần lớn lên, mình cao trăm thước, đầu như rồng, có lông đầy mình, sức mạnh vô cùng. Một ngày kia, Bàn Cổ chạy qua hướng Tây, bắt gặp một cái búa và một cái dùi ước nặng ngàn cân. Bàn Cổ, tay phải cầm búa, tay trái cầm dùi, ra sức mở mang cõi trần.
Phương Phức Nùng thoát khỏi trầm tư, đột nhiên hỏi: “Tối hôm đó chúng ta lái xe đi qua một nơi, cậu nói trước đây từng sống ở đó, nhà số mấy thế?”
Chiến Dật Phi trả lời không do dự: “Không phải việc của anh.”
Hết chương 12.