Nhân Viên Phục Vụ Của Tôi Tại Sao Lại Manh Như Vậy

Chương 39: Hoàng Khả Khả, tiên sư cậu




Thẩm Gia Minh trợ giúp thành công, ở không bao lâu liền đi. Ngắn ngủi chưa đến nửa tháng cô nàng đã ghép duyên thành công cho một cặp tình nhân, nghĩ đến là thấy tự hào. Giờ cô không cần lo nửa đời sau của Diêu Phong nữa, vậy bản thân cô thì sao đây.

[Cho tôi một nhánh bách hợp đi.]

Trong trí nhớ người kia cao hơn cô rất nhiều. Tóc ngắn, tay dài chân dài, không như cô ngắn ngắn ngốc ngốc. Cùng là phụ nữ nhưng lại khiến cô không khỏi ước ao được như người ta.

Cô ấy mua một nhánh bách hợp, Thẩm Gia Minh xoay người lấy giấy bọc lại bị người kia ngăn lại.

[À, không cần gói lại đâu, tặng cô đấy.]

Thẩm Gia Minh thấy kỳ lạ, tất cả hoa trong cửa hàng này đều là của cô, người này tặng hoa cho cô làm gì?

[Sao lại cho tôi?]


Người kia cười, lộ ra núm đồng tiền ở hai bên má.

[Vì cô lớn lên rất xinh đẹp.]

Cứ như thế mặt đối mặt, cứ như thế chỉ một bông hoa nhưng lại khiến cô nhớ nhung mãi.

Bây giờ hoa kia đã bị oxi hóa khô héo cả rồi nhưng cô vẫn không vứt đi, không biết là muốn giữ lại hay đã quên mất nó. Biển người mênh mông ai cũng vội đến vội đi, cô giữ lấy hồi ức ấy, nhưng đối với người kia cô chỉ là một kẻ qua đường.

Nếu như cô cũng có thể gặp may một lần thì tốt. Ông trời không cần quan tâm cô quá nhiều, chỉ cần được gặp lại người kia một lần thôi. Cô muốn biết bản thân thực sự yêu người ấy hay chỉ là cảm giác tiếc nuối vì không có được.

Lúc Thẩm Gia Minh đi, Hoàng Khả Khả còn giả bộ buồn bã, không biết thật được mấy phần. Có điều hắn vừa về cửa hàng liền lộ nguyên hình, quấn quýt lấy Diêu Phong mãi không thôi.

“Hôm nay đóng cửa không bán hàng, hay chúng ta làm chuyện gì đi?”

Mặt Diêu Phong đỏ lên, bực bội nói: “Trong đầu cậu toàn thứ không đứng đắn gì vậy? Nghiêm túc đi.”


Hoàng Khả Khả giả bộ không hiểu gì, “Không đứng đắn? Sao lại không đứng đắn? Em chỉ định cùng anh đến Song Bài chơi thôi. Anh nghĩ em định làm trò không đứng đắn gì?”

Hoàng Khả Khả hỏi ngược, Diêu Phong biết không nói lại hắn, dứt khoát quay đầu rời đi, không thèm để ý đến hắn nữa.

(Song Bài: huyện Song Bài, thuộc thị Vĩnh Châu, tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.)

Hoàng Khả Khả, Song Bài cái rắm ấy! Diêu Phong biết thừa Hoàng Khả Khả giả bộ, đồ rắm thối!

“Ông chủ, bọn mình thử một lần đi?”

Hoàng Khả khả đè Diêu Phong xuống giường, tay cầm bao cao su không biết lấy ở đâu ra, nửa lừa gạt nửa dụ dỗ. Y nhìn chữ ngoài bao bì của bao cao su kia nháy mắt đen mặt, đánh vào đầu hắn. “Hoàng Khả Khả, tiên sư cậu!”

Diêu Phong nhìn hai chữ “bạc hà” nổi bần bật, rùng mình một cái.

“Em thay mặt tổ tiên cảm ơn anh thăm hỏi. Nhưng mà bây giờ chỉ có hai người chúng ta, anh ở ngay trước mặt em nhắc đến người khác hình như không tốt lắm?”

Hoàng Khả Khả càng ngày càng không biết xấu hổ. Lúc Thẩm Gia Minh còn ở đây tối nào cũng cùng hắn náo loạn, chính y cũng ngu ngốc để kệ hắn làm bậy, cuối cùng bây giờ phải gánh chịu hậu quả.

Mỗi lần cùng Hoàng Khả Khả làm chuyện ấy… y có cảm giác như đang làm điều sai trái. Nội tâm không muốn nhưng cảm giác mâu thuẫn ấy lúc đối mặt với hắn sẽ lập tức biến mất. Y thấy có lỗi với Hoàng Khả Khả, càng không thể từ chối hắn.

Dường như Hoàng Khả Khả còn rất trẻ, chỉ mới 22, 23 tuổi, trong nhà sẽ có những việc hắn phải gánh vác, ví dụ như… nối dõi tông đường.

Nhưng y không còn trẻ nữa, nói thẳng ra đã đi quá một phần tư quãng đời rồi. Ngoại trừ một cửa hàng nho nhỏ, y chẳng có gì. Hoàng Khả Khả ở cạnh y thì được lợi lộc gì? Rốt cuộc hắn vừa ý y ở điểm nào?

“Cậu theo đuổi tôi thật sự không phải chỉ để chơi đùa sao?”