Nhân Viên Phục Vụ Của Tôi Tại Sao Lại Manh Như Vậy

Chương 35: Diêu Phong cũng biết ghen




Kiếp này, hắn mang hối hận và tiếc nuối đời trước đi tìm Diêu Phong, cuối cùng cũng tìm thấy. Lúc ấy Diêu Phong vẫn lớn hơn hắn, tâm tình Hoàng Khả Khả vừa vui sướng vừa thất vọng. Liệu lịch sử có tái diễn không? Cuối cùng, hắn và Diêu Phong có thể ở bên nhau không?

Diêu Phong không nhớ bất cứ điều gì, quên tất cả, đến tính cách cũng khác xưa. Hắn rất nhớ nụ cười sủng nịnh của y, nhớ câu “Kha nhi” y vẫn luôn treo trên miệng. Như thế hắn mới cảm thấy trong lòng người kia vẫn luôn có hắn, luôn đặt hắn ở vị trí cao nhất.

Mà Diêu Phong lúc này chỉ luôn… Bình tĩnh lại, Hoàng Khả Khả không hiểu được tại sao Diêu Phong lại đồng ý yêu hắn. Đó là quyết định đã được suy xét kỹ càng hay chỉ là nhất thời?

“Diêu Phong… A! Nhẹ thôi nhẹ thôi…!”

Không biết là vì hiệu quả cách âm quá kém hay động tĩnh bên ngoài quá lớn, Hoàng Khả Khả vừa nghe được lập tức sững người, lòng rối như tơ vò.

Đúng vậy… Diêu Phong còn có Thẩm Gia Minh, y sẽ không thật sự muốn ở bên cạnh mình.

“Câm miệng!” Diêu Phong quát.

Bịch một tiếng, cửa phòng bị Hoàng Khả Khả mở tung. Hắn đứng trước cửa, mặt đần ra.

Thẩm Gia Minh nằm trên ghế salon, bị Diêu Phong giữ lấy chân, nhìn thoáng qua rất dễ hiểu lầm. Diêu Phong quay lại nhìn thấy Hoàng Khả Khả không biết có nên giải thích hay không.

“Anh nhẹ thôi, em đau…”

Dường như Thẩm Gia Minh rất đau, trán toát mồ hôi, mắt rơm rớm như sắp khóc. Diêu Phong quay đầu lại, nhẹ tay hơn, dùng thuốc tiêu sưng xịt lên mắt cá chân của Thẩm Gia Minh.

“Đau lắm à?”

Thẩm Gia Minh gật đầu.

Hoàng Khả Khả bước đến đẩy Diêu Phong ra, giành lấy thuốc xịt trong tay y. Thử trước vài lần rồi bắt đầu ấn lên mắt cá chân Thẩm Gia Minh, thuận miệng hỏi: “Đau không?”

Thẩm Gia Minh không dám nói gì, vẻ mặt Diêu Phong rất không vui. Lần đầu tiên Thẩm Gia Minh thấy Diêu Phong như thế. Cô rụt chân lại, cầm thuốc xịt khập khiễng đi ra ngoài, trực giác nói cho cô biết lúc này mình không nên ở lại đây. Mắt cá chân sưng thật chứ không phải giả bộ, đúng là xui xẻo, không biết có phải tại cô hãm hại Diêu Phong nhiều quá nên mới bị báo ứng không.

Thấy Thẩm Gia Minh khép cửa lại, Diêu Phong kéo tay Hoàng Khả Khả. “Tôi cho cậu chạm vào cô ta đấy à?”

“Sao hả? Chỉ có anh mới được thương hương tiếc ngọc à?”

Hoàng Khả Khả bực bội, không ngờ hắn lại quên cái bóng đèn Thẩm Gia Minh này. Cho đến khi nào cô ta còn ở đây thì hắn sẽ không thể đẩy ngã Diêu Phong được.

Gân xanh trên trán Diêu Phong nảy lên, buột miệng nói: “Được, cậu đi với cô ta đi, đi thương hương tiếc ngọc đi!”

Lời vừa ra khỏi miệng Diêu Phong liền hối hận, sao giống như y đang ghen vậy.

Hoàng Khả Khả ngẩn người, hình như có điểm kỳ lạ. Hắn nhìn chằm chằm Diêu Phong đang đỏ mặt, y đang tức giận hay xấu hổ?

Diêu Phong bị Hoàng Khả Khả nhìn chằm chằm rất khó chịu, quay người muốn đi.

“Đừng đừng đừng! Đợi đã!”

Hoàng Khả Khả nhào tới kéo tay DIêu Phong, xoay mặt y lại, mãi đến lúc nhìn thấy vành tai đỏ bừng của người kia hắn mới chợt hiểu ra.

Hoàng Khả Khả cười trộm, “Anh ghen à?”

Diêu Phong trợn mắt lên, đưa tay lên che mặt. Hoàng Khả Khả kéo tay y xuống, khẽ nắm lấy. Đôi mắt to cong lên, “Không lẽ anh đang để ý đến tôi?”

“Cút!”

Diêu Phong cố sức rút tay về nhưng Hoàng Khả Khả nắm rất chặt làm y không có cách nào thoát khỏi. Thấy Hoàng Khả Khả từng chút từng chút áp sát lại, cả hơi thở cũng phả lên mặt y, Diêu Phong theo bản năng nhắm mắt.

Đợi một lúc lâu tay vẫn bị giữ lấy, hơi thở kề bên mặt vẫn còn nhưng không thấy hành động sau đó. Diêu Phong mở mắt ra thấy hắn đang cười rất đắc chí.

“Anh đang mong chờ điều gì vậy?”

Ý cười trong mắt Hoàng Khả Khả càng lúc càng sâu giống như đang cười nhạo hành động ngu ngốc ban nãy của DIêu Phong. Y vừa tức vừa bối rối, đạp hắn một phát. Trong nháy mắt, Hoàng Khả Khả đột nhiên kề sát lại, ngậm lấy môi y, khóe miệng mang theo ý cười mơn trớn gò má y.

Không biết Hoàng Khả Khả buông tay y ra từ lúc nào, đổi thành ôm y vào trong ngực. Hai người càng lúc càng dán sát không có bất cứ một kẽ hở nào. Diêu Phong ngây ngốc nhìn hắn, ánh mắt đó dường như còn chứa đựng một điều gì đó, nhìn đến mức khiến hắn không chịu được muốn che đi.

Đôi mắt đột nhiên bị che khuất, Hoàng Khả Khả cắn vào môi y nói khẽ: “Anh còn nhìn tôi như vậy thì tôi sẽ không nhịn được nữa đâu…”

Nói xong hắn còn dùng hành động thực tế để chứng minh thứ khiến mình đang khó chịu kia, Diêu Phong kinh ngạc trợn mắt nhìn hắn.