Nhân Viên Phục Vụ Của Tôi Tại Sao Lại Manh Như Vậy

Chương 33: Nhân viên: Xin người đừng cự tuyệt con




Nghiêu Phong vốn là người cao ngạo, vì phải chịu nhục nhã nên mới nghĩ đến cái chết. Y một mực muốn chết khiến Hoàng Phủ Kha hiểu ra Nghiêu Phong thực sự muốn từ bỏ hắn, thực sự không thèm để ý hắn. Hắn đã làm sai nhưng không có cách nào xoay chuyển được.

Hoàng Phủ Kha đưa tay che mắt Nghiêu Phong, nhẹ nhàng hôn y. Tóc bị túm lấy giật mạnh ra nhưng Hoàng Phủ Kha vẫn cố ngẩng đầu, tìm mọi cách để hôn y, môi bị cắn bật máu hắn cũng không nỡ buông. Hắn sợ càng gặp thì càng xa cách y, nhưng hắn không chịu được. Hắn biết Nghiêu Phong sợ mình làm ra hành vi vượt phép tắc, nhưng hắn không thể không làm vậy, bởi hắn sợ mình sẽ không còn cơ hội chạm vào y nữa.

“Đừng cự tuyệt con, được không?”

Nghiêu Phong bị che mắt, chỉ nghe thấy thanh âm nghẹn ngào như sắp khóc. Y không biết có phải Hoàng Phủ Kha đang khóc thật không nhưng khi nghe thấy thế y vẫn không đành lòng. Khi Hoàng Phủ Kha lần thứ hai hôn đến, y không còn chống cự mãnh liệt như lúc đầu nữa.

Môi Nghiêu Phong lạnh toát, nếu không phải vì nụ hôn mãnh liệt khiến máu chảy nhanh hơn thì chắc môi y sẽ trắng bệch cả ra.

Hoàng Phủ Kha vuốt ve khuôn mặt của Nghiêu Phong, càng nhìn lại càng đau khổ hơn. Dường như người trong ngực bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, không để cho hắn kịp chuẩn bị.

Mở vạt áo, Hoàng Phủ Kha hôn lên ngực trái của Nghiêu Phong, cắn lên hạt đậu nho nhỏ, cảm nhận nhịp tim của y.

“Thả… thả ra…”

Hoàng Phủ Kha đặt Nghiêu Phong nằm ngửa trên giường, vuốt ve khí quan của y. Nghiêu Phong không hề có chút kinh nghiệm nào bị hắn sờ soạng vài cái liền cương. Hắn cúi đầu ngậm lấy thứ kia, y “A!” một tiếng túm lấy tóc hắn lắp bắp nói:

“Thả… không được… Hoàng… Hoàng Phủ Kha… A!”

Miệng Hoàng Phủ Kha ngậm chặt lấy thứ kia, đầu lưỡi đảo tròn, răng khẽ cắn lên đầu khấc rồi nhẹ nhàng liếm một lượt từ trên xuống dưới. Lần đầu tiên Nghiêu Phong bị kích thích mạnh mẽ đến thế, run rẩy bắn ra. Trong nháy mắt Hoàng Phủ Kha nhét tay vào cửa động, mặt y trắng bệch ra.

“A…!”

Hoàng Phủ Kha ngẩng đầu, áp vào má y. “Con làm người đau sao? Đừng sợ, con sẽ thật cẩn thận, sẽ không đau đâu.”

Ngón tay tiến sâu hơn, cả người Nghiêu Phong run lên, mặt đỏ bừng.

“Đừng sợ… Sư phụ, con yêu người… Con thực sự rất yêu người…”

Nghiêu Phong run lên bần bật. Hoàng Phủ Kha bỗng phát hiện y cứ run rẩy không ngừng giống như sợ hắn chạm vào mà không thể thoát khỏi. Trong nháy mắt, hắn sờ thấy một giọt nước ấm nóng.

“Đừng khóc… Đừng khóc nữa…”

Hắn vội lau nước mắt trên mặt y nhưng không làm sao lau hết được, lòng chua sót đến mức vành mắt cũng đỏ lên.

Những giọt lệ của Nghiêu Phong khiến Hoàng Phủ Kha đau lòng như bị dao cắt, ánh mắt y đầy nhục nhã và tuyệt vọng.

Hóa ra tình yêu của hắn lại làm y khó chịu đến thế, không hề làm y thấy hạnh phúc mà chỉ có nhục nhã.

“Đừng khóc… đừng khóc nữa. Con không động vào người nữa… không động nữa…”

Hoàng Phủ Kha buông tay lùi về sau vài bước. Dường như nước mắt Nghiêu Phong không thể ngừng được, y hít một hơi nói với hắn: “Ngươi buông tha ta, để ta chết đi, được không?”

Trả tính mạng lại cho y rồi không ai nợ ai nữa.


Y không thể chịu được đứa trẻ chính tay mình nuôi nấng lại đối xử với mình như tình nhân, y không nhịn được Hoàng Phủ Kha nhục nhã mình như thế.

Bỗng Hoàng Phủ Kha nổi giận: “Con không cho phép người chết! Người nghe đây, người phải sống, sống đến một trăm tuổi. Người không thể chết sớm như vậy được…”

“Được, người không muốn nhìn thấy con chứ gì? Vậy con đi, con đi là được. Người không được chết. Người nghe thấy chưa? Người không được chết!”

Hoàng Phủ Kha lầm bầm như kẻ điên, lảo đảo bước ra cửa. Đầu óc hắn hỗn loạn đi trên con đường gập ghềnh, cả người dính đầy tuyết.

Nghiêu Phong lục dưới gối lấy ra dao găm tùy thân, nắm chặt lấy. Mười năm trước đứa trẻ tặng y con dao này mặt ngây ngô nói với y, “Sư phụ, Kha Nhi muốn có võ công cao cường để bảo vệ sư phụ. Rồi khi nào sư phụ già, Kha nhi sẽ chăm sóc người.”

Ộc, phun một ngụm máu đen, tầm mắt Nghiêu Phong ngày càng mơ hồ. Y nắm chặt dao găm trong tay, gắng gượng chạy ra khỏi cửa. Ngoài trời tuyết trắng xóa, gió lạnh cắt ngang gò má y. Tuyết dính hết lên đầu tóc, khiến y trong nháy mắt già đi mấy chục tuổi.

Gió thổi càng lúc càng mạnh, đầu Nghiêu Phong cũng ngày càng nặng nề hơn. Bên tai chỉ có tiếng gió, mệt mỏi tựa vào thành cầu.

[Sư phụ con sai rồi! Sư phụ con sẽ không như thế nữa! Ngoài này lạnh quá, Kha nhi sắp chết rét rồi…]

Đứa trẻ dẫm lên tuyết sột soạt, vẻ mặt tủi thân. Nghiêu Phong nắm chặt dao găm trong tay, mí mắt nặng như muốn khép hẳn lại.

“Kha nhi…”