Nhân Viên Phục Vụ Của Tôi Tại Sao Lại Manh Như Vậy

Chương 13: Chuyện của bảy năm trước (phần 3)




Khi y bị bêu danh là đứa trẻ mang tội giết người, thởi điểm kinh hoàng về gia đình lúc ấy qua đi, người đàn ông kia lại đứng dậy, vỏn vẹn dùng một câu đẩy y lên đầu sóng ngọn gió. Chỉ còn kém một chút nữa là bị sóng lớn nhấn chìm, sẽ chết đuối trong dư luận. Hắn ta nói: “Diêu Phong là đồng tính luyến ái, cuốn lấy ta hai năm.”

Ha ha, rốt cuộc ai mới là đồng tính luyến ái? Ai cuốn lấy ai?

Ngay sau đó thân thế bị phơi bày, trên ti vi xuất hiện tin “Diêu Phong vì muốn ngồi vững trên ghế luật sư, dũng cảm bán bản thân cho sếp lớn để trèo cao.”

“Giới luật sư kinh hãi vì xuất hiện đồng tính luyến ái, đã cùng quan tòa giao dịch thứ gì?”

“Diêu Phong! Anh không xứng làm luật sư!”

Quá rõ ràng. Người kia bày ra tất cả đến cùng là vì cái gì? Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Diêu Phong đã hiểu. Hóa ra có những người như hàng hóa bán ngoài chợ, chỉ là đồ chơi của những kẻ đứng trên cao kia. Để bọn họ giết thời gian, trong lúc trà dư tửu hậu lấy ra làm đồ để giải trí.

Y không đi chỉ trích đám người kia, cũng không bị bức ép nhảy lầu tự sát. Bởi y biết rằng những người đó muốn thấy điều gì nhất. Cho nên dù chính mình đang đứng trước vực sâu cũng sẽ không để những kẻ đó được như ý. Đây là bản tính của Diêu Phong, cũng là điểm quật cường còn lại sau cùng của y.

Hơn nữa tin tức thời sự cần nhất là mới mẻ. Cứ việc đề tài đó lúc ấy sốt dẻo thế nào cũng không vượt quá hai tháng. Chỉ là qua hai tháng đó vẫn có người nhớ tới y là kẻ mang danh “đứa bé mang tội giết người” và “đồng tính luyến ái”. Đi trên đường chỉ cần bước chân đến nơi công cộng thì sẽ bị người chỉ trỏ.

Diêu Phong tự nhắc bản thân không cần chú ý đến, không cần quan tâm. Nhưng dù là người mạnh mẽ đến đâu cũng đều có lúc yếu đuối. Y cũng chỉ là một người bình thường, cũng chỉ có sức chịu đựng của một người bình thường.

Hắn tên là Kiều Nhiên, Diêu Phong sẽ nhớ kỹ hắn ta cả đời. Bởi một ngày nào đó y cũng sẽ dùng thủ đoạn giống như thế trả thù hắn.

Lúc Kiều Nhiên lần nữa xuất hiện trước mặt y, Diêu Phong rất kinh ngạc. Vẫn có lúc y không thể hiểu nổi hắn ta. Sau khi đả kích một người đến như vậy lại vẫn có thể thản nhiên xuất hiện trước mặt y, giống như người làm tất cả những điều xấu xa kia cùng hắn không có bất cứ liên quan nào.

“Không mời tôi đi vào ngồi một lát sao?”

Hắn ta cười, vẫn là dáng vẻ ấm áp đến rung động lòng người.

Diêu Phong châm chọc nói: “Tôi nghĩ cũng không nhất định phải thế. Tôi sợ anh làm bẩn nơi duy nhất còn sạch sẽ này.”

“Tôi nghĩ… Có lẽ tôi lúc trước cũng đã đem anh ta làm bẩn rồi, không phải sao?”

Hắn có ý khác. Diêu Phong cũng lười nói nhiều với hắn. Giật giật khóe môi không thèm để ý đến.

“Tôi… tôi từ trước đến nay chưa từng yêu cậu.”

Kiều Nhiên có chút do dự, nhưng chỉ trong phút chốc đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên.

Diêu Phong bỗng bật cười, “Vậy tôi yên tâm rồi.”

Rốt cuộc Diêu Phong vẫn là Diêu Phong, vẫn là dùng phương thức của riêng y, ngoài dự đoán của tất cả mọi người đáp trả. Hời hợt nhưng lại cảm thấy trong lòng sợ hãi.

Không phải y không có cảm giác, chỉ là y đã quen rồi. Nhưng mình khổ sở như vậy tại sao nhất định phải thuận theo ý muốn của người khác? Nếu không có chuyện gì, chắc chắn Kiều Nhiên sẽ chẳng tự nhiên mà tới tìm y, huống chi là với tình hình lúc đó. Kiều Nhiên tự mình đến tìm y, không phải là muốn nhìn dáng vẻ thất bại của y sao? Y làm sao có thể để hắn ta đắc ý.

Thực ra cũng có lúc Kiều Nhiên đối tốt với y, chẳng khác nào lúc trước. Nếu không cẩn thận sẽ không nhìn ra kẽ hở. Đương nhiên, đó là hắn ta giả vờ thôi. Y sẽ không ngốc nghếch cho rằng Kiều Nhiên có thể lâu ngày sinh tình.

Đóng cửa trước, Diêu Phong nghe thấy tiếng Kiều Nhiên nghiến răng kèn kẹt. “Diêu Phong, cậu thật vô tình. Là tôi đã coi thường cậu. Nhưng mà người như cậu đời này sẽ không có ai yêu đâu.”

Diêu Phong chuẩn bị đóng cửa lại cạch một tiếng mở ra. Kiều Nhiên còn chưa kịp phản ứng đã bị y đạp cho một cái.

“Ngươi ông tổ này lăn mẹ đi!”

Đóng cửa trước y còn bồi thêm một thêm. “Phải rồi, quên nói cho anh biết. Người như anh một đời làm côn đồ đã là trời cao chiếu cố rồi.”

Diêu Phong đóng chặt cửa, Kiều Nhiên bực bội nhằm vào cánh cửa mà đạp mạnh. Cửa này rất cứng rắn, Diêu Phong không hề lo lắng nó bị đạp đổ. Y chỉ biết rằng dù chờ được đến lúc những chuyện này chìm xuống thì y cũng không thể tiếp tục làm trong nghề này nữa.