Nhân Vật

Chương 18




18, Kết thúc – vui buồn

Trong mơ màng Đinh Nguyệt Hoa cũng không biết đã trôi qua bao lâu, giữa cơn mê man một giọng nói lúc rõ lúc không, công tử ngốc say xỉn, dáng vẻ cười ngây ngô cùng với bóng lưng kiên định ở giữa rừng không ngừng hiện chồng lên nhau, đấy là thời điểm bọn họ gặp nhau lần đầu.

“Nguyệt Hoa, chờ ta về cài nó lên cho nàng.”

“Chờ ta về… chờ ta về…”

Đinh Nguyệt Hoa mở mắt ra, thấy xung quanh đều là những gương mặt thân thuộc. Cô bối rối nhìn một lúc lâu, đầu óc khi này mới dần dần tỉnh táo lại, cô nhận ra được kia là Nhị ca của mình, còn có Bạch Ngọc Đường và những người khác. Ngón tay khẽ cử động, phát hiện tay phải đang cầm một thứ gì, ánh mắt từ từ hướng về phía bàn tay, hóa ra là cây trâm thúy hình phượng, nước mắt Đinh Nguyệt Hoa bỗng chốc chảy dài.

“Nguyệt Hoa, huynh biết muội rất buồn, cứ nói ra hết đi.” Đinh Triệu Huệ thấy muội muội thế này, trong lòng rất buồn bực.

Cổ họng Bạch Ngọc Đường giật giật, hình như đang muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài, hắn lẳng lặng xoay người bước ra ngoài. Tưởng Bình và những người khác ở bên ngoài cũng mang vẻ mặt buồn bã.

“Bạch ca ca.” Hân Nhi kéo nhẹ tay áo Bạch Ngọc Đường, vừa ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên vừa lau nước mắt nói, “Triển ca ca đâu ạ, Triển ca ca đâu rồi ạ?”

Tôn Lạc ở bên cạnh khóc nấc nói: “Triển ca ca chết rồi.”

Hân Nhi đi tới đẩy mạnh Tôn Lạc, lớn tiếng nói: “Ngươi nói bậy.”

Bên trong phòng, Đinh Nguyệt Hoa nhẹ nhàng nói: “Nhị ca, hắn đang ở đâu, một mình hắn sẽ rất cô đơn, muội muốn tiễn hắn.”

“Hắn…” Đinh Triệu Huệ muốn nói rồi lại thôi, thật sự không nhẫn tâm làm em gái mình thêm đau lòng, “Hắn bị người khác mang đi rồi.” Đinh Triệu Huệ dằn lòng nói ra.

“Mang đi rồi?” Đinh Nguyệt Hoa lẩm bẩm, cô siết chặt cây trâm trong tay, ngờ ngạc nhìn nó.

“Lý thần y, đuổi kịp chứ?” Bạch Ngọc Đường thấy Lý Lương trở về thì vội vàng đón hỏi.

Sắc mặt Lý Lương có chút khác thường, ông không hề để ý tới lời nói của Bạch Ngọc Đường, chỉ nói một câu: “Là y ư?”

Nửa tháng sau, rất nhiều anh hùng tề tựu ở Khai Phong phủ, trên dưới Khai Phong chuẩn bị ổn thỏa chờ xuất phát. Bao Chửng bước lên nói với Bát Hiền Vương: “Vương gia, mấy ngày trước Bạch nghĩa sĩ, Tưởng nghĩa sĩ, Đinh Nhị hiệp và những người khác đã tiến đánh trạm tiếp theo, cánh quân trái của Vũ tướng quân đã bao vây chặt chẽ khắp Yển Nguyệt sơn trang.”

Bát Hiền Vương gật đầu nói: “Tốt, giờ cô vương với các ngươi cùng nhau tiến tới đó, nhất định phải bắt được đám giặc kia về.”

Lúc này có người chạy tới báo: “Bẩm Vương gia, Bao đại nhân, ngoài cửa có hơn mười nhân sĩ giang hồ, một số xưng là phái Minh Thần, một số xưng là bang Dực Hải và còn nhiều bang phái khác, họ bảo là muốn được giúp đại nhân một tay ạ.”

Bao Chửng mừng rỡ nói: “Chẳng phải quá tốt rồi ư, mau mau mời vào.”

Chốc sau, nha dịch đã dẫn một đoàn người bước vào, đi ở phía trước có Du Đại, Lâm Thụy, và những trưởng lão của các bang phái khác.

“Thảo dân tham kiến Vương gia, Bao đại nhân.” Mọi người thi lễ.

“Các vị hiệp sĩ mau đứng lên.” Bát Hiền Vương nói, “Chư vị anh hùng hào kiệt, cô vương xin cảm ơn các vị đã trượng nghĩa ra tay.”

“Chúng tôi chỉ là góp chút sức mọn, mọi việc xin nghe theo Vương gia và Bao đại nhân sai bảo.”

“Tốt, tốt.” Bát Hiền Vương vung tay lên, “Xuất phát.”

Lâm Thụy nhìn thoáng qua đã thấy được Đinh Nguyệt Hoa trong đám người, lúc này cô mặc kình trang, thắt lưng đeo Trạm Lư, chẳng thua kém gì đấng mày râu, chỉ là trong ánh mắt thấp thoáng hiện một vẻ đau buồn. Lâm Thụy bước qua nói: “Đinh cô nương, hy vọng cô vẫn khỏe, chuyện của Triển Chiêu tôi có nghe rồi, nói ra thật xấu hổ, tôi không so được với hắn. Cô đừng quá đau buồn.”

Đinh Nguyệt Hoa nói: “Các huynh có thể đến, Triển Chiêu nhất định rất vui, Lâm thiếu hiệp, chúng ta vẫn là bạn bè, lúc này cần phải chiến đấu cùng nhau, chuyện qua rồi cứ để nó qua đi.”

Lâm Thụy thấy Đinh Nguyệt Hoa rộng lượng như vậy, trong lòng lại có hơi áy náy: “Đinh cô nương, tôi…”

Đinh Nguyệt Hoa nắm lấy chuôi kiếm, nói: “Hắn tức là tôi, tôi tức là hắn, chuyện hắn chưa hoàn thành, tôi sẽ hoàn thành thay hắn. Lâm thiếu hiệp, một lát nữa có thể cho tôi mở mang tầm mắt một chút về Dương Tràng Kiếm pháp của huynh không?”

Lâm Thụy trịnh trọng gật đầu, bước chân của hắn đã nhẹ hơn.

Yển Nguyệt sơn trang.

“Chúa công, quan binh ngoài núi lại tăng lên rồi ạ.” Quỷ Thanh nói.

Lông mày Nguyên Hạt Bạch khẽ động, “Xem ra bọn chúng hao tổn không ít tâm sức.”

“Thanh Vân đường, Mặc đường và Xích đường sẵn sàng chờ lệnh của chúa công.” Quỷ Thanh nói.

Nét mặt Nguyên Hạt Bạch thoáng hiện một chút cô đơn: “Đáng tiếc hắn chết rồi.”

“Chúa công đang nói Triển Chiêu?” Quỷ Thanh nói.

“Ừ.” Nguyên Hạt Bạch nói, “Về tài mưu lược hắn cũng được coi là một nhân vật, cũng chỉ có hắn mới có gan xem mạch của ta, một đội quân hùng hậu như vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn đã bố trí chính xác từng địa điểm, chuyện này không thể nào nắm bắt được trong một sớm một chiều, chắc hẳn trước đó hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức.” Nói xong Nguyên Hạt Bạch giẫm lên thềm đá, đẩy ra một góc phòng ở phía Đông, bên cạnh chất đầy những cuộn tranh, Nguyên Hạt Bạch tiện tay cầm một cuộn lên mở ra ngắm.

“Lúc đó hắn rất hay dạo chơi sơn trang, rảnh rỗi lại vẽ tranh thưởng trà, còn thường xuyên đem chúng đến làm Đinh Nguyệt Hoa vui.” Quỷ Thanh nói.

Nguyên Hạt Bạch chăm chú nhìn bức tranh, lại mở thêm vài bức khác ra nhìn, đoạn nói: “Hắn vẽ tranh thật sự rất khéo, tất cả cảnh đẹp ở sơn trang e đều nằm cả trong tranh.”

“Chúa công, ý của người là…” Quỷ Thanh rùng mình nói. “Hắn lồng ghép thông tin vào trong những bức tranh.”

Nguyên Hạt Bạch nói tiếp: “E rằng những cuộn tranh ở Nhàn Đình Cư đã được đem đi cả rồi.”

Quỷ Thanh nín lặng một lúc, “Là thuộc hạ sơ suất.”

“Chẳng thể trách ngươi, ngươi vốn không rành về tranh.” Nguyên Hạt Bạch chắp tay sau lưng: “Cũng chỉ có hắn mới qua mặt được ngươi và Quỷ Xích.”

“Nhưng ở sơn trang thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt như vậy, những bức tranh ấy lọt ra ngoài bằng cách nào được?” Quỷ Thanh tỏ ý khó hiểu.

“Ngươi còn nhớ chuyện ở Nam uyển thư phòng chứ?” Nguyên Hạt Bạch nói.

“Lúc ấy chúa công còn cho rằng không phải do Triển Chiêu làm.” Quỷ Thanh nói.

“Chuyện này ta vẫn luôn để tâm.” Nguyên Hạt Bạch nói, “Có một số người rất hay bị mất bình tĩnh vào những thời khắc cuối cùng.” Nói rồi y hướng ra ngoài cửa vỗ tay hai cái.

Lát sau đã có hai gã đàn ông to cao áp giải một người đi vào, Nguyên Hạt Bạch bước tới bóp hàm người đó và nói: “Tiểu Thúy, ngươi vẫn không chịu nói thật sao?”

Quỷ Thanh sửng sốt, y nhìn chằm chằm Tiểu Thúy, nói: “Ngươi là Tiểu Thúy? Chúa công, cô ta giống y hệt…”

“Quỷ Yên.” Nguyên Hạt Bạch nói, “Cũng không có gì lạ khi ngươi muốn hóa trang xấu xí thế này.”

Tiểu Thúy đột nhiên vươn cổ tới lưỡi đao của gã đàn ông bên cạnh toan tự sát, lại bị Nguyên Hạt Bạch chặn lại: “Khoan hãy vội, ta rất mong chờ được thấy cảnh mẹ con đoàn tụ, khóc lóc vì vui sướng. Đợi ta ôn lại chuyện cũ với Quỷ Yên sư muội xong, hai mẹ con các ngươi cùng nhau lên đường cũng chưa muộn đâu.”

Tiểu Thúy nghe vậy trừng mắt nhìn, chẳng thể nói gì vì Nguyên Hạt Bạch đã điểm huyệt của cô.

Tiếng chém giết vang vọng khắp núi đồi, tiếng binh khí va chạm vào nhau không ngừng vang lên. Men theo một con đường núi, một đoàn binh hùng hậu đang xông lên dưới sự yểm trợ của đội cung thủ. Dẫu võ công có cao cường tới đâu cũng không thể chịu nổi trận mưa tên thế này, thủ vệ thương vong nằm trên đường rất nhiều. Chợt một bên sườn núi phất lên một lá cờ xanh, vô số tảng đá lớn đồng thời lăn xuống làm bị thương rất nhiều binh lính. Sau một trận đá lăn kia, cờ xanh chuyển thành cờ đen, hai bên sườn núi xuất hiện hai đội thủ vệ áo đen, tất cả cầm trong tay cường nỏ, tên dẫn đầu hô một tiếng, nỏ tiễn đồng loạt hướng về phía chân núi phóng tên đi. Binh lính dưới chân núi đột nhiên nằm xuống, đội thiết giáp từ phía sau xông lên, khiên trong tay xếp thành một hàng dài. Tướng quân Vũ Mẫn Kiệt, người nắm quyền chỉ huy, vung tay về hai bên sườn núi, hai đội binh lặng lẽ vòng ra sau đỉnh núi, họ mặc trên người những chiếc áo giáp đặc biệt làm từ nhánh cây, đi lại trong rừng, rất khó phát hiện ra. Phía đường núi bên này, hàng khiên dài của quân Tống vẫn đang giằng co với trận nỏ tiễn và trận đá lăn trên núi, mãi chưa tiến lên được. Dưới núi thoáng hiện rất nhiều bóng người đang di chuyển, hình như có thiên quân vạn mã.

“Các huynh đệ, cứ giao cho ta trụ ở đây, bọn chúng không tiến công được đâu.” Một tên tiểu thủ lĩnh hô.

Khoảng chừng hơn nửa canh giờ sau, bỗng có người hốt hoảng la lên: “Không hay rồi, quân Tống đang tấn công từ phía sau!”

Tên tiểu thủ lĩnh còn chưa kịp phản ứng, hai đội tiễn thủ và thạch thủ đã bị giết chết không ít, số còn lại bắt đầu đánh giáp lá cà với quân Tống đang xông tới.

Lực công kích tới chân núi hiển nhiên giảm đi rất nhiều, quân Tống ở dưới chân núi thừa thế xông lên dưới sự yểm trợ của đội thuẫn đi đầu, cánh cổng của Yển Nguyệt sơn trang lúc ấy đã mở ra.

Mặt khác Bạch Ngọc Đường và các anh hùng hảo hán đi theo đường tắt, bọn họ xuất phát từ Thông Thiên cốc cạnh Huy Sơn biệt viện, men theo một mật đạo tiến vào Yển Nguyệt sơn trang. Mật đạo này chính là con đường hôm đấy Quỷ Mặc dẫn Triển Chiêu xuống núi, mặc dù lúc đó Triển Chiêu bị bịt mắt đưa tới Huy Sơn biệt viện, nhưng ở đây chỉ có đúng một con đường bí mật, sẽ không thể nhầm đi đâu được. Vì vậy Ngũ Thử đã đi thăm dò Thông Thiên cốc từ sớm. Mỗi người trong Ngũ Thử đều có bản lĩnh riêng biệt, Tưởng Bình có sở trường về nước, Hàn Chương có sở trường về hang động, lên núi xuống nước đương nhiên không làm khó được bọn họ, rất nhanh đã tìm ra được mật đạo này. Mật đạo dài và hẹp, chỉ chứa được nhiều nhất là hai người, bởi thế không thích hợp cho đại quân tiến vào, vậy nên Bạch Ngọc Đường, Du Đại và các giang hồ hảo hán của các bang phái đã tiến vào sơn trang bằng con đường này, chuẩn bị trong ứng ngoài hợp.

Các anh hùng theo mật đạo tiến thẳng một mạch, rất nhanh đã đến tiền viện của Yển Nguyệt sơn trang, các thủ vệ không kịp đề phòng, còn chưa kịp báo động thì đã bị đánh bất tỉnh. Tiếng trống tiếng kèn ở dưới chân núi ngày càng gần, đại quân bấy giờ cũng đang tiến vào. Trong ngoài đều đánh, chẳng mấy chốc đã chiếm được tiền viện. Các anh hùng bừng bừng khí thế, cùng nhau tiến vào sâu hơn.

Kiếm Trạm Lư trong tay Đinh Nguyệt Hoa rít gió, chém ngã một tên thủ vệ, đang xoay người thì chợt bắt gặp một bóng người màu xanh ở trong đám đông nhảy lên vài cái, thân pháp người đó cực kỳ nhanh và nhẹ nhàng như một con linh miêu, chớp mắt đã không thấy đâu. Tâm trí Đinh Nguyệt Hoa khẽ động, chẳng lẽ là mình hoa mắt?

Lúc cô còn đang ngẩn người, một luồng kình phong ập đến lưng cô.

“A”, một người hét lên rồi ngã xuống đất, Lâm Thụy rút kiếm khỏi người tên đó, hắn nói với Đinh Nguyệt Hoa: “Đinh cô nương ổn chứ?”

Đinh Nguyệt Hoa hồi phục lại, cô ờ một tiếng, nói lời cảm ơn, nhưng mắt vẫn nhìn về phía Đông.

Lâm Thụy lấy làm lạ, lại thấy Đinh Nguyệt Hoa nhẹ ấn mũi chân nhấc Trạm Lư lên đi về phía Đông.

Từ sau khi Lâm Thụy biết được chuyện của Triển Chiêu, trong lòng vẫn luôn thấy áy náy, trải qua mấy ngày hôm nay hắn cũng dần dần nghĩ thông suốt, hiện chỉ mong có thể bảo vệ Đinh Nguyệt Hoa thật tốt để bù đắp một phần nào. Vậy nên trong suốt trận chiến hắn vẫn luôn ở gần Đinh Nguyệt Hoa, thấy Đinh Nguyệt Hoa sắp gặp nguy hiểm bèn ra tay tương trợ, giúp cô chuyển nguy thành an. Lâm Thụy lúc này cũng đang tự hỏi: Sao bỗng dưng Đinh cô nương thất thần thế kia? Thấy cô một mình đi về hướng Đông, hắn không an tâm bèn đi theo.

“Chúa công, bọn chúng đã đánh vào tới Tử Hoa điện, người hãy mau lánh tới Thu Hoa các đi ạ.” Quỷ Thanh hốt hoảng đi vào.

“Cái gì? Không thể nào! Bọn chúng không thể nào nhanh như vậy được!” Nguyên Hạt Bạch có hơi khó tin. “Trừ phi, trừ phi chúng tiến vào thông qua mật đạo, nhưng nó được giấu kín như vậy, người ngoài không thể nào biết được.”

Quỷ Thanh nói: “Chúa công, trước hết cứ đến Thu Hoa các đi ạ. Quỷ Xích đang dẫn theo mọi người chặn ở phía trước, e cũng không chống chọi được bao lâu nữa.”

Hắc Phong, Bạch Sát và những người khác đẩy Tiểu Thúy đi, cùng theo Nguyên Hạt Bạch đến Thu Hoa các. Đột nhiên nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết, bóng người xẹt qua, Hắc Phong và Bạch Sát nằm co rúm trên mặt đất.

“Triển đại ca.” Vai phải Tiểu Thúy bỗng nhói đau, huyệt đạo đã được giải, vừa trông thấy người tới thì mừng rỡ thốt lên. “Bọn họ đều nói huynh chết rồi, nhưng ta không tin, mẹ ta nhất định có cách trị khỏi cho huynh.”

Một người tay giữ chuôi kiếm, hiên ngang đứng trước Thu Hòa các, người đó phong thái tiêu sái nhẹ nhàng, không phải Triển Chiêu thì còn là ai.

Triển Chiêu mỉm cười: “Ta cũng không ngờ cô lại là con gái của Nhung cô cô.”

“Tốt, tốt lắm, tất cả người quen cũ đều đang ở đây. Yên sư muội, còn muốn sư huynh mời ra ư?” Nguyên Hạt Bạch khẽ động cổ tay, một đường sáng phóng tới bên phải, nhưng không có thêm một tiếng động nào vẳng lại.

“Đại sư huynh, nhiều năm không gặp, chắc huynh vẫn hay nhớ đến ta lắm nhỉ, mới gặp lại mà đã tặng ta một món quà lớn như vậy rồi.” Một giọng phụ nữ vang lên, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp chầm chậm đi tới.

“Quỷ Yên!” Quỷ Thanh giật mình.

“Ô, Quỷ Thanh ngươi nhìn thấy ma hay sao mà trông mặt hốt hoảng thế kia? Hay là do ngươi chột dạ?” Tay áo người phụ nữ khẽ phất, lập tức một cây kim bạc bay thẳng tới cắm xuống trước mũi chân Quỷ Thanh, đấy là cây kim bạc lúc nãy Nguyên Hạt Bạch phóng đi.

Tiếng bước chân liên tiếp vang lên, Đinh Nguyệt Hoa, Lâm Thụy đã tìm tới được đây, theo sau là đám người Bạch Ngọc Đường, Lý Lương, Đinh Triệu Huệ, nhìn thấy Triển Chiêu khỏe mạnh đứng ở đấy thì vui mừng khôn xiết.

Lý Lương vừa ngẩng đầu nhìn đã trông thấy người phụ nữ trung niên xinh đẹp ấy, ông sửng sốt: “Yên sư muội, là muội thật ư?”

Quỷ Yên cười nói: “Đã hứa với Quỷ Cảo huynh là mạng lớn, ta về với đất thế nào được.”

Lý Lương có chút xúc động, nói: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi, muội vẫn không thay đổi chút nào.” Ông quay sang nói với Nguyên Hạt Bạch: “Đại sư huynh, huynh vẫn còn cố chấp đi tiếp ư?”

Nguyên Hạt Bạch bật cười, nói: “Ý trời, ý trời mà, hiếm khi chúng ta có thể đứng lại chung với nhau, có điều thiếu mất Quỷ Mặc rồi.” Dứt lời, y nhìn sang Triển Chiêu với ánh mắt đầy oán hận.

“Đại sư huynh, dừng tay lại đi, một triều đại thịnh một triều đại suy, từ xưa đến nay triều đại thay đổi là chuyện bình thường. Nếu như Lý Hậu Chủ suy nghĩ khác đi, thì đã không mất nước nhà tan.” Quỷ Yên thở dài, “Biết bao nhiêu năm rồi, bây giờ thiên hạ thái bình, bách tính an cư, huynh cần gì phải tiếp tục cái giấc mộng hão huyền đó, đến cuối cùng sư phụ cũng đã nhận ra được rồi, huynh cần gì phải tiếp tục kia chứ.”

“Đừng nhắc tới Lý Chí trước mặt ta, ông ta làm nhục tổ tiên, phản bội di huấn.” Nguyên Hạt Bạch nói, “Cái lão già Lý Chí đó, già rồi hồ đồ, suốt ngày chỉ muốn dành hết gia tài đi tìm vợ con về an hưởng tuổi già.”

“Câm mồm! Ngươi không được bất kính với sư phụ như vậy!” Lý Lương quát.

Quỷ Thanh đáp trả: “Có gì mà không được, Lý Chí chẳng qua chỉ là hậu duệ của tướng quân hộ quốc năm đó, chúa công mới thực sự là hậu duệ của quốc chủ Nam Đường, là chủ nhân thật sự của Yển Nguyệt sơn trang!”

Lời ấy vừa nói ra, mọi người đều ngạc nhiên, lại nghe Nguyên Hạt Bạch nói: “Không sai. Ngay từ khi ta được sinh ra đã mang trên người gánh nặng phục quốc, cho dù không thể phục quốc cũng phải khiến giang sơn Đại Tống tan hoang. Nhà Tống chưa khi nào tha cho bọn ta, vì để bảo vệ ta mẹ đã thay tên đổi họ cho ta, sau đó đưa ta vào sơn trang, muốn tìm lại Chi Vân để hoàn thành cơ đồ ấy. Vốn dĩ Lý Chí được tổ tiên ta gửi gắm thế thân cho ta, đồng thời làm lớn mạnh sơn trang đợi ta về tiếp nhận. Nhưng ai ngờ ông ta thất tín bội nghĩa, xiêu lòng trước lời thuyết phục của vợ ông ta, còn muốn giải tán sơn trang. Chưa hết, ông ta còn giữ kín Chi Vân, chia nó ra thành mấy phần, ngay cả khi sắp chết cũng chưa chịu đưa lại cho ta, đã thế còn giao nửa kia cho Quỷ Cảo ngươi, thật sự rất đáng hận! Nếu năm đó ta có được Chi Vân, cục diện hiện tại giờ đã khác, đáng tiếc, đáng tiếc.” Nguyên Hạt Bạch buông tiếng thở dài, “Hừ, nhưng mà trời cũng giúp ta nhìn ra được dã tâm của Tương Dương Vương, bao nhiêu năm nay ta cố ý giúp đỡ hắn, nào ngờ việc sắp thành lại hỏng!”

Nguyên Hạt Bạch liếc nhìn xung quanh và nói: “Nguyên Hạt Bạch ta có chết, cũng phải chết trong oanh liệt, tuyệt đối không để rơi vào tay các ngươi, càng sẽ không chịu nhục nhã làm tù nhân của nhà Tống.” Nói rồi tự đánh vào huyệt thiên linh.

“Chúa công!” Quỷ Thanh hét to, chạy tới ôm lấy Nguyên Hạt Bạch, máu chảy xuống từ trên đỉnh đầu của y, vẻ mặt đó cực kì dữ tợn.

Mọi người không khỏi thở dài, một triều đại kiêu hùng cứ vậy đã tiêu vong, bao nhiêu ân oán chấm dứt từ đấy.

“Chúa công, tội gì người phải làm thế! Chúng ta có cơ hội mà, chúa công!” Quỷ Thanh ôm lấy xác Nguyên Hạt Bạch gào khóc, “Ta muốn các ngươi phải chôn cùng, tất cả đều chôn cùng.”

Nói thì chậm chứ khi ấy diễn ra rất nhanh, Quỷ Thanh nhảy vụt lên, chạm vào một cây cột ở giữa, một bên vách tường lập tức chuyển động. Bức tường kia giống như đang được nghìn cân đẩy vào giữa, bên trên phủ đầy những chiếc đinh dài. Không gian của mọi người ngày càng hẹp, cho dù không bị đinh đâm chết cũng bị đè ép chết. Triển Chiêu nhảy đến bên cạnh Đinh Nguyệt Hoa, nắm chặt tay cô, đứng ở phía trước che chở cho cô.

Đúng lúc này, vách tường bỗng dừng lại.

“Mọi người không sao chứ?” Một người ở bên ngoài hô.

“Là Xích đường chủ.” Tiểu Thúy kêu lên.

“Mọi người mau ra ngoài.”  Lý Lương hô.

Chợt Tiểu Thúy kinh hãi hét lên, là Quỷ Thanh trọng thương kia đang nhe răng cười lao tới bắt lấy Tiểu Thúy.

“Cẩn thận!” Lâm Thụy lập tức kéo Tiểu Thúy qua, trường kiếm ép Quỷ Thanh ra.

Quỷ Yên quay lại bảo vệ con gái, một chưởng tới Quỷ Thanh.

Quỷ Thanh phun ra một ngụm máu tươi, ngã vật xuống đất.

Đến khi mọi người đã thoát ra bên ngoài, Tiểu Thúy nói với Lâm Thụy, vẫn chưa hoàn hồn: “Đa tạ thiếu hiệp.” Rồi cô chạy đến chỗ Quỷ Xích, giật lấy bầu rượu quý của y: “Cho Tiểu Thúy mượn uống vài ngụm cho đỡ sợ với.” Dứt lời là uống ừng ực mấy ngụm, không hề khách sáo.

“Con bé này…” Quỷ Xích lắc đầu nói.

“Tiểu Thúy, đừng nghịch nữa, mau trả bầu rượu lại cho thúc ấy đi, con xem thúc ấy đau lòng đến nỗi mặt mày tái mét rồi kìa.” Quỷ Yên mắng đùa.

Tiểu Thúy thè lưỡi, nhăn mặt trề môi với Quỷ Xích: “Mọi ngày Tiểu Thúy làm cho người biết bao nhiêu là đồ ăn ngon, giờ uống của người mấy ngụm rượu có là gì kia chứ.”

Hóa ra nàng ấy tên Tiểu Thúy, Lâm Thụy ngoái nhìn lại Tiểu Thúy, chỉ thấy cô đang cười tươi như hoa, lúc này càng thêm xao xuyến lòng người. Lâm Thụy nhoẻn cười, đã rất lâu rồi hắn không cười.

“Quỷ Xích, người hôm đó ta thấy quả nhiên là ngươi.” Lý Lương nói, “Là ngươi mang Triển Chiêu đi.”

Quỷ Xích gật đầu, “Quỷ Cảo, mấy năm không gặp võ công của ngươi thụt lùi đi rồi, ha ha ha ha.”

Quỷ Yên xoay qua nói với Lý Lương, “Năm đó ta bị Quỷ Mặc đánh trọng thương rơi xuống nước, may mà Sở Vương đi ngang qua cứu giúp. Sau này ta có gặp được Quỷ Xích, ngay khi y biết được chân tướng thì muốn tìm Đại sư huynh bọn họ tính sổ, ta bèn khuyên Quỷ Xích cố nhẫn nhục, vừa dò la tăm tích của huynh vừa bí mật theo dõi.” Bà nhìn sang Triển Chiêu, “Đứa trẻ đáng thương, ta không biết Quỷ Mặc còn hạ bùa sinh tử lên người con, vẫn là nhờ Quỷ Xích nói cho ta biết, để con chịu khổ rồi.”

“Nhung cô cô, chẳng phải bây giờ con đang rất khỏe hay sao ạ.” Triển Chiêu cười nói.

“Quỷ Xích mà đến chậm một bước, để ta xem con còn cười được không.” Quỷ Yên quở trách.

Đêm đó, Yển Nguyệt sơn trang bị phá hủy, bắt giữ được một số người, có cả Tương Dương Vương.

Triển Chiêu đi đến trước mặt Đinh Nguyệt Hoa, hai người chia cách nhau dường như đã mấy đời. Đinh Nguyệt Hoa lấy cây trâm trong ngực áo ra, Triển Chiêu nhẹ nhàng cài lên cho Đinh Nguyệt Hoa.

“Thật sự rất đẹp.” Triển Chiêu nói, “Ông chủ của Tề Duyệt các nói quả không sai.”

Chợt lại nhớ tới cái gì, lấy ra một đôi vòng tai và nói: “Lần đó đi gấp nên quên mất còn cái này, hôm ấy Tề Duyệt các đại hạ giá, còn mua một tặng một nữa.”

“Cái gì?” Đinh Nguyệt Hoa nhướng đôi lông mày, “Đại hạ giá, còn mua một tặng một.”

“Ơ… Nguyệt Hoa, ta phải chọn rất lâu mới chọn được cái này đấy. Ai bảo lần trước con Chuột Trắng kia bắt ta phải đãi một bữa thịnh soạn, làm ta mất hết hơn nửa bổng lộc. Hình thức không quan trọng, quan trọng là tấm lòng mà phải không, Nguyệt Hoa, nàng đừng tháo xuống mà, chẳng phải nàng cài lên nhìn rất hợp hay sao.” Triển Chiêu vò đầu, sao khi không Nguyệt Hoa lại không vui rồi.

Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh phải cố nhịn cười. Đinh Triệu Huệ liên tục lắc đầu, thầm nói: “Ta bảo này em rể, ngươi cũng quá thành thật rồi đấy, ngươi là một con mèo tinh kia mà!”

Trên con đường núi, hai bóng người một trước một sau đuổi nhau, “Nguyệt Hoa, nàng từ từ thôi, đợi ta với…”

(Hết chương 18)