*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Dĩ Lâm nhìn người nam y đúc mình trước mặt, chợt cảm thấy hoang đường.
Đây quả là một chuyện kỳ lạ.
Nhất là, khi bạn đang đứng trong một nhà thờ u tối, trước mặt mình như được thấy mặt gương, tự xưng là nhân cách thứ hai của mình nữa.
Đồng thời, ‘hắn’còn mặc bộ đồng phục cảnh sát đầy chính khí, nụ cười trên mặt lại mang chút tà nữa.
Giang Dĩ Lâm nhìn đối phương, rất hiển nhiên, đối phương cũng đang quan sát mình.
Chàng trai tóc đen bỏ tay khỏi quan tài, ít nhất sự xuất hiện của người nam này cũng đã nói lên một tin khá tốt – trong quan tài, thật sự không có em trai hắn.
Qua hồi lâu, Giang Dĩ Lâm mỉm cười nói hai chữ, “Xấu ớn.”
Cái từ “Xấu ớn” này khiến người nam đối diện hơi đổi sắc, nụ cười trên mặt cũng mất luôn, nét mặt mang chút khó lường.
Giang Dĩ Lâm nhún vai nói, “Nói thật, trên thực tế, không phải ta ghét bỏ gì nhan sắc mình đâu.”
“Mặc dù mặt xấu hay đẹp gì ta cũng thấy bình thường, khả năng đánh giá cũng không nhạy, nhưng mà đúng là ta rất không thích nhìn mặt mình có thể cười một cách lố cỡ này.”
“Cười lố?”
Người nam đối diện lặp lại, nhẹ nhàng xoa mặt, rồi lại cười cực kỳ xán lạn, dòm mà thấy rất không khỏe luôn.
“Ngài không thích nụ cười này sao? Ta từng thấy em trai ngài cười ngô nghê như vầy với ngài cơ mà, còn mấy người khác nữa, họ cũng cười kiểu này với ngài mà, ta cứ tưởng rằng ngài cũng thích chứ.”
“Tiếc ghê... Còn phải xem là ai cười nữa, nếu là đặt trên bản thân ta thì ta không thích.”
Giang Dĩ Lâm lẳng lặng nhìn ‘hắn’, sau đó là nhìn chung quanh nhà thờ, nhẹ giọng nói, “Đổi khung cảnh khác đi, nói chuyện tiếp trong cái nền này ta thấy hơi dị.”
Người nam đối diện hỏi, “Ngài cảm thấy ta sẽ có năng lực thay đổi khung cảnh sao?”
Giang Dĩ Lâm đáp, “Cái phụ bản ‘Sâu thẳm trong ký ức’ này, bản thân nó là thế giới phản ánh lại nội tâm con người, mọi thứ trong này, thật ra đều thuộc về ý thức của mình, tất nhiên cũng chính là thế giới ý thức bên trong ta, vì thế mày cũng có năng lực thay đổi khung cảnh chỗ này thôi.”
Người nam nghe thế thì cười nhìn hắn.
Giây sau đó, mấy bộ xương bị treo trên trần nhà thờ cứ thế bị xóa đi, vết máu trên chỗ ngồi cũng đã biến mất, cả nhà thờ trở nên thánh khiết vô cùng, cứ như thể nơi đây chưa từng xảy ra tội ác gì cả.
“Rồi đó, ta biết ngài cũng có hơi ưa sạch, thôi ta thỏa mãn yêu cầu nhỏ này của ngài vậy.”
Xong xuôi, người nam nhẹ nhàng ngồi trên ghế, “Vầy chắc cũng tạm được rồi ha.”
“Thật ra ta rất tò mò, sau khi trải qua mọi chuyện, tại sao ngài vẫn nhất quyết cho rằng những thứ này không phải là thuộc về ký ức em trai ngài thế? Tại sao ngài lại cho rằng chúng thuộc về ký ức của ngài?”
Giang Dĩ Lâm nhìn người nam, cũng ngồi vào cùng ‘hắn’ ở hàng một.
Chỗ này đều là vị trí chỉ có tín đồ trung thành nhất mới được ngồi – nghe nói là vị trí gần với thầy tu cầu nguyện nhất, gần với thiên đường nhất.
Giang Dĩ Lâm chậm rãi ngồi cạnh ‘hắn’, bọn họ cách nhau rất gần, chỉ cách khoảng chiều dài 2 bàn tay mà thôi.
Chàng trai tóc đen nhìn trần nhà thờ đã được tẩy vết máu, bức họa giờ có thể thấy rõ rồi, nhẹ giọng nói, “Sau khi ta bước vào phụ bản này, ta nghĩ, đây thuộc về ký ức của bản thân, nhưng mà sau một loạt chuyện diễn ra đã lung lay suy nghĩ của ta – nhất là ở lần nọ đi vào, các nhân vật chính được chứng kiến đều là Giang Húc Vân, ta cũng cảm thấy có rất nhiều chỗ không đúng.”
“Ví dụ như, thế giới này là phản ánh nội tâm của ta, thế tại sao... nhân vật chính lại là em trai ta?”
Giang Dĩ Lâm nghiêng đầu, nhìn chàng trai bên cạnh hắn, “Lúc đó, ta đã bắt đầu hơi lung lay quan điểm ban đầu của mình rồi.”
“Cho nên?”
Giang Dĩ Lâm kia bên cạnh hỏi.
“Sau đó, thật ra mày không nên đưa tao vào cảnh bệnh viện, tao biết mày muốn tao nghi ngờ sâu sắc chính mình, vì ở cảnh thứ hai này, mày diễn tả rất chi tiết tình huống em tao tấn công người bạn kia.”
“Nhưng mà... Khi tao được thấy quái vật trông như song sinh dính chặt lấy nhau, tao lại sinh nghi. Bởì vì chúng nó cộng sinh, chúng dung hợp chặt chẽ với nhau, thậm chí cả sinh mệnh được dựng dục ra nữa, nó cũng tồn tại trong cùng một thân thể – bọn họ như một người vậy.”
“Lúc đó, ta nghĩ... Dù ở tình huống nào, hai anh em có tốt đi nữa cũng không thể cộng sinh như thế được. Mà tất nhiên cũng có thể, đây là phán đoán cực đoan thuộc về em trai. Có điều, lúc đó ta còn đoán một điểm nhỏ – ta đang nghĩ, nói không chừng, nó ám chỉ rằng chỉ có một cơ thể, cơ thể này, sinh ra hai nhân cách.”
“Làm khó ngài nghĩ đến khả năng này luôn rồi.”
Người bên cạnh cười lạnh một tiếng, nói, “Có cái, ta hiểu ngài mà, ta hiểu ngài hơn bất cứ ai trên thế giới này... Ngài không giống kiểu sẽ kết luận qua loa như thế, ngài đã thấy manh mối gì chứng minh sao?”
“Sau đó ta đến phòng chăm sóc trẻ sơ sinh.”
Giang Dĩ Lâm nhắm mắt, như đang nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nói, “Ở đó tao tìm thấy chiếc nôi chứa mà đáng ra là của tao và em trai, ra đời vào ngày 5 tháng 10.”
“Tao phát hiện một thứ rất thú vị, ở đó chỉ có một cái nôi chứa nhỏ, cũng chỉ có một cái chăn, cũng như nôi thì trống – chứng tỏ y tá này vốn chỉ chăm đúng một đứa trẻ trong nôi.”
“Về phần tại sao cái nôi chứa kia trống? Thời sơ sinh, trong tiềm thức cơ hồ là trạng thái trống không, cho nên không thể đắp nặn ra hình tượng tương ứng được, vì khi đó về cơ bản đã quên mất ký ức đó rồi.”
“Vậy thủ pháp gây án của em trai ngài Giang Húc Vân thì sao? Mấy thứ này, tại sao lại xuất hiện trong tiềm thức của ngài thế?”
Người nam nghiêng đầu hỏi, “Ngài không cảm thấy nó không đúng với lẽ thường sao? Làm sao ngài lại biết được hết mấy thứ này... Sao ngài thấy được? Không lẽ khi tên kia gây án ngài vẫn luôn ở bên cạnh hắn sao?”
“Không.” Giang Dĩ Lâm mở mắt ra nhìn ‘hắn’, “Cho nên đây cũng chỉ là một suy đoán mà thôi, một khả năng lớn nhất là tất cả mọi thứ đúng là do Giang Húc Vân làm ra, nhưng mà, việc mày xuất hiện ở đây, đã sáng tỏ mọi thứ.”
“Nên là những thủ pháp kia có thể được miêu tả rõ ràng như vậy trong thế giới ký ức của tao, chứng tỏ thủ pháp gây án đều là từ suy nghĩ của mày dựng nên, cũng như hoàn thiện từ mày luôn. Chẳng qua mày sáng tạo ra kịch bản kiểu kiểu vậy, áp cho nó một nhân vật không liên quan vào... Nhân vật đó, chính là em trai tao.”
Giang Dĩ Lâm hơi nâng đầu, ánh mắt như trôi về phương xa, “Đương nhiên là, cũng không thể nói là hoàn toàn không liên quan, bởi vì, những thứ đó đều trông hết sức chân thực, tao đoán Húc Vân hẳn cũng từng làm những chuyện tương tự... Có điều không được mức như mày thôi.”
“Có thể nó thật sự dùng lời trào phúng giáo sư Alan, có thể nó thật sự đánh bạn học đến chấn động não phải vào bệnh viện...”
“Nhưng mà hung thủ sát hại họ, cũng không phải nó, mà là mày.”
“Mà còn nữa, đó là, sau khi tiến vào phụ bản này, âm thanh vốn dĩ của hệ thống, trước đó là âm máy móc lạnh đơ, cứ như đang cố gắng giả giọng vậy, cố quá như thế, có hơi bị giả tạo, càng đáng nghi hơn nữa.”
Bầu không khí kỳ dị trở nên trầm mặc.
Cái người trông y đúc mình cứ thế ngồi ngay kế bên, cười một cái quái dị.
‘Hắn’ vỗ nhẹ tay, “Oài, đã thế thì...Thấy bồ cố gắng đến vậy rồi, thế ta cũng dùng giọng thật của bồ đi, đặt một dấu chấm hết hoàn hảo cho tất cả mọi chuyện.”
“Đing… Đing… Đang kiểm tra… Đang kiểm tra… Tiến độ thăm dò thế giới quan: 100%.”
‘Hắn’ đè thanh quản, cố gắng bắt chước cái kiểu lạnh đơ kia, mặt thì như đang vừa hát vừa diễn lố không thể tả.
Ngay sau đó, nét mặt người nam khôi phục lại, trở nên không cảm xúc và nói…
“Giới thiệu lại lần nữa, ta là hệ thống bầu bạn bồ cùng đi khắp phụ bản, đồng thời là nhân cách thứ hai.”
“Ta chính là tồn tại sát hại tất cả người xung quanh bồ, bồ có thể nghĩ là do ghen tị, cũng có thể nghĩ ta vì ý định thú vị thôi.”
“Ta từng nói với bồ rồi, chúng ta mới chính là xứng đáng nhất cho nhau, hồi bồ còn lúc nhỏ, trong trí nhớ còn quen biết nhau lâu hơn cả em trai bồ nữa, chúng ta đã bầu bạn lẫn nhau rồi.”
“Chẳng qua khi đó, ta chỉ ở trong một góc nhỏ ký ức của bồ thôi, bồ không thấy ta, mà ta có thể thấy được hết của bồ... Chúng ta cứ thế dõi theo, qua hai mươi mấy năm, lại còn bằng hình thức thân mật hơn gì hết nữa.”
“Bồ nói coi, trên thế giới này, còn có ai, có thể hiểu chúng ta hơn chúng ta? Suy nghĩ trong lòng bồ không cần phải nói ra, ta cũng biết... Chúng ta vốn là một thể, không phải sao?”
Giang Dĩ Lâm nhìn ‘hắn’ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu.
Giọng hắn cất lên trong nhà thờ lãnh đạm mà kỳ ảo.
“Mày sai vài chỗ – mỗi người từ sau khi ra đời là một cá thể riêng lẻ, đây là sự thật không ai có thể thay đổi. Mày nói mày bầu bạn tao lâu như vậy, rất kỳ lạ, nhưng tao lại không hề cảm nhận được sự tồn tại liên quan trước nay của mày.”
Giang Dĩ Lâm đứng lên khỏi ghế, đứng trước mặt người nam, “Nếu như đây là nói thật, đây là điểm cuối của tất cả ký ức, vậy tao đã biết được hết rồi. Nói cho tao biết, làm thế nào để ra khỏi nơi này?”
Người nam ngồi tại chỗ hàng đầu, bỗng cười một cái.
“Nếu đây là phụ bản cuối cùng, vậy ta sẽ nói cho bồ hay – giết ta... Chỉ có giết ta, bồ mới có thể đi khỏi đây.”
“… bởi vì, phụ bản này, đều là do ta dựng hết mà.”
_ mà ta không muốn để bồ đi.
_ ta muốn bồ... Vĩnh viễn ở lại với ta