Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Chương 88: Sâu thẳm trong ký ức (5)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Giang Dĩ Lâm chạy ra từ trong trường học.

Chàng trai tóc đen ra sức chạy thật nhanh trên con đường vắng người, chạy trốn khỏi cái đầu lâu đang đuổi theo.

Còn khá xa mới đến được nhà thờ, nếu như từ đây muốn chạy thẳng đến nơi, nói không chừng đã bị quái vật tóm được rồi...

_ huống hồ, có vài chuyện mang tính then chốt lại không thể điều tra rõ ràng.

Giang Dĩ Lâm quay đầu nhìn thử, cái đầu ấy chỉ cách hắn không xa.

Cho nên, việc cấp bách là nhất định phải tìm cho thật nhiều thông tin liên quan cũng như nguyên do mà em trai bị tôn giáo bức hại.

Trong lòng hắn vẫn hiện hữu một nghi vấn.

Chàng trai tóc đen dừng bước, hắn chợt thấy bên trên tấm biển hiện nọ, như thể bị tróc mất lớp sơn, với dòng chữ màu máu trên tấm biển.

_ "Đến bệnh viện "

_ đến bệnh viện...?Giang Dĩ Lâm hơi híp mắt, hắn cảm giác có chỗ kỳ lạ.

Mà sau khi đám mây đen kéo đi rồi, cảnh vật lại trở nên mờ mịt, trước mặt có một tòa nhà cực kỳ cũ nát, hình như là một bệnh viện đã bị bỏ hoang hoàn toàn.

_ bệnh viện ấy, cứ thế hiện ra trước hắn.Giang Dĩ Lâm nhìn cổng bệnh viện.

_ sự xuất hiện của bệnh viện này thật sự quá trùng hợp, ngay sau khi dòng chữ máu hiện lên là lập tức nhảy ra trước mặt Giang Dĩ Lâm, khiến hắn không thể tăng cảnh giác.

Nhưng cái đầu lâu phía sau chàng trai tóc đen càng lúc càng nhảy nhanh hơn, dòng chất lỏng màu máu kia cũng bám theo với nó.

Cuối cùng, ngẫm nghĩ một hồi, Giang Dĩ Lâm quyết định đi vào.

Đúng lúc hắn bước vào bệnh viện này, cái đầu lâu bên ngoài dường như chỉ đứng tại cửa nhìn quanh một hồi, cuối cùng không đi vào.

Cặp tròng tượng trưng cho đôi đồng tử đa tình của Alan Auston cứ thế dòm hắn không chớp, như đang đợi hắn quay lại.

『tíccch... tícccch... 』

『Đang kiểm tra... Đang kiểm tra...』

『 Cảnh ký ức địa điểm thứ hai - Bệnh viện』

Giang Dĩ Lâm đảo mắt nhìn cái đầu lâu cứ đứng mãi tại chỗ bên ngoài kia, cười khẽ một cái, cuối cùng vẫn đi vào trong bệnh viện.



Bước chân của Giang Dĩ Lâm rất nhẹ.

Chuyện vô cùng quỷ quái là toàn bộ đèn trong bệnh viện đều không tắt, so với bầu không khí của Silent Hill có vẻ hơi không hợp.

Đồng thời, toàn thể kết cấu bố cục của bệnh viện cũng theo tiêu chuẩn vô cùng đơn giản, là phong cách thường thấy của bệnh viện hiện đại, không kinh dị như bệnh viện tâm thần bên Outlast.

Giang Dĩ Lâm đi lên trước, mà lúc hắn đi tới hành lang bệnh viện thì phát hiện một chuyện cực quái lạ.

Hai bên hành lang bệnh viện tất cả cửa đều mở, đồng thời số trên cửa luôn luôn là một con số - 105.

_105...

_ lúc trước khi cùng Joey chạy trốn khỏi sự truy đuổi của quái vật và chạy vào văn phòng trong trường học cũng có số này trên cửa.

_ con số này rốt cuộc ám chỉ cái gì?Giang Dĩ Lâm liếm môi, tiếp tục đi tới.

Hắn đi hết một lượt hai đầu hành lang.

Từ ngoài nhìn vào, các căn phòng này thật sự giống nhau như đúc.

Thậm chí, ngay cả độ cong của tấm rèm treo cửa sổ kính cũng y hệt nhau.

Bên trong phòng, có một chiếc giường màu trắng, trên giường có vẻ có một người đang nằm.

Qua khe hở dài hẹp, Giang Dĩ Lâm không thể nhìn rõ người nọ là ai, chỉ nhìn được hai chân hở ra, dường như đã thũng xanh.

Giang Dĩ Lâm nhìn một hồi, xác định cứ ở bên ngoài thì không thể tìm được thêm manh mối có ích, cuối cùng chọn căn phòng bệnh thứ nhất mà vào.

Chàng trai tóc đen thử mở cửa, đi vào trong, cửa cũng không khóa, cho nên Giang Dĩ Lâm vào rất dễ dàng.

Lúc này hắn lại dừng bước chân đi tới.

Giang Dĩ Lâm thấy được mặt mũi quái vật trên giường bệnh.

Bên dưới tấm chăn màu trắng là cơ thể dị dạng của con quái vật.

Ở đó dường như là một cặp song sinh, nhưng bọn họ lại dính cùng một cơ thể, lại còn trông như một quả cầu thịt vậy, cơ thể đan lấy nhau, chỉ có mỗi phần đầu là tách làm hai gương mặt – hai gương mặt đã ghép lại, không thể thấy được ai với ai.

Chàng trai tóc đen chỉ mơ hồ nhìn thấy mũi miệng của cặp song sinh kia, hai mắt họ giống như đã bị móc đi rồi, hai chân cũng vặn quấn vào nhau, trông cực kỳ thảm thương.

Giang Dĩ Lâm đi tới, bỏ tấm chăn màu trắng ra, phát hiện phần bụng của quái nhân phồng lên một cách bất thường, kiểu như bên trong nhét đầy thứ gì đó vậy.

_ quái nhân tuy trông dị hợm, nhưng nhất định phải có một ý nghĩa nào đó.

Giang Dĩ Lâm đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve phần da vùng bụng như sắp toạt ra kia.

Chàng trai tóc đen cảm thấy bên trong thế mà lại như có một sinh mệnh vậy, đang ngọ nguậy động đậy ra bên ngoài.

_ trong bụng lại mang thai sinh mệnh, tại sao bộ phận tử cung tượng trưng cho giới tính nữ lại xuất hiện ở một cặp song sinh.

_ hơn nữa hợp thể quấy lấy nhau, cặp song sinh như cây thân leo quấn nhau, tượng trưng cho điều gì?

_ không lẽ chỉ ta và Giang Húc Vân sao...?

Giang Dĩ Lâm suy tư rút tay về, lẳng lặng mà nhìn đăm đăm quái nhân không mắt kia.

Quái vật này không hề có chút dấu hiệu sống, nhưng trong bụng hắn lại có sinh vật động đậy, lại khiến Giang Dĩ Lâm nổi chút cảnh giác.

Giây sau đó, hắn lại thấy bức tường chung quanh như chảy chùng xuống, dòng chữ màu máu lần nữa xuất hiện trước mắt chàng trai tóc đen.

_ “A n h c ó t ộ i, c h ú n g t a đ ề u c ó t ộ i, a n h t r a i y ê u d ấ u c ủ a e m à.”

Tầm nhìn lại trở nên méo mó lần nữa...

Khung cảnh lại thay đổi lần nữa...

- ---------

“Xin lỗi.”

Giang Dĩ Lâm sau khi lấy lại tinh thần, hắn nghe thấy một giọng nói lanh lảnh vang lên.

Chàng trai tóc đen ngẩng đầu thì thấy là em trai hắn, Giang Húc Vân đang đứng bên giường.

Em trai hắn nói không chút gợn sóng, hoàn toàn nghe không ra có gì hối lỗi cả.

“Xin lỗi, lúc đó em hơi bị kích động quá, sơ ý động thủ làm anh bị thương mất rồi.”

Nghe thì hình như Giang Húc Vân đang nhận lỗi với người nằm trên giường, mà người nằm trên giường lại không nói gì đáp lại.

Giang Dĩ Lâm đến gần người em nhìn thử, phát hiện người nằm trên giường, miệng thì bị bịt băng dán đen thùi, ngay cả hai mắt cũng bị che lại, chỉ còn cơ thể run rẩy rất nhẹ, biểu đạt sự sợ hãi của mình.

Giang Húc Vân dựa người vào đầu tường, từ tốn nói, “Em cũng không muốn như vậy mà... Bởi vì em với anh đã bàn bạc xong xuôi rồi, khi chuyển đến thị trấn nhỏ này đi học, ừm, phải thân thiện với bạn bè, không thể làm tiếp chuyện như vậy.”

Nhưng cậu lại chợt nhếch môi, mỉm cười có chút ngọt ngào, trong mắt lại không ngừng cuồn cuộn ác ý.

“Nhưng mà em lại không nhịn được... Em không nhịn được! Em nhìn những người kia mới quen biết anh không đến mười ngày thế mà đã có thể trò chuyện rất bình thường với nhau, em thật sự không nhịn được...”

“Anh có biết không, anh khi còn bé đã bị khuyết thiếu cảm xúc nhẹ, cho nên hồi đó, dù có là em đi nữa, muốn làm thân với anh, muốn hòa tan trái tim anh, thì cũng phải thông qua việc bầu bạn một sớm một chiều...”

“Mà mấy năm sau, anh trai bây giờ có thể giao tiếp với người khác khá bình thường rồi... Nhưng mà, rõ ràng anh trai thay đổi tốt lên, em lại không cách nào chấp nhận được... Em KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN ĐƯỢC?! Em thật sự không cách nào nhịn nổi!”

Giang Húc Vân nói, cảm xúc có phần mất khống chế nhìn ống truyền dịch.

Chất lỏng màu trắng đục từng giọt nhỏ xuống, nhờ ống truyền trong suốt chạy vào cơ thể người nằm trên giường.

Giang Húc Vân bỗng dưng cười, lấy ra một ống tiêm trong túi, cứ thế nhẹ nhàng đâm vào cổ tay người nọ.

“Mặc dù em cảm thấy vô cùng hối hận, đã đánh anh chấn thương đầu... Nhưng thôi thì anh cứ ngủ say tiếp đi vậy.”

“Cứ tiếp tục ngủ say đi... Tiếp tục ngủ say đi... Đừng có những ai khác tới gần anh trai nữa.”

Cậu chàng nói, từ tốn lắc lắc ống tiêm trong tay, lãnh đạm nhìn cơ thể đang giãy dụa trên giường.

Cánh tay người nọ lập tức trở nên tím tái bất thường, chỉ chưa đầy 2 đến 3 giây, sưng lên như cái phao bơm hơi vậy, sau đó thì sắc tím tái ấy lan đến toàn thân, người nọ chưa kịp gào la thì miệng đã sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.

Giang Húc Vân nhìn tất cả, từ từ quỳ dưới đất, giọng nói vô cùng mềm nhẹ.

“Anh trai... Chúng ta đều có tội.”

“…em vì anh nhuốm máu tươi nên có tội... Anh dụ dỗ em mà không tự biết, cũng có tội.”

“… chúng ta đều nghiệp chướng nặng nề cả, anh trai.”



Giang Dĩ Lâm chưa kịp nghĩ thêm nữa, khung cảnh rất nhanh lại chuyển đổi lần nữa.

Phòng bệnh, biến thành một căn phòng nhỏ mang đến cho hắn cảm giác vừa xa lạ vừa quen quen, trong phòng có một chiếc giường trắng, trên giường có một cậu bé, thậm chí trông còn nhỏ con hơn người mà Giang Dĩ Lâm thấy khi nãy.

Cậu bé ấy, không, nói đúng hơn là đứa trẻ ấy, môi em mềm mại mà ngây thơ, lúc này như một loài động vật nhỏ cẩn thận từng chút dùng môi mình nhẹ nhàng xoa dịu một cậu bé khác có vẻ lớn hơn em một chút.

Cánh tay kia của cậu bé có vài vết bầm tím, hiển nhiên là mới vừa bị người ta lấy vật nặng đánh.

“Anh trai... Hôm nay mẹ lại phát bệnh nữa rồi, anh... Có đau không?”

Không đau.” Người ngồi trong lòng chỉ nhàn nhạt nhìn bé trai, trên mặt không thể hiện cảm xúc gì.

Cứ như thể đau đớn trên da thịt ấy không phải nằm trên người hắn vậy.

Giang Dĩ Lâm thấy cảnh này thì càng lộ ra vẻ giật mình nhận ra hơn.

_ bởi vì cậu bé mặt lãnh đạm kia, người trông vô cùng quen thuộc với mái tóc đen đẹp đẽ, đôi mắt hơi hẹp dài cứ như thể không mang chút cảm xúc nào, trông có vẻ lạnh lùng không hợp tuổi.

_đó rõ ràng là mình khi còn bé.

Theo như những gì chúng nó vừa nói, thì ra ta và em trai khi còn bé... Lớn lên trong cảnh bị chính mẹ mình ngược đãi sao?”

“Quả nhiên, ký ức lúc trước nhận được từ hệ thống trước giờ chưa từng xuất hiện nhân vật ‘mẹ’ cả, vốn đã đoán từ trước, hoặc lúc còn rất nhỏ bà đã qua đời, cho nên không để lại ký ức gì trong đầu... Hoặc bà trong cuộc đời ta đứng ở mặt đối lập, cho nên ta không muốn nhớ tên bà
.”

Nhìn cảnh này Giang Dĩ Lâm không khỏi lắc đầu, từ đáy lòng cất tiếng thở dài.

Hắn từng cảm động khi thấy mẹ của Miller vẫn chờ đợi con mình suốt mấy năm trời, nhưng hiện thực lại cười nhạo hắn thật tệ hại, người mẹ thật sự của hắn, bà không có bản tính bảo bọc đối với hắn.

“Anh.”

Trong cảnh chiếu, vẻ mặt bé trai trông thêm như đưa đám, trong mắt em mang chút hơi nước, “Nếu như không phải vì em nói mấy lời không hay... Mẹ sẽ không phản ứng lớn như vậy. Vốn bác sĩ có khuyên bảo là, sau khi được uống thuốc đúng hạn thì bệnh tình của mẹ đã giảm đi rất nhiều... Đều do em hết... Mẹ mới giận chó đánh mèo trút giận lên anh, anh ơi.”

Giang Dĩ Lâm tuổi nhỏ nghe vậy chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu nói, “Sai cũng không phải do em.”

Bé trai kia nghe thấy anh mình lãnh đạm và không chút gợn sóng nói thế, mắt càng ứa thêm nhiều nước hơn.

Em đưa tay, ôm thật chặt Giang Dĩ Lâm, như thể từ nhỏ bọn họ nên hòa lại làm một với nhau, áp vào lòng cậu bé.

“Em hiểu rồi, anh.”

Bé trai dựa sát vào lòng cậu bé, nói như làm nũng, “Anh ơi, anh ơi, sau này em mà lớn rồi á, em gả cho anh ha?”

“Í... Cơ mà cái khó nhất là, em là con trai, không thể sinh con cho anh được rồi.”

Bé trai ấy nói đến đây, ánh sáng trong mắt cũng tối đi.

“Nếu mà tụi mình sau này có con, em nhất định sẽ không giống như mẹ đâu, em nhất định phải cho nó áo cơm không lo, một đời sung sướng luôn.”

“... anh ơi, anh ơi... Người em thích nhất chính là anh đó.”



Cảnh tượng vặn vẹo ấy hoàn toàn rút đi, chỉ còn lại con quái vật nằm trên giường với cái bụng run khe khẽ, nhắc nhở Giang Dĩ Lâm cảnh tượng mới vừa được chứng kiến ấy, không phải ảo giác đơn thuần.

Chàng trai tóc đen nhìn con quái vật trông như song sinh quấn lấy nhau kia, cũng như sinh mệnh trong bụng nó, chậm rãi rút tay về.

Hóa ra là thế à...Hóa ra con quái vật mình quấn nhau này là tượng trưng cho ta và Giang Húc Vân... Đứa nhỏ trong bụng con quái vật chẳng qua là niềm mong đợi trong lòng em trai.”

Mà quái vật kia như cảm nhận được hơi ấm từ ngón tay Giang Dĩ Lâm cứ thế rời khỏi nó, có chút bất mãn ra sức vẫy vùng, giống như muốn chui ra khỏi cái phôi thai trói buộc mình vậy.

Phần da nứt toát ra không ngừng nghỉ cũng hệt như đang ra hiệu cho chàng trai tóc đen.

_ nhanh nào...Mau rời khỏi đây