Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Chương 66: Không nơi để trốn (7)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi giải quyết hai anh em này xong xuôi, Giang Dĩ Lâm lấy ga giường, trói bọn họ với nhau, thít lại thật chặt, sau đó cột vào bên chân giường, để họ không thoát ra được.

Bộp… Bộp…

Hắn nhẹ nhàng đưa tay ra, vỗ vỗ mặt người em Charles, đến tận khi gương mặt tái nhợt của Charles có chút đỏ hồng lên, mới dừng lại động tác tay.

Mà cậu chàng xinh đẹp cũng run run rèm mi theo, có vài giọt sương óng ánh còn đọng lại trên rèm mi mảnh dài cong cong ấy, ngoài đó ra, dường như cũng không có phản ứng gì.

Thấy thế, Giang Dĩ Lâm mới hài lòng thu tay về.

Giang Dĩ Lâm thầm ước lượng đôi chút thời gian mà bọn họ có thể tỉnh lại.

Cặp song sinh này đã được trải nghiệm thí nghiệm cải tạo, vết thương đối với cơ thể người bình thường có thể hôn mê tận mấy người, lại không áp dụng trên người họ - khoảng chừng lâu nhất là 1 tiếng sau sẽ tỉnh.

Giang Dĩ Lâm cau mày, khẽ nói, “Một tiếng đồng hồ... Vậy là đủ rồi.

Chàng trai tóc đen đứng dậy đi qua đi lại, đôi chân trần trụi ấy, dưới ánh đèn trở nên trắng đến chói mắt.

Giang Dĩ Lâm suy tư, “Vừa nãy ta đã làm ra động tĩnh hơi lớn, không biết có khiến phía bên kia chú ý không đây...”

So sánh với Đầu Bếp Frank cũng như Gã Đầu Trọc, cặp song sinh này không chiếm được cơ hội nào với Giang Dĩ Lâm, điều đó cũng không có nghĩa mức độ nguy hiểm của họ thấp hơn Frank mấy lần, mà là Giang Dĩ Lâm đã đánh trúng ham muốn của bọn họ.

_ phải biết, xét trên một ý nghĩa nào đó, dục vọng chính là nhược điểm.

Mà lúc này, Giang Dĩ Lâm vẫn chưa xác định hoàn toàn nhược điểm của Frank và Gã Đầu Trọc kia, nếu như phải đối đầu với bọn họ, điều đó cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Giang Dĩ Lâm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn cầm lên chiếc quần bị Charles tuột ra để trên giường, ống quần tây đen dài có hơi nhăn nhúm rồi, đặc biệt dễ nhận ra trên chiếc quần vốn sạch sẽ phẳng phiu kia – đều là tác phẩm của gã trai hấp tấp kia mà ra.

Giang Dĩ Lâm có chút ghét bỏ nhăn mày, bỗng nghĩ đến một chuyện.

Qua hành vi của Đầu bếp Frank có thể thấy, những bệnh nhân tâm thần này cũng không cùng một chiến tuyến. Khi gã đã sinh ra tâm lý bất mãn với một bệnh nhân khác, gã đều sẽ không chút lưu tình mà động thủ, giống như cô gái nhỏ bị chúng sát hại trong phòng kế bên đó.

Nhưng không thể không nói, mặc áo sơ mi trắng quần tây đi lại trong cái bệnh viện tâm thần này... Thật sự là hơi bị nổi bật quá, rất có thể dễ bị người ta để ý, dù hắn có muốn qua mặt rằng mình là một vị bệnh nhân từ phòng bệnh nào đó đi ra cũng không được.

Giơ chiếc quần tây bị vò cho nhăn nhúm lên cao, Giang Dĩ Lâm lại nhìn sang hai cậu chàng xinh đẹp đang hôn mê bên kia với ánh mắt cân nhắc tính.

Giang Dĩ Lâm trong lòng chợt nảy ra một ý, mà ý đồ này nhìn theo một góc độ nào đó, hơi bị xấu tính. Hắn sờ sờ cằm, giọng điệu mang chút tự hỏi, “Để ta xem xem... Nên chôm quần áo của ai thì được đây nhỉ.”

Đương lên tiếng, chàng trai tóc đen vươn ngón tay thon dài, gẩy gẩy lên má cặp sinh đôi, khóe miệng khẽ nhếch.

...

Cuối cùng, hắn quyết định cởi hết cả quần cả áo của Charles đi, mình thay bằng bộ đồng phục sọc xanh trắng có logo bệnh viện tâm thần Núi Lớn vào.

Lý do lấy của Charles là vì, chàng trai tóc đen trong lòng cũng có chút khoái trá trả được thù, dù sao người đã vò nhăn quần áo mình là Charles mà.

Hắn cũng không có tốt bụng đi thay lại áo sơ mi và quần tây của mình cho cậu trai đang ngất xỉu kia, mà là ném bừa chúng vào mặt Charles, che đi gương mặt xinh đẹp kia.

Giang Dĩ Lâm nhặt từ dưới đất chiếc camera đã dính chút máu thành mảng lên, lấy tay chà chà.

Chất lượng camera này rất được, quả nhiên, vật phẩm duy nhất quan trọng nhất của cả phó bản mà, nên nó cũng sẽ không dễ dàng bị đập hỏng vậy đâu, khá tương đồng với ý định lấy nó làm vũ khí ban đầu của Giang Dĩ Lâm.

Hắn lại đẩy cửa ra một chút, tập trung vào căn phòng đối diện kia, có động tĩnh gì ở đó không, đợi khoảng một hồi sau, hắn phát hiện bên đó quả thật rất yên tĩnh, thế là khẽ khàng bước ra khỏi phòng.

Chàng trai tóc đen cau mày, bước lên lưới kẽm gai, toan đi lên tầng trên.

Hắn hành động thật khẽ khàng, giả như có ai chủ tâm lưu ý, hẳn sẽ không phát hiện ra vị trí của mình.

Đi vào sâu bên trong, Giang Dĩ Lâm sau đó đến được cầu thang dẫn lên tầng ba.

Trước đó, hắn cũng nhân tiện bật công tắc nguồn điện tầng này lên.

『 tíccch... tíccch... 』

『 đang kiểm tra... đang kiểm tra... 』

『 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 40% 』

Tầng ba... Phòng bệnh nhân nam và phòng nữ bệnh nhân...”

Trong đầu phác lại hình ảnh của bản đồ bệnh viện, Giang Dĩ Lâm chợt thấy có chút mừng vì mình đã đổi quần áo.

Theo như lời cặp sinh đôi kia nói, bọn họ có lẽ khá là nghe lời cái người được gọi là cha sứ kia... Nói cách khác ở những căn phòng tiếp theo, tạm không đề cập tới Bác Sĩ và Tay Kéo, ta rất có thể sẽ gặp phải Cha Sứ.”

“Không biết hiện tại Miles thế nào rồi, có bị đưa vào thí nghiệm cải tạo cơ thể đó không đây
...”

Trong lúc suy nghĩ, hắn đã đi tới lầu ba, mà khu phòng bệnh nam và nữ này là một khu lớn chia cả tầng thành hai phòng bệnh khá rộng rãi mà đơn giản, mỗi phòng bệnh có khoảng 3 4 trăm giường bệnh.

Trong mỗi phòng bệnh, khoảng cách giữa các giường với nhau rất hẹp, đồng thời trên giường cũng để lại rất nhiều băng y tế rõ ràng là bị kéo toác ra.

Những dải băng này còn dính lại vết máu chưa khô, trông cực kỳ kinh khủng.

Giang Dĩ Lâm quan sát hơn một chục dải băng y tế trước mặt một chút, nhăn mày nói, “Không đúng... Mấy thứ này hình như không phải do tự mình thoát ra, mà là trước bị trói lại trên giường, sau đó dường như đã xảy ra tình huống gì đó khẩn cấp, mới hối ha hối hả như muốn hủy thi diệt tích mà... Kéo người nằm trên giường lôi đi.”

_ bởi vì nhìn những vết máu... Độ tươi của máu quá mức tương đồng.

Giang Dĩ Lâm lại kiểm tra thêm chút, cả phòng trống trơn, hiện tại không có một người sống.

Càng đi ra sau, hắn phát hiện một chuyện vô cùng kỳ lạ.

Trong mấy trăm chiếc giường bệnh này, có một số chiếc giường, cũng không phải giường không, có vài thi thể đang nằm đó.

Chẳng qua những người này... Qua vẻ mặt trước khi chết của họ, một vẻ kinh hoàng đến tột cùng, giống như đã phải chịu một nỗi đau không dành cho con người vậy.

?”

Giang Dĩ Lâm bật ra một âm nghi vấn.

Dường như hắn nghĩ đến điều gì đó không đúng, nhìn sang camera nhìn ban đêm để gần đó, cẩn thận đưa tay ra, sờ sờ thi thể trước người, thậm chí lật cả người lại, kiểm tra kỹ lưỡng không bỏ qua bất cứ chi nhỏ nào trên lưng.

Không có bất cứ vết thương nào ư...?”

Hắn sợ mình quan sát nhầm lẫn gì đó rồi, quay trở lại, kiểm tra một lượt hết mấy thi thể mà mình thấy một chút.

Ta không nhìn lầm, trên cơ thể họ thật sự không có bất cứ vết thương nào, ta thậm chí đã mở hàm bọn họ ra... Đến trong vòm miệng cũng không có bất cứ vết xước nào cả...”

“... vậy vấn đề ở đây, bọn họ đã chết như thế nào
?”

Giang Dĩ Lâm xoa cằm, thầm suy luận.

“... Thí nghiệm? Không đúng, xét từ bên ngoài... Bọn họ có lẽ không trải qua bất cứ thí nghiệm gì... Nói đúng hơn là, có lẽ trước khi bị kéo đi thí nghiệm, bọn họ đã tử vong rồi.”

“Hơn nữa những thi thể này được bảo quan rất tốt, cũng không có mùi thối rữa hay nổi đốm thi ban các loại, không đúng lắm.”

“Đối với bọn họ, thời gian sống cứ như bị ấn một phím tắt, đột ngột ngừng hoạt động... Ngừng lại ở thời khắc bọn họ chết đi ấy
.”

Mà chuỗi suy luận này cũng không có gì sai sót, tiếng thông báo của hệ thống trong đầu hắn vang lên theo đó.

『 tíccch... tíccch... 』

『 đang kiểm tra... đang kiểm tra... 』

『 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 45% 』

Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra một cách đột ngột như thế?”

Giang Dĩ Lâm ngồi xuống cuối giường của một thi thể, cứ thể lẳng lặng suy tư.

Nhưng, trong lúc đang suy tư, tầm mắt của hắn không khỏi liếc sang thi thể trên giường đánh số 453 này. Không giống như mấy thi thể khác có một vài vết bẩn, chủ nhân thi thể này có vẻ là một người trẻ tuổi được xử lý rất sạch sẽ, thậm chí trông hơi đến nỗi bệnh trạng.

Tóc người này hơi gập lại, là gập xuống tự nhiên cực dễ thương, mái tóc có màu trà mềm mại dán vào hai má, đuôi mắt rơi rũ xuống, trông càng có vẻ vô hại mà đơn thuần.

Ấy nhưng, thứ đáng để Giang Dĩ Lâm phải chú ý, chính là ngón tay người này, ở đốt ngón của hai ngón tay có vết chai, hiển nhiên là do cầm bút lâu ngày mà ra.

Nhìn đến đây, Giang Dĩ Lâm đột nhiên ý thức được cái gì.

Nói cách khác... Bệnh nhân này không như những bệnh nhân còn lại, người này hẳn đã để lại lời nhắn gì đó, bút ký ghi lại trải nghiệm ở bệnh viện tâm thần kiểu như nhật ký nhỉ?”

Nghĩ đến đây, chàng trai tóc đen đưa tay sờ soạng phía bên dưới thi thể, quả nhiên phát hiện, bên dưới gầm giường tối tăm, lại có một quyển nhật ký được giấu đi.

Trên thực tế, nói là quyển nhật ký cũng không đúng lắm, phải là, hơn chục tờ giấy chùi nhăn nhúm.

Cậu chàng có đầu óc này đã sử dụng giấy chùi vốn dành cho việc giải quyết trong WC, lấy làm giấy ghi chép lại, còn vật dùng để thay thế bút, tất nhiên là lấy rau quả có màu trong hộp cơm.

Giang Dĩ Lâm tách hơn chục tấm giấy ra, ép cho phẳng, sau đó nhẹ nhàng đọc từng chữ.



Đọc đến đây, Giang Dĩ Lâm không khỏi hơi thả lỏng lông mày, hắn đã biết chuyện đại khái có rất nhiều hàm nghĩa.

_ thảo nào trước đó Charles có thể biểu hiện không chút sợ hãi như vậy, về thí nghiệm bên trong bệnh viện tâm thần này... Qua những ghi chép lại này, hẳn là có một phần được sự đồng ý từ chính phủ Mỹ.

_ còn những người đột ngột đưa vào, đột ngột mất tích... Hẳn có một phần rất lớn, bị đưa vào làm vật thí nghiệm, mà lý do họ mất tích, có lẽ cũng đã được trải qua thí nghiệm, cái gọi là thí nghiệm trên cơ thể đó, kết cục là không thể sống sót.『 tíccch... tíccch... 』

『 đang kiểm tra... đang kiểm tra... 』

『 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 50% 』

Nội dung sau đó lại khiến Giang Dĩ Lâm nhíu mày.



_ bóng đen...? Cái gì đây?

Từ đầu đến giờ trong cái phó bản này, Giang Dĩ Lâm chưa từng thấy nó lần nào, cũng như không hề được nghe từ bất cứ người nào nhắc đến, hoặc từ bất kỳ manh mối nào dẫn đến sự tồn tại của thứ này cả.

Bóng đen... Phòng thí nghiệm dưới lòng đất...”

Hắn chợt ý thức được mình có khả năng đã bỏ qua vài điểm mấu chốt rồi.

...

Mà ở phía sau lưng Giang Dĩ Lâm không nhìn thấy, một cái bóng sương đen dần dần trở nên hiện hình.

Mà phía trên đỉnh bóng đen, nó từ từ ngưng tụ ra một cái đầu, duỗi ra đầu lưỡi và liếm liếm môi, nhìn vô cùng điên rồ mà câu hồn.

Nó nhìn chàng trai đang rơi vào trầm tư đằng kia, nhẹ nhàng cười cười.

_ nhanh nào, nhanh nào.

_ phải nhanh có được… cơ thể mọng nước ngọt ngào kia.