Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Chương 54: Arc scp foundation part 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Màn hình bên ngoài.

“Đang kiểm tra… đang kiểm tra... ”

“Chú ý… chú ý... ”

SCP-6782, dấu hiệu sự sống của thực thể Giang Dĩ Lâm đang giảm dần... ”

“Đang kiểm tra… đang kiểm tra... ”

“Cảnh báo nguy hiểm... cảnh báo... ”

SCP-6782… dấu hiệu sự sống: 0... ”

Bên trong một căn phòng, có một người đàn ông nhìn địa vị cao mặc trang phục màu trắng, vẻ mặt lãnh đạm quan sát một cách chăm chú mọi chuyện.

Mà bên trong đôi đồng tử đen nhánh ấy, càng về sau lại lóe lên nỗi thất vọng khó nhận ra.

“Quả nhiên lại thất bại sao? ”

“... Không phải nó rồi.”





_ chết đi là một trải nghiệm như thế nào?

Lúc bắt đầu bạn sẽ cảm giác ngực mình hơi tức ngộp, sau đó oxi cũng cạn dần, đau đớn qua đi, khi bạn đã quen dần với cảm giác này rồi, bạn sẽ nhận ra bạn không cần phải thở nữa, trái lại bạn sẽ thấy hưởng thụ cái khoái cảm, trên khắp cơ thể, dòng máu bên trong đạt đến trạng thái bình lặng.

Sau khi cơ thể bạn đã chết đi, não bộ của bạn vẫn hoạt động, thậm chí chút ý thức vẫn còn đó. Chẳng qua, ý thức của bạn sẽ bị nhấn chìm trong bọt khí trong suốt... Không khí chung quanh sẽ dần dần tràn đầy hương thơm khiến người ta say mê...

Mà đến khi bạn đã chết hẳn, mi mắt của bạn cũng không khép lại, người ngoài nhìn sẽ cho rằng bạn đã hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng mà, ở sâu tận trong một vùng nào đó, bạn vẫn có thể suy nghĩ.

Cho nên bạn chỉ có thể bất lực mở to mắt, phải nhìn mọi chuyện diễn ra... Trừ phi được bàn tay của ai đó dịu dàng khép lại đôi mắt của bạn, khi đó bạn mới hoàn toàn cắt đi liên hệ với thế giới này.

Giang Dĩ Lâm nằm trên bàn mổ, nhân chút ý thức còn sót lại của mình cảm nhận tình huống mà bản thân chưa bao giờ gặp phải này.

Đây thật sự là một trải nghiệm vô cùng quái lạ.

Ánh mắt của chàng trai tóc đen tan rã, được Bác sĩ Dịch hạch cao hơn hắn một chút ôm lên bàn mổ, như một con búp bê nhặt về trong tai ương.

Bàn tay SCP-049 rất lạnh, cẩn thận vuốt ve chiếc cổ chàng trai đang nằm trên bàn mổ.

Y nhẹ nhàng đặt tay lên mạch máu của Giang Dĩ Lâm.

Tĩnh mạch màu xanh tượng trưng cho sức sống đã ngưng nảy lên rồi.

SCP-049 khẽ cúi xuống, y nhẹ ngửi mùi hương của chàng trai đang nằm trên giường.

_ hương trái cây ngọt ngào, mà còn là trái cây chín quá sắp rữa... tất cả nguyên do trong đó, đều bắt nguồn từ mình.

Vị bác sĩ mặc quần áo bệnh dịch hạch gần như có chút trầm mê mùi hương trên người Giang Dĩ Lâm.

Biết bao nhiêu thi thể đã từng qua tay SCP-049 rồi, thế mà cho đến bây giờ y chưa từng được biết đên mùi hương mâu thuẫn đến vậy.

“Ực… ực…”

SCP-049 nhẹ nuốt vào một cái, hầu kết chậm rãi lăn, ánh mắt đầy mê mẩn.

Trước khi tiến hành phẫu thuật cứu sống vật thể hình người này, y phải thỏa mãn mình chút đã.

SCP-049 nhẹ nuốt vào một cái, hầu kết chậm rãi lăn, ánh mắt đầy mê mẩn.

Trước khi tiến hành phẫu thuật cứu sống vật thể hình người này, y phải thỏa mãn mình chút đã.

Đây là một chuyện vô cùng kỳ lạ, từ trước đến nay Bác sĩ Dịch hạch chưa từng để ý một thi thể đã mất đi chức năng sống đến vậy.

Nếu như trước đây, SCP-049 chỉ xuất phát từ tấm lòng của thầy thuốc, muốn họ quay trở lại sự sống mà thôi... Còn bây giờ thì y lại muốn nhiều hơn thế.

_ người con trai này khác với những người khác.Hắn là chủ động.

Thực thể này đã chủ động, tìm đến vòng ôm của cái chết vì để tiếp cận mình...

Cho nên, trước khi kéo hắn về với sự sống, hắn nhất định phải thuộc về mình.

Không, dù hắn có sống lại, hắn cũng phải thuộc về ta, bởi vì chính ta đã cứu hắn...

_ hắn là của ta, đây là chân lý.

SCP-049 chậm rãi vuốt ve đôi má của cơ thể trẻ tuổi kia, làm bác sĩ, y có thể nhìn xuyên thấu qua bộ da một cách trắng trợn, vào tận bộ xương bên trong cơ thể sinh vật hình người này.

Bộ xương này đẹp đẽ đến nhường nào... Tỉ lệ trên mỗi tấc của hắn đều đạt đến mức vừa đủ.

Tầm mắt SCP-049 chậm rãi đảo sang đôi môi tím tái của chàng trai, vì chức năng của cơ thể đã ngưng hoạt động, đôi môi của chàng trai toát lên một màu không khỏe mạnh, lại càng quyến rũ khiến người khác không nhịn được muốn đến gần, muốn tô đè lên sắc màu nhợt nhạt kia, tô lên chút óng ánh cho nó.

Vị bác sĩ mặc quần áo bệnh dịch hạch cúi mình, ngắm nghía đôi môi chàng trai nằm trên giường bệnh một cách cẩn thận.

Y đưa tay sờ sờ mặt nạ hình mỏ chim của mình, nghĩ ngợi một hồi, sau đó làm ra một quyết định.

Một giây sau...

Tấm mặt nạ bị SCP-049 giật mạnh ra, bàn tay y cắt ra vết trên gương mặt mình thành một đường.

Y dùng sức bẻ gãy mỏ chim của mình – sự thật là, tấm mặt nạ lẫn áo bào đen của SCP-049, đều gần như là da của y.

Y đang làm một chuyện gần như là tự ngược, chỉ vì muốn dùng sức hôn lên đôi môi một thi thể thuộc về y.

Phần mỏ chim bị SCP-049 rạch ra vết lớn, như thể thay thế cho đôi môi của nhân loại, nhè nhẹ hôn lên môi Giang Dĩ Lâm.

Thời điểm y hôn lên khóe môi nhân loại này, trầm thấp lên tiếng, nói ra lời chân thành như đang bày tỏ vậy.

“Đừng phản kháng, ta ở đây, ta sẽ cứu em.”

Giọng nói của SCP-049 giống như đã qua máy tính xử lý, nhưng thanh tuyến của y vốn là trầm thấp mà từ tính thuộc về nam giới, hai chất âm hòa với nhau, đã tạo nên sức hấp dẫn riêng biệt thuộc về vị bác sĩ này.

SCP-049 lại đưa tay sờ khuôn cằm của chàng trai, nói, “Đừng sợ, ta ở đây, ta sẽ cứu em.”

Bác sĩ tự rạch mặt mình toạt cả máu, thế mà khẽ khàng sượt qua làn môi Giang Dĩ Lâm, di chuyển đến bên tai chàng trai.

Môi y di chuyển đến đâu, vệt máu đen như được ngâm trong thuốc độc để lại đến đấy, tạo thành những đường vết kiều diễm trên cơ thể trắng muốt của chàng trai.

Chất giọng khàn đặc trưng của SCP-049 lại cất lên.

“Ta có thể cảm nhận được dịch bệnh trong em... Trách nhiệm của cuộc đời ta, chính là giải thoát thế giới này khỏi căn bệnh đó.”

“Em không phải là bác sĩ, bộ thi thể yêu dấu của ta, em cần ta.”

“… với em... Ta chính là thuốc giải.”

...

Qua hồi lâu sau.

Sau khi đã rải những cái hôn hết đợt này đến đợt khác đầy thỏa mãn lên thi thể của y rồi, SCP-049 mới chậm rãi ngẩng đầu lên, qua đôi mắt được lộ ra duy nhất kia, đủ thấy nỗi niềm thỏa mãn trong nội tâm y.

“Thi thể yêu dấu của ta... Bây giờ ta sẽ bắt đầu tiến hành phẫu thuật cho em.”

Y xoay người, nhìn khay đựng dụng cụ y tế được đặt một bên kia, như đã rơi vào trầm tư.

Bàn tay của bác sĩ nhẹ nhàng sờ những món dụng cụ ánh kim loại lạnh lẽo này.

Y dường như đang tự hỏi điều gì đó... Với thi thể đặc biệt thế này, nên tiến hành cuộc phẫu thuật như thế nào để nó khác biệt một chút, cứu về sự sống.

Trong cái chớp mắt SCP-049 xoay đầu đó, y không hề phát giác rằng, chàng trai vốn đang nằm trên giường bệnh kia, đôi đồng tử mới còn tán loạn đã dần dần chuyển động, mở to mắt nhìn đăm đăm bóng lưng SCP-049.

...

“Đang kiểm tra… đang kiểm tra... ”

“Chú ý… chú ý... ”

SCP-6782, dấu hiệu sự sống của thực thể Giang Dĩ Lâm đang từ từ phục hồi...các thông số bình thường...”

Âm báo từ hệ thống kiểm tra của Tổ chức SCP vang lên, khiến người đàn ông vốn đang ngồi trên chỗ mình phải chậm rãi đứng lên.

Gã mân mê chiếc nhẫn với hoa văn phức tạp trong tay, ánh mắt trở nên cực kỳ nóng cháy.

_ là em sao...?...

Cái chết sao... Quả là một cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Giang Dĩ Lâm đảo mắt, sau khi đã xác định bản thân và tình huống hiện tại rồi, nghĩ rằng, khởi tử hoàn sinh... quả là một trải nghiệm còn diệu kỳ hơn nữa.

Chàng trai tóc đen phát hiện, khi hắn đã thích ứng với chất độc tương tự với bệnh dịch của SCP-049 trong cơ thể rồi, hắn hoàn toàn không cần cái việc cứu chữa này nữa.

Hắn có thể cảm nhận được cơ thể mình, dần dần sống lại.

“Thình thịch… thình thịch…”

Trái tim cũng đập trở lại.

“Thịch… thịch…”

Đây là âm thanh mạch đập.

_ chuyện này rốt cuộc... Nguyên nhân do đâu?

Sau khi Giang Dĩ Lâm nhận ra cơ thể mình đã chậm rãi phục hồi, hắn bắt đầu ý thức được, chỗ khác biệt ở mình và những vật thể khác.

Chàng trai tóc đen liếm môi, bắt đầu phân tích trong đầu.

Ở căn phòng thứ nhất, hắn đã gặp SCP-096, Gã Ngại Ngùng. Đặc tính của Gã Ngại Ngùng, chính là một khi bị thấy mặt, nó sẽ phát điên, và bắt đầu tiến vào trạng thái giết chóc.

_ mà ở căn phòng thứ nhất, năng lực Giang Dĩ Lâm nắm giữ là trấn an tinh thần.

Ở căn phòng thứ hai, hắn lại gặp Quái vật Cù lét và Buồng mắt, Quái vật Cù lét có mong muốn ép buộc người tiếp xúc với nó phải cười, mà năng lực khi đó của Giang Dĩ Lâm là tác động tinh thần, khiến Quái vật Cù lét thu lại hành vi của nó.

Đến căn phòng thứ ba, lúc đối phó với Tượng điêu khắc, hắn lại không đi tìm hiểu năng lực khác trong hắn.

Nhưng mà, cho tới căn phòng thứ tư, đến khi hắn đối diện với vị bác sĩ trước đem đến cái chết cho người ta, sau đó lại kéo họ trở về, cơ thể Giang Dĩ Lâm lại có thể, giành trước một bước đoạt về đường sống.

Nghĩ đến đây, chàng trai tóc đen bắt đầu chậm rãi nói suy đoán của bản thân với hệ thống trong đầu.

“Chuyện đó quá sức kỳ quặc, không phải sao? Mấy thứ gọi là đặc chất này, xem ra cũng không phải do cơ thể chủ động sinh ra, mà lại như cứ mỗi thời điểm phải đối phó với mỗi vật thể khác nhau, trong lúc đó cơ thể sẽ tự phác họa nhiều mô phỏng hơn, dựa trên mức độ thương tổn của chúng lên ta, sau đó sẽ sản xuất một bức phòng thủ nào đó vậy.”

“Cho nên sức mạnh thật sự của ta, hẳn không phải kiểu sức mạnh như quấy nhiễu tinh thần, mà là... Một loại sức mạnh cải tạo, học hỏi từ sức mạnh của những sinh vật khác.”


Hệ thống nghe được lời của hắn, sau đó cho ra câu trả lời.

『 tíccch… tíccch… 』

『 đang kiểm tra… đang kiểm tra… 』

『 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 46% 』

Hệ thống nói, 『 Ngài Giang, ngài đã đoán đúng một phần nhỏ rồi đó, nhưng mà sức mạnh chân chính thuộc về cơ thể này của ngài... Còn một phần khác, ngài vẫn chưa đoán trúng rồi. 』

_ không hoàn toàn đoán đúng ư?

Giang Dĩ Lâm như có điều suy nghĩ thoát khỏi hệ thống trong ý thức.

Ở một đầu khác.

“ Xoạạạạt xoạạạạt xoạạạạt xoạạạạt…”

SCP-049 vẫn còn đang ve vuốt dụng cụ kim loại của mình, như lâm vào tình trạng khó xử.

_ rốt cục nên dùng phương pháp gì đây, để khi thi thể kia trở về sự sống, có thể mỉm cười lần nữa với y bây giờ?

_ nên sử dụng phương pháp nào ít đau đớn nhất, để mọi thứ mới được hoàn hảo đây?

Vị bác sĩ mặc quần áo bệnh dịch hạch ấy, hãy còn đang xoắn xuýt mà suy tư, khiến y không thể nào ngờ được rằng, thi thể đang nằm trên giường ở sau lưng y, tấm thân mà y vốn cho rằng, các chức năng cơ thể đã hoàn toàn đình trệ rồi... Chậm rãi ngồi dậy.

Đôi môi chàng trai tóc đen đôi môi ửng sắc xanh tím không khỏe mạnh, ở má bên trái còn vương màu máu bầm, kết hợp với đường nét gương mặt đẹp đẽ của hắn và khí chất trong trẻo lạnh lùng, ma mị đến nỗi như một ác ma đến từ vực thẳm, lôi kéo con người ta sa đọa vào.

Thời điểm chàng trai tóc đen ngồi xuống, hắn đưa tay ra hiệu, bột nhão nhỏ vốn đang đứng trong góc khuất mà lo sốt vó lập tức nhào tới.

Trong lúc SCP-049 không phòng bị, sinh vật có màu nhạt như nước trái cây này, nó không ngừng to ra, vị bác sĩ cao khoảng 1m9 cũng bị nó quấn chặt toàn thân.

Trong phút chốc, vị bác sĩ ngã nhào xuống đất.

Giang Dĩ Lâm chậm rãi đi đến chỗ sinh vật bị ngã dưới đất, dùng chân nâng khuôn cằm bị chính chủ rạch một đường lên.

Chàng trai tóc đen khẽ nhếch môi, xoa xoa vết máu nơi khóe miệng của mình, như cười như không nói, “Gan của ngươi cũng lớn quá ta? Nhỉ?”

Vị bác sĩ bị bột nhão nhỏ bịt miệng đằng kia, chỉ còn biết kêu ưm ưm a a, như muốn nói gì đó.

Giang Dĩ Lâm chớp mắt ra hiệu cho bột nhão nhỏ, sinh vật có màu quả mọng lập tức gợn mình một chút, giúp vị bác sĩ kia có thể nói chuyện bình thường.

“... Ta chỉ muốn chữa trị cho em.”

Giọng nói nhẹ nhàng, cất lên từ vị bác sĩ này, nghe vào trầm thấp vô cùng, đồng thời biểu lộ ra sự chân thành tha thiết cùng cực trong đó nữa.

_ chữa trị?

Giang Dĩ Lâm cười lạnh chau mày, nói, “Ta không cần được chữa trị.”

Hắn khẽ cúi mình, nhẹ giọng nói bên tai vị bác sĩ, “Ta là chính ta, ta không cần bất cứ ai cứu chữa cả.”

Nói rồi, chàng trai tóc đen nhấc cả người Bác sĩ Dịch hạch lên, đặt trên bàn mổ, nhặt cái chăn bị vứt xuống đất kia lên xé thành từng thớ vải vụn, trói thật vị bác sĩ vào bàn mổ.

Bột nhão nhỏ sẵn bò từ trên người SCP-049 xuống, lặng yên bò lên vai Giang Dĩ Lâm.

“Không, không... Em hãy nghe ta, em cần ta...”

“Bệnh dịch sắp sửa lan tràn ra khắp thế giới rồi... em cần ta, em vĩnh viễn luôn cần ta... Em cần được cứu chữa từ ta, em không thể không có ta.”

Trong tiếng kêu gào đến gần như tuyệt vọng của SCP-049, Giang Dĩ Lâm lại lấy một nhúm vải lớn nhét vào vết thương tự y rạch ra, nhẹ giọng lên tiếng.

“Ha, sự thật là ta cũng không cần ngươi... Ta không cần bất cứ ai cả, ta chỉ cần bản thân ta mà thôi.”

“_ ta chính là cứu rỗi của bản thân ta... Ngươi hiểu chứ?”


Chàng trai tóc đen mỉm cười rất nhẹ, dưới cái nhìn không cam tâm lẫn si mê của vị bác sĩ, hắn dẫn theo bột nhão nhỏ, đi đến căn phòng kế tiếp.