*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùi máu tanh xông thẳng vào mũi.
Ngón tay được chiếc lưỡi đỏ tươi kia cẩn thận liếm láp, bầu không khí sắc tình lan tràn khắp nơi...
Ngón tay Giang Dĩ Lâm khẽ giật giật.
Ngay khoảnh khắc hắn nhíu mày kia, đóa hồng trên tay cũng rơi xuống mặt đất.
Tất cả mọi thứ, nhoáng cái đã tan biến hết thảy, kể cả chiếc lưỡi hơi đưa lên của cậu bé nữa.
_ một lần nữa cảnh hồi tưởng... Bắt đầu.
「 tíccch…tíccch… 」
「chú ý mở ra gợi ý cốt truyện trọng yếu lần thứ hai, cảnh hồi tưởng… 」
Âm thanh của hệ thống vang lên.
Những đám mây màu mực cuồn cuộn trôi, có tiếng sấm ở đâu đó, khiến bầu trời như thêm phần ngột ngạt nặng nề.
Vào lúc này, hắn vẫn còn đang đứng ở chỗ ban đầu.
Giang Dĩ Lâm do dự một chút, hơi chớp mắt một cái, rồi đưa tay ra sờ sờ ngực mình – dòng thời gian quay về thời điểm cách đây không lâu, hiện tại cơ thể này có vẻ như ở trạng thái gần thành niên rồi.
Không biết tại sao, vào thời điểm này, hắn lại đứng một mình trong trang viên.
Bây giờ có vẻ đã vào cuối hè, từng đóa hồng nở rộ một thời đã úa tàn mất rồi, chỉ còn lại những cánh hoa thưa thớt trên mặt đất, bị bùn đất lấp lên.
Trên bầu trời, tiếng sấm càng lúc càng vang dội, lúc bắt đầu, thì mới có vài giọt mưa tí tách tí tách, ngay sau đó thì mưa trút xuống làm mờ đi mắt Giang Dĩ Lâm.
Hắn vuốt phần tóc trước mặt ra sau một cách tùy ý.
Tầm mắt Giang Dĩ Lâm hơi dời xuống.
Hắn thấy một cái xẻng nhỏ.
Chàng trai tóc đen dừng một lúc, sau đó quỳ một chân trên đất, đầu gối hắn hơi lơ lửng trên không trung, không tiếp xúc với mặt đất sìn lầy.
Giang Dĩ Lâm vươn ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào vệt đất bám trên mép cái xẻng.
_ mặc cho nơi đó đã được cẩn thận lau sạch, nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết đào xới đất.
“Nhìn mấy vết này... Xem như lúc trước ta đã ở đây, và đào một cái hố, để mà chôn thứ gì đó ư?”
Mưa càng lúc càng nặng hạt.
Chàng trai tóc đen mím mím môi, rút cây xẻng bên cạnh ra, lại tiếp tục đào lên một khối bùn đất.
Hắn phát hiện... Một cái xác mèo.
Con mèo kia chết trông vô cùng dã man, cổ nó bị vặn lệch hẳn đi, hai mắt cũng giống như bị móc đi mất vậy.
Trong cái chớp mắt ấy thôi, trong đầu Giang Dĩ Lâm có vô số ý nghĩ lướt qua.
_ cảnh tượng hồi tưởng này... Nó muốn cho ta biết cái gì đây?
“Vết thương trên mình con mèo này, không giống như bị bạo hành một cách dã man... Mà giống như bị ai đó, ngược đãi bằng công cụ đặc biệt hơn.”
Đúng lúc này, Giang Dĩ Lâm hơi nheo mắt lại.
Bàn tay hắn lần mò cái bụng của con mèo, sau đó đụng tới một tấm thẻ tên nho nhỏ.
Trên chiếc vòng cổ, có vẻ là tên của con mèo này, cùng với một phù hiệu có tên chủ nhân, bên dưới tấm phù hiệu ấy chính là...
“… là tên ta ư?”
“Nói vậy có nghĩa, đây là mèo của ta ư?”
Không rõ vì sao, một cảm giác đau xót từ tận đáy lòng dâng lên.
Cứ như là... Hắn và con mèo đã từng có khoảng thời gian khắng khít không thôi.
Giang Dĩ Lâm vươn ra bàn tay xương khớp rõ rệt, cũng không để tâm bùn đất lầy lội có thể làm bẩn ngón tay mình.
Xác của con mèo, được hắn nhẹ nhàng ôm lên.
_ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lông mày Giang Dĩ Lâm khẽ nhíu, ngoại hình hắn được chăm chút rất tốt, khi hắn có biểu cảm như vậy thì chỉ khiến người khác sinh ra ý muốn vuốt lên nếp nhăn giữa đôi mày mà thôi.
Con mèo này là bé mèo con có màu lông tạp sắc, qua bộ lông hãy còn dính máu và xương cốt yếu ớt của nó, chàng trai tóc đen đoán rằng... Nó chắc là còn chưa đầy 3 tháng nữa.
Hắn có một loại trực giác, nguyên do con mèo này bị ngược đãi đến chết... Nhất định mấy người bên cạnh hắn, không thể không có liên quan.
Giang Dĩ Lâm dừng một chút, cuối cùng khe khẽ thở dài, cuối cùng vẫn chôn thi thể con mèo con trở lại.
Mà đúng lúc này...
Một bóng hình cực kỳ cao và gầy nhom đột nhiên xuất hiện, đứng thẳng tắp sau lưng Giang Dĩ Lâm.
Slender Man diện vest, trông như cái bóng của chàng trai vậy, đứng ở phía sau mà nhìn hắn.
Slender Man ngẩng đầu nhìn trời.
Mưa rơi càng lúc càng nhiều.
Slender Man cúi đầu, nhìn chàng trai trông như đang khóc trong mưa kia.
Giang Dĩ Lâm không có khóc, chẳng qua là nước mưa nhiễu trên hai gò má hắn, để lại vệt nước giống như nước mắt trên gương mặt vậy, khiến người khác sinh ra cái cảm giác hắn đang vì ai đó khóc đến tận tâm phế như thế.
_ mà cảm giác như này thật sự là quá mức tốt đẹp, ai cũng không kiềm lòng được mà sa vào.
Nó nghiêng đầu nhìn trong phút chốc, cuối cùng vẫn vươn tay qua, ngó có hơi ngâu si mà giúp Giang Dĩ Lâm che mưa.
Như thể sợ rằng bàn tay của nó không cản hết được mưa, Slender Man nghĩ ngợi một hồi, mấy cuốn xúc tu bên dưới bộ vest dè dặt ló ra, sau đó hợp lại thành vật thể có hình dáng như cái ô lớn, chắn trên đầu chàng trai tóc đen, không để hắn bị mưa tạt ướt.
_ A... Cho dù ẻm như này trông rất là ngon, nhưng mà, nhưng mà lỡ cảm mạo...
_ hay thôi vậy.
Slender Man ở trong lòng nghĩ như thế.
_ dù gì thì ẻm cũng thuộc sở hữu của mình, không thể để ẻm bị cảm mạo được... Nhân loại yếu ớt lắm, cảm mạo nho nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến bệnh nguy hiểm hơn nữa luôn.
Giang Dĩ Lâm đứng lên, đứng yên thật lâu trước ụ đất.
Trong lòng hắn đang suy tư một chuyện.
_nếu như nói con mèo này... Thật sự là do mấy người kia ngược đãi đến chết, vậy thì đã nói lên rõ ràng xiềng xích trong nội tâm bọn họ, nhất định là đã bị thứ gì đó mở ra.
_mức độ nguy hiểm của bọn họ cũng tăng tiến một đường.
_ nói cách khác, nguyên cớ của sự kiện ngược đãi mèo chính là mấu chốt giải đáp cho hết thảy sự kiện khác.
_ bao gồm cả lần hắn bị thương trong tiệc sinh nhật, tính cả lần hắn bị nhiễm độc thần kinh teo tóp nằm trên giường nữa... Kể cả...
Hắn nghĩ thế.
Vào giờ phút này, cả người chàng trai tóc đen đều ướt đẫm, chiếc áo sơ mi phong phanh dán sát người hắn, đường cong mạnh mẽ mà quyến rũ được phác lên rõ nét.
Hắn hãy còn đang trầm tư, tận cho đến lúc mấy sợi xúc tu trườn tới coi hắn, nước bắn lên mặt hắn đều được hút đi hết.
Giang Dĩ Lâm nhíu mày, quay đầu lại nhìn Slender Man vô cùng cao lớn đang ở trước mặt hắn.
Slender Man nhẹ nhàng cúi đầu, vóc dáng nó cao hơn hai mét, cho nên khi làm ra hành động cúi đầu này, trái lại hiện ra một sự dịu dàng không thể tả.
Slender Man kề sát vào Giang Dĩ Lâm, một lát sau, bên dưới bộ vest của nó lại nhanh chóng vươn ra một cái xúc tu, thọc vào bụi hoa trơ hoa văng đầy đất tìm kiếm gì đó.
“Soàn soạt… Soàn soạt…”
“Soàn soạt… Soàn soạt…”
Cuối cùng... Thế mà nó lại tìm được một đóa hồng chưa hoàn toàn héo hết.
Nó nhìn đăm đăm vào vật sở hữu của nó, nhẹ nhàng giơ bông hoa lên, đưa đến trước mặt chàng trai.
_ đừng khóc mà, hoa hồng... Cho em hoa hồng này