Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Chương 22: Em là của ta




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



「 tíccch... tíccch... 」

「 tíccch... tíccch... 」

「 đang kiểm tra... đang kiểm tra... 」

「 phó bản tiệm ăn Freddy, kết thúc tìm kiếm. 」

「 tiến độ tìm hiểu thế giới quan, hoàn tất 100%. 」

「 đánh giá: S 」

Giang Dĩ Lâm sau khi tỉnh lại, phát hiện mình một lần nữa quay về căn phòng kia.

Căn phòng mà hắn bị nhốt vào.

Hắn vừa mới đứng dậy, hơi nhăn mày, sau đó thì thì nghe thấy tiếng hệ thống trong đầu.

「 Xin chúc mừng, ngài Giang, ở phó bản đầu tiên này, ngài đã đạt được một thành tựu tuyệt vời. 」

Hệ thống nói với giọng nhạt nhẽo.

「 Ta sẽ tặng ngài vài phần thưởng. 」

「 Trừ việc ta sẽ giúp ngài khôi phục ký ức, còn một cái nữa, đó chính là... 」

“I a a… I a a…”

Một âm thanh quen thuộc, vang lên từ đỉnh đầu Giang Dĩ Lâm, hắn thấy cái tay của chú rối hề khoát lên tóc hắn, nó đón được tầm mắt của hắn, thế là hôn cái chụt lên mặt hắn.

Giang Dĩ Lâm kéo chú rối hề từ trên đầu hắn xuống, nắn cái tay mềm mềm của chú rối hề, chú rối hề híp mắt, cái miệng nho nhỏ liên tục phát ra tiếng "Grù grùùù...", sau đó vô cùng thỏa mãn cọ tay Giang Dĩ Lâm.

Hệ thống chậm rãi giải thích.

「 chú rối hề - phó bản tiệm ăn Freddy, quỷ sinh vật sinh ra từ oán khí ngưng tụ của những đứa trẻ bị hại. 」

「 Theo một ý nghĩa nào đó, cho đến khi oán khí của tụi nhỏ tiêu tan, nó sẽ mất đi tư cách tồn tại tại thế giới kia. 」

「 cơ mà, nếu như độ thăm dò của phó bản thế giới kia đạt đến 100% rồi, thì, chú rối hề cũng sẽ có được tư cách tồn tại. 」

「 ngài đã cứu vớt số mạng của nó, sinh vật này hiển nhiên cũng muốn tặng cho ngài. 」

「… nó là vì em mà sinh. 」

Trong lúc nói câu sau cùng, giọng điệu của hệ thống chợt mang theo một sự quái dị, hệt như một nỗi niềm hưng phấn bí ẩn được bóc ra từng lớp vậy.

… nó là vì em mà sinh... Chúng nó là vì em mà trở nên chân thực.

Giang Dĩ Lâm sau khi nghe hệ thốngnói, tay đặt bên hai má chú rối hề, mà nhẹ nhàng nặn nặn.

Chàng trai tóc đen hơi nhíu mày, với chú rối hề này, hắn cũng không có gì ác cảm, mà trái lại thấy nó cũng dễ thương nữa, cứ xem như một tồn tại tương tự thú cưng vậy, nuôi cũng không tệ.

"Như vậy trở lại chuyện chính, chuyện liên quan đến ký ức thiếu hụt của ta..."

Hệ thống cười khẽ một tiếng, nó không nói thêm gì, mà trực tiếp kéo ý thức Giang Dĩ Lâm đến một thế giới khác.




Trong màn bong bóng mông lung, hắn đứng ở phía bên kia đường với vẻ hơi sững sờ.

Hắn nhìn thấy bên dưới bóng cây loang lổ, có một chàng trai dù chỉ là gò má cũng mang theo đường nét cực hoàn mỹ, hắn chỉ trầm tĩnh ngồi đó, trong tay lật một quyển sách.

Ngón tay của hắn, chúng trắng đến tỏa sáng, như trở nên trong suốt dưới ánh nắng, thậm chí khiến người sinh ra một loại ảo giác rằng chúng đang lấp lánh.

Giang Dĩ Lâm nhíu mày, hắn thấy có chút thú vị, hắn ngồi xuống cạnh chàng trai kia.

Việc này nên tính là đoạn ký ức hồi tưởng, cho nên sự tồn tại của Giang Dĩ Lâm cũng sẽ không ảnh hưởng đến người trong này.

_ mà người này rõ ràng chính là mình.

Không, thay nói là chính mình, thế cũng không chính xác lắm, hẳn là mình vài năm về trước, nhìn gương mặt hãy còn xen lẫn mơ hồ nét ngây ngô non nớt.

Trong khoảng thời gian này, hắn ngồi ở đây, rõ ràng đang chờ ai đó.

Có vẻ như đã hết thời gian chờ, hắn thấy mình đóng lại quyển sách, nhíu nhíu mày, rồi xoay người đi về một hướng khác.

Giang Dĩ Lâm ôm tay ngồi tại chỗ.

Hắn thấy từ nơi nào đó trong bóng tối, bỗng bước ra một người đàn ông tóc vàng.

Người đàn ông ấy trông vô cùng anh tuấn, trong đôi mắt xanh thẳm mang theo một loại nóng bỏng lẫn si mê.

Người đàn ông tóc vàng, bất thình lình hiện ra một gương mặt thuộc về Vincent.

Anh mặc một bộ thường phục tùy ý, toàn thân tỏa ra một sự lười biếng.

Mình của vài năm trước nhíu nhíu mày, đang dùng vẻ lạnh lùng nói gì đó nghe tương tự như lời từ chối.

Sau đó hắn lập tức thấy Vincent, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy hứng thú, thế là đến gần, giống như là đang muốn hôn mình vậy.

Giang Dĩ Lâm cũng nhíu nhíu mày, rồi lại lập tức thả lỏng.

Hắn hài lòng nhìn mình bất chợt kéo cổ áo Vincent tới, một cú trực tiếp đánh ngã người xuống đất, động tác gọn gàng nhanh chóng, mang theo một nét dứt khoát xinh đẹp.

Dưới ánh nắng, gương mặt khuôn mặt quen thuộc như đắp lên một tầng băng sương.

⁅ “Vincent... Bộ anh là cún à?” ⁆

Người đàn ông tóc vàng cười trầm thấp, mu bàn tay xoa xoa khóe miệng mình, hơi nhíu mày, ⁅ "Cưng à... Vừa nghe thấy giọng nói của em thôi, mà tôi đã muốn ra rồi, tôi sao mà nhịn cho được?" ⁆

⁅"Em cho rằng thầy em, giáo sư Ellen... Rồi cả người bạn cùng phòng hay giả vờ vô tội giả bộ đáng thương kia nữa... Hay đến mấy người sẽ đến thư viện cùng cưng... Ha ha, em nghĩ là bọn họ thật sự muốn làm bạn với em ư?" ⁆

⁅"Em không biết có bao nhiêu người nhìn chiếc sơ mi kín bưng cài đến tận nút trên cùng của em... Mà trong lòng có bao nhiêu khát khao đâu." ⁆

⁅ "Có bao nhiêu người muốn xé toạt chiếc áo sơ mi của em, muốn phá tan bề ngoài lạnh nhạt của em, để mà nhìn xem bên dưới vẻ ngoài luôn chỉn chu nghiêm cẩn kia, đến tột cùng sẽ ẩn giấu một cơ thể mê người cỡ nào." ⁆

Nghe được những lời này, Giang Dĩ Lâm ngây ra, hắn có một cảm giác kỳ lạ.

_ đây là trùng hợp ư? Những lời đã từng nghe trong phó bản của trò chơi, thế mà lại có sự trùng hợp với hiện thực sao...?

Một giây sau, hắn lập tức phát hiện cảnh tượng chuyển đổi.

Khung cảnh có vẻ như đã đi đến vài ngày sau đó, đây là một căn phòng ngủ, dưới ánh đèn tối mờ, chỉ có mỗi ngọn đèn nhỏ được mở bên bàn đọc sách.

Hắn thấy mình ngồi trên bàn sách, tay cầm một phong thư.

Trên bức thư chỉ có vỏn vẹn mấy trăm chữ, được viết bằng thứ mực đỏ tươi, mang đến một cảm giác tội lỗi kỳ dị.

『 Ta biết em không thích hắn, ta biết em ghét hắn, nhưng mà... Em không sẽ ra tay. 』

『 Em đừng lo... 』

『 Những người mơ tưởng đến em, ta sẽ không bỏ qua một ai…』

『 Ta sẽ biến bọn họ thành những con búp bê vô tri, những tồn tại tương tự như gấu bông vậy... Khiến họ chỉ khi những đêm khuya, với những cầu mắt vô sự sống, mà nhìn một cách đăm đăm, bọn họ vĩnh viễn không thể đưa mắt nhìn người nữa; 』

『 Ta sẽ cắt rời đôi môi bọn họ, khiến họ mãi mãi không tài nào hôn được người mà bọn họ rất muốn hôn; 』

『 Ta sẽ đem chặt đi bàn tay họ, khiến họ không bao giờ có thể nhốt lại người bọn họ muốn giam cầm... 』

_ ⦅ EM LÀ CỦA TA, EM CHỈ CÓ THỂ LÀ CỦA TA. ⦆

⸭⸬⸬⸬⸬⸬⸭

Bóng tối bao trùm căn phòng ngủ.

Giang Dĩ Lâm hơi nheo mắt lại, hắn lẳng lặng nhìn mình vài năm về trước, trên môi ân ẩn nụ cười lạnh như băng.

Chàng trai trông y hệt mình lấy bật lửa ra, trong nháy mắt châm lửa đốt tờ giấy kia, ánh lửa bập bùng sáng rực, hắt lên gương mặt kia rõ rệt hơn, ấy mà lại tôn lên cảm giác lạnh lẽo ảm đạm.

“Thật thú vị mà, quả nhiên là thế, cảm giác của ta trong phó bản Freddy không hề sai... Thậm chí còn thật sự có một người từng ẩn nấp trong bóng tối, hệt như một con chuột trong cống rãnh, mà theo dõi ta ư?"

Giang Dĩ Lâm nhếch mép một cái.

Hắn thấy mình sau khi đã đốt trang giấy kia đi rồi, nụ cười trên mặt cũng cực kỳ y hệt với mình.

Những người cường thế mà lãnh khốc như bọn họ, người mà mình yêu nhất cuộc đời cũng chính là bản thân, đồng thời nhất quyết không cho phép người khác tơ tưởng đến.

_ ai là thợ săn, ai là con mồi còn chưa chắc đâu đấy.

Thoát khỏi những hình ảnh khi nãy rồi, Giang Dĩ Lâm mở mắt ra, nhìn trần nhà trắng toát phía trên.

Chú rối hề dụi cổ hắn, ỳ ra không đứng lên, Giang Dĩ Lâm xoa xoa đầu của nó.

Vừa lúc đó, tiếng của hệ thống cũng vang lên.

「 hai hình ảnh trước mắt chính là quyền hạn lớn nhất mà ta có thể cho ngài, ngài còn gì muốn hỏi không? 」

“Dù ta có còn muốn biết thêm gì nữa, mi bây giờ cũng sẽ không để ta xem tiếp, đúng chứ?”

「 rất xin lỗi, đúng là vậy, ngài Giang. 」

Giang Dĩ Lâm lắc đầu một cái, giọng điệu hắn rất bình tĩnh, “Không sao, dù gì dần dần rồi cũng tìm lại được ký ức thôi, ta sẽ tìm được người kia.”

“… bắt đầu tiến vào phó bản kế tiếp nào.”