Nhân Vật Tàn Nhẫn - Tam Thập Tam

Chương 43




Bên ngoài mưa phùn lất phất, lúc Minh Chi trở về, hàng mi dính đầy những hạt nước nhỏ.

Theo kế hoạch ban đầu, hai người họ đáng lẽ đã đi xuống phía Nam, nhưng kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, Từ Trọng Cửu đột nhiên ngã bệnh. Cho dù cô có nhẫn tâm lôi anh lên đường thì cũng không có sức lực đó. Minh Chi quyết đoán chuyển ra khỏi khách sạn, thuê một căn nhà nhỏ, vừa tiện chăm sóc người bệnh vừa có thể che giấu tung tích.

Trong nhà đốt lò than, Minh Chi lơ đãng sưởi ấm để xua đi cái lạnh ẩm ướt trên người. Cơn gió lạnh ập đến bất ngờ khiến cô trở tay không kịp, suýt chút nữa cũng bị ốm theo, may mà uống mấy thang thuốc là khỏi. Nói ra cũng thật khó tin, trước khi rời khỏi nhà cô luôn nghĩ mình sẽ là người ngã xuống trên đường, dù sao ngày tháng ăn ngon mặc đẹp mà cô vẫn thi thoảng bị suy dinh dưỡng, cơ thể yếu ớt, vậy mà ra khỏi nhà thân thể lại khỏe lên. Còn Từ Trọng Cửu, trước đây tinh thần phấn chấn như người rèn sắt, bây giờ một chút gió lạnh cũng có thể quật ngã anh, khiến anh nằm liệt giường không dậy nổi.

Minh Chi hơ nóng mu bàn tay thêm một lúc, mới đưa tay sờ trán Từ Trọng Cửu, vẫn còn sốt nhẹ. Đến buổi trưa cơn sốt sẽ tăng lên, anh sẽ ho đến mức không nằm xuống được, chỉ có thể ngồi dựa lưng vào thành giường. Đã đổi mấy bác sĩ, thuốc cũng không ngừng uống nhưng vẫn không có hiệu quả. Thậm chí có bác sĩ còn khuyên Minh Chi nên chuẩn bị sẵn sàng, kẻo nơi đất khách quê người mọi việc đều không thuận lợi.

Hôm đó Minh Chi tiễn bác sĩ đi rồi trở về phòng, Từ Trọng Cửu nhìn cô hồi lâu, trong mắt tràn đầy sợ hãi và cầu xin. Cô không biết nên nói gì, hoàn cảnh khó khăn của anh là do một tay cô gây ra, lúc này hứa hẹn bất cứ điều gì cũng là giả tạo.

Mặc dù cô cử động rất nhẹ nhưng Từ Trọng Cửu vẫn tỉnh dậy. Anh mở mắt ra, nhìn thấy cô, cố gắng kìm nén cơn ngứa ngáy trong cổ họng, khẽ hỏi, "Bên ngoài đang mưa à?"

Anh hùng cũng sợ ốm đau, gò má Từ Trọng Cửu nhô cao như đá ngầm sau khi thủy triều rút, sắc mặt vàng vọt môi khô khốc, chỉ có đôi mắt vẫn mang phong thái ngày nào.

Minh Chi gật đầu, "Ngủ thêm một lát nữa nhé?"

Cô không dám lên tiếng, sợ phá vỡ sự yên tĩnh hiếm hoi, đêm qua anh ho đến mức hộc cả máu mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi.

Anh không nói gì, vì nhịn ho mà trên mặt nổi lên hai đám đỏ không khỏe mạnh.

Phải uống thuốc Tây, Minh Chi nghĩ, kéo dài thêm nữa không ổn. Nhưng nơi này đầu mùa hè năm nay bị cuốn vào chiến tranh, giữa mùa hè lại xảy ra lũ lụt, thiên tai nhân họa, nhiều thứ có tiền cũng không mua được. Từ khi chữa bệnh cho Từ Trọng Cửu, tiền cứ thế trôi đi như nước, nhưng Minh Chi không kịp xót tiền, cô chỉ sợ anh sẽ chết.

Minh Chi ôm quần áo thay ra đi giặt. Từ Trọng Cửu lúc nào cũng toát mồ hôi lạnh, nửa ngày là quần áo đã ẩm ướt, mặc trên người khó chịu, cho nên một ngày phải thay hai ba bộ. Cô đun hai ấm nước trước, pha với nước lạnh rồi mới giặt, nếu không giặt xong quần áo ngón tay sẽ sưng đỏ lên giống như củ cà rốt.

Để tiện làm việc, Minh Chi cởi áo bông ra. Trong túi áo bông có một tờ báo cũ, là tờ báo của Mai Thành mà cô vất vả lắm mới tìm được, có nhắc đến vụ cháy kho hàng ở cổng Tây đêm đó, nhưng chỉ viết sơ sài là do pháo hoa bảo quản không đúng cách, hoàn toàn bỏ qua tiếng súng, đổ hết cho loại pháo mới có sức công phá lớn. Huyện trưởng Thẩm Phượng Thư đích thân đến hiện trường nhanh chóng dập tắt đám cháy, nhà họ Quý chủ kho hàng cũng bồi thường kịp thời cho người dân xung quanh.

Có tiền có thế thật tốt. Minh Chi nghĩ.

Cô phơi quần áo vừa giặt xong lên trên lò than, mượn hơi ấm bên dưới để hong khô. Mặc dù làm như vậy quần áo sẽ có mùi than, nhưng dù sao cũng khô ráo, những ngày mưa liên tiếp đã khiến Từ Trọng Cửu sắp hết đồ thay rồi.

Trở lại nhà bếp lau khô tay, Minh Chi mở nắp nồi đất ra. Bên trong hầm gà mái tơ, mùi thơm theo hơi nóng bay ra, cô cho thêm một nắm rau xanh vào. Đợi đến khi rau từ từ chuyển sang màu xanh đậm, Minh Chi múc cả canh lẫn rau vào một bát, cẩn thận bưng vào phòng đút cho Từ Trọng Cửu ăn.

Từ Trọng Cửu ăn được hai miếng, lắc đầu nói không ăn được nữa.

Minh Chi không ép anh. Dọn dẹp một cái bàn, cô trải tấm vải lên rồi lấy kéo lớn ra, chuẩn bị may cho anh hai cái áo trong. 

Ngồi bên cạnh, Từ Trọng Cửu hứng thú nhìn Minh Chi cúi đầu cắt vải, đưa kim kéo chỉ, rồi buông lời nhận xét: "Thật là biết làm đấy."

Đã lâu lắm mới thấy anh có tâm trạng nói chuyện, Minh Chi ngẩng đầu cười: "Tôi có học qua rồi, chỉ là làm không được khéo, dù sao cũng không phải mặc ra ngoài mà."

"Ra ngoài... có lẽ chẳng còn cơ hội nào nữa..."

Lời nói của anh khiến Minh Chi nghe mà nghẹn lòng. Cô đặt kim chỉ xuống, rót cho anh nửa cốc nước. Anh uống vài ngụm từ tay cô rồi không uống nữa.

"Hay để tôi hâm nóng canh lên nhé?" Minh Chi đề nghị.

"Chưa cần đâu." Từ Trọng Cửu cảm thấy nhiều giác quan đang dần rời khỏi cơ thể, trong đó có cả cảm giác đói và buồn ngủ. Anh cũng chẳng thấy no, cũng không thấy tỉnh táo, cứ như sống qua ngày trong mê man. "Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?"

"Ngày mười ba."

"Ừ." Thì ra đã trôi qua lâu đến thế. Từ Trọng Cửu ngẩn người, bất chợt cơn ho dồn dập bùng lên. Anh ho đến đỏ cả mặt, nước mắt trào ra ướt đẫm gương mặt, trong cổ họng như bị lửa thiêu đốt.

Đúng lúc cơ thể đang hoảng loạn, cảm thấy có thứ gì nóng hổi đang dâng trào, anh vô thức lấy khăn bên gối che miệng, đến khi hơi thở dần ổn định mới buông khăn xuống.

Đó là máu, một vệt đỏ thẫm.

Vô số ý nghĩ chợt lóe lên rồi lại nhanh chóng vụt tắt. Anh muốn vùng dậy lớn tiếng mắng mỏ trút giận lên cô, nhưng anh không làm vậy. Ở dưới mái hiên người khác phải biết nhẫn nhịn, đây không phải lần đầu anh phải chịu đựng.

(Chị hành anh quá à).

Hiện tại, chỉ còn cách làm mềm lòng cô.

Tim đập rộn ràng như tiếng trống, nhưng Từ Trọng Cửu vẫn nén mọi cảm xúc lại. Đôi mắt ướt nhoè, anh lẩm bẩm: "Có phải... tôi sắp chết rồi không?"

Lao phổi?! Minh Chi chấn động không kém gì anh. Mặc dù trước đây bác sĩ đã ám chỉ điều này, nhưng cô vẫn không muốn tin đó là sự thật. Cô không thể tưởng tượng nổi Từ Trọng Cửu lại mắc căn bệnh này.

Phải làm sao bây giờ? Nếu ở Mai Thành, cô có thể đưa anh đến bệnh viện của người nước ngoài ở Thượng Hải, ở đó có thể điều trị, ít nhất cũng mua được thuốc Tây đúng bệnh. Thế nhưng, chẳng nói đến con đường dài đằng đẵng, mà còn chưa chắc anh chịu nổi những vất vả trên đường. Cô chỉ biết mình không thể quay lại. Chưa bao giờ cảm giác đau khổ về việc không thể quay đầu lại trở nên sâu sắc như lúc này.

"Anh nói bậy gì thế." Cô giật lấy chiếc khăn trong tay anh. "Có hiểu gì về khoa học không? Anh ho nhiều quá nên mạch máu ở đây vỡ ra, máu theo nước bọt mà phun ra ngoài thôi. Súc miệng đi, lát nữa tôi chưng cho anh một quả trứng. Nhất định phải ăn, không có dinh dưỡng thì bệnh không thể khỏi được."

Phải làm sao đây... Minh Chi không dám động vào chiếc khăn. Bác sĩ bảo bệnh của anh rất dễ lây, tốt nhất là tránh tiếp xúc gần, cô cũng phải cẩn thận để không bị lây nhiễm. Cô ném chiếc khăn vào lò, nhìn ngọn lửa bùng lên mà hạ quyết tâm, dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải mua cho bằng được thuốc.

Thuốc không dễ mua, không phải là vấn đề tiền bạc, nhưng cuối cùng Minh Chi cũng tìm được. Để đổi lấy vài lọ thuốc nhỏ, cô đã phải bỏ ra vài đồng tiền vàng.

Nhưng tình hình của Từ Trọng Cửu không cải thiện ngay lập tức, thậm chí có lúc anh còn mê man không biết gì. Một đêm nọ anh tỉnh dậy, nhìn thấy gương mặt vàng võ của cô, đôi mắt thâm quầng như quả đào úng, môi nứt nẻ khô khốc, Minh Chi đã thức trắng nhiều đêm để chăm anh, sắp không chịu nổi nữa.

Nhìn bộ dạng cô, anh tự nhiên muốn cười nhưng cười không nổi. Cơ thể như bị biến thành bùn, chẳng còn gì nghe theo sự điều khiển của anh nữa. Ai đã hại ai đây? Anh có hôm nay là do cô hại, nhưng nếu không phải do anh chọc ghẹo cô, thì chắc giờ này cô đã ngoan ngoãn chấp nhận cuộc sắp đặt, làm mợ Cả nhà họ Thẩm. Dù cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, cô đã nhịn mười mấy năm, lẽ nào không nhịn thêm được nữa. Nhưng hiện giờ, anh chết đi thì cô cũng chẳng còn gì, cả người lẫn của đều không giữ được, bao công sức cũng đổ sông đổ biển.

Quả nhiên, trời cao có mắt, chẳng ai trốn khỏi lẽ trời.

"Có chuyện này," anh cố gắng thanh giọng, "vẫn muốn hỏi em."

Minh Chi ghé tai sát lại môi anh để nghe rõ. Hơi thở của anh nóng rực, khiến tai cô cũng từ từ nóng lên.

"Em làm sao mà lấy được tiền để chạy ra ngoài?" Bức tường trong sân nhà họ Quý không phải để bày trí.

Cô do dự một lát rồi kể: "Tôi gắn ống giảm thanh lên súng, bỏ thuốc vào canh sâm cha mẹ uống mỗi tối, họ ngủ rất say. Sau đó tôi mua chuộc tài xế, trốn trong cốp xe mà ra khỏi cổng."

Có một khoản tiền lớn cộng với thêm một lý do sẽ dễ dàng hơn, khiến người ta cảm thấy mình không phải vì ham lợi mà chỉ là giúp đỡ việc tốt.

Cô ghé sát vào tai anh, nói khẽ: "Chuyện này tôi chỉ nói một lần, về sau anh cũng đừng nhắc lại, nếu không tôi giết anh đó."

Bỏ thuốc cho cha mẹ, lấy trộm tiền, đốt kho hàng làm gia đình thiệt hại. Minh Chi tự nghĩ mình cũng chẳng ra gì, bất hiếu và không biết xấu hổ. Nhưng nếu quay lại thời điểm đó, cô vẫn sẽ làm như vậy, không có lý do nào khác, vì chưa từng có lúc nào cô cảm thấy sảng khoái và hả hê như thế.

Từ Trọng Cửu nghĩ mình có lẽ không có cơ hội để nhắc lại chuyện này, người chết giữ bí mật tốt nhất, nhưng anh vẫn cố gắng nói một câu: "Biết rồi."

Người này thật là, Minh Chi thật sự không chịu nổi, "Tới nước này rồi mà anh vẫn không mắng tôi?" Bị cô hại đến thế này, mắng vài câu cũng đỡ giận mà.

Có ích gì chứ? Từ Trọng Cửu nhìn lên nóc màn. Anh chỉ làm những điều có ích, bất kể lúc nào cũng không từ bỏ hy vọng sống. Khi người khác mạnh hơn, anh chấp nhận thua cuộc, rồi khi mình mạnh hơn, sẽ quay lại trả đũa.

Hồi lâu không nghe anh lên tiếng, Minh Chi vội vàng ngẩng đầu kiểm tra, may quá anh chỉ lại ngủ thiếp đi.

Cô thở dài nắm lấy tay anh, úp mặt vào gối, để mặc cho nước mắt thấm ướt ga gối.

Bên ngoài, gió lạnh như lưỡi dao cắt vụn đêm đông thành vô số mảnh.

Dù sao Từ Trọng Cửu còn trẻ, đến khi Minh Chi sắp tiêu hết tiền thì cuối cùng anh cũng khá lên, không còn ho nhiều, có thể ngồi dậy cả nửa ngày, cũng có thể đọc sách báo. Chỉ là anh vẫn không thèm ăn, khiến Minh Chi vừa lo chi phí vừa nghĩ mọi cách để bổ sung dinh dưỡng cho anh. Bác sĩ đã nói rồi, bệnh này chủ yếu là phải dưỡng.