Nhân Vật Tàn Nhẫn - Tam Thập Tam

Chương 124




Cuối tháng hai, tiết trời trở lạnh.

Minh Chi đi ngân hàng một chuyến, đã có thỏa thuận với Từ Trọng Cửu, cô bèn sắp xếp lại tài sản của mình. Những thứ cần phải lộ diện thường xuyên thì bán đi, cũng có một số cho không vì tình nghĩa, số còn lại thì đổi thành đô la Mỹ và bảng Anh, gửi vào các ngân hàng nước ngoài, tránh cây to đón gió.

Từ Trọng Cửu khi về nhà xách theo mấy loại bánh điểm tâm, còn có một gói xôi gà bọc lá sen, nói là để cô ăn dọc đường. Lại nói: "Ngày mai anh không tiễn em nữa."

Thời thế không tốt, những kẻ trước kia còn do dự giờ đã lần lượt xuống nước, nếu không phải anh thường xuyên trốn trong Tô Giới, có khi đã bị bắt đi làm quà ra mắt cho người Nhật rồi. Chỗ như bến tàu lộn xộn, người đông mắt tạp, Từ Trọng Cửu càng không nên đến đó.

Đến ngày hôm sau quả nhiên Từ Trọng Cửu chỉ tiễn cô đến cửa nhà: "Đi đường cẩn thận."

Lần này vẫn là tàu của Anh, Minh Chi đặt cho mình và Sơ Chi một phòng hạng nhất. Trong phòng có hai giường, Sơ Chi nhìn chiếc giường cạnh cửa sổ, rồi chọn chiếc giường gần cửa kém hơn một chút, tựa vào đầu giường cầm một cuốn sách đọc, không để ý đến sự náo nhiệt bên ngoài. Bến tàu đông nghịt người, nếu không có Minh Chi mạnh mẽ mở đường, chắc chắn họ không chen lên tàu được.

Đợi đến khi còi tàu hú vang, con tàu rẽ sóng ra khơi, Minh Chi đứng dậy rót trà, xoay người lại thấy Sơ Chi vội vàng lau nước mắt. Đợi cô ngồi xuống, Sơ Chi lại khôi phục vẻ nữ sinh, ánh mắt dán chặt vào trang sách, hồi lâu mới lật sang trang sau. Trong lòng Minh Chi cảm thấy nên trò chuyện với cô ấy, nhưng nghĩ kỹ lại thấy khó mở lời, dù mình nói gì cũng có khả năng khiến người ta khó chịu, chi bằng đợi lâu thêm chút nữa rồi hãy nói.

Hai người ngồi im trong phòng, có khách ở phòng hạng nhất bên cạnh sang hỏi có đánh bài không. Người phụ nữ đó thấy Sơ Chi là người trí thức, bèn kéo Minh Chi, ai ngờ kéo mãi không được, kéo thêm cái nữa thì cổ tay tê dại, không hiểu sao không nắm được tay Minh Chi. Bà ta bèn quay sang kéo Sơ Chi: "Ba thiếu một, đủ người là có thể bắt đầu ván bài rồi."

Sơ Chi bị kéo đi đánh bài nửa ngày, bị làm phiền đến mức hết sức khó chịu. Người ta thấy cô ấy mặt mày nghiêm nghị, không nói không rằng bèn lặng lẽ tìm người khác, cuối cùng cũng thả cô ấy về. Sơ Chi vất vả lắm mới được yên tĩnh, nhìn Minh Chi lại thấy Minh Chi đúng là một người bạn đồng hành tuyệt vời. Hơn nữa, những ngày tháng tốt đẹp trên đời phần lớn là do so sánh mà ra, trải qua nửa ngày đánh bài, nỗi buồn chia ly và lo lắng của Sơ Chi vơi đi phần nào, mới có hứng thú ngắm nhìn nơi giao nhau giữa sông và biển.

Tàu lênh đênh trên biển nhiều ngày, đến khi cập bến Hồng Kông thì trời lại mưa.    

Mưa như trút nước, Minh Chi mừng vì mình và Sơ Chi chỉ có hai chiếc vali nhỏ gọn, trên bờ còn có Bảo Sinh và những người khác đến đón. Nhưng khi đến nơi ở, Minh Chi sững sờ, bao nhiêu người chen chúc trong một không gian chật hẹp, ngay cả Linh Chi là con gái cũng chỉ được phân một căn phòng nhỏ. Thì ra do số lượng lớn người tị nạn đổ về phía Nam, khiến giá cả ở Hồng Kông tăng vọt, mẹ Bảo Sinh là người lớn tuổi nhất, lại từng là quản gia, lập tức quyết định thắt chặt chi tiêu, trước khi Minh Chi đến thì mọi thứ đều giản tiện hết mức. Chị ấy làm gương, chen chúc trong phòng bốn người cùng với đầu bếp và người giúp việc mới thuê, đến cả tiếng ợ hơi, đánh rắm của người khác cũng nghe rõ mồn một.

Minh Chi hỏi han tình hình nơi này, mẹ Bảo Sinh than thở không ngớt, người da vàng tóc xanh thì nói tiếng Anh, người bản địa da đen thì nói tiếng Quảng Đông, ngay cả ở trường học cũng dạy bằng tiếng Anh và tiếng Quảng Đông, chị ấy cũng phải mất một thời gian dài mới nghe hiểu được lời người đầu bếp nói gì.

"Khi nào thì có thể quay về?" Mẹ Bảo Sinh hỏi.

Bảo Sinh ngắt lời chị ấy, nếu có thể về thì Minh Chi đã chẳng đưa Sơ Chi đến đây.

Mọi người lại bàn tán về chiến sự trong nước, người Nhật chiếm Nam Kinh rồi nhanh chóng tiến sâu vào nội địa, đất đai lần lượt rơi vào tay giặc, những người dũng cảm kháng cự đều hy sinh, còn bọn Hán gian thì ngày càng nhiều. Đi cũng tốt, thà rằng như vậy còn hơn ở lại đó chịu nhục. Ông chủ Cố đến Hồng Kông, còn ông Trương trước kia luôn bị ông chủ Cố lấn át thì ngoi lên, làm hội trưởng Hội Thúc Đẩy Hoà Bình, giúp người Nhật cướp đoạt bông vải và than đá, lại còn chiêu mộ đệ tử, khiến ông chủ Cố suốt ngày ở nhà chửi bới. Lại còn có kẻ nào đó làm thị trưởng cho người Nhật, vậy mà mệnh lệnh đầu tiên khi nhậm chức là thông qua thuế thuốc phiện.

Minh Chi nghe họ nói rôm rả, còn biết rõ tình hình hơn cả cô - người mới từ Thượng Hải đến, hỏi ra mới biết thì ra Cố Quốc Hoàn gần như ngày nào cũng đến thăm, tin tức đều là do anh ta mang đến.

Mẹ Bảo Sinh tránh mặt mọi người, dè dặt hỏi Minh Chi, hay là cân nhắc cậu Cố? Cậu ấy một lòng chân thành, từ những người này đến cô Linh Chi, ai ai cũng được cậu ấy chăm sóc, Cố Quốc Hoàn còn giúp Linh Chi liên hệ trường học, Linh Chi cũng thi đậu đầu vào, giờ đang đi học. Hôm nay cậu Cố không đến là vì sức khỏe bà chủ Cố không tốt phải nhập viện.

Minh Chi biết chị ấy có ý tốt, chỉ bảo chị ấy không cần bận tâm chuyện này, việc cấp bách là phải tìm nhà, Sơ Chi và Linh Chi cần một chỗ, những người khác lại cần một chỗ, để tiện bề chăm sóc lẫn nhau thì hai chỗ không được cách xa nhau quá. Để tiện làm việc thì còn phải mua thêm một chiếc xe nữa.

Cô nói từng việc, mẹ Bảo Sinh ngồi đó tính toán một khoản tiền, tính xong thì hơi sốt ruột, chỉ ăn tiêu mà không kiếm ra tiền thì không phải kế lâu dài, nhưng ở Hồng Kông họ không tìm được việc gì để làm. Nhất là Bảo Sinh, với vẻ ngoài hung dữ đó của cậu, e rằng làm nhân viên bán hàng cũng chẳng ai nhận.

Mẹ Bảo Sinh lớn giọng, lại cố tình để những người trẻ tuổi trong nhà biết tình hình kinh tế khó khăn nên cố ý không hạ giọng. Trong lòng Sơ Chi bất an, không đợi Minh Chi tìm mình, đã chủ động đến nói không cần tìm nhà cho cô ấy và Linh Chi, cô ấy sẽ ra ngoài tìm việc làm, tìm được rồi sẽ chuyển ra ngoài.

Minh Chi nghe thấy buồn cười, nói cho Sơ Chi biết mức lương mình nắm được: giáo viên một tháng bao nhiêu tiền, nhân viên đánh máy bao nhiêu, thư ký bao nhiêu.

Mặt Sơ Chi đỏ bừng như muốn nhỏ máu. Cô ấy không phải không biết sự đời, chỉ là trước mặt Minh Chi không muốn tỏ ra quá yếu đuối, không ngờ Minh Chi cái gì cũng rõ, khiến cô ấy trở nên nông cạn.

May mà lúc này Linh Chi về, ném cặp sách xuống lao vào phòng: "Chị cả!"

Hai người ôm nhau khóc nức nở, nhắc đến cha mẹ em gái gặp nạn, lại khóc một trận, nói đến nhà cửa bị chiếm, bị thiêu rụi, lại khóc.

Đến khi Minh Chi uống xong trà quay lại, hai người họ vẫn đang khóc.

Minh Chi lắc đầu, may mà ba trợ thủ đắc lực không hay khóc, có thể bàn chuyện chính sự với họ: "Tôi sẽ quay về Thượng Hải."

Vừa dứt lời, Bảo Sinh như hiểu ra điều gì, Lư Tiểu Nam cúi đầu không nói, Lý A Đông cười nói: "Được, chúng tôi về cùng chị."Buổi tối là tiệc gia đình đón gió, chỉ có thêm một người ngoài - Cố Quốc Hoàn. Anh ta đến đưa thiệp mời của ông chủ Cố, hẹn hai ngày nữa tổ chức tiệc chiêu đãi cô ở nhà.

"Ông già rảnh rỗi ở nhà không có việc gì làm, ngoài đánh bài ra thì chỉ có ăn cơm." Cố Quốc Hoàn ghé sát vào tai Minh Chi líu ríu nói một hồi. Đại khái là nhà chật, các vợ lẽ không hòa thuận, lại xảy ra xung đột với vợ cả, cũng chính là mẹ ruột của anh ta, bà chủ Cố tức giận nên nhập viện, đỡ phải ngày ngày đối mặt với đám người đó, ai nhìn ai cũng thấy ngứa mắt.

Là người khéo ăn nói, khi kể chuyện phiếm với Minh Chi, anh ta cũng không quên quan tâm đến Sơ Chi mới đến, nói cô  ấy nên mua quần áo ở cửa hàng bách hóa nào, đồ ăn ở đâu tạm được, không quen khí hậu có thể uống nước đen nấu từ thảo dược, gọi là trà lạnh. Lại hỏi Linh Chi có quen với trường học không, nếu có ai bắt nạt thì cứ nói với giáo viên, anh ta đã chào hỏi với hiệu trưởng rồi.

Minh Chi không khỏi thán phục, tìm lại được chút cảm giác ngày xưa. Ở chung với Thẩm Phượng Thư và Quý Sơ Chi, cô không tiện nói năng, có những hành động cũng không tiện làm, luôn sợ quá nhẹ hoặc quá nặng.

Cố Quốc Hoàn hỏi han Linh Chi xong, lại ghé vào tai Minh Chi nói nhỏ, lần này là chuyện quốc gia đại sự, nhiều phe phái đều đã tìm đến ông chủ Cố. Ông chủ Cố đồng ý ở lại Hồng Kông là xuất phát từ ý nguyện của bản thân, nhưng cũng sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh của cấp trên. Phía người Nhật ra sức hứa hẹn, ông già kiên quyết từ chối, nhưng khi bình tĩnh lại không khỏi có chút chán nản, dù sao

người đi trà nguội, đợi đánh đuổi người Nhật rồi quay về cũng không biết sẽ ra sao.

"Đi một bước tính một bước." Cố Quốc Hoàn cũng lắc đầu. Có người tranh nhau xuống nước, những người sau cũng sẽ lần lượt xuống theo, dù sao chỉ cần vơ vét được phần của mình ở hiện tại, ai quan tâm đến danh tiếng sau này. Anh ta dặn dò Minh Chi: "Đừng quay về đó, người Nhật không ăn miếng mềm, chắc chắn sẽ dùng biện pháp cứng rắn. Nếu không đủ tiền thì cứ nói với ông già, nói cho cùng thì ông ấy phải che chở cho cô."

Minh Chi quen với cách cư xử của anh ta, dù anh ta nói gì cô cũng chỉ nghe chứ không đáp lại, lúc này cũng vậy, chỉ âm thầm kinh hãi. Công việc liếm máu trên mũi dao mà Từ Trọng Cửu làm, quá nguy hiểm.

Hôm sau, Minh Chi và Sơ Chi được Bảo Sinh dẫn đi làm quen với môi trường xung quanh. Khí hậu phương Nam ấm áp, hai người chỉ mặc áo đơn mà vẫn toát mồ hôi. Biển cả mênh mông như ngọc bích, lại có thêm núi non xanh ngắt, chỉ xét riêng phong cảnh thì còn đẹp hơn cả Thượng Hải.

Sơ Chi thở phào khoan khoái: "Trong thành phố có núi, điểm này giống Mai Thành của chúng ta." Vừa dứt lời, chút vui vẻ vừa nhen nhóm trong lòng cô ấy đã tan biến.

Minh Chi ở lại Hồng Kông nửa tháng, mua hai căn nhà rồi chuyển nhà một lần, lại mua thêm một chiếc xe cho cả nhà đi lại. Cộng thêm những bữa tiệc liên miên, bận đến mức nửa ngày cũng không rảnh rỗi ngồi yên. Những người chạy trốn khỏi Thượng Hải đều muốn biết tình hình chiến sự hiện tại, cô mới đến nên là người rõ nhất.

Thực ra cũng chẳng có gì hay ho để nói, chỉ là liên tiếp thất bại.

Càng như vậy, những thương nhân Thượng Hải chạy đến Hồng Kông càng vung tiền như nước. Minh Chi nhìn thấy, định tìm xem ở Hồng Kông có việc gì làm ăn được không, nhưng trong lòng cứ nhớ đến Từ Trọng Cửu, cuối cùng không thể tĩnh tâm. Đợi giải quyết xong những việc cấp bách trước mắt, gửi gắm Sơ Chi và Linh Chi cho Lư Tiểu Nam, cô dẫn Bảo Sinh và Lý A Đông quay về Thượng Hải. Thấy cô nóng lòng muốn về, Lý A Đông không khỏi lén lút chế giễu Bảo Sinh vài câu. Nhưng Bảo Sinh trừng mắt không đáp lại, khiến Lý A Đông cảm thấy mất hứng. Cuộc sống trên tàu buồn tẻ, cậu ta học theo người ta chơi bài, có lúc thắng thua không ít.

Tàu đi được nửa đường, Minh Chi nghe được một số tin đồn, vội vàng nhắc nhở Bảo Sinh và Lý A Đông. Cô cũng chẳng có chiêu trò gì khác, chỉ ngày ngày kiểm tra võ nghệ của hai người, lấy bản thân làm đối tượng luyện tập. Bảo Sinh thì không sao, Lý A Đông đã lười biếng từ lâu, gần như ngày nào cũng bầm tím mặt mày, mang bộ dạng như vậy thì không tiện đi đánh bạc. Dù đã dừng tay sớm, tiền cậu ta mang theo cũng gần hết.

Hôm đó, Minh Chi gọi Lý A Đông đến phòng mình, hỏi thẳng chuyện này.

Lý A Đông giật mình, biết là Bảo Sinh mách lẻo, nhưng chuyện này đúng là sự thật, chỉ cần hỏi người ta là có thể xác nhận, cậu ta đành phải cầu xin Minh Chi tha thứ.

Minh Chi nhìn cậu ta ấp úng, nhớ lúc cậu ta mới đến nhờ cậy chỉ là một thiếu niên ít nói, ngoan ngoãn nghe lời, tuy có chút toan tính nhỏ nhặt nhưng cũng có thể hiểu được. Đợi lớn hơn một chút thì học theo người ta ra ngoài uống rượu, bao gái, chỉ cần không quá đáng, cô coi đó là trò nghịch ngợm nhất thời của tuổi trẻ nên cũng lười quản, nhưng chuyện cờ bạc thì tuyệt đối không được dính vào. Chỉ là cô không biết nên quản lý thế nào, chỉ lặp đi lặp lại những tác hại của cờ bạc, hy vọng cậu ta có thể kiểm soát bản thân, đừng chơi lớn.

Cô đưa cho Lý A Đông một tấm chi phiếu, đúng bằng số tiền cậu ta thua trên tàu: "Còn có lần sau, chặt ngón tay."

Quá nhàn rỗi nên mới có tinh lực để ý đến những chuyện khác, nghĩ đến đây, Minh Chi hơi hối hận vì đã không để Bảo Sinh và Lý A Đông ra chiến trường. Thường xuyên đối mặt với sống chết mới khiến hai người họ nhận ra rằng mỗi ngày luyện tập thêm một chút, biết đâu có thể giữ được mạng sống.

Minh Chi lo lắng, Bảo Sinh lại không cho là vậy.

Trong lòng cậu, tốt nhất là không có Lý A Đông cũng không có Lư Tiểu Nam, bên cạnh chị Minh Chi chỉ cần có mình cậu là đủ. Cậu mách lẻo là hy vọng Minh Chi đánh Lý A Đông một trận, đánh càng nặng càng tốt, tên tiểu nhân thù dai Lý A Đông này sớm muộn gì cũng phản bội. Ai ngờ Minh Chi tuy có mắng mỏ nhưng lại vừa đánh vừa xoa. Bảo Sinh rất bất mãn.

Hôm đó, Minh Chi tính toán sổ sách trong phòng, phát hiện tổng số tiền chi tiêu trong tháng vừa rồi khá lớn, cô khoanh tay ngồi trên ghế suy nghĩ: Làm thế nào để kiếm tiền?

Đầu tư cổ phần nhà máy, không được! Chỉ cần máy bay ném bom bay qua thả vài quả là nhà xưởng cùng thiết bị đều tan tành. Mua nhà mua đất, cũng không được! Nhà cửa cũng giống như nhà máy không chịu được bom đạn. Thời buổi này, người có tiền cũng như người không có tiền đều đang chạy nạn, ai còn tâm trí mà chăm sóc ruộng vườn. Mua cổ phiếu, càng không được! Còn không bằng nhà xưởng đất đai, ít ra còn có cái gì đó cầm nắm được. Cô thở dài, mở một quán ăn bên bờ biển cũng được. Nhưng ai quản lý? Cô chỉ giỏi lật bàn.

Hay là làm nghề cũ, Minh Chi nghĩ có nhiều Hán gian như vậy, bên Từ Trọng Cửu có muốn bỏ tiền ra xử lý vài tên không?

Cô đang nghĩ đến Từ Trọng Cửu, thì bên đó lại gặp chuyện không hay, một thân phận sát thủ mà anh thường dùng bị bại lộ, hiện không rõ tung tích. Từ Trọng Cửu mơ hồ cảm thấy bất an, nhưng hành động hấp tấp thì kết quả chỉ càng tồi tệ hơn, chỉ có thể giăng lưới để nắm bắt tin tức. Nhưng lần này dù có cố gắng thế nào cũng như đánh vào bông, mềm nhũn chẳng có hồi âm.

Từ Trọng Cửu xử lý xong đống tài liệu trên tay, việc còn lại có thể làm là chờ thông báo, còn có hy vọng Minh Chi về muộn một chút. Anh sợ cô rơi vào bẫy người ta giăng ra để bắt mình, chỉ cần cô còn ở bên ngoài, chắc chắn sẽ đến cứu anh.

Đêm dài dằng dặc, Tô Giới trở thành thiên hạ của Từ Trọng Cửu, nhưng cũng giam hãm anh.

Con tàu chở Minh Chi ngày càng đến gần Thượng Hải, tính ra ba ngày nữa là có thể cập bến. Lần này trở về, cô sẽ ở bên cạnh Từ Trọng Cửu, rồi sớm muộn gì cũng đưa anh rời đi.

Cô không biết rằng, hôm nay Từ Trọng Cửu đã bị người ta đưa đi. Anh đã nghĩ đến việc phản kháng, nhưng trước sau đều có người bao vây, họ cố tình để lộ một góc áo cho anh thấy vũ khí đuọc giấu ở thắt lưng. Chỉ cần anh dám manh động, trong vòng vài phút chờ tuần bộ đến, họ có thể bắn anh thành cái sàng rồi ung dung rút lui, để lại cho tuần bộ một cái xác đầy máu.

Từ lúc bị áp giải lên xe, Từ Trọng Cửu vẫn giữ bình tĩnh. Anh không lớn tiếng gào thét, cũng không cố ý gây náo loạn. Anh thừa hiểu người Nhật vẫn cần sử dụng nhân lực. Cùng lắm thì trước tiên anh đầu hàng, sau này tìm cơ hội thoát thân rồi quay lại.

Chỉ đến khi bị đẩy vào buồng giam và nhìn thấy Chúc Khắc Văn, kẻ từng là thủ lĩnh thổ phỉ do chính tay anh bắt giữ, Từ Trọng Cửu mới nhận ra con đường của mình đã hoàn toàn bị chặn đứng. Chúc Khắc Văn nhạy bén hơn anh trong việc phán đoán tình hình. Lúc trước bị bắt chưa đầy hai tiếng, gã lập tức tuyên bố quy phục và khai ra toàn bộ danh sách, khiến nhà tù ở Tô Châu, Vô Tích và Thường Châu chật kín người. Sau đó khi quân Nhật đến, gã lại một lần nữa phản bội, đầu hàng bọn Nhật.

Giữa anh và gã, ngăn cách bởi mạng sống của cả chục người thân trong gia đình Chúc Khắc Văn. Những người đó không phải do anh giết, mà là do sự đầu hàng của Chúc Khắc Văn gây ra tổn thất nghiêm trọng. Phía bên kia của gã đưa ra hình phạt đẫm máu: mạng đổi mạng, máu trả bằng máu. Nhưng dù anh không trực tiếp giết người, cái chết của họ lại bắt nguồn từ hành động bắt giữ gã của anh.

Chúc Khắc Văn nhìn Từ Trọng Cửu từ đầu đến chân, rồi nở nụ cười: "Chào!"

Nụ cười ấy giống như một con rắn bò qua, khiến từng sợi lông trên người Từ Trọng Cửu dựng đứng. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, đáp lại bằng một nụ cười lịch sự, giống như hai người là bạn cũ lâu ngày gặp lại.

Dù sao thì cũng chết thôi, anh nghĩ, đừng để bản thân trở thành trò cười.