Nhân Vật Phụ

Chương 60: C60: Chuyện Thứ 58




Vote và Comment nhóe các bạn xD!

Chuyện thứ 58

Bây giờ thì mọi thứ đều có lí cả. Tất cả. Không chừa một cái gì. Chuyện này, chuyện bí mật, chuyện điên rồ và tất cả thời gian qua.

“Cậu nói cái gì thế?” Hoàng Minh Nam trông như thể vừa chột dạ cái gì đó, nhìn tôi đầy ngạc nhiên.

“Có phải không?” tôi nhìn hắn.

Hóa ra giấc mơ kia cũng chẳng vô nghĩa tẹo nào. Tôi nên biết ơn mới đúng.

Hoàng Minh Nam vội vàng lắc đầu lia lịa.” Không, không phải. Ý tôi không phải là…”

Tôi lùi xa khỏi hắn ta, lắc đầu. “Thật ra ý cậu ngay từ đầu chính xác là như thế phải không?”

Không thể tin được. Thế mà mình mãi vẫn không nhận ra, đúng là điên. Điên thật rồi.

“Thì ra…”

Vậy mà tôi cứ nghĩ là cuộc đời mình đã có một lúc tươi sáng lên một chút. Hóa ra không phải, vẫn là một cái đường hầm tối đen.

“Không phải, cậu hiểu nhầm rồi! Linh Lan…” Hoàng Minh Nam lúng túng bước tới 1 bước, định túm lấy tay tôi.


“LÙI RA!” tôi gầm lên, gạt hắn ra. Tôi không muốn bị mềm lòng vào lúc này. Tôi cũng không nhìn vào mắt hắn,  cái cảm giác khi nhìn vào đó làm tôi thấy khủng khiếp.

“Linh Lan…”

“Tôi cứ nghĩ là cậu thật lòng cơ đấy! Hóa ra tôi chỉ là lựa chọn an toàn thôi, đúng chứ?”

Hắn ta ấp úng “Không phải…”

Tôi nheo mắt nói.” Cậu nói rằng tôi khác biệt, khác các cô gái khác. Là tại tôi chưa từng yêu ai, đúng chứ? Vì thế, chỉ cần thêm câu chuyện đau khổ của anh cậu thì chẳng đời nào có chuyện tôi bỏ cậu mà đi đúng không?”

“Không, cậu phải nghe tôi giải thích…”

 “THÔI ĐI!!! Cậu chọn tôi vì cậu nghĩ rằng tôi sẽ không làm cậu đau khổ, giống như người đã làm đau khổ anh cậu, phải không?” Có cái gì trong người tôi đang đầy ứ lên rất khó chịu.

“Linh Lan, không phải thế…” Hoàng Minh Nam trông hết sức khổ sở, sợ hãi nhiều hơn.

Cũng chẳng quan trọng nữa.

“NẾU THẾ THÌ CẬU NHẦM RỒI! VÌ TÔI KHÔNG PHẢI CÁI LOẠI CON GÁI SẼ BẰNG MỌI CÁCH GIỮ  RỊT CẬU LẠI ĐÂU!!! CŨNG KHÔNG PHẢI KẺ SỢ SỆT YẾU ĐUỐI SẼ CHẠY THEO VAN XIN CẬU ĐÂU!!!!!!” tôi gào lên, không  biết sức đâu ra mà mình có thể nói lớn đến thế.

Hoàng Minh Nam đứng tại chỗ, nhìn tôi. Hắn ta có buồn khổ lúc này cũng chẳng giúp ích được gì nữa. Chuyện này kết thúc tại đây. Bây giờ.

“Thật ra, cậu biết sao không, Hoàng Minh Nam? Cậu cứ nghĩ là tôi sẽ không dám đá cậu, phải chứ? Thế nên tôi sẽ đá cậu, ngay bây giờ, ngay lúc này.”


Mắt hắn ta mở lớn nhìn tôi ngạc nhiên lẫn kinh hoàng.

“Chúng ta kết thúc rồi. Đi tìm cô gái nào khác có thể đáp ứng mọi yêu cầu ích kỉ của cậu đi, vì tôi xong việc rồi! Và cố mà sống tốt vào!”

Cái tính trẻ con, hay giận dỗi, sở hữu, tất tần tật  của Hoàng Minh Nam đều từ cái lòng ích kỉ kinh hoàng kia mà ra. Sợ rằng mình sẽ tổn thương và đi theo vết xe đổ của anh trai mà lựa chọn một bến đỗ an toàn hay sao?

Hèn hạ. Nhỏ nhen.

Tôi không phải đồ vật, cũng không phải một cái két an toàn của ai cả. Hoàng Minh Nam nghĩ rằng tôi sẽ chạy theo cầu cạnh hắn một khi đã yêu chắc? Hay là nghĩ rằng tôi sẽ không dám từ bỏ? Nghĩ rằng tôi không yêu, khó yêu thì sẽ trân trọng hắn hơn, không để cho hắn đi à? Nghĩ rằng yêu tôi là hắn đang ban phúc cho tôi hay sao? Không thể tin được.

Nếu thế thì Hoàng MInh Nam đúng là không đáng, dù chỉ là một tí quan tâm của tôi, khi mà cái lòng ích kỉ kiêu ngạo kia vẫn còn đặt cao hơn tất cả. Trên đời này cái gì cũng thế thôi, muốn có được thì phải nỗ lực, cố gắng. Giống như chuyện này, nếu không có sự cố gắng của cả hai, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ sụp đổ.

Tôi quay lưng bước ra khỏi cánh đồng cỏ phim kinh dị với một tốc độ mà bản thân cũng thấy ngạc nhiên. Tôi cũng không ngờ mình có thể nói ra những câu nói vừa nãy với thái độ bình tĩnh đến đáng sợ. Trong một nửa giây, cuộc đời mà tôi từng biết lại trở lại như cũ. Đúng là không phải lúc nào thể giới cũng xoay quanh mình. Mình đúng là điên rồi. Điên thật rồi.

Nói thẳng ra, điên chỉ là cái cớ, vì tôi không muốn chấp nhận cái cảm giác khó chịu trong người vào lúc náy. Cái đó người ta gọi trong truyện tình cảm sướt mướt là gì? Đau đớn khổ sở à?

Cái duy nhất tôi biết là cảm giác này rất khốn nạn. Cực kỳ khốn nạn. Và hiện tại, tôi cần phải ở một mình.

-

-


-

“Này, mày với Hoàng Minh Nam làm sao thế hả? ” vào một buổi sáng âm u khó chịu ( hoặc là do tôi nghĩ thế), thằng Quân đã từ đâu đó nhảy ra trước mặt tôi.

Thái độ của nó khác ngạc nhiên.

“Chả có gì cả.” Với cái trình độ như mày thì tao tưởng mày phải biết rồi.

Từ đầu tuần rồi Hoàng Minh Nam không tới đợi trước cửa nhà tôi nữa. Có mấy lần tôi nhìn thấy hắn ở trường, nhưng là đứng ở khá xa, liếc một cái rồi bỏ đi. Chẳng phải nhớ nhung gì, tôi cũng chẳng hiểu mình đang làm cái trò quái gở gì nữa. Hắn ta  thì có vẻ khá bình thường, hoặc cố tình tỏ ra bình thường. Hoặc là thật ra cái chuyện “nghỉ chơi” với tôi cũng chẳng ảnh hướng tới hắn ta lắm, Lựa chọn an toàn thôi mà.

Một lần, Hoàng Minh Nam cũng bắt được ánh mắt của tôi. Lúc đó hình như tim tôi lại đập mạnh một cái. Chỉ thấy hắn ta ngừng nói chuyện với bạn, lấm lét nhìn lại tôi. Sau đó thì tôi quay lưng bỏ đi, cũng không thấy hắn ta đuổi theo hay làm gì đó để giữ tôi lại chẳng hạn. Nói thật là tôi thấy hơi bị hẫng, nhưng rồi lại nghĩ nếu Hoàng Minh Nam có đuổi theo đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ gạt hắn ta đi thôi. Cũng chẳng hơn được cái gì. Có lẽ là vẫn còn bị cái cảm giác hơi sở hữu một chút, giống như vừa mới cho đi cái gì đó mà phải phân vân mãi mới từ bỏ được ấy.

Cái gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, tôi có muốn cũng không rút lại được.

 Có một tin không biết có nên vui không, ấy là sau cái sự vụ ở đồng cỏ thì từ đầu tuần tôi không còn bị lườm nguýt bởi fangirl của Hoàng Minh Nam nữa. Đại loại, tôi nghĩ là tôi lại trở về vô hình như hồi đầu cấp 3.

“Cãi nhau hay sao?” thằng Quân nhìn tôi, mặt nghiêm trọng.

“Không. Hết rồi.” tôi đáp nhát gừng.

“CÁI GÌ?” thằng Quân trợn mắt, nói như không tin được vào điều nó vừa nghe, toàn bộ biểu cảm trên mặt nó thật một cách quái lạ. Lần đầu tiên gặp phản ứng như thế này từ nó.

“Mày nghe rồi đấy thôi.” Phải nói là tôi cũng ngạc nhiên về cái sự bình tĩnh của bản thân mình. Giống như bị đơ vậy.

Thằng Quân nhìn tôi, nói“ Mày đùa tao đấy hả?”


“Không. Tao và nó không hợp nhau, thế thôi. Mày tin hay không thì tùy.” Tôi lắc đầu nhìn nó.

Nó thay đổi thái độ, lần này gần như là chán nản, thất vọng, nếu muốn nói chính xác.

” Không hợp nhau?” nó gật đầu đầy mỉa mai, nheo mắt nhìn tôi.

”Lí do của mày đấy à? Tao không thể tin được!”

“Không đúng sao?” Tao chẳng việc gì phải đi làm hài lòng mày cả. Mặc kệ mày có thất vọng hay không. Có phải cúp trao giải hay huy chương đâu cơ chứ!

“Mày thật sự nghĩ như thế à?” nó tiếp tục hỏi vặn tôi bằng cái giọng chỉ trích nghe phát bực. Cứ làm như một mình tôi gây ra cái chuyện này ấy!

Vì thế tôi gạt nó sang một bên, bước lên lớp tiếp“Tao không có tâm trạng để nói chuyện đó vào lúc này. Mày không hiểu đâu, okay?”

Bước được nửa bước thì nghe tiếng thằng Quân ở phía sau gọi với lên.” Mày nghĩ tao là ai? Làm sao tao lại không biết được?”

À phải, con rết lươn lẹo nhất trường cơ mà. Kể cả nó có biết chuyện gia đình Hoàng Minh Nam thì cũng chẳng thể giúp ích được cái gì cả.

Tôi quay lại nhìn nó.

“Tao không quan tâm. Giờ thì để tao yên.” Và quay lưng bước đi.

Tôi thà tỏ ra bình thường còn hơn là phải ngồi khóc lóc ăn vạ chỉ vì một thứ đáng lẽ ban đầu không nên có. Tôi cũng biết đêm về tao sẽ lại suy nghĩ linh tinh và thấy bản thân mình là một đứa tệ hại khốn nạn. Nhưng ít ra tôi cũng không muốn ai biết cả, tôi không thích để bản thân mình trở nên yếu đuối trước mặt người khác, không bao giờ.

Tôi nghĩ là chuyện này sẽ đi vào dĩ vãng sớm thôi. Và mình dù có muốn hay không cũng phải tiến lên.

Bỏ qua một cuộc tìn…không, cũng chẳng phải cuộc tình gì cho cam.