Tại khu phố tồi tàn của tầng lớp lao động thấp có một chiếc xe đậu trong góc khuất, Sơ Ảnh im lặng ngồi trong xe còn Mộc Phương đứng bên ngoài trao đổi gì đấy với đám côn đồ trong khu, và hiển nhiên đám côn đồ này là tay chân của bang Sát Long gài vào trong khu phố này.
Kì thật khu phố này là một sàn giao dịch ngầm hạng ba thấp kém, nhưng trong thị trường hàng cấm cũng có chút tiếng tăm nhỏ, bang Sát Long vốn nắm giữ hơn một nửa thị trường hàng cấm thì gài chút người vào các nơi giao dịch cũng là điều đương nhiên. Mộc Phương cũng vô cùng ngoài ý muốn khi nhìn địa chỉ đón La Nhậm Thiên đưa, mà lí do thật sự chỉ đơn giản vì đây là nơi gần hắn nhất mà thôi.
Từ xa Mộc Phương đã thấy một bóng người cao lớn quen thuộc đang thong thả đi tới, nhưng vẻ mặt âm lãnh đã tiết lộ tâm tình người đấy thật sự không tốt chút nào.
"Lão đại, đám người Nam Cung đã nghi ngờ khu vực này của bọn chúng là do chúng ta nhúng tay" Mộc Phương cung kính nhìn La Nhậm Thiên hồi báo, khí thế của Mộc Phương còn mơ hồ thu liễm đi nửa phần.
"Trở về, vụ ẩu loạn mấy ngày trước cho người đi tra lại, coi chừng hỏa mù" La Nhậm Thiên chau mày, con ngươi màu xám sẫm như tối đi vài phần.
Mộc Phương cung kính đứng một bên nhẹ giọng đáp rồi mở cửa xe, La Nhậm Thiên khôi phục biểu cảm lạnh lùng không chút cảm xúc.
Sơ Ảnh đang ngoan ngoãn ngồi trong xe, nghe thấy tiếng động phía sau thì trái tim liền đập loạn không rõ là hưng phấn hay phẫn uất khiến Sơ Ảnh khổ sở không thôi. Ngay lập tức Sơ Ảnh bật lên công tắc thư ký hoàn mỹ tiêu chuẩn mới có thể miễn cưỡng áp chế cảm xúc đang nhảy loạn trong mình, mùi máu tươi nhàn nhạt trong không gian kín của xe cũng khiến lòng người càng thêm bối rồi.
“Tối nay có dạ tiệc sinh nhật của Liễu tiểu thư, lão đại muốn sắp xếp người đi thay hay tự mình đi tham dự?” Sơ Ảnh nghiêng người, nghiêm túc cầm một bìa hồ sơ xem lịch trình bên trên.
“Ai?” La Nhậm Thiên nhướn mày, tiểu thư mấy gia tộc có qua lại mờ ám với hắn không ít, nhất thời không thể nhớ ra được Liễu tiểu thư là vị nào.
“Con của vợ cả Liễu tổng, là người một tháng trước có cùng ngài ăn tối vài bữa” Sơ Ảnh nhanh nhẹn bổ sung thông tin.
“Cùng tôi đi” La Nhậm Thiên mơ hồ nhớ ra một khuôn mặt, cảm thấy không có gì đặc biệt lắm, lại bất giác nhớ tới khuôn mặt tươi cười ấm áp của Diệp Ái Ninh.
“Vâng” Sơ Ảnh không tiếng động quan sát nét mặt của La Nhậm Thiên, trong lòng chợt nảy ra cảm giác chua xót, cô thở dài, quay đầu không tiếp tục nhìn nữa.
Đồng thời Mộc Phương cũng đã giao phó và thu nhập chút tin tức xong, anh mở cửa ngồi vào ghế lái. Nhìn Sơ Ảnh trầm mặc cúi đầu, lại nhìn La Nhậm Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần, đưa tay ấn bật màn chắn giữa ghế trước và ghế sau ngăn cách xe thành hai khu độc lập.
La Nhậm Thiên mở mắt từ lúc màn chắn hoàn toàn được bật ra, có chút hứng thú suy nghĩ về hai cánh tay trái phải của mình, trực giác mách bảo cả hai người này dường như thay đổi ở đâu đó, nhưng La Nhậm Thiên rất nhanh đã không quan tâm nữa. Nhưng ngạc nhiên nhất vẫn là ánh mắt yên tĩnh không chút gợn sóng của Sơ Ảnh, vẫn là khuôn mặt nghiêm túc như cũ, lại dường như nảy ra mấy phần chán ghét hắn.
La Nhậm Thiên mong là mình nghĩ quá nhiều đi.
Còn không gian đằng trước thì phi thường yên tĩnh, cả hai người đều tập trung vào vai trò của mình, còn nảy ra chút cứng nhắc khó phát hiện. Lúc này đây cả hai không phải anh em bằng hữu tốt gì cả, mà chỉ là cấp dưới có địa vị ngang hàng nhau mà thôi.
Chiếc xe lăn bánh trên đường lớn, di chuyển tới khu quy hoạch nổi tiếng trong trung tâm thành phố là khu dành cho người không quyền cũng tài phú ngập trời, và tất nhiên an ninh vô cùng đảm bảo, còn là khu quy hoạch đã được các chính quyền trên ngầm đề nghị không xảy ra xung đột giữa các thế lực. Nhưng điều này hoàn toàn không có nghĩa là nơi này đơn giản, nhưng chí ít nó đảm bảo khi còn ở trong khu vực của nơi này thì không thể gây chuyện.
Mộc Phương đưa ra tấm thẻ xác nhận thân phận rồi lái xe một mạch tới cuối khu, đặc biệt càng vào sâu thì càng yên tĩnh, khoảng cách các căn nhà cũng được thiết kế cách xa nhau để đảm bảo quyền riêng tư của mỗi hộ.
Khi xe dừng thì Sơ Ảnh nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe rồi đứng một bên, lúc La Nhậm Thiên vừa ra khỏi xe thì cô nhanh chóng tiến lên đỡ lấy hắn, ngón tay Sơ Ảnh lướt qua góc áo sơ mi nơi hông La Nhậm Thiên, đầu ngón tay cảm nhận được ẩm ướt liền biết vết thương chắc chắn lại bị rách rồi.
La Nhậm Thiên liếc nhìn Sơ Ảnh một cái rồi cũng không cậy mạnh, để cho Sơ Ảnh dìu mình vào nhà, Mộc Phương đã thông báo với quản gia của La Nhậm Thiên nên lúc xe vừa đến quản gia đã có mặt, lúc này không nói hai lời tiến vào trong nhà lấy bông băng thuốc sát trùng.
Sơ Ảnh dìu La Nhậm Thiên vào phòng khách, thật cẩn thận để hắn ngồi lên ghế sofa, cô quỳ xuống, lấy hộp cứu thương mở ra lôi một chai thuốc sát trùng cùng vải băng dày.
“Phiền quản gia chuẩn bị một ít nước nóng vậy” Sơ Ảnh cười mỉm với bác quản gia đang đứng một bên, ông ấy gật đầu rồi đi làm ngay lập tức.
La Nhậm Thiên thần kinh bây giờ mới bắt đầu thả lỏng, cũng tùy ý Sơ Ảnh băng bó. Đầu tiên Sơ Ảnh thật cẩn thận dùng kéo cắt mảng áo, đem băng cũ tháo ra, lại dùng thuốc sát trùng tỉ mỉ bôi lên vết thương đang hở ra rồi mới băng lại, động tác vô cùng lưu loát nhanh chóng, rất rõ ràng là đã làm rất nhiều lần.
“Lão đại có muốn gọi bác sĩ tới hay không?” Sơ Ảnh đóng hộp cứu thương, nhẹ giọng hỏi.
“Không cần” La Nhậm Thiên khoát tay một cái, hắn đứng dậy đi vào phòng tắm, Sơ Ảnh vốn không tính đi theo nhưng La Nhậm Thiên liếc mắt ra hiệu nên đành ngoan ngoãn theo sau đuôi hắn, cảm giác phức tạp lại tiếp tục như thủy triều đánh úp cô, điều này khiến Sơ Ảnh càng thêm kiên định phải tìm cách tăng giá trị tinh thần lên thật cao, cảm xúc của nguyên chủ để lại ảnh hưởng đến cô quá nhiều rồi.
La Nhậm Thiên cởi áo, xoay lưng lại với Sơ Ảnh khiến cho cô cảm thấy vô cùng nhức bi. Người này bị thương ở hông mà não cũng bị tổn thương rồi à?
“Cái này không phải quản gia làm sẽ tốt hơn sao?” Sơ Ảnh cầm khăn lông mềm, nhúng vào nước ấm rồi vắt khô, nhưng vẫn cảm thấy rất khó hiểu.
“Cô theo tôi bao nhiêu năm rồi?” La Nhậm Thiên ngồi thẳng lưng, hai mắt nhắm hờ, giọng điệu không rõ vui buồn lại trầm thấp đầy từ tính, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy rét lạnh.
Sơ Ảnh im miệng ngoan ngoãn dùng khăn lông chà lau thân thể của La Nhậm Thiên, động tác tuy có chút cứng nhắc nhưng lại vô cùng cẩn thận. La Nhậm Thiên lúc này càng lúc càng cảm thấy trợ thủ của mình thay đổi rồi, ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt như nhìn người lạ của Sơ Ảnh cũng là thật.
Ngược lại điều này càng khiến La Nhậm Thiên hứng thú, chỉ mới vài ngày mà điều gì lại khiến người yêu hắn đến tàn tâm liệt phổi mà bây giờ đứng trước hắn lại chỉ có cung kính làm tròn bổn phận, ngoài ra không chút cảm xúc dư thừa nào. Nói khó nghe thì chính là coi hắn không khác gì người xa lạ.
Lúc này Sơ Ảnh còn đang không biết mình đánh bậy đánh bạ mà lại khiến cho vị này để ý mình hơn. Nếu như Sơ Ảnh mà biết chắc chắn bĩu môi thầm than đàn ông là sinh vật kì lạ, lúc người ta yêu thương thì coi là điều đương nhiên, lúc lạnh nhạt thì lại cảm thấy người này rất thú vị. Có thấy bản thân rất ngu xuẩn không hả?
Còn Diệp Ái Ninh giờ phút này thì đang rất đau đầu với vấn đề tiền bạc, hiện tại thì mẹ của Diệp Ái Ninh đang nằm viện vì bệnh tim, đang rất cần một số tiền để trang trải viện phí. Diệp Ái Ninh suy nghĩ đắn đo rồi quyết định gọi điện cho người bạn của mình.
“Tớ đây, công việc mà cậu nói tớ muốn nhận. Tối nay luôn à? Ừ được, tớ hiểu rồi” Diệp Ái Ninh càng không biết mình thay cô bạn nhận làm phục vụ tại dạ tiệc, lại mạc danh kỳ diệu chọn trúng dạ tiệc của Liễu gia.
Mà vốn trong nguyên tác vì Dương Sơ Ảnh bệnh đến tận ngày hôm sau nên La Nhậm Thiên cũng quên béng luôn bữa tiệc, Mộc Phương thông báo thì hắn đã về tới nhà cũng lười không muốn đi, thế là bỏ qua một màn gặp nhau của hai người.
Sơ Ảnh mà biết mình chỉ vì khỏi bệnh sớm mà xuất hiện hiệu ứng bươm bướm như thế chắc chỉ hận không thể cười to một trận cho thống khoái.