Ánh nắng mặt trời xuyên qua lớp màn cửa màu trắng chiếu lên gương mặt Sơ Ảnh khiến cô khó chịu, một bàn tay to hơi lạnh mang theo vết chai ôn nhu che đi ánh nắng hắt thẳng vào mắt Sơ Ảnh.
Sơ Ảnh mơ màng bị trạng thái như vậy làm cho tỉnh giấc, vòng eo bất ngờ bị một cánh tay kéo lại, sau lưng Sơ Ảnh đập lên lồng ngực một ai đó, cô giật mình quay phắt lại.
Gương mặt La Nhậm Thiên gần trong gang tấc, Sơ Ảnh thậm chí có thể nhìn rõ từng thứ trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, nếu dùng từ xinh đẹp thì có vẻ quá khoa trương và không hợp cho lắm, nhưng dù Sơ Ảnh nhìn La Nhậm Thiên bao nhiêu lần vẫn cứ cảm thấy cụm từ “xinh đẹp” ấy hình dung là chính xác nhất.
Lông mi rất dài, không cong và hơi chùng xuống, tựa như một tấm rèm che phủ màu sắc xám lạnh lẽo của con ngươi. Ngũ quan rất tỉ mỉ, gộp chung với nhau cũng không khiến nó trông diêm dúa mà lại rất đẹp, cánh môi hơi mỏng, bình thường luôn mím thành đường thẳng tăm giờ lại cong nhẹ. La Nhậm Thiên không mặc áo, chỉ mặc quần thun kéo dây, thân thể thon gọn mạnh mẽ phô ra không sót cái gì.
Sơ Ảnh nhìn đến mê mẩn.
“Có đói không?” La Nhậm Thiên trầm giọng nói, hắn vươn tay vén tóc rũ xuống mặt Sơ Ảnh, động tác quen thuộc đến không thực.
Sơ Ảnh ngẩn người lắc đầu, lại gật đầu, hiển nhiên là vẫn còn chưa tỉnh táo.
La Nhậm Thiên phì cười, tiếng cười trầm nhẹ khiến Sơ Ảnh hồi hồn, cô giật nảy người muốn thoát khỏi vòng tay La Nhậm Thiên lại phát hiện mình hoàn toàn không có lực chút nào.
La Nhậm Thiên lại nhìn cô một hồi mới ngồi dậy, tiện thể ôm luôn Sơ Ảnh đang muốn trốn đi rồi để người hầu đưa cô đi. Hắn phát hiện cô càng lúc càng ngốc, khác hẳn với lúc xưa sát phạt quyết liệt, nhưng bộ dáng hiện tại rất giống với thời điểm cô lúc mới đi theo hắn.
Sơ Ảnh đi theo chỉ dẫn của người hầu nữ, lúc cô hồi hồn đã ngồi lên bàn ăn rồi, mặc dù thuốc mê không có tác dụng phụ nhưng không hiểu vì lí do gì mà lại tác động lên Sơ Ảnh, lúc này cô triệt để hóa ngốc luôn rồi.
Trong bụng rất đói, Sơ Ảnh thấy điểm tâm sáng được bưng ra thì đã không chịu được nữa bắt đầu ăn luôn, nhưng cũng không có khoa trương tới mức ăn như hổ đói, chỉ có hơi vội vàng thôi.
Khoan! Sơ Hoàng của cô đâu?
Sơ Ảnh nhìn chung quanh, không thấy Sơ Hoàng mà lại thấy La Nhậm Thiên ăn mặc chỉnh tề ngồi một bên nhìn mình.
“Sơ Hoàng đâu?” Sơ Ảnh kéo tay áo La Nhậm Thiên, chau mày hỏi.
La Nhậm Thiên phất tay với quản gia, quản gia cúi đầu rồi lùi đi. Hóa ra con hổ đó cũng có tên, Sơ Hoàng? Có ý tứ.
“Ăn xong rồi sẽ đưa con hổ đó tới” La Nhậm Thiên khó có dịp nói năng nhỏ nhẹ, hắn đang cực kì không hiểu vì sao cô lại biến thành bộ dáng ngu đần này.
Rõ ràng thuốc không có tác dụng phụ. Cơ thể cũng bình thường. Rõ ràng không phải giả bộ, cũng không thể diễn được như vậy, là hóa ngu thật.
La Nhậm Thiên là người theo chủ nghĩa duy vật nên chắc hẳn rằng không nghĩ tới linh hồn không phải, Sơ Ảnh không phải Dương Sơ Ảnh. Không biết là nên vui hay nên buồn đây?
Sơ Ảnh a một tiếng, cũng ngoan ngoãn tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Ăn xong thì Sơ Hoàng đã chạy từ cửa tới, nhảy vào lòng Sơ Ảnh, nó dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn La Nhậm Thiên, bộ dáng trung tâm bảo vệ chủ.
Sơ Ảnh vỗ đầu Sơ Hoàng, nó lè lưỡi liếm lòng bàn tay cô lấy lòng, mùi vị của nam nhân nguy hiểm kia khiến nó không thích.
La Nhậm Thiên cười khẽ trao lại cho Sơ Hoàng một ánh mắt, Sơ Ảnh nhạy cảm ôm Sơ Hoàng, nhìn La Nhậm Thiên với vẻ mặt đề phòng.
“Không đụng vào nó là được, không cần nhìn tôi với vẻ mặt đó” La Nhậm Thiên chống một tay, hứng thú nhìn một người một hổ.
“Sao lại bắt tôi?” Sơ Ảnh từ lúc tỉnh dậy tới giờ mới nhận ra mình bị bắt tới, mọi thứ thật sự mơ hồ, tựa như cô thời điểm mới ‘tỉnh dậy’ vậy, thật khó chịu…
“Vì em không nghe lời” La Nhậm Thiên thành thật nói.
“Tôi không muốn ở đây” Sơ Ảnh bất mãn, hoàn toàn không để ý tới xưng hô của La Nhậm Thiên.
“Đợi một thời gian thì chuyển chỗ là được” La Nhậm Thiên tiếp tục không sao cả đáp.
“Không phải với ngài!” Sơ Ảnh chính thức nổi nóng.
“Không nghe lời sẽ lột da con hổ đó” Híp mắt, La Nhậm Thiên không chút khách khí. Hắn không đe dọa, mà là nói thật.
Sơ Ảnh giật mình ôm chặt lấy Sơ Hoàng, cũng không có phát hỏa khí nữa, nhưng ánh mắt lại chứa phẫn hận không chút che giấu. La Nhậm Thiên cũng vừa lúc phát hiện con ngươi của Sơ Ảnh trong sạch hơn rất nhiều, tựa như một viên bảo thạch phát sáng, vì lửa giận mà càng xinh đẹp không sao tả xiết.
La Nhậm Thiên bỗng nhiên nhớ tới con mèo anh lông dài hắn từng nuôi, rất dễ bị chọc giận, hắn cũng từng rất thích nó. Giờ phút này Sơ Ảnh lại trông rất giống nó, rất đáng yêu.
La Nhậm Thiên cảm thấy bộ dáng Sơ Ảnh bây giờ cũng rất tốt, ánh mắt cô như mãi nhìn về hắn, điều đó khiến hắn cũng rất vui thích. Mà La Nhậm Thiên chưa bao giờ là người ủy khuất chính mình.
Sơ Ảnh cảm thấy nguy hiểm, cô vùi mặt vào đống lông của Sơ Hoàng, càm giác kinh khủng đó khiến Sơ Ảnh không thể ngừng run rẩy, Sơ Hoàng cũng như nhận ra điều gì, gầm gừ với La Nhậm Thiên.
La Nhậm Thiên thu hồi lại tâm tình, kéo Sơ Ảnh dậy, hắn không thích bộ dáng cô ỷ lại vào con hổ đó.
Sơ Ảnh tức giận đến dậm chân, nhưng cũng sợ bản thân liên lụy đến Sơ Hoàng mà ngoan ngoãn để mặc La Nhậm Thiên kéo. Cô nhìn thì thấy đường có vẻ quen, nơi này cũng có vẻ quen, hình như đi tới tầng hầm nhỉ? Sơ Hoàng chạy theo phía sau, vẫn vô cùng cảnh giác.
Gọi là tầng hầm nhưng không hề tối chút nào, cả một đoạn đường đều được thắp sáng, cầu thang dẫn tới một hành lang dài, La Nhậm Thiên kéo Sơ Ảnh tới căn phòng cuối cùng, hai người mặc đồ đen đứng canh cửa thấy La Nhậm Thiên tới thì mở cửa, không dám tùy tiện đánh giá nữ nhân được La Nhậm Thiên nắm trong tay.
Sơ Ảnh nhìn xung quanh hành lang lúc đi vào thì đã phát hiện rất nhiều căn phòng có mùi máu thoang thoảng, không nồng lắm, còn mơ hồ có tiếng nức nở và rầm rì của nhiều người, nhưng cô không hề ngạc có nửa điểm ngạc nhiên, giống như đã rất quen thuộc vậy.
Bây giờ nhìn thẳng mới phát hiện căn phòng này là một căn phòng bốn bề đều màu trắng, không hề có sắc màu khác. Ở giữa phòng là hai người đàn ông bị trói trên ghế cũng màu trắng nốt, hai người thoạt nhìn không có gì không ổn, nhưng ánh mắt hận thù nhìn chằm chằm La Nhậm Thiên như sói đói.
Mộc Phương không dấu vết nhìn Sơ Ảnh rồi thu hồi tầm mắt.
“Tên khốn!! Hóa ra mày đã sớm phát hiện mọi thứ” Nam Cung gia chủ bật cười tự giễu, ông nhìn La Nhậm Thiên dửng dưng.
La Nhậm Thiên xoa đầu Sơ Ảnh hưởng thụ những sợi tóc mềm như tơ lụa trong tay.
“Nếu không thì để chúng mày tự tung tự tác chắc? Già rồi nên ngu ra sao?” La Nhậm Thiên cười khẩy, Sơ Ảnh cũng hiểu được một chút, trong lòng chỉ cảm nhận được là bang Sát Long đã ổn rồi, tâm tình cũng thả lỏng chút ít.
Sơ Ảnh không thèm quan tâm nữa, cô ngồi xuống cái ghế đặt ở sau mình lúc nào không hay, Sơ Hoàng cũng không để ý ngồi dưới chân cô.
La Nhậm Thiên liếc nhìn cô một cái rồi cũng ngồi xuống cạnh Sơ Ảnh, hắn gác chân, nhìn hai người đàn ông bị trói như nhìn vật chết.
“Tao quả nhiên không nên đấu với mày” Nam Cung gia chủ tựa như đã phát điên, trong miệng thều thào vài câu không rõ.
“Đem đi, nhớ trả bộ phận cho lũ con lão ta” La Nhậm Thiên không thèm suy nghĩ nói, một gã mặc áo đen từ phía sau đi tới lôi Nam Cung gia chủ xuống.
La Nhậm Thiên liếc cũng không thèm liếc, hắn sớm đã nói bao nhiêu vết thương tạo ra cho hắn thì hắn trả bấy nhiêu. Đã làm thì phải sớm suy nghĩ tới tiền căn hậu quả!
Phùng gia chủ thì có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều. Lão ta thâm trầm nhìn Sơ Ảnh trông có vẻ ngơ ngác rồi lại nhìn La Nhậm Thiên.
“Dương Sơ Ảnh? Hóa ra mày đã sớm có kim ốc tàng kiều. Chẳng trách con gái tao thất thủ”
“Chỉ bằng cô ta? Tao để cô ta lấy tư liệu mà cô ta cũng không lấy được, chỉ như vậy mà muốn làm La chủ phu nhân?” La Nhậm Thiên như vừa nghe được cái gì buồn cười lắm, hắn bật cười nhưng trong không cười.
Phùng gia chủ giận tím mặt, nhớ tới đứa con gái xinh đẹp nhất lại yêu say đắm La Nhậm Thiên, trong lòng rét lạnh.
Lão ta trong lòng phẫn hận, tên đó thổi gió vào tai bấy lâu nay mà lão ta không phát hiện ra, còn kích động muốn quăng lưới, hóa ra đều là quân cờ trên bàn cờ của bọn chúng.
“Con gái tao thế mà yêu mày đến cái gì cũng không cần” Phùng gia chủ trong một khoảng thời gian ngắn như đã trải qua vạn kiếp, thê lương nói. Lão ta vạn phần không nghĩ tới chính là La Nhậm Thiên lại có bản lĩnh như vậy.
“Không khác ông cho lắm” La Nhậm Thiên ra hiệu.
Yêu à? Từ khi hắn biết nhận thức tới nay chẳng biết yêu là cái gì, hắn chỉ biết tình cảm mà Sơ Ảnh bé nhỏ của hắn dành cho hắn là yêu, nhưng từ giây phút nào đấy thì nó đã biến mất rồi. Thật không vui chút nào.
Mộc Phương đẩy một mỹ nhân vào trong phòng, mỹ nhân thân hình lả lướt, khuôn mặt quyền rũ phong tình, lúc vào phòng lại không thèm nhìn lấy cha mình một cái, ả ta đi tới bên chỗ La Nhậm Thiên, lúc nhìn thấy Sơ Ảnh thì không dấu vết chau mày.
La Nhậm Thiên cười lạnh, đồ của hắn mà cũng bất mãn?
“Hiểu Như, con…” Phùng gia chủ nhìn Phùng Hiểu Như con gái mình vậy mà trong mắt chỉ có kẻ thù của mình, không thể tin được. Bộ dáng già nua đi trông thấy.
“Con đã sớm nói cha đừng đấu với anh ấy” Phùng Hiểu Như nhìn cha mình cười tươi, nào có bộ dáng của con gái nhìn cha mình, chỉ như đang nhìn một kẻ thảm hại.
Phùng Hiểu Như sà vào lòng La Nhậm Thiên, hắn cũng dang tay ôm eo ả ta. Sơ Ảnh thấy vậy thì tự giác nhích ra xa, trong lòng chỉ cảm thấy người này dường như có địch ý với mình.
“Một cô gái ngoan” La Nhậm Thiên hôn một bên mặt Phùng Hiểu Như, ả ta cười đến xinh đẹp ép mình vào trong lòng hắn vô cùng hưởng thụ, cơ thể cọ xát với lồng ngực La Nhậm Thiên, thầm mong mình phối hợp với hắn như vậy thì mình sẽ có cơ hội.
Phùng gia chủ mà biết con gái lão ta đến giường cũng không lăn được với La Nhậm Thiên mà chỉ có ra tới bàn làm việc nói chuyện chính sự thì chắc tức đến thổ huyết mà chết ngay tại chỗ mất.
“Đứa con bất hiếu!” Phùng gia chủ xám mặt.
“Bảo bối dám giết cha mình không hửm?” La Nhậm Thiên dùng giọng điệu từ tính kéo dài câu hỏi, nó như ma chú truyền vào tai Phùng Hiểu Như.
Phùng Hiểu Như không chút nghĩ ngợi cười quyến rũ, ả ta nháy mắt, cầm lấy con dao găm mà Mộc Phương đưa, ả ta từng bước đi tới chỗ Phùng gia chủ bị trói, tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà như đánh thẳng vào tim từng người.
Sơ Ảnh trong nháy mắt vừa chán ghét lại vừa bình tĩnh, cô có chút không chịu được phát run, bàn tay lạnh lẽo xoa đầu cô càng làm cô run đến lợi hại. Sơ Ảnh cố gắng áp chế mình xuống, cúi đầu không nói gì.
Cô không sợ cảnh tượng sắp xảy ra, nhưng lại không chịu được cảm giác lạnh lẽo của người bên cạnh phát ra.
“Xin lỗi cha nhiều” Phùng Hiểu Như mở miệng, giọng nói rất ngọt ngào, cô cười híp mắt, còn đang suy nghĩ phải giết cha mình thế nào để làm hài lòng người đàn ông ấy đây?
“Tao không nên để mày sinh ra” Phùng gia chủ giận tím mặt, lão ta không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao ấy trong gang tấc.
“Nếu cha không chết con làm sao tiếp quản Phùng gia? Chỉ trách cha trọng nam kkhinh nữ, chỉ trách cha chưa từng coi con là con gái cha” Phùng Hiểu Như nhún vai, dùng giọng điệu tự nhiên lại khinh miệt “Ai là người nói con phải nhẫn tâm đây? Một đám vô dụng chẳng làm nên trò trống gì mà có thể có mọi thứ, còn con phải nghe lời à? Con việc gì phải làm con chó của cha và lũ đấy đây?”
Phùng Hiểu Như không đợi Phùng gia chủ nói tiếp đã vung tay cắt luôn cổ lão. Động tác dứt khoát, trong mắt ả ta không có lấy một tia cảm tình.
Tình cảm à? Cho chó ăn rồi.
La Nhậm Thiên khinh miệt hừ một tiếng, lại nhìn như thưởng thức Phùng Hiểu Như.
“Lui xuống hết đi” La Nhậm Thiên ôm Sơ Ảnh đi trở về, Phùng Hiểu Như híp mắt nhìn Sơ Ảnh, giác quan nói ả ta cô gái trong ngực La Nhậm Thiên tuyệt đối không thể giữ lại.
Mộc Phương toàn bộ quá trình chỉ nhìn Sơ Ảnh, đến khi La Nhậm Thiên khuất bóng mới an bài mọi thứ, nhìn Phùng Hiểu Như một cái, có vẻ như lão đại rất thưởng thức cô ta ngoan tâm, không biết là trụ được ở nơi này bao lâu.
Hắn nhớ tới Sơ Ảnh, trong lòng chua chát, nhưng lại cảm thấy quá hổ thẹn khi so sánh cô ấy với Phùng Hiểu Như.
-------------------------------
"Con người vốn thiên vị với người mình có hảo cảm, dù bạn có làm gì hay cố gắng làm mấy trò ngu xuẩn để gây sự chú ý thì đôi khi cũng phải chấp nhận rằng mình không bằng người ta. Những con người đó đáng hận lại cũng đáng thương."