Chương 48: Tìm tới cửa
Chỉ đăng tại Wattpad - Phù Cừ Cốc
----------------------
"Uỳnh!!!"
Sáng sớm tinh mơ, mặt trời như quả lòng đào còn đang lững thững đu đưa vắt nửa mình ở cuối đường chân trời, sương sớm như mành sa thoắt ẩn thoắt hiện phủ rợp ngọn cây cao còn chưa tan hết, nháy mắt đã bị tiếng đổ vỡ kinh động đến tan tác.
Chim trong rừng sâu hỗn loạn vỗ cánh kêu véo von.
Diện Sân bất thình lình bị âm thanh chấn động làm thức giấc, hai mắt vốn đang tĩnh tâm nhắm nghiềm mở bừng ra, tròng mắt nhập nhèm nháy lên hai cái liền thanh tỉnh, y xoay người ngồi dậy với lấy áo bào khoác lên, chân nhỏ xỏ giày bước ra phòng lớn phía trước.
Ma Bắc Mạn cũng vừa lúc vuốt phẳng lại quần áo đứng dậy, trông thấy y liền cung kính hô một tiếng sư tôn, sau đó nhanh nhẹn đi mở cửa, nhìn xem bên dưới có chuyện gì.
Vừa mở cửa, trận pháp cách âm đóng lại, ồn ào bên ngoài nháy mắt ập thẳng vào tai, cực kì hỗn loạn.
Ở tu chân giới, khách điếm cho tu sĩ mỗi phòng đều có vài trận pháp cách âm đơn giản, bảo đảm cho khách trụ lại không bị quấy nhiễu, mà bên trong cũng không ảnh hưởng được đến bên ngoài. Vì là trận pháp đơn giản nên một số thanh ấm quá lớn cũng không thể cản lại hết được, tiêu biểu chính là vừa rồi.
Xung quanh phòng bọn họ cũng có vài người bị kinh động chạy ra ngoài xem xét, nháy mắt cả khắp Duyệt Lai điếm từ trên xuống dưới đều bu tới một đống người, tu chân giả đi đường cũng nghe thấy náo nhiệt mà chen lấn tới.
Ngọc Thạch thành người đông phức tạp, không sợ không loạn, chuyện tốt không có nhiều nhưng một khi có chuyện xấu nổi lên bọn họ đều chỉ hận không loạn thêm một chút mới đủ náo nhiệt.
Khắp xung quanh đều là một lũ không sợ chết.
Đúng nghĩa đen.
"Chuyện gì thế này..."
Ông chủ Duyệt Lai điếm từ phòng bếp chạy vội ra, nhìn cánh cửa trước điếm đổ nát như tro tàn, phủ trắng xóa mặt đất, thất kinh hết nhìn đông lại nhìn tây, nhất thời còn chưa vận động hết được não xem xem đây là như thế nào, phía sau hắn một đám người cũng chạy ra, hoảng loạn đứng một chỗ.
Bụi mù tản đi một chút, sau đó một người khoan thai bước vào, tụ bào phẩy mạnh lên uy phong khí phách.
"Hai tên tiểu tử chó chết hôm qua gây chuyện cùng ông mau bước ra đây!"
Tiết Chí hung hăng hống hách bước vào trong, rống giận gào lên một tiếng với xung quanh.
Tên tiểu tử này hôm nay một thân thanh phục hoa quý, tơ kia lụa kia nhìn liền biết là loại vải quý giá không kém gì cống phẩm dâng cho vua chúa, cắt may tỉ mỉ, trên quần áo còn thấp thoáng linh khí dao động, hiển nhiên đã qua tay luyện khí sư, chế nó thành một kiện pháp bảo.
Trình độ sủng ái của trưởng bối đắp lên người hắn cũng không phải công tử nhà nào muốn so cũng được, khó trách kiêu căng thành tính, nghĩ mình là thái tuế trên đầu người ta.
Hắn mắt xếch liếc xung quanh một lược, không nhìn thấy kẻ thù mình muốn thấy, liền nhổ một ngụm nước miếng, đánh mắt ra hiệu với nô bộc bên người.
Gia đinh nhìn thấy hắn ra lệnh, liền từ bên ngoài lôi xềnh xệch đến hai người.
Nạn nhân áo quần xộc xệch nhăn nhúm, có không ít chỗ nhuốm máu, tóc tai táng loạn, cả người bị đánh đến nửa mê nửa tỉnh, trên đường kéo lê tới đầu hoàn toàn gục qua một bên, khiến người khác không nhìn rõ được mặt.
Hai người kia bị kéo đến trước mặt Tiết Chí, hắn khoái trá ngồi phịch xuống cái ghế vừa được người hầu mang tới, chân mang giày gấm đạp lên lưng một người.
Cái bóng bị đánh tơi tả kia, nho nhỏ đáng thương, lại nhớ đến quá khứ tên công tử Tiết gia này thù nhất là kẻ nào trong Ngọc Thạch thành, người xem xung quanh khỏi nhìn cũng đoán được hai tên xui xẻo kia là ai.
Còn ai ngoài huynh đệ Ô gia dòng chính nữa.
Chỉ không hiểu hôm nay đánh tới Duyệt Lai điếm một trận hoành tráng vậy là có ý gì, bình thường bọn hắn có xô xác cũng chỉ ở trên đường lớn ngỏ nhỏ, không có chuyện xung đột trong khách điếm tửu lâu nào khác cả.
Ông chủ Duyệt Lai điếm cũng có cùng suy nghĩ với người xem bát quái xung quanh, đổ mồ hôi lạnh, chắp tay tiến lên khép nép cúi người với Tiết Chí, khúm núm mở miệng: "Tiết công tử... Không biết Duyệt Lai điếm nhỏ bé này có chỗ nào khiến ngài không hài lòng mà phải đích thân mình tới đây? Nếu không ngài nói ra, ta sẽ mau chóng xử lí cho chu toàn?"
Ngọc Thạch thành này thế lực hỗn tạp, nhưng Tiết gia tồn tại lâu đời, hiện tại lại nhờ phúc phần tiểu bối nước lên thì thuyền lên, như mặt trời giữa trưa, thở mạnh một cái cũng muốn mạng của bọn họ, người làm ăn buôn bán ngại nhất là bị gây sự vô cớ, khiến cho kinh doanh bất lợi, lại còn rước họa vào thân.
Tiết Chí trừng mắt hừ cười, đế giày di di lên sống lưng của tiểu tử Ô gia, tựa như phải lau sạch bụi bẩn dưới đế thì mới hài lòng được, một mặt lài khoái trá đối với ông chủ: "Trần Mậu à Trần Mậu, Tiết thiếu ta đây cũng không phải là người không hiểu chuyện, không có việc gì lại đi náo loạn làm mất mặt gia trưởng trong nhà. Bất quá, hôm nay đánh đến chỗ này cũng là vì nuốt phải một ngụm lửa giận, phải tìm được kẻ châm lửa thì mới tắt được."
Trần Mậu lại một phen mồ hôi rớt như mưa, thầm khóc lớn trong lòng.
Là tên xui xẻo nào chọc phải đại phiền toái cho hắn hả???
"Không biết là kẻ nào không có mắt chọc phải ngài?"
Tiết Chí đảo đảo tròng mắt, đúng lúc này bắt gặp A Đường đang đứng một chỗ khuất trong góc, hắn liền mở lớn miệng cười, ngón trỏ mang nhẫn ngọc chỉ về hướng đó, ha ha nói: "Gọi tên nô tài đó đến đây! Hôm qua chính nó dẫn theo hai tên oắt con tìm chết đến gây sự với ông! Nếu hôm nay không tìm được người, thì trước cứ lấy mạng chó hắn đền bù trước cũng được!"
Gia đinh theo hướng chỉ của Tiết Chí, chạy đến túm áo A Đường, kéo hắn đến trước mặt đám người, chân hung ác đạp mạnh vào gối hắn, ép hắn quỳ rạp xuống, tay lại nhấn mạnh đầu.
"Coong" một tiếng, âm thanh trán đập xuống sàn nhà vang lên vô cùng rõ ràng, tiếp đến máu đỏ theo vết nứt trên trán A Đường chảy ra, dọc theo mặt hắn nhỏ lộp bộp xuống mặt đất.
Trong suốt quá trình, A Đường vẫn chìm trong hoảng hốt chưa kịp định hình lại, đến khi đầu bị đập cho nứt toạc đổ máu, mới bị đau làm tỉnh, hét lên một tiếng muốn ôm lấy đầu lăn lộn, lại bị người hung hăng giữ chặt, nước mắt nước mũi trộn lẫn máu đỏ nhuốm nhoe nhoét mặt nhỏ trắng bệch của hắn.
"Tiết thiếu gia tha mạng, tiểu nhân thực sự không biết chuyện gì cả! Xin ngài tha mạng!" A Đường khóc thảm liên tục vái lạy Tiết Chí, mặc kệ trên trán đau nhức khiến mắt hoa lên, cũng muốn tranh thủ cơ hội vì mạng nhỏ của mình.
Tiết Chí hừ lạnh một tiếng, đứng lên hung hăng đá vào ngực A Đường khiến hắn văng ra rất xa, đập mạnh lên cây cột mới ngừng lại, nằm trên đất chỉ có ngực thở phập phồng rất nhẹ, không phát ra được tiếng nào nữa.
"Nô tài hèn mọn mà dám nói láo, hôm qua chính ông thấy ngươi dẫn hai tên tiểu tử một lớn một nhỏ đi dạo, sau đó chạy đến gây sự với ông, đả thương người vô cớ. Nói cho các ngươi biết, Tiết gia ta không phải dễ chọc, động đến ông đây, liệu trước trả giá bằng mạng sống đi! Người đâu, lục soát cho ông!"
Hắn tức tối gào lên với đám gia đinh đằng sau, đám nô bộc nhận được lệnh, bất chấp Trần Mậu van xin ngăn cản, thô bạo đẩy người ra liền chia đều các hướng, xông lên các phòng lục soát. Bộ dáng hung hăng không khác gì quan phủ đang vây bắt phạm nhân.
Mà náo loạn đến lúc này, tất cả đều thu hết vào mắt Diện Sân cùng Ma Bắc Mạn vẫn một mực đứng xem nãy giờ.
Ma Bắc Mạn tựa một bên lan can, hai mắt lạnh nhạt nhìn xuống chỗ đứng của Tiết Chí, trông thấy bộ dáng lục tìm người của hắn, môi mỏng lúc này liền từ từ nhếch lên, màu sắc tàn bạo không báo trước, cứ vậy chậm rãi bao trùm hết khuôn mặt trẻ con của hắn.
Giờ phút này, nào có phải là một thiếu niên vô hại?
Thị huyết trong mắt nhìn xuống người xung quanh, đã tương tự như lúc hắn săn giết ma thú trong sâm lâm mấy tháng trước rồi.
Mà cái kết của những kẻ bị hắn đối đãi như con sâu cái kiến, không gì nhiều hơn ngoài kết cục chết.
Còn Diện Sân, y cũng không có quá nhiều suy tư linh tinh như đồ đệ của mình, sau khi nhìn thấy chân diện mục của thằng nhóc miệng còn chưa nhổ hết răng kia của Tiết Chí, liền chán muốn chết mà quay lại phòng, còn không quên liên lạc với hệ thống trong thức hải, bàn tính về mấy cái bug mà tối qua y vừa tạo ra cho nó.
Y đang cùng bạn học Thông Thái tiến hành thương lượng nội bộ, chủ đích muốn đổi từ thương thành của hệ thống mấy món đồ linh tinh thực dụng, mà hệ thống sau khi chuyển sang bản server hệ thống lậu của Diện Sân, lại nửa lo nửa mừng mà nói với y, hay là y trước cứ làm đại mấy cái nhiệm vụ để lấy tích điểm mà đổi đồ, đừng có xúi nó hack điểm tích phân...vân vân...
Hai bên ngươi một câu ta một câu, cuối cùng đến khi Diện Sân đưa ra yêu cầu muốn thử cho hệ thống hack điểm tích phân đổi tới cho y mấy cái quần lót cho con nít, hệ thống liền thực sự bạo phát, ầm ầm nổ điện sau đó tắt máy, rơi vào ưu thương cực độ giận lẫy y.
Chỉ vứt lại một câu, "bổn bảo bảo tâm phiền" liền nghênh ngang offline không hẹn ngày trở lại.
Diện-muốn đổi quần lót-Sân: "..."
Hình như ta chiều mi quá nên mi hư rồi đúng không hả hệ thống chó má kia?
Đúng lúc y muốn sắn tay áo ngắt ra một tia ý niệm đâm vào cục tròn tròn hệ thống trong thức hải, thì bên ngoài có một kẻ la lên: "Tìm thấy người rồi!" Sau đó lao đến, túm chặt Ma Bắc Mạn.
"Tìm chết!"
Bước chân quay về giường của Diện Sân liền dừng lại, thần thức như sóng thần ập tới nhìn ra bên ngoài, trông thấy Ma Bắc Mạn bị một đám nô bộc lao tới giữ chặt người, y liền không suy nghĩ tới việc đồ đệ mình lúc này tu vi đã ở cấp bậc nào, gầm lên một tiếng, thần thức biến thành kim châm, xoáy thẳng vào đầu mấy tên nô bộc kia.
Nháy mắt, máu văng ra như pháo hoa nở rộ, từng chùm từng chùm đỏ rực.
Đầu mấy tên nô bộc không hẹn trước đều nổ bạo, máu phun thành sương đỏ một vùng, che kín Ma Bắc Mạn phía trong, mà hắn lại được thần thức Diện Sân bao bọc lấy, không dính tới mảy may chút máu nào.
Cảm nhận một chùm thần thức không kiên dè che chở lấy mình, ở một góc không ai nhận ra, Ma Bắc Mạn thu tay mình giấu vào ống tay áo, hắc khí chậm rãi thu liễm lại.
Vốn vừa rồi, hắn để cho đám người kia chạm vào, chủ yếu muốn thông qua tiếp xúc đưa hắc khi vào bên trong chúng, giết ngay tại chỗ, sau đó sẽ tính sổ tới tên nhãi dám phá hủy buổi sáng tốt đẹp của sư tôn kia.
Lại không ngờ tới, y so với hắn còn nhanh hơn, tàn bạo hơn như vậy.
Nhìn sương máu mông lung vây lấy quanh mình, Ma Bắc Mạn trong lòng khó giấu được vui sướng nhộn nhạo không biết tên đang ùa đến, che trời lấp đất đổ đầy tâm trí lạnh lẽo của hắn.
Hắn quên mất, hắn cũng được một người chở che...
Khóe môi không giữ được mà mỉm cười nhếch lên, trong ánh mắt toát lên hân hoan không thể giải thích được.
Đúng vật đấy, hắn là báu vật của sư tôn, từ trước đến nay, cứ nhìn kết cục của những kẻ động vào hắn mà xem.
Team - nằm không cũng trúng đạn - nhọ: "..." bọn ta đã làm gì nữa đâu???
Thần thức Diện Sân không báo trước tràn ra như thủy triều, trong không gian nhỏ hẹp này nháy mắt không chịu nổi sức ép, vách tường trụ cột nối tiếp nhau nứt toạc ra, đám người xung quanh cũng tiếp bước từng người một thối lui, lồng ngực bị đè ép cấp bậc mà thở không nổi.
Lúc này y đã bị giáng cấp do thân thể teo nhỏ, thực lực hiện thu liễm gần như chín phần, chỉ mới nổ ra một nửa của một thành còn lại, chút ít nhiêu đây lại khiến cho đám người đỡ không nổi, đủ biết nếu y không dè chừng mà nói, phóng mắt nhìn lại cũng chỉ là những bãi máu đọng mà thôi!
Diện Sân nâng chân bước ra khỏi bậc cửa phòng, bậc cửa dưới chân y sau đó liền hóa thành bột phấn, vô thanh vô tức tan rã như tro tàn.
Y bước đến lan can, bởi vì thành lan can cao đến nửa lưng người trưởng thành, y lại mượn đà dẫm lên chậu cây nhỏ phía trước, rũ mắt nhìn xuống đám người đang bị đèn ép quỳ mọp phía dưới, khóe môi không nhanh không chậm nhả ra từng từ:
"Chọc đến ngươi thì thế nào?"
Y nhếch mép, khinh miệt trong đó như hóa thành thực thể đâm đến từng người.
"Chỉ là một cái Tiết gia."
Chỉ là một cái Tiết gia.
Sáu chữ ngắn gọn, ung dung nhả ra, lại như pháo nổ ầm ầm bên tai mỗi người, khiến người hít vào một hơi lạnh, sợ hãi than.
Tiết gia ở Ngọc Thạch thành này là cái gì chứ?
Người này rốt cuộc là con cháu thế gia nhà ai mà phát ngôn ngông cuồng đến vậy?
Trời ạ!
_____________
Tác giả:
Gần 3k chữ nhóe, vẫn còn tiếp nữa, nhưng ngắt chương trước đến đây thôi, up xong lại gõ tiếp, nếu diễn biến trong suy nghĩ sẽ có chương mới nhanh thôi, các tình yêu tối vui vẻ ~ ngủ ngon~ hahahaha~
19/08/2020