Nhân Vật Phản Diện Vốn Phản Diện

Chương 34: Lão tổ hiển uy (2)




Diện Sân trừng mắt hô lên: "Con mẹ nó! Sâu!!!"


Sau đó, sắc mặt nhăn nhúm, không nói hai lời một tay vung lên cắp nách Ma Bắc Mạn nhảy vọt lên trời, tay còn lại cách không vứt ra vài điểm chỉ, mặt đất bị y không thương tiếc bạo lực đâm ra vài cái lỗ, mà vị trí mấy cái lỗ đó, đều là thi thể của đám Ngụy Long bị xẻ làm đôi.


Mặt đất nóng cháy, phút chốc đống thi thể khổng lồ như thịt trên giá nướng, bốc khói lên cháy xèo xèo, mỡ chảy ra kêu lách tách, mùi hương thơm như thịt bò.


Mà đám người Chiêu Như Tông vừa vây đánh Ma Bắc Mạn, cũng bị uy lực của y mà chấn cho miệng phun máu hôn mê, cơ thể văng xa đập xuống mặt đất gãy xương đã là nhẹ. Thảm nhất phải nói đến Tiêu Dương Bạch kia.


Lúc đó hắn cưỡi trên đầu con Ngụy Long đối diện giao tranh cùng Ma Bắc Mạn, đương nhiên lúc Diện Sân chắn trước người, cũng rơi vào tình thế bốn mắt trừng nhau. Kết quả, hiển nhiên bị dọa giật nảy mà kích phát ra tìm lực khủng bố, ra tay hiển nhiên mạnh hơn vài phần.


Con Ngụy Long đó sớm đã thịt xương nát bấy mỗi hướng một mảnh từ lâu.


Đám người Tê Tư đang ẩn nấp xa xa cũng bởi vì dư chấn mà văng xa mấy trăm mét, đợi đến khi ổn định lại được, ngẩng đầu lên đã chẳng thấy người đâu, hư không tăm tối chỉ văng vẳng lại một câu lạnh buốt vô tình:


"Kẻ nào động đến người bản tôn, chờ rửa cổ bồi mệnh!"


Một đám người phát run vuốt mồ hôi lạnh, đều thức thời rời đi, cũng mặc kệ người của Chiên Như tông bị đánh cho tơi bời hoa lá. Dù nói thế nào, người ra tay vừa rồi, thực lực cũng cực kì khủng bố, cho dù là Tê Tư đã từng nhìn qua Nguyên Anh giao chiến, thậm chí là Khốc Tu sư phụ của hắn dùng thực lực Độ Kiếp đánh giết, hắn cũng chưa từng cảm nhận qua uy áp nào đáng sợ như vừa rồi. Tựa như một hồi hơi thở tử vong vờn quanh gáy hắn, ớn lạnh rợn người!


Người như vậy, bọn họ cũng không nên ra tay giúp đỡ kẻ đắc tội hắn mà vạ lây chính mình. Tốt nhất cứ quay về tông môn bẩm báo sự việc, để người ở tầng trên điều tra.


Đám người Thành Tang Tông bỏ của chạy lấy người, bên này Diện Sân cũng xách của chạy lấy người.


Một tay cắp nách Ma Bắc Mạn, cả người đề lực như có quỷ đuổi theo, giữa đêm đen như lưu tinh phóng ngang bầu trời, tốc độ nhanh vượt qua kiến thức nhân loại.


Ma Bắc Mạn lúc này bị y ôm trong lòng, vết thương trên vai theo đó thấm lên bạch y của Diện Sân, rực rỡ như một mảnh hoa đào nở rộ.


Hắn cũng không quan tâm, hai mắt từ lúc người này vừa xuất hiện, đã luôn dán chặt vào y, một tấc không rời.


Mũi hít hít hương thơm đạm nhiên trên người y, bên tai cảm nhận được nhịp đập truyền tới từ tim y.


Bao nhiêu ngày cô độc rã rời, phút chốc như mây gió tan biến không còn lại chút gì.


Tựa như hào quang rạng rỡ sau áng mây âm u.


Khóe mắt Ma Bắc Mạn không kiềm chế được mà ửng hồng, sống mũi cay xè, khuôn mặt qua nhiều ngày rèn luyện trở nên cứng cỏi bỗng dưng hiện lên thần sắc tủi thân. Hắn bĩu môi, cả mặt vùi vào lòng Diện Sân. Bỗng dưng bật khóc.


Diện Sân mồ hôi lạnh lăn lăn sau gáy, sắc mặt xanh lè chỉ lo cắm đầu chạy, nào có để ý đến Ma Bắc Mạn, lúc này nghe thấy tiếng rấm rức của vật nhỏ trong lòng, bất giác dừng người ở không trung, kinh ngạc cuia xuống nhìn đỉnh đầu đen nhánh đang vùi trong lòng mình.


Diện Sân bế thẳng Ma Bắc Mạn dậy, ý muốn kéo người ra, bất quá tên này bám chặt nhất quyết không buông, hai tay còn thuận thế vòng qua eo y ôm đến gắt gao.


Nhìn thấy bộ dạng có chết cũng không ngẩng mặt lên của mỗ xuẩn thú, Diện Sân trợn trắng mắt không lời gì để nói.


"Này? Chết tiệt, buông!" Diện Sân cốc mạnh vào đầu Ma Bắc Mạn, bất quá sắc mặt xanh trắng vừa rồi khi gặp Ngụy Long đã biến mất không còn.


Ma Bắc Mạn trong ngực Diện Sân lắc đầu nguầy nguậy, hai vai lại khẽ run lên, Diện Sân cảm thấy vạt áo trước ngực ẩm ướt, vẻ mặt hơi cứng lại, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ thở ra một hơi, nâng tay, vòng qua sau gáy hắn, ôm người vào lòng, một tay khác vỗ nhè nhẹ lên lưng Ma Bắc Mạn, ngẩng đầu nhìn trời.


"Làm sao? Bị người ức hiếp đến khóc?"


Ma Bắc Mạn không đáp lời, tham luyến vùi sâu vào lòng y, giống như phát tiết ra khổ sở trong lòng, một lúc lâu thật lâu sau mới từ lòng y cất tiếng, giọng mũi cô đặc.


"Thời gian qua người đi đâu?"


"A?" Diện Sân chớp mắt, "Đi dạo quanh a, vừa dạo vừa trông chừng ngươi."


Ma Bắc Mạn rất không hài lòng với đáp án này, tay lại càng bấu chặt phần áo ngay eo y.


Diện Sân thật sự không còn lời nào để nói nữa. Nhất thời không thể hiểu nổi trong óc đồ đệ nhà mình rốt cuộc là nhồi cái gì, y nhất thời nổi giận, bàn tay vốn vuốt sống lưng Ma Bắc Mạn lại giơ lên, hóa thành trào, nắm lấy tóc hắn, giật một cái.


Thực sự là không dùng chút lực nào, nhưng bởi vì Ma Bắc Mạn không đề phòng, liền thực sự bị y giựt ngược người ra, cả thân hình nho nhỏ theo quáng tính lui lại một chút, hai tay nắm chặt phần áo ngay eo y cũng theo đà văng ra.


Bất quá Ma Bắc Mạn quả thật là nắm rất chặt, cho nên...


Hệ thống một bên xem kịch vui: ....囧


Diện Sân nắm tóc hăng hái: ..囧


Ma Bắc Mạn bị giựt tóc: ...囧


Một tràng trầm mặc.


Gió lạnh quét qua, Diện Sân nhìn vào vạt áo đang đung đưa trước người, không thể tin được mà trợn ngược mắt lên.


Y ngước nhìn Ma Bắc Mạn đối diện phía trước, tay cầm mảnh đai lưng của mình bộ dạng cũng ngây ngốc, nhất thời thẹn hóa thành giận, một tát đánh quá, xuýt thì đánh cho Ma Bắc Mạn hóa về nguyên hình.


Mọe! Tiểu tử chết tiệt này thế mà giựt đứt dây lưng của ông!!!


Diện Sân bị gió lạnh thổi cho rùng mình, càng rùng mình dữ dội vì bản thân liên tiếp mất mặt hai lần trong cùng một đêm. Tất cả đều tại tên tiểu tử chết tiệt kia, nếu không phải hắn, y làm gì phải vội vội vàng vàng chạy đến cứu người như vậy chứ.


Lại còn...


Diện Sân đạm mạc khép lại vạt áo loạn bay trước ngực, cũng đồng thời che đi 'xuân sắc' bên trong...


Y lại còn... chỉ mặc một cái áo bào tầm thường bên ngoài như vậy... bên trong chính là một bồ đồ ngủ trái cây bốn mùa chói mù mắt tró...


Diện Sân lạnh lùng nắm chặt vạt áo, lạnh lùng xoay người, lạnh lùng bay đi, bỏ mặc Ma Bắc Mạn bị đánh văng ra xa xa đang đứng đó ngây người, mãi một lúc lâu sau mới hốt hoảng đuổi theo y, miệng không ngừng hô: "Sư tôn! Sư tôn! Đồ nhi biết sai rồi! Người đừng giận!"


Diện Sân bay ở xa xa, ngón tay đang cầm cái kẹp dâu hường kẹp lại vạt áo bất giác run một cái, bóng lưng lảo đảo trên hư không, sau đó tức khí phóng đi.


Mọe, mặt già đều mất hết! Y còn mặt mũi nào trang bức trước mặt xuẩn đồ đệ đây chứ!


Hệ thống làm bình phong một bên, vì chính mình suốt một tháng trời bị Diện Sân bức ép mà cười nghiêng ngả một phen. Lão tổ ngài cũng có ngày hôm nay! Bình thường đều chỉ có một mình nó nhìn thấy, y hết nằm lại ngồi, đi qua đi lại lượn tới lượn lui.


Dáng người đẹp, bộ mặt đẹp, thực lực cũng khiến người quỳ bái.


Nhưng mà cái bộ dạng mỹ nam an tĩnh đó, không thể nào đem ra hợp cùng với một tên thứ hai mặc áo chuối, thứ ba mặc áo dứa, thứ tư mặc áo dâu, cuối tuần mặc áo heo được!


Cmn, rất mù mắt!


________


Tác giả có lời muốn nói: Một chương bình bình :v


Giải lao chút lại vào chính sự vậy hê hê :v


Tg đang có dự tính viết trên vnking, :> khi nào xong bộ này anh em kéo qua ủng hộ nhé :>