Nhân Vật Phản Diện Vốn Phản Diện

Chương 31: Hôn




Chương 31: Hôn


Tác giả: Lục Nguyệt Thanh Sơn


Hộ khẩu: wattap


_______


Diện Sân mang theo Ma Bắc Mạn một đường đi trong Hắc Sâm lâm bảy ngày liên tục, đến sáng sớm ngày thứ tám, cơ bản đã tiến vào khu vực hoạt động của ma thú sơ giai và trung giai.


Vốn đã nói Hắc Sâm lâm chiếm trọn vùng cực tây đại lục, có thể tưởng tượng ra diện tích rộng đến mức nào, tròn bảy ngày trước, nơi Diện Sân cùng Ma Bắc Mạn đi qua chỉ có bóng dáng của dị thú cùng với thỉnh thoảng gặp vài đàn ma thú sơ giai thuộc về loài ăn cỏ vô hại, hôm nay cuối cùng cũng cảm nhận được khí tức của đám ma thú trung giai, Diện Sân liền khoát tay, để Ma Bắc Mạn tìm một bãi đất trống cỏ mọc ít làm chỗ dừng chân.


"Hôm nay nướng rắn đi." Diện Sân ngồi khoanh chân tựa vào một góc cây, hướng Ma Bắc Mạn đang dựng giá nướng bên kia nói, sau đó lấy từ nhẫn không gian ra một con mãng xà lớn cỡ bắp chân, là ngày đầu tiên thâm nhập Hắc Sâm lâm Diện Sân trông thấy được, liền tiện tay giết chết.


Động vật đã mở linh trí gọi là ma thú, còn chưa mở linh trí, có chút khả năng hấp thu linh khí, gọi là dị thú, bên trong chúng không phân chia cấp bậc như ma thú, có thể xem như là động vật thông thường của nhân loại.


Tu chân ích cốc, bất quá đối với Diện Sân mà nói, ăn uống cũng là một cái thú, người mà không còn thú ăn, thì tâm cũng nhạt như nước.


Mấy ngày qua, bởi vì khí tức khủng bố trên người Diện Sân, khiến cho dị thú lẫn ma thú trên đường đi đều lẩn trốn biệt tích, Diện Sân mỗi lần muốn ăn thịt, đều phải vốc đồ trong nhẫn không gian ra, giao cho Ma Bắc Mạn phụ trách nấu nướng.


Tên nhóc này ngoài việc niên kỉ nhỏ ra, thực sự là kỷ năng sinh tồn rất khá, lần đầu ăn thử món nướng của hắn, Diện Sân còn lấy làm kì quái, cuối cùng tò mò hỏi về quá khứ Ma Bắc Mạn, mới hiểu được thằng nhóc này đã lăn lộn trong nhân loại không ít năm, lúc thân phận bị phát hiện ra, chịu khổ không ít, chút kỹ năng sinh tồn này nếu mà còn không học được thì hắn chẳng sống được đến bây giờ.


Ma Bắc Mạn trong mắt huyết hồng lóe ra ý cười, ngoan ngoãn nhận lấy rắn đem đi lột da làm sạch. Không thể không nói, Diện Sân muốn huấn luyện người cũng rất có phong cách.


Lấy việc làm thịt kia mà nói, y chỉ thị Ma Bắc Mạn không được dùng linh lực hỗ trợ lúc làm sạch thịt. Dị thú cho dù có nhỏ yếu nhất, cũng lớn hơn so với động vật thông thường rất nhiều, một thân xà này ít nhất cũng mấy trăm cân thịt, từ việc kéo xác đi xử lý, cho đến công đoạn lột da rút xương lộn đi lật lại không ngừng, chỉ làm thủ công mà nói, cơ bắp đều mất hết cảm giác. Bất quá, đợi đến khi quen được, lực tay đặc biệt lớn, hạ thủ cũng chuẩn nhanh.


Sau đó, bởi vì không phải lúc nào cũng ở gần nguồn nước để tẩy sạch con mồi, Diện Sân lại bảo Ma Bắc Mạn vận dụng linh lực trong người, biến linu lực thành dòng nước tẩy rửa sạch sẽ.


Linh căn Ma Bắc Mạn lúc trước mở ra là hệ hỏa, sau đó nung thân, trở lại ban sơ, ngày hắn đột phá lên Luyện Khí bất ngờ sở hữu thêm một lôi hệ linh căn. So với dùng hỏa hệ và lôi hệ, việc mượn linh lực ngưng tụ ra nước với số linh khí ít ỏi của Luyện Khí hậu kì mà nói, Ma Bắc Mạn cũng khá chật vật mới rửa sạch được con mồi to gấp ba lần hắn.


Việc tỉ mỉ dùng nước rửa sạch cũng như tập trung tinh thần lực điều chỉnh hỏa hầu lúc nướng thịt, khiến Ma Bắc Mạn cảm giác thực lực mình đề cao lên không ít.


Tuy rằng Luyện Khí sơ kì vẫn luôn bị Diện Sân ép buộc hắn phải áp chế thành quen, hắn vẫn cảm giác được bản thân đối với lực khống chế linh khí đã đạt đến một cảnh giới mới, cứ không ngừng rèn luyện như vậy, tin chắc rằng sau này hắn sẽ tu luyện càng thêm trôi chảy dễ dàng.


Đợi Ma Bắc Mạn đặt thịt lên lửa nướng đã là chuyện của một chung trà sau.


Lúc này Diện Sân mở miệng: "Mấy ngày qua cũng không tệ đi? Hiện tại đã tìm được chỗ thích hợp cho ngươi bồi luyện, sư tôn liền để ngươi lại đây chậm rãi trải nghiệm."


Ma Bắc Mạn đang lật xiên thịt lên nghe vậy ngẩng mạnh đầu nhìn y, ánh mắt rõ ràng thoáng qua hoang mang.


Đúng vậy, là hoang mang.


Hai đời của hắn, đều chưa bao giờ trải qua lịch duyệt trong sâm lâm như thế này. Đời trước chính là độc tu tại một chỗ duy nhất là địa bàn của Khốc Tu, sau này dựa vào sức mạnh Ma Quyết cường ngạnh thoát ra, dưới truy đuổi vây giết của tầng tầng lớp lớp tu chân giả, hắn cũng chẳng cần phải tìm đến ma thú trong sâm lâm lịch duyệt làm gì. Phải nói là, trên phương diện bồi luyện ở sâm lâm mà tu chân giả nào cũng trải qua ít nhất một lần trong đời, Ma Bắc Mạn hoàn toàn là một tờ giấy trắng.


Hắn chính là mạnh lên theo cách khác người, thứ bồi luyện cho hắn cũng rất khác người, là vùng vẫy giữa mưu lợi và tham lam của nhân loại, chứ không phải đơn thuần rèn luyện.


Hắn cứ nghĩ lần này lịch lãm, Diện Sân sẽ theo bồi cũng hắn, cho dù là chỉ đứng nhìn một bên, hắn cũng cảm thấy đủ. Bất quá hiện tại, y nói cái gì?


'Để ngươi lại'?


Chẳng phải nghĩ là, sư tôn sẽ rời đi ư?


Nghĩ đến việc người này lại rời đi mình, bỏ mặc mình trong sâm lâm vô tận, đã quen với việc sớm chiều ở chung cùng Diện Sân, lúc nào cũng ngửi thấy được hương thơm trên người y, cảm nhận được uy áp lớn mạnh của y, Ma Bắc Mạn trong vô thức đã sinh ra ỷ lại.


Ỷ lại, chính là thứ đáng sợ nhất trên đời.


Đến khi điểm dựa mất đi, chính là vực sâu vạn trượng.


Ma Bắc Mạn hiện tại cho dù không phải đến nông nổi đó, bất chợt nghe được thông cáo cũng cực kì hoang mang, bối rối...


Diện Sân làm như không thấy sắc mặt khó coi của tiểu đồ đệ, trong tay cầm lên một tui vải bề ngoài thô sơ. Y ngoắc tay Ma Bắc Mạn, ra hiệu hắn đến gần mình.


"Đây là túi Càn Khô sư tôn vừa may cho ngươi, không gian bên trong không quá lớn, cũng không chứa được vật sống, sư tôn có đặt trong đó vài kiện vũ khí cùng với ít lương khô, đan dược chữa thương phổ thông, vài kiện y phục. Đây là vốn liến của ngươi." Diện Sân hai tay cột túi Càn Khôn vào thắt lưng Ma Bắc Mạn, chăm chú giao phó, rất có bộ dáng mẹ hiền chuẩn bị bài vở cho con đi học.


Ma Bắc Mạn rũ mắt nhìn mái đầu đen nhánh của y, mũi ngửi được hương thơm quen thuộc, phút chốc tất cả lo lắng bồi hồi trong ngực đều bay mất không còn bóng dáng.


Hắn còn sợ hãi cái gì. Người này chẳng phải đã nói, sẽ làm núi dựa cho hắn cả đời hay sao? Cho dù y có rời đi, cũng nhất định sẽ giám sát chính mình. Muốn dựa vào núi, cũng phải làm được thành một con sông hùng vĩ ôm trọn chân núi, độc chiếm chỗ dựa của mình.


Núi dựa lớn mạnh, chính mình cũng phải lớn mạnh mới không hổ thẹn.


Giờ phút này, ánh mắt Ma Bắc Mạn kiên định, trấn tĩnh dị thường, nhìn dọc theo gương mặt tuyệt mĩ của Diện Sân, tròng mắt huyết hồng trong một thoáng nổi lên gợn sóng mê li, cùng với, độc chiếm bạo liệt.


Hắn nhếch môi mỉm cười, bàn tay nho nhỏ chụp lấy tay đang chỉnh lại đai lưng của mình, từ trên nhìn xuống, thấy y đang nhếch mi khó hiểu, Ma Bắc Mạn hơi khom lưng, âm thanh hạ thấp thật thấp như sợ chạm vỡ mảnh bọt nước, hắn nhìn thẳng vào mắt Diện Sân, mỉm cười ngọt ngào: "Sư tôn an tâm, đồ nhi nhất định sẽ toàn lực sống sót."


Sau đó, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, hôn khẽ lên trán Diện Sân.


Diện Sân bị đôi mắt huyết hồng chăm chú của đối phương làm cho thất thần, đợi đến khi trên trán cảm thấy một trận nóng ấm nhẹ tênh, liền giật mình hoàn hồn, trợn ngược mắt lại, một bàn tay giáng xuống, cốc mạnh đầu con xuẩn thú chết tiệt.


Dám chiếm tiện nghi của lão tử, chán sống sao?!


"Ta cũng không phải là mẫu thân ngươi!" Hôn hôn cái rắm, hù chết lão tử.


Diện Sân đứng bật dậy, mắng một tiếng che dấu hoang mang hoảng hồn trong mắt, phất mạnh tay áo đi về phía xiên thịt trên đống lửa, để lại Ma Bắc Mạn một tay ôm đỉnh đầu, khuôn mặt cười đắc chí.


Hắn đuổi theo y vài bước, đỉnh đầu lại nhói lên, nước mắt sinh lí tràn ra.


Ai u! Sư tôn thẹn thùng thật đáng sợ nha. Haha~


______


Tác giả có lời phát biểu:


Bởi vì mỗ tác giả có ý tưởng phát triển không dưới 200 chương truyện, cho nên tình tiết hiển nhiên không bay nhanh được.


Vã lại viết vội ít khi xem lại, cho nên sai sót cũng như cú lặp, sau này sẽ chỉnh sửa lại một lần.


Trước đây ghi chú là Hắc Thạch sâm lâm, nhưng giờ sẽ đổi thành Hắc Sâm lâm.


Còn nữa, nếu như thấy truyện tác giả viết dở, có thể góp ý hữu nghị và đừng phang đá vào mặt tác giả.


Sau cùng, nếu không hiểu truyện tác giả viết, nhấn back và out đi. :)))


Người viết cũng tốn công tốn sức lao động trí não, người đọc thỉnh tôn trọng :))


Phê bình mỗ tuyệt đối tiếp thu, nhưng kiểu phủ sạch công sức của mỗ mỗ rất đắng. :)((


Cuối cùng cảm ơn những ai đã theo chân đồng hành cùng mỗ đến hiện tại.


Nhắc lại lần nữa, sau khi được kha khá chương, tác giả sẽ quay ngược về điều chỉnh lại từ đầu cho hoàn thiện hơn, cái nào không hợp sẽ lược đi hoặc chăm chước thêm câu chữ cho tác phẩm càng hoàn thiện hơn, tránh người đọc "không hiểu".


Cảm ơn mọi người!


Chủ nhật ấm áp.