Nhân Vật Phản Diện Vốn Phản Diện

Chương 12: Hiệu ứng phản diện (4)




Diện Sân vừa dứt lời, bên kia đã thấy Bồ Mệnh hai tay sinh phong, bay thẳng đến vị trí bị phong bế của Thụy Thú, bàn tay lật úp, đao phong chém ra từng mảnh cắt trên không.


"Mỹ nhân an tĩnh lợi hại quá đe!" >_<


Hệ thống kinh hô, một bên nhỏ nước dãi nhìn chằm chặp người ta.


Nếu lắng nghe kỹ, dưới từng đao phong hắn tạo ra, tiếng la hét của oán linh không ngừng vang lên, thống khổ dị thường.


Rõ ràng trong đao phong có mang theo đạo thuật thanh tẩy tà khí, trên đường Bồ Mệnh tông chủ đi qua, oán linh bị quét sạch thành một thông lộ, nhưng rất nhanh sau đó liền bị hàng ngàn oán linh khác thế chỗ.


Bồ Mệnh tông chủ quả thực là khí thế không suy, nhưng giữa trùng điệp oán linh che trời lấp đất, hắn cũng chỉ còn là một điểm sáng le lói, phút chốc cũng sẽ bị chôn vùi, không sớm thì muộn mà thôi.


"Hệ thống, mi có biết cái mảnh rừng nhỏ kia có gì không? Từ lúc đến đây, đám người này cứ liên tục tranh đoạt nó." Diện Sân khó hiểu nhăn mày hỏi hệ thống trong thức hải.


Hệ thống ngạc nhiên đáp lại: "Mị còn tưởng ngài biết chứ? Sao còn hỏi ngược mị?"


Diện Sân liếc mắt xem thường: "Phí lời, chỗ đấy ban đầu vốn không hề cảm nhận ra khí tức của đại bảo vật gì, bản tôn làm gì phải để tâm."


"Ờ được, mà mị cũng không quét được bên dưới đó có thứ gì, mấy người kia ban nãy tạo ra lồng phòng hộ, với hệ thống rối tung của mị hiện tại, muốn cưỡng ép dò xét vào bên trong chỉ sợ rứt dây động rừng nha!"


Diện Sân chậc lưỡi tiếc nuối. Nhưng thiết nghĩ một chốc mà bản thân lỡ động tay chân, không khéo cũng tan nát cái nơi này, nên bảo vật hay thứ gì đó... thiết nghĩ rồi cũng biết được thôi.


Haha...


Ể? Cứ có cảm giác mình vừa cười giống ai đó... --___--


Lắc đầu coi như cái cảm giác bị dựng lông đuôi kia chỉ là ảo giác, Lão tổ đại nhân uy vũ vô song của chúng ta trong nhẫn không gian lấy ra một...


Hệ thống đang bối rối: "..."


Chết mị dồi! Sau khi thấy cái thứ mà Lão tổ vừa lấy ra lại càng muốn bối rối hơn là mần thaoooo!


Sau đó, chỉ thấy ai kia phất vạt áo, ngồi khoanh chân lơ lửng trên không, trên đùi y gác một cái rổ con đựng đầy dâu... dâu... dâu...


Dâu đỏ hồng mọng nước...


Dâu đỏ hồng mọng nước...


Dâu đỏ hồng mọng nước...


Chuyện quan trọng phải nhắc ba lần! Hệ thống phát điên!


"Lão tổ! Ngài là làm gì đây a!!!"


Diện Sân tay cầm một quả dâu căng mọng đưa đến môi, không để ý lắm đến hệ thống đáng thương đang gào thét trong thức hải, răng hé ra, "phập" một tiếng cắn xuống, lại nhai nhai nhai, lại nuốt rồi lại cắn lại nhai lại nuốt, cứ thế từ tốn vân đạm phong kinh như y đang thanh thản viết thư pháp.


"Gấp cái gì? Cũng không phải bà ngoại mi sinh em bé!" Y không cho là đúng nguýt một cái.


Hệ thống triệt để chết máy.


Rất muốn hỏi Lão tổ đại nhân, rốt cuộc từ nãy đến giờ ngài làm nhiều chuyện như vậy là vì cái mục đích quỷ quái gì a thân!


Diện Sân nhếch môi lộ ra hai răng nanh sáng bóng: "Vì gì? Vì bản tôn đang chờ bạn cũ lộ diện a! Phải ngồi hồi HP trước khi chiến mi nói có đúng không?"


Ể? "Cái gì bạn cũ? Cái gì chiến?"


Y hất cằm hướng về mặt đất bị hắc vụ vây kín phía dưới: "Cái vị diện đó, nếu không sai thì chắc là bạn cũ của bản tôn cũng đến cùng."


Còn chiến cái gì đó sao? Đương nhiên Lão tổ ma đạo chỉ xem kẻ thù là bạn để đâm chọt các kiểu rồi nha!


Hệ thống: Tại sao nhân vật nguy hiểm cấp vũ trụ đều đáp xuống cuộc đời mị thế này??? QAQ, mị rõ ràng không phải nữ chính ngôn tình đâu a thân! QAQ, mị chỉ là người qua đường giáp góp vui thôi mà a thân!


"Vậy tiếp theo ngài muốn làm gì? Chẳng lẽ phải đại khai sát giới sao?" Hệ thống đáng thương xoắn xuýt nhìn đại Boss nhà mình.


"Cái gì mà đại khai sát giới?" Diện Sân nhét dâu vào miệng cáu kỉnh nghiến một cái, "Đừng có nghĩ bản tôn thô bỉ như vậy được không? Ngồi đây đợi 'bằng hữu' bản tôn ra, rồi xuống 'thăm hỏi ôn chuyện' vài câu chứ việc gì nghiêm trọng."


Quan trọng là mị không tin á được không! Ngài mà 'ôn chuyện', mị xác định ngài không tung ra giá trị vũ lực không phải là ngài!


Mà... có lẽ Lão tổ 'ôn hòa' nói chuyện cũng đủ làm người ta chết điếng rồi... đi?!...


Hệ thống trong đầu âm thầm tưởng tượng ra tràng cảnh đó, bất giác rùng mình...


Lão tổ đại nhân thân hình uy vĩ, bào đen cuồng vũ, tóc dài yêu mị, hai mắt lạnh băng, khí tức áp bách... đầu kẹp trái dâu, tay ôm rổ con, miệng khẽ cử động, đều, đều, đều... nuốt ực...


Phụttttttttttttttt!!!


Phun máu ba thước! Mù mắt tró!


Hệ thống cảm thấy nếu mà còn nghĩ nữa, chắc chắn sẽ không kiềm nén được mà co giật điên cuồng, chỉ có thể kiềm nén tâm tình nhìn xuống bên dưới quan sát tình hình, hy vọng vớt vát được chút tiết tháo đáng thương...


Sau đó, đám tiết tháo của hệ thống lại co giò chạy mất...


Chỉ thấy bên dưới hắc vụ mờ mịt, oán linh gào thét, hai bóng đen của Bồ Mệnh tông chủ và Khốc Tu liên tục lướt qua, lúc ẩn lúc hiện tiến gần về mảnh rừng nhỏ, trên đường vừa đi vừa vung tay cuồng chém, cũng không thể thở nhẹ một hơi vì oán linh vô tận liên tục không ngừng.


Mà mấy phương hướng khác ngoài rìa hắc vụ, tu chân giả, người của Bát đại tông phái cũng dần dần thâm nhập vào, bất quá tốc độ cực chậm, so với hai người kia như thiên thạch rơi thì chính là vận tốc của cộng lông chim đang bay, mãi vẫn không đến được đích.


Nhưng quan trọng là, thứ khiến hệ thống bị rớt tiết tháo chính là cái hình ảnh Bồ Mệnh tông chủ bị Khốc Tu đè té ngã.


Còn nguyên nhân vì sao, hệ thống chỉ có thể nói, là do cái lồng phòng hộ mà bát đại tông môn tạo ra từ lúc đầu.


Cũng không biết hai người này làm thế nào, khi lao tới hướng đó thì đột nhiên một người dừng lại, một người càng tăng tốc nhanh,, mà người tăng tốc đó chính là Khốc Tu, rốt cuộc khi gần đến ngoài lồng phòng hộ, lại không hiểu thế nào hắn có thể xuyên thẳng qua, sau đó đâm tứ tung thế nào không biết, lại bay ra khỏi kết giới đâm thẳng hướng Bồ Mệnh tông chủ.


Hệ thống lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa: Mỹ nhân an tĩnh của mị bị xàm xở! Đồ sắc lang buông mỹ nhân an tĩnh nhà ca ra! Không thì ca thiến!


Nhưng bất quá hệ thống nào đó chỉ có thể âm thầm gào thét trong lòng, mặc dù có boss đại đại kế bên, nhưng chính là kiểu trên không thương dưới chẳng dám quậy! Nếu mà hô ứng được Lão tổ, ca chính là còn lâu mới phải ấm ức thế này! Hừ!


Còn về phần Bồ Mệnh tông chủ cùng Khốc Tu, chỉ có im lặng bao trùm.


Lúc nãy bị Khốc Tu bất thình lình đẩy mạnh, Bồ Mệnh tông chủ ban đầu còn chưa kịp phản ứng, sau lại nhanh nhẹn nhảy ra xa vài trượng giữ khoản cách, hai mày nhíu chặt nhìn về hướng Khốc Tu, "Khốc tông chủ, chuyện này ngài giải thích thế nào?"


Khốc Tu hai mắt hơi ngẩn ra, lúc lâu mới hồi thần phủi bụi trên y phục của mình, mày nhíu chặt chắp tay cúi người hướng Bồ Mệnh tông chủ xin lỗi: "Là Khốc mỗ bất cẩn, vừa rồi khi lạc vào hắc vụ chỉ một mực tiến tới, nhìn trước mắt đã vào được hộ trận muốn tìm ra Thụy thú, nhưng không ngờ lại bị dẫn dắt hướng đến Bồ Mệnh tông chủ thất lễ."


Bồ Mệnh tông chủ nhíu mày: "Hóa ra Khốc tông chủ cũng bị trúng phải Ảo Thuật."


Khốc Tu không hiểu nhìn lại.


Bồ Mệnh tông chủ sắc mặt hòa hoãn: "Trong hắc vụ ngoài độc tính ăn mòn, bản tông còn phát giác ra hít thở trong này sẽ bị tác động lên ảo giác, đánh lừa sáu giác quan."


Khốc Tu buông tay, mày nhíu càng chặt, trong mắt hiện ra sát ý. Đây rốt cuộc là thứ quỷ quái gì?


Bồ Mệnh tông chủ cũng im lặng, cả người rơi vào trầm tư, hắc vụ gây ảo giác cũng là vừa nãy hắn kịp phát hiện ra không đúng mới dừng lại, tự mình thanh lọc lại cơ thể mới không kịp phòng bị Khốc Tu va phải, nhưng quan trọng là, tu vi Khốc Tu không tính là thấp, sao có thể không phát hiện ra điểm bất thường?


Không đợi hắn tiếp tục suy nghĩ, bên này Khốc Tu đã lên tiếng cắt ngang: "Chuyện cấp bách, Khốc mỗ muốn quay lại tìm hiểu, xin đi trước một bước." Nói xong cả người lao vụt đi, biến mất giữa hắc vụ tối tăm.


Bồ Mệnh tông chủ nhìn lướt qua bóng lưng hắn, sau đó ngẩng đầu nhìn thiên không, dưới có hắc vụ, trên có oán linh, tử khí bao trùm. Thật là một ngày không lành...


Những thứ này, rốt cuộc là từ đâu đến?


Thở dài một tiếng, hắc bào tung bay, cả người như cơn gió hòa lẫn vào hắc vụ, tiến đến vị trí Thụy Thú.


Bất chợt lúc này, đại địa chấn động.


Diện Sân lơ lửng trên trời, tay cầm dâu, dừng lại giữa không trung, hai mắt gắt gao ghim thẳng về trung tâm dư chấn.


Chỉ thấy hộ trận bát đại tông chủ tạo ra, lúc này chấn động kịch liệt, từng vết nứt chậm rãi lan tràn, theo khe nứt đó khí đen đặc quánh không ngừng trào ra, cuối cùng dường như không chịu nổi áp lực, hộ trận vỡ tung, như kim tuyến dưới ánh dương, lấp lánh thoáng chốc sau đó bị oán linh trên không điên cuồng cắn nuốt vì linh lực trong đó.


Đợi đến khi dòng khí đen khác biệt kia dần tán ra xung quanh hòa lẫn vào hắc vụ, tràng cảnh lộ ra bên dưới, khiến người khác kinh hồn khiếp đảm.


Mảnh rừng nhỏ ban đầu, giờ phút này còn thảm liệt hơn đại sâm lâm bị hắc vụ ăn mòn, mảnh rừng này hiển nhiên chính là bị hòa tan không còn một mảnh, quan trọng hơn hết, phía dưới mặt đất không biết từ đâu,từng dòng huyết hải đổ về, đã sớm phủ kín mặt đất, bốc lên mùi vị gỉ sét kinh tởm, hơn hết nơi đó còn có một trận pháp được vẽ ra, máu ùa về lấp đầy từng chi tiết trên trận, nhìn từ cao xuống, cực kì quỷ dị.


Mà giữa huyết trận lúc này, một tiểu sinh vật toàn thân trắng bạch, lông trên người đã sớm bị máu nhuộm đỏ, nằm thoi thóp giữa huyết trận, nhìn kỹ còn thấy vết thương trên người nó đang không ngừng rướm máu ra, cơ thể tiểu thú bị dây leo trói chặt ghì xuống mặt đất, không thể vùng vẫy.


Thân hình như sói, vuốt sắc như ưng, đầu có hai gò xương nhô sẽ mọc thành sừng. Đích thị là hình hài ấu thú của Thụy Thú.


Mặc dù không dễ phân biệt, nhưng nếu như để nó lớn dần lên, thì chính là hình dáng vô song của đại thần thú trong truyền thuyết.


Khốc Tu từ xa thấy được hình ảnh này, dục vọng tham lam không thể kiềm chế được mà toát ra khắp người.


Còn Bồ Mệnh tông chủ ở phương hướng khác, trong mắt chỉ có lo lắng khó giải.


Về phần ai đó...


Diện Sân nhíu mày, khuôn mặt lãnh khốc: "Cún con?"


_____


Tác giả có lời muốn nói:


Như vậy có xem như là gặp chưa :3


Quan trọng là ngoài việc sợ sâu, Lão tổ còn bị bệnh khó phân biệt :3


Chương sau hấp dẫn. Chúc anh em đọc truyện vui vẻ.


Tiểu kịch trường:


Một ngày đẹp trời nào đó.


Diện Sân ngồi uống trà sưởi nắng, bất chợt thấy một con cún trắng phóng đến như gió.


"Bạch Bạch!"


Y hô khẽ, cún trắng kịp thời thắng lại, đáng thương hề hề ngồi bên chân y, đầu hơi ngẩng lên đã có thể chạm được mặt ai đó... sau đó... cuồng liếm!


"Bạch Bạch!" Diện Sân xù lông, vỗ lên đầu cún trắng.


"Để sờ xem... ai yô! Sừng lại nhô ra một chút này!" Sờ thật đã.


Nội tâm cún trắng nào đó: Lão bà, thật ra ta muốn ngươi sờ chỗ khác cơ... nó cũng nhô ra này, chơi vui lắm! Sờ sờ đi! T.T


Diện Sân: Vui vẻ sờ sừng ai đó.


Một ngày nắng đẹp a~