Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 82: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (27)




Chương 82: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (27)

Editor:  Tiêu

Beta: Min

Nhiếp Gia cầm đao Tu La của Thời Kham trong tay, cổ tay không hề dùng chút sức, đôi cổ tay nhìn có vẻ mảnh mai yếu ớt, tùy tay là có thể bẻ gãy. Y đối mặt với Triệu Vô Thương đang tức giận, không có nửa điểm khiếp sợ, trái lại đưa tay giơ đao múa trước mặt, một bộ nóng lòng muốn thử.

Triệu Vô Thương giận dữ, ông đứng trong gió cát, nhanh như chớp mà rút một trường đao đen từ sau eo ra.

Danh đao Sư Tử Ca, lúc rút đao quả nhiên có tiếng như sư tử gầm.

Là một thanh đao tốt nhưng không biết người cầm đao có thân thủ như thế nào.

Hai quân đối chọi, quân Yến cùng quân Tề đều căng thẳng mà nhiệt huyết nhìn chăm chú về phía trận chiến của bạo quân cùng đệ nhất dũng tướng. Quân Tề khí thế gào thét, bọn họ thấy đại tướng quân rút đao rồi từng bước ép sát, bạo quân kia liên tục bại lui, hai danh đao của thiên hạ va chạm vang lên tiếng ‘keng keng’ truyền khắp chiến trường, thắng thua dường như chỉ trong nháy mắt mà thôi!

Quân Yến thấy quốc vương một đường gần như là bị đè lên đánh, sốt sắng mà siết chặt binh khí trong tay, đặc biệt là các tướng lĩnh, mắt nhìn chằm chằm hai người đanh đánh nhau ở phía trước, mắt cũng không dám chớp, nếu như tên Triệu Vô Thương kia dám đả thương bệ hạ dù chỉ một sợi tóc thì họ chắc chắn sẽ tắm máu Lộc Đài!

Nhưng quân của hai phe đều đứng cách khá xa, bọn họ chỉ có thể thấy Nhiếp Gia bị Triệu Vô Thương bức bách từng bước mà lùi lại cùng với tiếng binh khí giao nhau chứ không hề nghe được tiếng Nhiếp Gia hừ nhẹ cười lạnh.

Triệu Vô Thương dùng đao ác liệt quả quyết, tựa như hồ điệp xuyên hoa, từng bước ra chiêu quỷ quyệt, chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng người khác.

Nhiếp Gia liền lùi lại, tựa hồ bị đánh đến mức không thể đánh trả, tính mạng tràn ngập nguy cơ. Nhưng vẻ mặt y lạnh lùng lại bình tĩnh, mỗi một chiêu thức của Triệu Vô Thương nhìn như nguy hiểm nhưng lại luôn bị y dùng sức mà cản lại. Y thậm chí chẳng hề tránh né, không để bất kì một đao nào của Triệu Vô Thương đánh trượt, mạnh mẽ đỡ lấy toàn bộ.

Không biết là khiêu khích hay là trào phúng, không ngừng toát ra những ý cười lạnh băng. 

"Chậm."

"Vẫn chậm."

"Chậm!"

"Quá chậm!"

Nhìn chiêu thức của Triệu Vô Thương đều từng bước nâng cấp nhưng chỉ có ông mới biết rằng ông đã sử dụng toàn bộ bản lĩnh của mình, lại không thể cắt ra một vết thương trên người bạo quân! Rõ ràng là gần trong gan tấc lại chẳng khác nào cách cả một thiên hà, mỗi lần đều thiếu một chút, mỗi lần chỉ thiếu một chút!

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là có thể cắt được cổ họng của y!

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là có thể đánh gãy tay y!

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là có thể chặt đứt hai chân của y!

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là có thể báo thù cho thái tử!

Cơn phẫn nộ của Triệu Vô Thương càng ngày càng bốc cháy mãnh liệt, đao pháp càng ngày càng nhanh, tia lửa bắn tung tóe giữa hai người, bước chân của ông ta cũng càng ngày càng nhanh, càng ngày càng loạn.

Phẫn nộ khiến cho ông ta mất bình tĩnh, cũng khiến Nhiếp Gia thất vọng, làm y mất đi toàn bộ kiên nhẫn, xoay cổ tay một cái, ánh đao sắc bén léo lên, y rốt cuộc bắt đầu đánh trả, liên tiếp phá mười tám đường đao của Triệu Vô Thương!

Hai quân đều không thể tin được mà trợn to mắt, dưới con mắt của mọi người, tay cầm đao của Triệu Vô Thương đột nhiên có một đường máu chảy, Sư Tử Ca bị đánh bay, cắm mạnh trên mặt đất.

Tình thế nghịch chuyển chỉ xảy ra trong chớp mắt, ai cũng không thấy rõ đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, rõ ràng Triệu Vô Thương vẫn luôn chiếm ưu thế bỗng nhiên lùi lại mấy bước, đao pháp khó lường thành danh, đệ nhất dũng tướng của năm nước vậy mà bị một thiếu niên mười tám tuổi trước mắt này chặt mất một cánh tay!

“Nguy rồi, y muốn chém đầu!” Quân sư nhìn thấy ý đồ của bạo quân, hét lệnh mười tám kỵ binh đi cứu viện.

Dù như thế nào đi chăng nữa thì đại tướng quân cũng không thể chết trước mặt đại quân, nếu không quân tâm sẽ loạn, Lộc Đài chắc chắn thất thủ!

Quân sư đoán trúng nhưng mà lại chậm một bước.

Nhiếp Gia gác lưỡi đao sắc bén lên cổ Triệu Vô Thương, bình tĩnh lại tàn nhẫn nói: “Đời sau nhớ kỹ, không có bản lĩnh thì đừng có mà nổi giận, càng muốn giết người thì càng phải để bản thân học được bình tĩnh.”

Nói xong, đầu Triệu Vô Thương bay lên, máu tuôn như suối, thi thể Triệu Vô Thương ngã thẳng về sau.

 Triệu Vô Thương… Người trong lời đồn một người phá một thành, thiên hạ khó gặp địch thủ Triệu Vô Thương chết rồi! Chết dưới đao của quốc vương!

Quân Yến kích động hò hét, hô to “Ngô vương vạn tuế!”.

Sắc mặt quân sư Tề quốc tái nhợt, hét lên trong gió: “Rút quân thủ thành! Thủ thành!”

“Giết cho trẫm!” Nhiếp Gia giơ cao đao, chém ra một chuỗi máu.

Cơ Giai Dung cùng chư vị tướng lĩnh chỉ cảm thấy trong lồng ngực như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, bọn họ ra sức giục chiến mã, quân Yến lập tức tiến công, đánh qua như thủy triều.

Thời Kham cười nhẹ một tiếng, nhặt Sư Tử Ca lên, sau đó nắm tay Nhiếp Gia kéo y lên chiến mã, truy kích về phía quân Tề đang chạy tán loạn.

Triệu Vô Thương vừa chết, khí thế quân Yến liền lên cao tiếng trống trận dồn dập như tiếng sấm, thiết kỵ của quân Yến bước qua thi thể của Tề Cẩm Vũ và Triệu Vô Thương, dưới sự dẫn dắt của bệ hạ mà truy sát về phía Lộc Đài.

Hai quân giao chiến, quân sư hốt hoảng ứng đối, nhịn đau bỏ một nhóm kỵ binh tinh nhuệ để kéo dài thời gian cho đại quân rút lui.

Lúc quân Yến truy sát đến, trận pháp của quân Tề chẳng khác nào một cái mạng nhện yếu ớt bất kham. Thiết kỵ của quân Yến đi trước, hàng vạn mũi tên đồng thời được bắn ra, quân Tề ngay lập tử thương một mảng, quân sư đứng trên đài cao mà tâm như nổi trống, càng nhìn không ra thứ trong tay quân Yến là vật gì, uy lực mạnh đến mức có thể gần như xuyên thủng khiên, một lần kéo là có thể giết đến ba người!

Lúc cổng thành Lộc Đài đóng lại thì quân Tề không kịp rút lui cũng đã chết sạch sành sanh.

“Có hạ cổng thành hay không?” Nhiếp Gia đứng dưới cửa thành khiêu chiến.

Y và Thời Kham cưỡi cùng một con ngựa, móng ngựa đạp trên một mảnh thi thể, y ngửa đầu nhìn về phía quân sư đang căng thẳng trên tường thành, ý cười dào dạt hỏi lại một lần: “Có hạ hay không? Bổn vương sẽ căn cứ câu trả lời của ngươi mà quyết định có giữ thành Lộc Đài hay không.”

Quân sư nhìn thấy trên tay y còn nhuộm máu của Đại tướng quân, trong lòng và mắt dường như bị đâm đến máu chảy đầm đìa, quân sư lớn tiếng ra lệnh, “Bắn cung.”

Lệnh vừa dứt, mũi tên trên tường thành như mưa mà bay xuống, quân Yến lập tức ngồi xuống giơ cao khiên, chặn tên lại.

Thời Kham múa đao chặn tên bay tới, ánh mắt Nhiếp Gia mệt mỏi, “Không biết cân nhắc.”

Hai ngón tay của y khép vào, nhẹ nhàng phất một cái, ánh mắt lạnh băng.

Hai mươi mốt Huyền Giáp nhất thời hiện ra từ đoàn người, đạp mạnh vài bước, vừa chặn tên lao đến vừa bay lên tường thành, chẳng khác nào hổ đi vào đàn dê, lưỡi đao lạnh lẽo liên tiếp lóe lên, tiếng kêu thảm thiết trên tường thành nối tiếp nhau, máu thịt bay tung tóe.

Trận chiến dịch này oanh oanh liệt liệt, tựa như một cơn lốc, tới nhanh mà đi cũng nhanh.

Cuối cùng thành Lộc Đài bị công phá, quân sư bị bắt giữ, lúc Thời Kham mở cổng thành từ bên trong thì Nhiếp Gia đã ngồi trên lưng ngựa chờ ở bên ngoài. Hắn đeo Sư Tử Ca về phía sau lưng, tự nhiên đi tới nắm dây cương ngựa của Nhiếp Gia, đưa y vào tòa thành vừa mới chiếm đóng xong.

Quân Yến nhanh chóng khống chế ải thành Lộc Đài, bách tính Lộc Đài nơm nớp lo sợ mà quỳ một chỗ, trong mắt lập lòe e ngại cùng cừu hận, cúi đầu không dám nhìn bạo quân đang ngồi trên lưng ngựa kia dù chỉ một cái.

Quân sư bị Thời Kham bẻ hai cánh tay, lúc này bị một Huyền Giáp áp giả tới, quỳ gối trước móng ngựa của Nhiếp Gia.

“Đồ thành.” Nhiếp Gia nhẹ giọng nói.

Trong phút chốc, tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết vang vọng toàn thành.

“Quân Trường Sinh! Ngươi độc ác ngoan tuyệt như vậy nhất định sẽ gặp báo ứng!!” Quân sư phẫn nộ dưng sưng, thống khổ gào thét, nhắm mắt lại không dám nhìn mảnh đầu lâu đỏ tươi chói mắt kia.

Nhiếp Gia nhìn từ trên xuống, dùng mũi đao nâng cằm quân sư: “Không phải trẫm đã nói với ngươi sao, Lộc Đài còn tồn tại được hay không, hoàn toàn là do đáp án của ngươi Nếu ngươi ngoan ngoãn đầu hàng thì bách tính của thành Lộc Đài cũng không phải chôn cùng ngươi.”

“Ngươi lạm sát người vô tội, chắc chắn…” 

Một câu nguyền rủa chưa kịp thoát ra từ kẽ răng của quân sư thì đã bị Cơ Giai Dung mạnh mẽ cho một bạt tai bằng sống đao*, một phát này khiến quân sư choáng váng, phun ra một búng máu.

(*) sống đao: là cái bên mặt không sắc của đao ý.

“Lạm sát kẻ vô tội? Tề Cẩm Vũ sở dĩ bỏ qua quận Đan Dương dính ôn dịch là chủ ý của con hồ ly nhà ngươi đi? Nếu không phải bệ hạ đúng lúc áp chế ôn dịch lây lan thì ngươi có biết thành Khải Toàn sẽ chết bao nhiêu người không? Sao? Bách tính của Tề quốc là người còn bách tính Yến quốc ta là gia súc có thể tùy ý sát hại sao?!” Cơ Giai Dung cắn răng quát.

“Kiểm kê lương thảo, quét dọn chiến trường.” Thời Kham nhảy lên chiến mã, vòng tay qua eo Nhiếp Gia ôm y vào ngực, đạp bụng ngựa, giục ngựa chạy về phía xa.

  Các tướng quân lĩnh mệnh, Cơ Giai Dung vung đao lên, đầu quân sư rơi xuống đất.

Thành Lộc Đài phồn hoa hơn thành Khải Toàn không biết bao nhiêu lần, mặc dù nơi này là đất biên quan, một con đường chính cũng có tửu quán ở khắp nơi, nhưng đáng tiếc, đêm đó toàn thành đều tĩnh lặng, trú quân cùng bách tính đều chết hết.

Thời Kham cầm một bình rượu, bắt gặp Nhiếp Gia đang ngắm sao trên nóc tửu lâu.

Hắn cong chân ngồi xếp bằng cạnh Nhiếp Gia, Nhiếp Gia liền tự động hướng về phía hắn, gối lên đùi hắn, đôi mắt lưu luyến không thôi nhìn trời đầy sao, không biết lúc nào mình mới có thể về nhà.

“Chẳng mấy chốc anh sẽ đưa em đi, về nhà của chúng ta.” Thời Kham dường như biết y đang nghĩ gì, dịu dàng sờ tóc trên trán y.

Nhiếp Gia cười rộ lên, đè vào tay hắn, đổ non nửa chén rượu, bò lên người hắn, “Hôm nay em giết rất nhiều người.”

“Đó chỉ là số liệu, không tính là người.” Thời Kham thuận thế ôm y vào lòng, hào hiệp mà nhướn mày.

Nhiếp Gia nói: “Nhưng nếu không phải là số liệu thì có lẽ em cũng sẽ giết.”

“Thế giới của chúng ta cũng thường bạo phát chiến loạn, một cái tinh cầu vài tỷ người nói không còn liền không còn, ở đây cũng không có ai sai.” Thời Kham nhìn hai mắt long lanh của y nói: “Không cần biết thời đại thay đổi như thế nào, giữa con người không thể đón lấy hoà bình thực sự. Từ trước đến nay chính trị cũng không xuất phát từ góc độ chính nghĩa, em không cần phải phân biệt rõ ràng thế nào là đúng hay sai. Lương thảo của chúng ta không đủ, em không đồ thành thì sẽ không nuôi nổi đại quân cùng bách tính, nhược nhục cường thực, không bằng giết người Tề để bảo toàn con dân của mình.”

Nhiếp Gia gật gật đầu, trong lòng bình tĩnh hơn một chút.

Thời Kham ôm eo của y, ghé vào tai y cười khẽ nói: “Bách tính Lộc Đài không phục em, đối với em mang đầy căm hận, giết, coi như là vì nhiệm vụ. Bọn họ không phải sinh mệnh tồn tại thực sự, em không cần phải quá chú ý, em có thể ý thức được trong lòng mình cảm thấy không khoải mái là được rồi.”

Nhiếp Gia cười rộ lên, “Em biết rồi.”

Đêm đó Tề vương gặp ác mộng, thái tử cùng Trấn quốc Đại tướng quân đều chết trận sa trường, cả nước đều kinh hoảng không thôi. Bạo quân kia của Yến quốc tuy nhỏ tuổi nhưng không thể ngờ là một người giấu tài, không lên tiếng thì thôi mà đã lên tiếng lại khiến người khác phải kinh hồn tán đản, đầu tiên là giết chết thái tử sau đó là giết Triệu Vô Thương, cho quân đồ thành, quả nhiên không phụ danh bạo quân của y.

Tề quốc vì thành Lộc Đài thất thủ mà rung chuyển, Tề vương tức giận không thôi, nổi trận lôi đình trên triều, phái quân giữ nghiêm Bạch Nhai cốc chuẩn bị chiếm lại thành Lộc Đài, nếu bạo quân kia phái quân đánh tan Bạch Nhai cốc thì hậu quả khó có thể tưởng tượng được …

Một trận Lộc Đài, thanh danh bạo quân Yến quốc khiến ba nước còn lại chú ý, lúc này Di quốc đã sớm bị Thời Kham cầm trong tay càng thuần phục với Yến quốc, nếu bạo quân lại có thể nuốt Tề quốc, không phải là muốn thống nhất năm nước sao?

Chỉ là một thành Lộc Đài bị công chiếm liền dẫn tới quốc quân của các nước khác lo sợ bất an, thật sự là vì trận chiến này quá khiếp sợ, sức chiến đấu của quân Yến khủng bố như vậy, hành vi tàn khốc của bạo quân khiến ngươi sợ hãi không thôi.

Nhiếp Gia muốn phong tỏa tin tức này cũng không phong tỏa được, không tới mấy ngày liền truyền đến thành Trác Lộc, thời gian trôi qua đã quá lâu, bách tính thành Trác Lộc còn tưởng rằng bạo quân đã sớm chết mất xác tại biên quan, không nghĩ tới còn dẹp xong được thành Lộc Đài! Nhưng lúc này… thành Trách Lộc đang đợi Tĩnh Vương điện hạ trở về đăng cơ…

Tư Không Hàn tức giận đến lật bàn, khiến nữ tử thanh tú đứng bên cạnh hét lên một tiếng.

“Tiền tuyến xảy ra chuyện gì mà khiến ngươi tức giận như vậy?” Nữ tử ôn nhu hỏi.

Tư Không Hàn bình ổn hơi thở mới nói: “Không có gì, sợ là Tĩnh Vương không về được.”

“Y vẫn luôn yêu thương Tĩnh Vương, sẽ ra tay với thân đệ của mình sao?” Nữ tử kinh ngạc đến mắt hạnh mở to.

“Ai biết được.” Tư Không Hàn đứng lên, lạnh lùng nói: “Ta đi tìm phụ thân ngươi nghị sự, buổi tối đừng chờ ta, ngươi cứ ngủ trước đi.”

Ai cũng không nhĩ tới bạo quân vậy mà có thể đánh được thành Lộc Đài, tin tức này đối với Tư Không Hàn cùng Khánh Quốc công mà nói không thể nghi ngờ là một tin dữ. Bọn họ nghĩ rất đơn giản, còn tưởng rằng có Triệu Vô Thường giáp công* là có thể khiến y chết ở Tây Bắc, không nghĩ tới….

(*)giáp công: đánh thế gọng kìm, đánh từ 2 phía.

Đã như thế phải sớm nắm được thành Khải Toàn mới tốt!

Hết chương 82.