Chương 66: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (11)
Editor: Kem
Beta: Min
“Nghe nói ngươi dũng mãnh thiện chiến, có thể lấy một địch trăm, đúng không?” Nhϊế͙p͙ Gia nghiêng người dựa vào tấm hoành, vân vê chén rượu hờ hững cười, nói.
Tư Không Hàn khiêm tốn nói: “Bệ hạ đánh giá cao rồi, chỉ là vài lời đồn đại ở biên quan, không thể coi là thật.”
“Vương huynh, tả tiên phong không chỉ dũng mãnh mà là trí dũng song toàn. Ở biên quan, thần đệ đã tận mắt chứng kiến tả tiên phong vung ra một kiếm là trăm kẻ phải chết, võ nghệ cao cường, thế gian hiếm có, điều binh như thần, bảo vệ tuyền tuyến chặt chẽ, người nước Tề một bước cũng khó mà tiến vào. Có các vị tướng quân và tả tiên phong ở đây, dù vương huynh ở Trác Lộc xa xôi cũng có thể bình chân như vại.” Quân Trường Duyệt nhân cơ hội tâng bốc với quân vương.
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, ca tụng Tư Không Hàn là người kiêu hùng không kém bất kỳ võ tướng nào trêи đời, mà lại chỉ là một tả tiên phong, khó tránh việc khiến cho gã phải uất ức. Trong thế giới nguyên tác, Quân Trường Duyệt cũng nói y chang như vậy với Quân Trường Sinh, mà Quân Trường Sinh thấy thần đệ của mình ưu ái Đỗ Vũ Hiền như vậy thì cũng trực tiếp đặc cách phong gã làm Quy Đức tướng quân, nắm trong tay quyền điều khiển Tây Bắc quân, bởi vậy, vô hình trung* cũng đưa mạng của mình vào tay gã.
(*) vô hình trung: trong lúc vô tình
Bây giờ, quốc quân ngồi trêи vương tọa đã đổi thành Nhϊế͙p͙ Gia, y chỉ giương mắt biếng nhác liếc nhìn Quân Trường Duyệt một cái, vẫn chưa đếm xỉa gì, sau đó nhẹ nhàng hừ một tiếng lười biếng, nói: “Sở trường của ngươi là sử dụng kiếm?”
Tư Không Hàng quỳ gối dưới ngai vàng, lên tiếng: “Thưa bệ hạ, biết sơ sơ một, hai.”
Nhϊế͙p͙ Gia cười cười, Thời Kham lập tức rút ra một thanh nhuyễn kiếm leng keng vứt trước mặt Tư Không Hàn.
Chỉ nghe thấy quốc quân hứng thú dạt dào nói: “Làm chút trò cho bản vương xem.”
Sống lưng Tư Không Hàn cứng đờ, gã cúi đầu, không ai có thể thấy được thù hận và nhục nhã đang rực cháy trong mắt gã. Mặc dù hiện tại gã chỉ là một tả tiên phong nho nhỏ, nhưng cũng đã lập công trở về, gã ở tuyền tuyến vào sinh ra tử, vào trong cung lại bị xem là con hát, múa kiếm mua vui?! Hôn quân đúng là hôn quân… Y coi chiến sĩ ở biên quan là cái gì?
Đều là võ tướng, tướng quân Vân Huy rất thông cảm cho tâm tình lúc này của Tư Không Hàn, nhíu nhíu mày nhưng vẫn chưa đứng ra nói gì, dù sao cũng là mệnh lệnh của bệ hạ, nếu là người khác có khi còn cảm thấy vinh hạnh vì được thể hiện bản thân trước mặt bệ hạ cũng nên.
Tư Không Hàn kiêu căng tự mãn, nhục nhã đến đỏ cả hai mắt, nhất thời không nhận lấy thanh kiếm kia, vậy mà lúc này lại có một tiếng vỗ tay nhiệt tình bộp bộp vang lên. Gã ngẩng đầu nhìn lên, chính là Quân Trường Duyệt ngồi ở bàn tiệc hứng thú bừng bừng vỗ tay, thậm chí còn tràn đầy mong đợi nhìn gã.
Tâm trạng Tư Không Hàn bức bối, như là bị tát cho một bạt tai trước mặt tất cả mọi người.
Nhϊế͙p͙ Gia suýt nữa bật cười khi nghe thấy tiếng vỗ tay, vẻ mặt uất ức của Tư Không Hàn không những Quân Trường Duyệt không thấy, mà còn vui vẻ vì gã có một cơ hội tốt thể hiện trước mặt mình, chẳng khác gì cũng coi gã là con hát như y, chẳng thèm quan tâm đến tôn nghiêm võ tướng của gã.
Có Tĩnh vương mở đầu, nhóm triều thần cũng ra vẻ vỗ tay mong đợi nhân tài mới xuất hiện. Cuối cùng, Tư Không Hàn chẳng thể làm gì khác hơn là nhặt lên trường kiếm dưới đất, chắp tay nói giữa những tràng vỗ tay: “Vi thần kém cỏi.”
Nếu không so sánh với Huyền Giáp thì Tư Không Hàn quả đúng là có thể xưng võ nghệ cao cường, một thanh kiếm lãnh lẽo trong tay gã như một con rồng, lộ ra những ánh bạc mềm mại tung bay theo dáng người gã, chiêu nào cũng vô cùng ác liệt, tiềm ẩn sự đe dọa to lớn.
Những võ tướng trong bữa tiệc không khỏi mặc cảm tự ti, tả tiên phong này có thể nắm công đầu trong lần Tây Bắc đại thắng quả nhiên không phải là do may mắn. Nếu bản thân tỉ thí với gã, sợ là chưa đến ba hiệp đấu đã phải chịu thua, người này đích xác có thể làm nên trò trống, có lẽ tương lai sẽ trở thành một nhân vật không tầm thường như Tư Không Hàn tướng quân.
Chỉ là không biết so sánh với thống lĩnh Huyền Giáp bên người bệ hạ thì thế nào, nếu có thể đánh thắng Huyền Giáp thì Tư Không Hàn đúng là không thể địch nổi.
Khánh quốc công quan sát bữa tiệc, sờ sờ râu mép đã hoa râm của mình suy tư.
Tư Không Hàn vô cùng nhục nhã, tay cầm vũ khí hận không thể chém đến ngai vàng, gã múa kiếm, cán chặt răng, một kiếm lạnh lẽo, xé gió quét lên long ỷ!
Thanh kiếm phi đến trước mặt quốc quân trẻ tuổi, mũi kiếm chỉ còn cách mắt y một nắm tay thì dừng lại.
Thoạt nhìn như gã muốn ám sát bệ hạ, thị vệ trong bữa tiệc đều căng thẳng, nhóm triều thần cũng khẩn trương đến không dám thở mạnh. Chỉ có quốc quân là vẫn hờ hững dựa vào bình phong, tự nhiên uống một chén đầy. Trong mắt ánh sáng lưu chuyển, tựa như không hề nhìn thấy vũ khí đòi mạng trước mắt, chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt không hề sợ hãi nhìn lại.
Tư Không Hàn thật ra là không có ý muốn ám sát, chỉ định dùng chiêu thức múa kiếm này đe dọa một phen. Trong lòng gã tự biết cân nhắc hậu quả, bây giờ chưa thể giết được hôn quân, nếu như mũi kiếm đâm thêm năm phân nữa, chỉ sợ con chó trung thành bên cạnh hôn quân sẽ chém ra một đao.
Nhưng mà Tư Không Hàn đã đánh giá cao giới hạn của trung khuyển, trong nháy mắt mà mũi kiếm của gã lơ lửng trước mặt hôn quân ấy, chưa kịp lùi lại một bước thì Thời Kham đứng cạnh long ỷ đã ra tay rồi.
Keng một tiếng, mũi kiếm bị chén rượu đập vào chếch đi, Tư Không Hàn còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã thấy một bóng đen xuất hiện trước mặt, tiếp đó là cơn đau ở lồng ngực, cả người bị Thời Kham đạp xuống từ trêи thềm ngai vàng.
Tư Không Hàn không ngã, chỉ là vội vàng thối lui về sau năm, sáu bước mới ổn định được thân thể, che ngực, cảm thấy vị ngọt trong cuống họng.
“Ngươi tìm chết.” Thời Kham che trước bàn tiệc của Nhϊế͙p͙ Gia, đứng trêи thềm long ỷ nhìn xuống Tư Không Hàn đang chầm chậm quỳ xuống đất, trong mắt là sát khí ẩn hiện. Nhϊế͙p͙ Gia được hắn che chắn ở đằng sau, nghe thấy lời cảnh cáo bao che khuyết điểm của hắn, không nhịn được cười cười.
“Vi thần lỗ mạng, xin bệ hạ giáng tội.” Tư Không Hàn ấn kiếm, quỳ một chân xuống, cúi đầu nhận tội.
Tay gã khẽ run, mặc dù hôm nay gã là Đỗ Vũ Hiền, hôn quân và Huyền Giáp không thể biết gã là Tư Không Hàn, nhưng sự e sợ bám rễ sâu trong nội tâm cũng khiến cho gã không thể nhìn thẳng vào kẻ thù của mình.
“Vương huynh, tả tiên phong cũng không phải cố ý mạo phạm người!” Quân Trường Duyệt vội vã giải thích, sợ khiến cho người khác hoài nghi nên không dám nhiều lời, chỉ có thể lóng ngóng nói một câu như vậy.
Dù sao cũng là người do tướng quân Vân Huy đề cử, lúc này bị đạp xuống đất, tướng quân cũng vội vội vàng vàng nói đỡ, chỉ lo quốc quân từ trước đến nay nổi danh tàn bạo lên tiếng hạ lệnh lôi người xuống chém.
Triều thần trong bữa tiệc châu đầu ghé tai, dồn dập cầu xin cho vị công thần Tây Bắc này. Bây giờ còn chưa diệt được nước Tề, chiến thần vừa mới chết làm quân tâm lạnh lẽo, nếu còn giết thêm người trong tiệc khánh công thì chỉ sợ nước Tề còn chưa đánh tới, quân Tây Bắc đã tạo phản trước!
“Ngươi đang khiêu khích bản vương? Ngươi cảm thấy bản vương cho ngươi múa kiếm là đùa bỡn ngươi?” Nhϊế͙p͙ Gia căn bản không quan tâm lời cầu xin lung ta lung tung của triều thần, chỉ ung dung thong thả đặt chén rượu xuống, cười tủm tỉm nhìn Tư Không Hàn.
“Vi thần không dám.” Tư Không Hàn cứng rắn nói
Nhϊế͙p͙ Gia nhếch môi cười nói: “Ngươi rất kiêu ngạo.”
Tư Không Hàn quỳ không đáp lời, Nhϊế͙p͙ Gia lạnh lùng nói: “Người đâu!”
Vừa dứt lời, Quân Trường Duyệt bất chấp tất cả chạy đến quỳ gối trước long ỷ, tức giận nói: “Vương huynh muốn xem tả tiên phong múa kiếm, huynh ấy múa, bây giờ người đang làm gì? Nếu tả tiên phong xảy ra chuyện gì ở đây, quân Tây Bắc ngoài thành Trác Lộc sẽ nghĩ thế nào? Vương huynh, người phải suy nghĩ kỹ!”
Nhóm triều thần nhất thời cũng bị Tĩnh vương làm cho ngây người, cứ nghĩ là bệ hạ muốn giết người, dồn dập quỳ gối cầu xin cho tả tiên phong.
Đúng như Tĩnh vương điện hạ nói, quân Tây Bắc đang đóng ở ngoài thành Trác Lộc, tuy Đỗ Vũ Hiền chỉ là tả tiên phong, nhưng lại được lòng quân, những chuyện này quốc quân luôn ở trong cung không thể nhìn thấy, văn võ triều thần tuy là hiểu rõ nhưng tới nay cũng không ai đề cập đến trước mặt quốc quân. Nếu đêm nay tả tiên phong phơi thây nơi vương cung, chắc chắn quân Tây Bắc sẽ xông vào chém giết.
Đây chính là tình hình đám quần thần nghe ngóng được, mà nước Tề lại đang như hổ rình mồi, vương cung có hai mươi mốt Huyền Giáp, thế nhưng quân Tây Bắc muốn huyết tẩy vương cung thì chắc chắn cũng phải tổn hao hơn nửa, sau này lấy ai ra mà chống Tề? Đúng là cái được không bù nổi cái mất.
Tướng quân Văn Huy lại càng tức đến đỏ bừng mặt, hơi một tí là giết công thần, khi nào y mới biết được mình có thể nhàn nhã ngồi ở ngai vàng uống rượu đều là công lao mà tướng sĩ ngoài biên ải dùng xương máu để đổi về!
Quần thần đã bất mãn đến tột đỉnh với quốc quân, nhất trí quỳ xuống đất, nói là cầu xin nhưng lại giống như là bức ép, dùng quân Tây Bắc đóng ngoài thành để áp chế.
Tư Không Hàn không lên tiếng, hết sức hài lòng với khung cảnh này.
Cái gì gọi là nhân tâm mất hết? Chính là thế này đây. Một người tàn phế như y, cứ muốn tiếp tục thì chỉ là đang mua dây buộc mình.
Nhϊế͙p͙ Gia chỉ cười lạnh một tiếng: “Bản vương chưa từng nói muốn giết hắn? Chẳng qua là muốn so tài một, hai thôi.”
Y giơ tay, Thời Kham lập tức rút ra đao máu bên hông dâng lên.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, quốc quân ốm yếu di chuyển khó khăn đứng lên, y đạp bàn ăn nhảy xuống, dáng người cao lớn như cây tùng đã đứng trước mặt Tư Không Hàn đang sửng sốt, trở tay đem đao đặt ngang khuỷu tay, cười cười tà khí: “Nếu ngươi thắng, bản vương không trị ngươi tội phạm thượng.”
Toàn bộ điện Cửu Long yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, cung nhân, thị vệ, triều thần, Tư Không Hàn, Quân Trường Duyệt khϊế͙p͙ sợ nhìn bệ hạ đứng trước mặt họ như thấy quỷ.
Y, chân của y khỏi rồi?
Làm sao có thể như vậy!
Tư Không Hàn sợ hãi, tim suýt ngừng đập, năm năm trước gã đã tận mắt thấy gân cốt Quân Trường Sinh đứt đoạn, thương thế như vậy căn bản là không có khả năng khỏi hẳn! Nửa năm trước y còn phải ngồi liễn đến giết mình, nửa năm ngắn ngủi làm sao có thể đi lại được?!
Thật sự là... trời xanh không có mắt!
Tư Không Hàn hận đến mức suýt nữa phun ngụm máu vừa nuốt xuống ra ngoài.
Quân Trường Duyệt chính là người kinh hãi nhất, là một đại phu, Quân Trường Duyệt hiểu rõ nhất chân của vương huynh không thể khỏi hẳn. Dùng hết năng lực cũng chỉ có thể miễn cương bảo vệ đôi chân không đến nỗi bị cắt đi... Chẳng lẽ khi mình rời đi, vương huynh gặp được một thần y còn tài giỏi hơn mình? Không, không thể nào! Chân của vương huynh dù là thần tiên hạ phàm cũng không thể trị hết!
Quân Trường Duyệt hô hấp dồn dập, liên tưởng đến mục đích lần này mình theo quân Tây Bắc trở về, nhất thời có chút tuyệt vọng, vậy mà chân của y lại khỏi...
“Ngươi không dám sao?” Nhϊế͙p͙ Gia mỉm cười với Tư Không Hàn.
Tư Không Hàn cầm kiếm mơ hồ đứng lên, keng một tiếng, kiếm trong tay bị quốc quân nhẹ nhàng đánh bay ra ngoài, chỉ nghe y nhàn nhạt nói: “Đi nhặt lên.”
Trong nháy mắt, Tư Không Hàn bị chọc giận, hận thù trong lồng ngực gã đang sôi trào, quay người nhặt kiếm lên, vái chào: “Vi thần kém cỏi.”
Gã mang theo hận thù to lớn, nhớ đến người nhà bị lăng trì và mũi tên bắn lén đâm thủng cuống họng, trong lòng không nén nổi tâm tình kịch liệt, mất không chế vung ra sát chiêu! Gã muốn giết tên hôn quân này!
Giết hắn!
Chiêu kiếm này ác liệt mà cường thế, là sát ý của chiến thần Yến Quốc.
Nhϊế͙p͙ Gia đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhấc lên thanh đao trước mặt, keng một tiếng nhỏ, đao máu đánh lên mũi kiếm, nháy mắt hóa giải chiêu thức, Tư Không Hàn như đánh vào một bức tường vững chắc, hàn kiếm trong tay run lên, suýt nữa không cầm được!
Một kiến thức vật lý đơn giản, Nhϊế͙p͙ Gia không có nội lực như người tập võ ở thế giới này, nhưng không hề sợ hãi.
Một chiêu tràn ngập sát ý của Tư Không Hàn bị sự kinh ngạc làm yếu đi một chút, gã vội vàng lùi lại hai bước, vừa ổn định thân thể, quốc quân đã thuận thế vung đao tới, khí thế sắc bén!
Một đao kia thật sự quá nhanh, không có quy tắc gì ----- hoặc có thể nói đao pháp mà quốc quân sử dụng ngay cả Tư Không Hàn cũng chưa từng nhìn thấy, căn bản không thể nào phòng bị, chỉ có thể liên tiếp lui về sau. Đầu tiên là phá sát chiêu, tiếp đó Nhϊế͙p͙ Gia chiếm ưu thế không hề nhường bước, gần như là đè Tư Không Hàn ra mà đánh, lưỡi đao mạnh mẽ bay nhảy trêи người Tư Không Hàn, để lại từng vết thương nhỏ.
Sau khi đại chiêu thất thế, tuy rằng Tư Không Hàn vẫn cầm kiếm trêи tay, nhưng chỉ đủ để miễn cưỡng tự vệ, kiếm pháp không thể hội tụ, tán loạn như vài đốm lửa yếu ớt trong mưa to gió lớn.
Sau khi thăm dò thực lực của Tư Không Hàn, Nhϊế͙p͙ Gia vô cùng thất vọng, chẳng còn hứng thú tiếp tục đánh, trở tay vẩy một cái.
Mọi người chỉ thấy tả tiên phong kêu một tiếng đau đớn ngắn ngủi, hàn kiếm leng keng rơi xuống đất, một vệt máu chảy xuôi xuống theo cánh tay đang run rẩy. Quân Trường Duyệt cũng không nhịn được nữa, lo âu tiến lên kiểm tra, kinh hãi hít vào một ngụm khí lạnh, gân tay người trong lòng bị y nhẫn tâm đánh gãy rồi!
“Ngươi đúng là kém cỏi thật.” Nhϊế͙p͙ Gia khinh bỉ, hờ hững nở nụ cười.
Cả người Tư Không Hàn chồng chất những vết thương nhỏ, gân tay đứt cũng không phát hiện, một mực không thể tin nhìn kiếm trêи đất, lần đâu tiên trong đời gã... bị người khác đánh bay kiếm, là bị một người tàn phế...
Quân Trường Duyệt cực kỳ đau lòng, đồng thời cực kỳ tức giận, đầy đầu toàn là người tình bị chém đứt gân tay, không thể cầm kiếm được nữa! Ngay lập tức lệ nóng quanh tròng, quay đầu tức giận, nhưng chưa kịp nói gì đã bị âm thanh của quần thần át đi.
Nhóm triều thần nhìn thấy một màn này cũng không dám tỏ ra vẻ oán hận nào nữa, quỳ đầy điện Cửu Long, cùng hô lên: “Chân bệ hạ đã khỏi hẳn, đúng là ông trời phù hộ Đại Yến ta!”
Tướng quân Văn Huy lúc này cũng đỏ mặt bái phục dập đầu, ông vừa nghĩ rằng bệ hạ chỉ là một kẻ tàn phế không biết gì cả, nào ngờ vừa ra tay thì một người dũng mãnh như chiến thần – tả tiên phong cũng không đỡ nổi một chiêu...
“Trời xanh phù hộ Đại Yến? Có cái loại ngu xuẩn mượn gió bẻ măng như các ngươi, trời xanh cũng không độ nổi Đại Yến!” Nhϊế͙p͙ Gia nghiêm nghị quát lớn, nhóm triều thần quỳ trêи đất không dám thở mạnh, chỉ hận không thể đập đầu vào bàn ăn luôn.
Ánh mắt Thời Kham dịu dàng nhìn Nhϊế͙p͙ Gia, đứng đằng kia không nói một lời.
“Tống Ngọc Uy ở đâu?” Nhϊế͙p͙ Gia dường như đang nổi giận, khuôn mặt lạnh lẽo, phẫn nộ quát một tiếng.
Tướng quân Văn Huy bị gọi tên, tâm lý đột ngột run rẩy, quỳ ra ngoài, “Vi thần Tống Ngọc Uy bái kiến bệ hạ.”
Giọng điệu Nhϊế͙p͙ Gia nhẹ đi: “Hài cốt ở sườn núi Khuất Vĩ là do ngươi an táng?”
“Thưa bệ hạ, là thần.” Tướng quân Vân Huy không nghĩ đến chuyện nhỏ như vậy cũng truyền đến tai quốc quân, vẫn chưa kịp phản ứng được.
Da đầu quần thần đều căng thẳng, tướng quân Vân Huy này thật quá to gan, hài cốt gia tộc Tư Không cũng dám chôn cất?
“Can đảm lắm, dám nhặt xác cho gia tộc Tư Không.” Nhϊế͙p͙ Gia u ám hừ lạnh một tiếng.
Tướng quân Vân Huy bối rối... một đống xương khô ở sườn núi Khuất Vĩ, là của gia tộc Tư Không?!
Hết chương 66.
Beta có lời muốn nói: võ công, nhất là kiếm, tuy cùng một thầy dạy nhưng cách vận dụng sẽ khác nhau. Và cách thể hiện ra bên ngoài sẽ theo dạng bản năng nên cho dù thay đổi vẻ bề ngoài thùy cũng không thể thay đổi cách thức vận dụng kiếm. Những người giỏi quan sát sẽ biết ngay thoai~