Chương 26 : Thế giới 1: Con riêng của hào môn, mắt kính - play
(Kết thúc)
Editor: Méo
Beta: Nờ
"Thưa bà chủ, đồ đạc của cậu Yến Tô thu dọn xong hết rồi." Bảo mẫu đem vali đặt dưới chân An Na.
Mặc dù Yến Tô sống ở đây hai năm, vậy mà đồ vật thật sự không nhiều, chỉ có quần áo và một số nhu yếu phẩm, đựng trong một cái vali 20 inch thậm chí vẫn còn thừa chỗ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể sẵn sàng rời đi.
Sống mũi An Na không khỏi có chút xót xa, Tô Tô của cô thực sự chịu hết tất cả oan ức. Bà biết con mình có bất động sản ở Nguyệt Thành, nhưng vẫn luôn ở lại Giang gia cũng chỉ để có thể thường xuyên chăm sóc cho mình. Nhà này không phải là nhà y, giống một cái hang động để chui ra chui vào hơn.
Hiện tại Yến Tô đã có người yêu, sắp có gia đình của mình, An Na vừa đau lòng vừa xúc động, nhìn chiếc vali nho nhỏ, viền mắt ửng đỏ lên.
Tạ Á nhìn thấy lại cho rằng An Na là vì phải lập tức rời khỏi nhà giàu mà hối hận, tuyệt vọng, ả đắc ý ngả người ra sau, hướng bảo mẫu nói: "Bà gọi ai là bà chủ? Nữ chủ nhân của nhà này bây giờ là ta: Tạ Á."
Dì Trần bảo mẫu làm trong nhà này hơn mười năm, An Na cũng chẳng hề đối xử kiêu căng với bà đến như vậy, liền lãnh đạm nói: "Cô có phải nữ chủ nhân của ngôi nhà này hay không thì liên quan gì với tôi? Tôi đây là đi theo bà chủ, chứ không phải bán thân cho Giang gia, một con bồ nhí thích trèo cao thì bày đặt cái gì?"
An Na trầm thấp khẽ cười.
"Bà thử lặp lại xem!" Tạ Á như bị dẫm phải đuôi, ngay lập tức bùng nổ. Ả trợn tròn hai mắt, từ từ đứng dậy, biểu tình hận không thể đem bảo mẫu ăn tươi nuốt sống. Trong cả cuộc đời này, ả hận nhất chính là bị người khác gọi mình là bồ nhí. Ban đầu lúc còn ở thương trường, Tần Diệc Nhiên có lần mắng ả khiến tất cả nhân viên làm trong đó đều biết ả có con với người đã lập gia đình, ngay cả cấp dưới cũng lời ra tiếng vào, chỉ trỏ sau lưng ả.
Giang Triệu Lân và An Na sớm đã không còn tình cảm, làm sao ả lại là bồ nhí được cơ chứ!
"Ồn ào cái gì?" Giang Triệu Lân dẫn Giang Văn Bác xuống lầu thấy Tạ Á tức giận đến thở phì phò, thấy lão liền chực khóc. Tưởng ả bị An Na làm khó, Giang Triệu Lân mặt mày tối sầm hướng An Na nói: "Sao còn chưa đi? Từ giờ cô với Giang gia không còn quan hệ gì nữa, chuyện nhà tôi không cần cô quan tâm."
"Mẹ!" Giang Văn Bác thấy mặt Tạ Á đỏ lên, con nhà công không giống lông cũng giống cánh, ý nghĩ giống hệt Giang Triệu Lân, ngay lập tức chạy về bên Tạ Á, tràn ngập địch ý mà trừng An Na. Đang ở độ tuổi mười bảy mười tám trẻ trâu bồng bột chưa trải sự đời, cậu hung hăng như một con chó săn đe dọa: "Bà dám động vào một sợi tóc của mẹ tôi thử xem, tôi sẽ giết bà!"
"Giết ai cơ?" Một âm thanh trong trẻo mà lười biếng từ ngoài truyền vào. Mấy người ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, hai thân ảnh từ trong phản quang ánh sáng đi tới, khí thế bức người, không khỏi khiến người khác cảm thấy bản thân mình thật thấp kém.
Nhiếp Gia mặc một bộ áo gió dài đen tuyền, mắt nhìn thẳng, tiến tới bên chỗ ngồi An Na, ánh mắt hờ hững quét qua Giang Văn Bác và Tạ Á, nói: "Mẹ, có người ức hiếp mẹ sao? Là hai người không có mắt này à?"
Cái nhìn của Giang Văn Bác đã va phải vào ánh mắt đằng đằng sát khí của y, cục tức đang phừng phừng ngay lập tức xẹp lép, thậm chí không nhịn được mà lui về sau nửa bước.
"Ngài Hoắc... Sao ngài lại tới..." Giang Triệu Lân nhìn thấy Hoắc Thanh liền bối rối.
"Chỉ là đang xem hài thôi, không có việc gì, đồ vật con để lại mẹ đã nhờ dì Trần đơn giản thu dọn một chút, con xem có thiếu mất cái gì không?" An Na vừa nhìn thấy con trai và con dâu tương lai, ngay lập tức nở nụ cười: "Hoắc Thanh cũng tới hả con? Tô Tô tới đón bác là được, con tới làm gì?"
Giang Triệu Lân ánh mắt phút chốc có chút kinh hoàng, lão cho rằng sau khi Hoắc Thanh rút vốn, đời này sẽ không bao giờ leo lên nổi một nhân vật như Hoắc Thanh nữa. Kết quả, một giây sau, An Na lại dùng loại ngữ khí quen thuộc hết mức gọi ngài Hoắc, thậm chí còn gọi thẳng tên húy... Này là sao?
"Điều nên làm mà. Mẹ, mẹ không cần câu nệ với con đâu." Hoắc Thanh ôn nhu cười.
Giang Triệu Lân cùng Tạ Á đóng băng tại chỗ, choáng váng cực độ. Ngài Hoắc vừa gọi An Na là mẹ? An Na làm thế nào mà lại trở thành mẹ của Hoắc Thanh?
"Ông chủ, văn kiên đã chuẩn bị xong." Vương Tông từ phía sau tiến tới, đem một tờ văn kiện đưa cho Hoắc Thanh.
Hoắc Thanh lấy bút cài trên người Giang Triệu Lân đang mắt trừng gửi mộng qua biên giới, tự mình khom người đem văn kiện đặt trước mặt An Na, trong thanh âm trầm thấp mang sự thuận theo thấy rõ cùng sự tôn trọng, tựa như An Na chính là mẹ ruột của hắn vậy: "Mẹ, đây là văn kiện chuyển nhượng cổ phần của Giang thị, có vài chỗ cần chữ ký của mẹ. Tô Tô sắp xếp thời gian cho mẹ tương đối gấp, đành ký văn kiện ở đây vậy. Con đã dặn dò Vương Tông làm việc thật kỹ, giản lược lại những gì cần phải làm khi mẹ quay về."
An Na kinh ngạc nói: "81% cổ phần? Sao lại..."
"Mẹ nhận đi, Hoắc Thanh tặng quà sinh nhật cho mẹ mà. Đối với anh ấy mà nói thì cũng chẳng đáng bao nhiêu, nếu mẹ thích cũng có thể đưa chức tổng tài cho mẹ quản lý." Nhiếp Gia ở bên cạnh thân thiết ôm An Na nói.
Tạ Á nghe thấy liền bối rối, lập tức nhìn về phía người chồng không hợp pháp của mình: "Triệu Lân, gì thế này, xảy ra chuyện gì?" An Na không phải tự mình cuốn gói à? Sao trong tay con bà ta lại có nhiều cổ phần đến vậy? Hiện tại lại muốn chuyển sang cho bà ta...Vậy là sau này Giang thị chẳng phải là của An Na rồi sao?! Ả vừa vênh váo trước mặt An Na tự xưng là nữ chủ nhân của Giang gia... Trong chớp mắt, bà ta đã trở thành chủ nhân toàn bộ Giang gia!
Giang Triệu Lân cũng không biết chuyện gì, không nhịn được hỏi: "Ngài Hoắc, chuyện gì thế này?"
An Na, tại nơi Hoắc Thanh chỉ, hạ bút, ký.
Hoắc Thanh đem văn kiên giao cho Vương Tông, Vương Tông hờ hững nói: "Giang thị đổi chủ, tòa nhà này hiện tại trên danh nghĩa là của phu nhân An Na, theo ý muốn của phu nhân, hiện tại bắt buộc các người phải rời đi. Nguyên nhân cụ thể các người có thể chờ Giang Dương tỉnh rồi hỏi hắn."
"Cái gì?!" Tạ Á không thể tin được, kinh ngạc thốt lên, vội vàng chạy về phía Giang Triệu Lân, hoàn toàn không có cách nào lý giải được tình cảnh trước mắt. Rõ ràng hôm nay ả mới được chuyển đến đây, sao có thể vừa mới vào mà lại không có tư cách ở được?
"Không... Chuyện này..." Giang Triệu Lân tốt xấu gì cũng đã hơn 50 tuổi, giáng một cú như vậy đã có dấu hiệu muốn té xỉu.
"Bây giờ ông giật mình cái gì, Giang thị có ngày hôm nay là do đâu, chính ông cũng không rõ ràng sao?" Nhiếp Gia cười lạnh nói: "Năm đó tại sao ông kết hôn với mẹ tôi? Còn không phải là do tài sản trong tay mẹ tôi có thể cứu Giang thị vượt qua giai đoạn sống còn hay sao? Ông và Giang Dương đúng là cha con, đều muốn dựa vào lừa hôn, không làm mà đòi hưởng, đứng vững tại thương trường, sự thành thì phá nát, ly hôn, không một chút cảm kích trong lòng. Mẹ tôi trước kia nếu không lấy toàn bộ tài sản ra giúp ông, Giang thị ngày nay liệu còn tồn tại? Hiện tại chẳng qua cũng là vật trả chủ cũ mà thôi."
Giang Triệu Lân thoáng chốc cả đầu trương đỏ, hai tay run rẩy, một câu cũng không thể nói ra.
"Được rồi, chúng ta đi thôi, cái nhà này để ta xử lý được rồi." An Na đứng lên, kéo cánh tay Nhiếp Gia, sửa vạt áo của mình, hướng Tạ Á mặt trắng bệch nhẹ nhàng nói: "Những thứ kia rất nhiều, cho các người ba ngày cuốn gói chuyển đi, chú Vương, ba ngày sau chú giúp tôi kiểm tra một chuyến, có được không?"
"Vâng thưa bà." Vương Tông gật đầu.
"Giang Triệu Lân, chiều nay, ba giờ, tại cục dân chính." An Na mỉm cười rời khỏi ngôi nhà nơi cô đã sống hơn hai mươi năm.
Bóng lưng bà thoạt nhìn rất thản nhiên và bình tĩnh. Giang Triệu Lân sẽ chẳng bao giờ biết được bà cũng từng vì phát hiện lão ngoại tình mà khóc tới tê tâm liệt phế. Thế thái nhân tình, thế sự đổi thay, nhưng tất cả đều là nhân quả báo ứng.
"Chúng ta cũng đi thôi." Hoắc Thanh một tay ôm eo Nhiếp Gia, cúi đầu tràn ngập nhu tình nhìn y.
Vương Tông nhấc vali nhỏ lên, đi phía sau hai người, rời khỏi Giang gia. dì Trần cũng đi theo, Giang gia đột nhiên quạnh quẽ cực độ.
Giang Triệu Lân nhìn mấy người rời đi, mặt ngày càng đỏ. Cuối cùng, cả người run lên ngã lăn xuống đất.
Giang Văn Bác ngồi xổm bên người Giang Triệu Lân, sốt sắng hô "Ba ba".
Tạ Á ngã ngồi trên ghế sa lon, ba hồn bảy vía tựa như bay sạch. Rõ ràng là dương dương đắc ý tiến vào, không nghĩ tới biệt thự này chẳng qua chỉ là một đám rác chờ ả tới quét.
Ba tháng sau, Mạnh Khiêm và Phương Nghiên bị xử bắn.
Nghe nói hai tháng trước Yến Tô và Hoắc Thanh đã kết hôn, hiện tại định cư ở nước ngoài... Phải, y trở về là để trả thù, hiện tại đã đạt được mục đích, đương nhiên là phải về nhà mình rồi. Giang Dương suy sụp tinh thần mà cười lạnh một tiếng, không nghĩ tới bản thân lưu lạc tới độ này mới biết được quan hệ giữa bọn họ.
Khuôn mặt hắn tiều tụy, râu ria xồm xoàm nằm trên giường nhìn máy tính, trên màn hình đang live một cuộc phỏng vấn tại dạ tiệc từ thiện, nữ chủ nhân tiệc rượu chính là vợ cũ của hắn – Tần Diệc Nhiên. Cô ở trước ống kính phong thái yểu điệu, tự tin tao nhã, hoàn toàn thay thế vẻ ôn nhu nội liễm trước kia khi cùng hắn kết hôn. Lúc này, cô giống một nữ vương kiêu căng cao quý.
Nếu như không gặp phải Mạnh Khiêm, không vì Mạnh Khiêm mà ly hôn Tần Diệc Nhiên... Tất cả mọi thứ hiện tại sẽ khác...
Giang Dương mặt không biến động nhìn Tần Diệc Nhiên bên trong màn hình, an tĩnh một lúc lâu. Bỗng nhiên ném máy tính một cái, nện ngay vào người bảo mẫu đang dọn vệ sinh.
"Cút ra ngoài! Cút!" Giang Dương điên cuồng nện lên giường kích động hướng bảo mẫu rống to.
Bảo mẫu là một cô gái trẻ, bị đập một cái nhất thời tức giận, trực tiếp ném luôn bình xịt trong tay, đi ra ngoài tức giận nói với Tạ Á: "Tôi không làm! Thanh toán lương đi, hiện tại tôi muốn đi ngay lập tức!"
Đây là lần thứ năm bảo mẫu vì không chịu nổi tính khí của Giang Dương mà từ chức. Tạ Á chỉ đành trả lương, sau đó đứng ở cửa mắng hắn: "Ba ngươi bây giờ còn đang nằm viện, ta phải chạy ngược chạy xuôi ở hai đầu để phục vụ hai cha con các người. Ngươi ăn của ta, mặc của ta, tính khí lại xấu như vậy, chưa khỏi vòng đã cong đuôi. Có bản lĩnh thì trèo qua cửa sổ nhảy cho chết quách đi, không chừng chủ tịch Tần biết ngươi tèo còn có thể cho ngươi vài giọt nước mắt. Ở đây mà lên cơn cái nỗi gì, tối nay cứ thế mà nghỉ ăn đi!"
"Ngươi cút cho ta!" Giang Dương mắt đỏ sòng sọng trừng Tạ Á.
Dù hắn có hung hăng tới mấy chẳng qua cũng chỉ là người bị liệt, Tạ Á sợ hắn thế nào cho được? Ả liền đứng ở cửa mắng Giang Văn Bác vừa mới tan học về đi rửa tay làm cơm ngay.
Tại Pháp lúc này đã mười hai giờ đêm, Nhiếp Gia mới vừa cùng Hoắc Thanh đại chiến, đang thiu thiu ngủ, hệ thống bỗng nhiên lên tiếng.
KK che mắt lúng túng nói: "Chúc mừng ngài Nhiếp đã thành công đạt được tâm nguyện của nguyên chủ, ngài có thể lựa chọn ở lại thế giới này một đời hay tiến vào thế giới tiếp theo ngay lập tức."
Nhiếp Gia ngẩn người, mở mắt ra nhìn thấy Hoắc Thanh đang khoác một cái áo sơ mi muốn đứng lên chuẩn bị nước tắm cho hắn, ánh mắt vốn kiêu căng ác liệt bỗng nhiên trở nên mềm yếu.
"Làm sao vậy?" Hoắc Thanh vừa muốn đi thì bỗng dưng cảm thấy sự khủng hoảng thấp thỏm của người yêu. Hắn quay đầu lại liền thấy Nhiếp Gia nằm úp sấp trên gối, con ngươi ướt át lén nhìn hắn. Hoắc Thanh trong tim một mảng ấm áp, chồm người qua hôn y một cái, nhẹ giọng nói: "Đừng ngủ trước, anh tẩy rửa cho em, tẩy sạch rồi ngủ tiếp."
Nhiếp Gia gật đầu, nhìn Hoắc Thanh tiến vào phòng tắm.
Chậm một hồi, y mới nhẹ nhàng nói: "Ta chọn... Ở lại."
【Vậy được. Sau này... tôi sẽ tự động ẩn đi, nếu ngài muốn đi, bất cứ lúc nào cũng có thể triệu hoán tôi.】
Nhiếp Gia không nói một lời, chỉ nằm úp sấp, ánh mắt bất an.
Hết thế giới 1.