Chương 125: Thế giới 5 - Thế giới săn gϊếŧ(6)
Editor: Tiêu
Beta: Cua
"Nếu Hoa quốc xuất hiện dị năng giả cấp 6, vậy Nhiếp Gia, càng không thể chết." Trên mặt Hạ Thanh Đường không có cảm xúc gì, nói.
Trong lòng cô đột nhiên nổi sóng lớn, ngẩng đầu liếc qua Thời Kham, hắn vẫn đang lẳng lặng ngủ gật, không biết có nghe thấy tin tức kinh người này không.
"Tôi cũng cho là như vậy, Tống thượng úy có dị năng khống chế người khác, nếu Tống thượng úy lên cấp 5, chắc chắn có thể hoàn toàn khống chế Nhiếp Gia. Chiến lực mạnh mẽ như vậy, chết đi sẽ rất đáng tiếc. Nếu Nhiếp Gia sử dụng năng lực để cống hiến cho Hoa quốc, thu ốc đảo vào tay cũng chỉ là vấn đề thời gian."
Đa số mọi người nghĩ giống Hạ Thanh Đường, cũng có một số người đồng ý với ý kiến của Thẩm Tô.
"Dị năng giả lên cấp là chuyện không hề có quy luật, Tống thượng úy lên cấp 4 cũng mới có 2 năm, đợi đến khi cậu ta lên cấp 5 không biết đến bao giờ, trong khoảng thời gian này, một khi Nhiếp Gia thoát khỏi khống chế thì hậu quả khó mà lường được!"
"Dị năng giả cấp 6, ông cam lòng gϊếŧ sao?" Có người nhắc nhở, "Chúng ta đã mất đi một Khổng Phỉ rồi."
Khổng Phỉ.
Anh chết như thế nào, sợ rằng cả đời này Thẩm Tô cũng không quên được. Anh hi sinh anh dũng, giờ các lãnh đạo cao tầng lại đang suy nghĩ làm cách nào để bảo vệ hung thủ.
Thẩm Tô không khỏi nghĩ tới câu nói trước kia của Nhiếp Gia, "Các người chiến đấu vì chính phủ, vậy ai sẽ chiến đấu vì các người?"
"Nguyên thủ Hoàng Càng của ốc đảo chết rồi, bây giờ Ninh Lãng đang nắm quyền. Ninh Lãng điên chẳng kém Nhiếp Gia, anh ta chuyên quyền ở ốc đảo thì càng thêm điên cuồng. Có khả năng rất cao là Hoàng Càng bị Ninh Lãng gϊếŧ, nếu anh ta lén hợp tác với nhau, hậu quả sẽ càng đáng sợ, bây giờ chúng ta cần Nhiếp Gia." Sắc mặt Hạ Thanh Đường không tốt lắm, nhìn Thẩm Tô: "Thẩm thiếu giáo, có vẻ cậu che giấu không ít chi tiết nhỏ về trận đánh với Nhiếp Gia ở Thiển Xuyên đó."
Nhiếp Gia có thể là dị năng giả cấp 6, đánh với Thẩm Tô có cùng thuộc tính cùng cấp bậc, dù có thay đổi nhỏ tới đâu thì cũng có thể nhận ra, Thẩm Tô lại nói ra chuyện này sau những 8 ngày, nói đúng vào lúc họp hội nghị, khó mà nói người này có phải trả thù riêng hay không.
"Sống chết của Nhiếp Gia ra sao thì các người xem xong cái này rồi quyết định." Thẩm Tô ra lệnh cho trợ lý, kết nối camera giám sát với máy chiếu, trên màn hình xuất hiện lưỡi dao băng nhuốm máu, ba dị năng giả vây công Nhiếp Gia, hai bên đều đã bị thương, không ngừng ra chiêu, ai cũng không chiếm được lợi thế.
Nhưng Nhiếp Gia chỉ có một người, hơn nữa còn bị cấy chip hạn chế năng lực ở trung khu thần kinh, giờ y chẳng qua là một người bình thường, ba dị năng giả cấp 4 lại không thể nào hoàn toàn đàn áp được y!
"Nhiếp Gia nguy hiểm hơn nhiều so với tưởng tượng của các người." Thẩm Tô hờ hững nói.
Sân tập luyện đã hoàn toàn bị phá hủy, khắp nơi đều có lỗ thủng do lưỡi dao băng xuyên qua, dị năng giả hệ băng có vẻ đã kiệt sức, hai tay chống đầu gối thở dốc, vết máu loang lổ khắp người, những vết máu này đều là bị Nhiếp Gia dùng lưỡi dao băng tạo thành.
Nhiếp gia đứng trên mặt băng, máu trên người loang lổ, nhỏ tí tách xuống nền băng, cũng không thở hổn hển như dị năng giả hệ băng, thậm chí có chút khí định thần nhàn. Y hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn một người khác đang ngồi xổm cách đó không xa, rõ ràng là đang đứng trên mặt băng nhưng Nhiếp Gia lại cảm thấy cả người đau rát như đang bị lửa thiêu đốt. Y không hề lộ ra sự đau đớn, nhanh chóng xác định dị năng của kẻ địch.
Một người tấn công, một người khống chế. Người này là dị năng giả loại hình khống chế, có thể điều khiển ngũ giác của kẻ địch, chỉ là một ánh mắt nhưng cũng có thể khiến Nhiếp Gia cảm thấy như đang bị ném vào dung nham, đau đớn không thôi.
Ngay cả người thứ ba, Nhiếp Gia hơi đưa tầm mắt đi, người kia đang đứng ở hành lang phía xa, vẫn luôn yên lặng quan sát, tên đó chưa từng ra tay, Nhiếp Gia cũng không biết tên đó có dị năng gì.
"Mày mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của tao, chịu đựng sự đau đớn khi bị lửa đốt lại vẫn có thể phản ứng nhanh như vậy." Dị năng giả hệ băng lau máu bên khóe môi, phẫn hận nhìn Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia lui về phía sau, một cọc băng sắc nhọn đâm lên ở vị trí y vừa mới đứng.
Một đòn thất bại là nằm trong dự liệu, dị năng giả hệ băng quay đầu nói với người đứng ở hành lang phía xa: "Nhìn thấu không? Sao rồi?"
Người kia chậm rãi đi tới, từ trong ngữ khí bình thản còn có thể nghe ra được sự xem thường, nhìn Nhiếp Gia nói: "Y cũng chỉ thế mà thôi, không phải đối thủ của chúng ta."
Dị năng giả hệ băng an tâm, sau đó cười nói, "Nhiếp Gia, cho dù là mày có nhanh nhạy đến cỡ nào thì mày nghĩ thử, nếu như mày đứng im bất động một phút thì tao đâm mày được bao nhiêu phát ?"
Nhiếp Gia nhíu mày, nghe lời này của gã thì có vẻ người thứ ba muốn ra tay.
"Mày cũng là dị năng giả loại hình khống chế, mày khống chế... thời gian sao?" Nhiếp Gia nhạy bén nhận ra manh mối trong lời nói của đối phương.
Y vừa dứt lời, ba người đối diện kinh ngạc mà nhướn mày, không biết nên nói y thông minh hay đáng sợ mới đúng.
"Mày nên biết, nên hiểu rõ rằng mày không sống nổi qua ngày hôm nay." Dị năng giả thời gian cắn răng.
Trong chớp mắt, lúc Nhiếp Gia phục hồi lại tinh thần thì đã bị một gai băng đâm xuyên tim.
Mọi người trong phòng họp khiếp sợ nhìn cảnh tượng này, Hạ Thanh Đường giật mình chống bàn đứng dậy, vừa khó tin lại tức giận, cô quay đầu giận dữ nhìn Thẩm Tô, "Thẩm thiếu giáo, ai cho phép anh tự ý sai người đi gϊếŧ Nhiếp Gia?! Nếu Nhiếp Gia chết, anh..."
Thời Kham hoàn toàn bị đánh thức, mũ lính bị hắn vứt ra, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, hắn tùy tiện nhìn về phía màn chiếu, phản ứng còn mạnh hơn cả Hạ Thanh Đường, 'rầm' một cái, ngã xuống khỏi ghế.
"Sếp!" Hạ Thanh Đường rời khỏi chỗ muốn tới đỡ hắn dậy.
Thời Kham chồng bàn đứng lên, tất cả lười biếng cùng mệt mỏi đều biến mất, lúc này hắn không chớp mắt nhìn Nhiếp Gia đang bị trọng thương trên màn chiếu, mặc dù hắn không nói một lời nhưng rõ ràng đã bị chọc giận, một luồng khí thế uy hiếp đáng sợ bao trùm lên trái tim của mỗi người trong phòng, khiến người khác phải run rẩy, theo bản năng mà hít thở cũng trở nên nhẹ nhàng và cẩn thận.
"Trung tá, lập tức đi chuẩn bị máy bay trực thăng, đến trại cải tạo." Hô hấp của Thời Kham dồn dập, lúc quay người rời đi sắc mặt âm trầm đáng sợ, hắn liếc Thẩm Tô một cái, ánh mắt kia đáng sợ như ác quỷ.
"Vâng." Hạ Thanh Đường lập tức rời khỏi phòng hội nghị với hắn.
Thẩm Tô không ngờ rằng phản ứng của Thời Kham sẽ mạnh như vậy, lúc phục hồi tinh thần lại thì tóc mái trên trán cũng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
"Thẩm thiếu giáo, lần này cậu che giấu tình báo, tự ý phái người vây gϊếŧ Nhiếp Gia, ai cho cậu cái quyền để làm như vậy, hả!" Một thượng tá tức giận quát Thẩm Tô.
"Nhiếp Gia không dễ chết như vậy." Thẩm Tô nắm chặt hai tay chắn trước mặt, gã nhìn chằm chằm Nhiếp Gia hấp hối trên màn hình, không khỏi nghĩ tới chuyện Nhiếp Gia trúng đạn xuyên giáp ở sân bay Thiển Xuyên, động năng* của gai băng kém xa đạn xuyên giáp, Nhiếp Gia bị đạn xuyên giáp bắn trúng còn không chết, huống chi chỉ là một gai băng....
*Động năng của một vật là mà nó có được từ chuyển động của nó.
Nhưng giờ dị năng của Nhiếp Gia bị hạn chế, một khi sử dụng dị năng sẽ bị chip phán định là quá mức nguy hiểm mà tự động kích nổ chip trên cổ y.
E rằng y sẽ thực sự chết.
Thẩm Tô âm thầm nắm chặt hai tay, đúng là gã có tư tâm, gã hi vọng Nhiếp Gia chết ở trại cải tạo!
Cảm giác sự sống trôi đi một cách nhanh chóng cũng không hề xa lạ với Nhiếp Gia, loại tuyệt vọng không có sức lực lại tràn đầy thống khổ này y đã nếm thử vô số lần trước khi Thời Kham tới.
Nhiếp Gia nuốt một ngụm máu, lảo đảo về sau hai bước, cuối cùng không chống đỡ được mà quỳ một gối xuống.
"Hưởng thụ sự thống khổ này đi, đây là trừng phạt mà mày phải nhận." Ba người kia không tiếp tục dùng dị năng, không hẹn mà cùng đi về phía trước, nhìn kẻ cầm đầu chủ nghĩa chiến tranh chủng tộc chết trước mặt mình, thật sự là quá thỏa mãn!
Nhiếp Gia thở hổn hển, mỗi một hơi thở đều ho ra máu, hai tay y nắm chặt gai băng đâm xuyên qua cơ thể của mình, đột nhiên dùng sức rút ra, đau đớn khi gần chết dường như làm y mất đi lí trí.
"Bọn mày không phải phạm nhân ở đây, là Thẩm Tô sai bọn mày tới để gϊếŧ tao à?" Sau khi rút gai băng ra vết thương của Nhiếp Gia nhanh chóng khép lại, chỉ là khắp người y đều là máu, ba người căn bản không chú ý tới vết thương của Nhiếp Gia đã khỏi hẳn trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Ở đất Hoa quốc này, người muốn gϊếŧ y nhiều không đếm xuể, nhưng thật sự dám đồng thời có năng lực để đưa người vào thì cũng chỉ có Thẩm Tô.
"Có vẻ gã không nói rõ cho bọn mày tình hình thực tế thì phải, chết rồi thì đừng có trách tao, muốn trách thì trách Thẩm Tô đưa bọn mày vào chỗ chết." Nhiếp Gia đứng dậy, con ngươi xán lạn phủ đầy sát khí.
Ba người không hẹn mà cùng cau mày, nhìn Nhiếp Gia đưa tay ra sau gáy, sau đó trên đầu ngón tay có một cái chip màu xanh lập lòe đang phát tín hiệu.
Trong nháy mắt đó, thế giới tinh thần của ba người gần như sụp đổ!
"Sao có thể..." Dị năng giả thời gian hoảng sợ lùi về sau, chip bị ép buộc lấy ra, sẽ phá hủy trung khu thần kinh, người dù không chết cũng tàn tật, làm sao Nhiếp Gia lại có thể nguyên vẹn mà đứng ở đây được!
"Nếu không phải là vì ở đây chờ Thời Kham, bọn mày thật sự cho rằng tao bị thứ này hạn chế à!" Nhiếp Gia tức giận hét, bóp nát chip, y đứng đó, tựa như một thanh đao sắc bén ra khỏi vỏ, chuẩn bị nhuốm đầy máu tươi.
Chuông cảnh báo ở trại cải tạo vang inh ỏi, rất nhiều cảnh ngục chĩa súng ngắm thẳng vào Nhiếp Gia, năng lực của y đã không còn bị hạn chế, căn bản không kịp nhắc nhở, quản ngục ra lệnh thấy y thì nổ súng.
Không ít dị năng giả chuẩn bị súng bắn tỉa từ xa để tùy lúc mà đánh lén. Nhưng mà trong mỗi khẩu súng lại đều có phần làm từ kim loại, Nhiếp Gia cũng lười quay đầu sử dụng dị năng, tất cả các khẩu súng đều nổ tung.
"Chạy mau!" Dị năng giả hệ băng chống hai tay trên đất hét lớn, một bức tường bằng băng rất lớn xuất hiện chặn Nhiếp Gia lại phía sau.
Gã vốn định kéo dài thời gian, nhưng khi đứng dậy định chạy theo hai người khác thì thấy Nhiếp Gia đang bóp cổ hai người kia, tia sét bắn ngang mặt, dị năng giả hệ băng sợ nứt gan mà ngã ngồi trên đất, dường như không suy nghĩ được gì.
Nhiếp Gia không phải dị năng giả hệ kim sao? Tại sao vết thương trên người y đã biến mất hết rồi? Tại sao y có thể phóng sét? Tại sao y có thể dịch chuyển trong nháy mắt tới đây, ngay cả một dị năng giả thời gian cũng không kịp phản ứng?
Mọi người trong phòng họp và dị năng giả hệ băng có vẻ mặt giống hệt nhau.
Ánh mắt Thẩm Tô âm trầm, "Như các người đã thấy Nhiếp Gia thức tỉnh dị năng khác, hệ số nguy hiểm của y không phải nhỏ, các người còn cảm thấy có thể khống chế được y sao?"
Đội cảnh ngục canh giữ trại cải tạo nhanh chóng bao vây sân tập luyện nhưng vẫn không thể ngăn được Nhiếp Gia, một cái búng tay, ba người chết ngay tại chỗ.
Cách đó không xa bỗng truyền tới tiếng nổ lớn, theo đó là sóng trùng kích làm tường băng bị chấn động mà vỡ vụn. Một chiếc việt dã lao tới từ trong ánh lửa, lao vào sân huấn luyện, trượt một vòng lớn rồi dừng lại.
Nhiếp Gia hờ hững nhìn chiếc việt dã không biết từ đâu tới này.
An Nguyên thò đầu từ cửa sổ xe ra, trong đôi mắt nhìn Nhiếp Gia là sự suиɠ sướиɠ cùng kích động, "Đại ca, anh không sao chứ! Em dẫn người tới cứu anh nè!"
An Nguyên phóng xe tới chỗ của Nhiếp Gia, kích động đến mức mặt đỏ bừng "Đại ca, mau lên xe."
Không chờ Nhiếp Gia có phản ứng gì, An Nguyên liền nhảy xuống giống như chó con, ngoắc ngoắc đuôi đẩy Nhiếp Gia lên xe.
Nhiếp Gia đợi lâu như vậy lại chỉ chờ được một trận ám sát, không biết chính phủ Hoa quốc tính làm gì, không biết Thời Kham ở đâu, sự tàn bạo đang không ngừng sôi trào trong cơ thể, y cực kỳ thất vọng, liền theo lực đẩy của An Nguyên mà lên xe, định rời khỏi đây rồi nghĩ biện pháp khác để tìm Thời Kham.
Đội cảnh ngục ở đó nào có thể dễ dàng thả họ đi, đội trưởng ra lệnh một tiếng, vô số người xông tới.
Tiếng vang của máy bay trực thăng truyền tới, Nhiếp Gia quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ thấy cửa khoang được kéo ra lộ một cây súng bắn tỉa, phía trước xe việt dã xuất hiện một vòng sáng màu tím rất lớn, có lẽ là dị năng giả không gian bên phe mình, chỉ cần đi vào vòng sáng là có thể trở lại căn cứ, Nhiếp Gia cũng không quản nữa.
Nhiếp Gia dựa vào cửa xe nhắm mắt dưỡng thần, một viên đạn bắn tỉa xuyên qua cửa sổ bắn trúng bả vai của An Nguyên!
An Nguyên kêu đau, vẫn vững vàng giữ tay lái, chân đạp ga, xe việt dã lập tức phóng như bay về phía vòng sáng.
Lửa giận vừa mới bình ổn của Nhiếp Gia lại bị bùng lên, đang muốn bóp nát trực thăng, quay đầu lại thì thấy súng bắn tỉa ở cửa khoang trực thăng được bỏ xuống, sau ống ngắm lộ ra đôi mắt đen láy mà y ngày nhớ đêm mong.
"Thời Kham..." Nhiếp Gia đưa tay ra, nhưng còn chưa kịp nói gì, xe việt dã đã lao vào vòng sáng biến mất.
Thời Kham cau mày, một đầu tóc đen bị gió thổi rối tung, hắn thất thần nhìn phương hướng Nhiếp Gia biến mất một lúc lâu, mới đè nén sự tức giận trong lòng, nói: "Hạ xuống."
Hết chương 125.