Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 112: -Thế giới 4: Yêu là một tia ánh sáng màu xanh lục(25)




Chương 112 –Thế giới 4: Yêu là một tia ánh sáng màu xanh lục(25)

Editor: Nhi

Beta: Cua

Cuối cùng thì hai người cũng không đến kịp. Thời Kham tủi thân ngồi xổm bên đường ôm vali hành lý, giống chú cún to xác không được cho ăn.

Nhiếp Gia bật cười, ngồi xổm bên cạnh hắn nhẹ nhàng nói: "Quốc tịch nước ngoài đến đăng ký kết hôn làm sao mà nhanh như vậy được, người ta còn phải xét duyệt mà, hôm nay chúng ta đến kịp cũng không đăng ký xong kịp đâu."

Thời Kham thất hồn lạc phách đứng lên, một tay xách hành lý, một tay nắm tay vợ - suýt nữa thì đăng ký kết hôn kịp, đi đến khách sạn đã đặt trước.

Nhiếp Gia tay trong tay với hắn, bất đắc dĩ nói: "Sao lại muốn kết hôn?" Giống y con nít, mới một ngày không đến kịp đã ỉu xìu.

Thời Kham nghe y nói như vậy bỗng trừng mắt, "Em không muốn kết hôn với anh sao?"

"Chúng ta đã kết hôn ba lần rồi!" Nhiếp Gia làm thủ thế ok với hắn.

Thời Kham vươn tay túm Nhiếp Gia đến trước mặt mình, mở áo khoác bọc hắn vào trong lồng ngực, thỏa mãn mà nói: "Ba lần đâu ra, có hai lần thôi, lần trước không gọi là kết hôn, đó gọi là thành thân, Bệ hạ à."

Nhiếp Gia đỏ bừng mặt, lời vừa nói còn khiến hắn thấy xấu hổ hơn lấy giấy đăng ký kết hôn nhiều.

Dưới vạt áo đen nhánh là hai cặp chân dài quấn quýt bên nhau, Nhiếp Gia một tay ôm lấy eo Thời Kham, trên mặt nóng lên nhưng trong lòng lại ngọt ngào.

"Nhưng đây cũng không phải là thế giới của chúng ta, có kết hôn hay không thật ra cũng như nhau thôi." Tới trước khách sạn hai người mới tách ra, vẫn còn nắm tay, Thời Kham xử lý thủ tục, Nhiếp Gia nằm trên lưng hắn rì rầm.

"Chúng ta trở về cũng phải kết hôn, em cứ xem như là tập trước đi." Thời Kham xử lý xong thủ tục, còn thuận tiện hỏi tiếp tân buổi sáng mấy giờ thì nhân viên đại sứ quán bắt đầu làm việc.

Anh trai tiếp tân nhìn hai người nắm tay nhau thì hiểu ngay, trả lời xong còn chúc phúc hai người.

"Sau khi chúng ta trở về cũng sẽ kết hôn sao?" Biểu cảm của Nhiếp Gia có hơi mờ mịt, tựa như cảm thấy thế giới hiện thực đã xa xăm đến mức hắn sắp quên mất.

Trở về, không những có thể vô tội được thả, còn có thể kết hôn với Thời Kham sao?

Rõ ràng đã bên nhau đến bạc đầu ba lần, nhưng hồi tưởng lại, lại cảm thấy ở bên Thời Kham là việc không thể tưởng tượng nổi.

"Đương nhiên, trừ khi em không muốn anh." Vào phòng, Thời Kham nhét vali vào tủ quần áo, nói xong quay đầu lại nhìn Nhiếp Gia còn đứng ở cửa mê man, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng, hắn đi qua nắm tay Nhiếp Gia đặt lên môi hôn, "Kỵ sĩ trung thành của em vất vả như vậy mới tiến vào được, đến khi chúng ta cưỡi đại mã về nhà, em không nên khen thưởng hắn đàng hoàng tử tế sao?"

"Ừm." Nhiếp Gia an tâm cười rộ lên, đuôi mắt đỏ bừng như hơi thẹn thùng, "Vậy chúng ta kết hôn đi."

Thời Kham cũng cười theo, cúi đầu hôn hắn một lúc lâu.

"Em đi tắm trước đã." Nhiếp Gia nói, "Lát nữa lại xuống ăn cơm."

"Cùng tắm nha vợ yêu." Thời Kham đẩy hắn cùng vào phòng tắm, vui sướng được tắm uyên ương.

Xong việc hai người còn chưa kịp thay quần áo ra ngoài ăn cơm, Nhiếp Gia đã nhận được điện thoại từ trong nước gọi đến, không phải Diệp Anh, Thời Kham tạm thời cũng không biết được là chuyện gì. Nhiếp Gia mặc áo tắm dài đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại, biểu cảm không hề dịu dàng như khi ở bên cạnh Thời Kham, giữa mày tràn đầy lạnh lùng uy hiếp. Thời Kham ngồi trên giường nhìn bóng dáng Nhiếp Gia, cảm thấy trên mặt hơi ngứa, hắn nhịn không được dùng ngón trỏ gãi.

Vừa gãi một cái là dừng không được, gãi ở đây gãi ở kia, mắt nhìn Nhiếp Gia một lần rồi một lần, nhìn đường cong từ cằm theo cổ và xương quai xanh tinh xảo kéo dài tiến vào sâu trong áo tắm dài, Thời Kham không chỉ ngứa trên mặt, trong lòng cũng bắt đầu ngứa.

Hắn giống như say rượu, giữa lông mi ửng hồng, ánh mắt không nhịn được mà dán lên người Nhiếp Gia.

Thời Kham nhịn không được cúi đầu gãi giữa mày, rõ ràng lúc nãy tắm rửa chung đã nhìn hết một lượt, không ngờ chỉ phủ thêm áo tắm dài thôi mà còn có thể có lực sát thương lớn như vậy.

Hắn ngửa mặt ngã lên giường, thở ra một luồng khí nóng rực.

Không bao lâu sau Nhiếp Gia cúp điện thoại, quay đầu nhìn Thời Kham ngã lên giường còn tưởng là hắn ngủ rồi, hắn nhẹ nhàng tiến lên, quỳ gối trên giường cúi người nhìn hắn, "Thời Kham?"

Thời Kham vốn đang muốn giả vờ ngủ, định đánh lén bất ngờ, vừa nghe tiếng Nhiếp Gia gọi hắn, hắn liền vui vẻ hết nấc, thỏa mãn xoay đầu hỏi: "Sao vậy, trong nước có việc gì gấp sao?"

"Không có, nghệ sĩ trong công ty có chút việc, em đã bảo thư ký đi xử lý." Nhiếp Gia cười nói.

"Nghệ sĩ có thể có chuyện gì mà phải gọi cho boss lớn em chứ? Phó tổng của em làm ăn kiểu gì thế không biết." Thời Kham nhíu mày không vui.

Nhiếp Gia nói: "Chính là chuyện do hắn làm ra, người của Lâm Hạo Nhiên. Nhưng bây giờ không sao rồi, chờ em về nước rồi xử lý cũng không muộn."

Thời Kham nằm "Ừ" một tiếng, trước mắt còn hơi đỏ, mà Nhiếp Gia lại dựa gần như vậy, theo cổ áo nhìn xuống đã nhìn ra được lửa nóng của Thời Kham.

"Em đừng nhúc nhích, cứ như vậy đừng nhúc nhích." Thời Kham xoay người trên giường như cá chép lật mình, cầm lấy điện thoại của Nhiếp Gia không biết đang làm cái gì.

Nhiếp Gia còn tưởng rằng hắn đang xác nhận cuộc trò chuyện vừa rồi, ngoan ngoãn nghe lời ngồi quỳ ở trên giường không nhúc nhích.

Kết quả nghe thấy một tiếng tách, Thời Kham cầm di động chụp một tấm hình của y.

Nhiếp Gia nhất thời đỏ mặt, "Anh làm gì đấy?"

Thời Kham tiếc nuối quan sát ảnh chụp một lúc, "Đáng tiếc, không thể mang về. Vợ yêu ơi, khi nào chúng ta trở về mặc như thế này cho anh xem được không? Hửm?"

Thời Kham nhào lên giường vây Nhiếp Gia vào trong góc, động tay động chân hôn hôn sờ sờ.

"... Được thôi." Nhiếp Gia chui trong lồng ngực hắn nhẹ giọng đáp.

Thời Kham nhếch môi mỉm cười, lẳng lặng ôm hắn không nói lời nào.

Nhiếp Gia lén liếc nhìn hắn một cái, chọt ngực hắn thấp giọng hỏi: "Sao anh đỏ mặt?"

"Quá thích em." Thời Kham nói như là đương nhiên, lại hỏi: "Vậy sao em đỏ mặt?"

"Em cũng thích anh." Nhiếp Gia giơ tay ôm cổ hắn, hai người nhìn nhau cười, ăn ý hôn môi nhau thật lâu.

Sáng sớm hôm sau Thời Kham cũng không vội kéo Nhiếp Gia dậy đi đăng ký, dù sao cũng đã mệt mỏi cả buổi tối, hai người cùng nhau ngủ tới ba giờ chiều mới tỉnh lại, sau đó mới vui rạo rực đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Diệp Anh cùng đoàn vệ sĩ ở trong nước ăn không ngồi rồi đến khi sắp mọc mốc, Thời Kham và Nhiếp Gia ở bờ biển phơi nắng, tới gần ngày phim điện ảnh công chiếu mới về nước. Lúc này công tác PR trong nước đã khá ổn, sau khi Hàn Mạn Ni tung trailer, đề tài và hiệu ứng đặc biệt vẫn luôn là chủ đề khiến người ta bàn luận say sưa. Phim không đề tên Nhiếp Gia, chỉ có sản phẩm do truyền thống Thế Gia sản xuất, trước mắt độ thảo luận tăng vọt và cũng không gây ra chuyện xấu gì khác.

Hai người về nước đi gặp lão thái thái một lần, cơ thể lão thái thái càng ngày càng không tốt, gương mặt hốc hác, giữa mày đều là bệnh khí, nhưng nghe được hai người đã kết hôn cũng có chút tinh thần, nói đùa với Nhiếp Gia hai câu phải cho hắn bao lì xì, cuối cùng lại nói với Thời Kham: "Hai đứa kết hôn, có tính toán có con cái gì không?"

"Con cái? Cần thứ đó làm gì, không cần." Thời Kham nói.

Lão thái thái bị hắn chọc tức đến bật cười, "Thằng bé này, sao lại nói chuyện như thế chứ."

Nhiếp Gia ở bên cạnh dịu dàng nói: "Con và Thời Kham đều không thích con nít."

Cơ thể lão thái thái không tốt, giọng nói vẫn dịu dàng, "Hai đứa các con ở bên nhau mới là quan trọng nhất, không thích con nít thì thôi bỏ đi, đối với các con và đứa bé đều không tốt."

Lúc lão thái thái nói lời này vẫn luôn nhìn Thời Kham, trong mắt có áy náy có lỗi, nước mắt rưng rưng. Đáng tiếc Thời Kham đã không còn là con trai của bà, căn bản không thèm để ý, trong đầu chỉ nghĩ đến tối nay làm món gì ngon cho vợ yêu ăn.

Nhiếp Gia lại vô cùng hiểu rõ, nắm chặt tay Thời Kham.

Sau khi lão thái thái ngủ rồi, hai người chào tạm biệt, Nhiếp Gia ôm cánh tay Thời Kham rúc vào người hắn, đạp lên lá rụng quay về, "Bà ấy cảm thấy rất có lỗi với anh. Lúc nàng sinh hạ anh, Thời Nghệ Viện sớm đã được Thời lão coi là người thừa kế, những đứa con khác đối với ông ta mà nói đều là có cũng được không có cũng không sao. Nhưng bà vẫn sinh anh ra, ý đồ dùng đứa con để Thời lão thấy được sự hi sinh của mình, không lưu luyến bụi hoa nữa, chú ý đến bà. Bây giờ bọn họ sắp đi hết một đời người, dù bà gần đất xa trời nhưng Thời lão cũng chưa từng tới gặp bà, hẳn là bà đã sớm hối hận."

"Nghĩ nhiều như vậy làm gì, sau này chúng ta trở về cũng không cần con cái." Thời Kham nắm lấy tay hắn đặt vào lòng bàn tay mình, cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn của Nhiếp Gia, khẽ cười một tiếng, "Lòng anh chỉ có em, không có chỗ cho con cái."

"Mẹ ơi, là ông cậu." Xa xa truyền đến tiếng của Lộ Lộ, Nhiếp Gia ngẩng đầu nhìn sang, Lộ Đoá đang dẫn Lộ Lộ đến.

"Cậu, ngài Nhiếp." Lộ Đoá lại gần cung kính ân cần chào hỏi.

"Lão thái thái ngủ rồi, ngày mai rồi lại đến thăm bà ấy đi." Nhiếp Gia nói.

Thời Kham cũng thuận tiện hỏi một câu, "Gần đây Lâm Tiện không có chuyện gì chứ?"

Lộ Đoá đương nhiên biết hắn đang hỏi cái gì, nhìn trái nhìn phải, mới thấp giọng nói: "Ở Tần thành không có việc gì, tất cả đều làm theo lời sai bảo của ngài. Nhưng bên Hạ thành, nghe nói Lâm thị xảy ra vấn đề rất nghiêm trọng, không có đủ tài chính xoay vòng, ba muốn mượn bên chỗ chúng tôi, nhu cầu tài chính khổng lồ của Lâm thị đến bây giờ ông ngoại tôi chưa tỏ thái độ gì, trước đây vẫn không thể liên hệ được với hai ngài, trước mắt A Tiện cũng không có ý định tự quyết định."

"Tài chính khổng lồ?" Nhiếp Gia nhếch môi nói: "Dù gì đi nữa cũng đều là người một nhà, làm sao có thể không hỗ trợ chứ? Cô sắp xếp cho Lâm Tiện và ba hắn, Tần hoài gặp mặt, Lâm Hạo Nhiên tâm cao khí ngạo, Lâm Tiện cho tiền hắn chưa chắc hắn đã nhận, bảo ba hắn Tần hoài lấy tên ba hắn đưa tiền cho hắn."

Lộ Đoá gật đầu, cũng có chút không hiểu, "Vâng, tôi lập tức nói với hắn. Nhưng tại sao ngài lại muốn giúp Lâm Hạo Nhiên?"

"Tiền này cho vô điều kiện mới là giúp hắn, tôi là có điều kiện." Nhiếp Gia nhướng mi, cười sắc có chút ý vị không rõ.

"Lâm thị xảy ra vấn đề, Nghệ Viện lại không có hành động gì à?" Thời Kham hỏi.

Lộ Đoá nói: "Nàng vẫn luôn ở thuyết phục ông ngoại ra tay giúp đỡ Lâm thị, nhưng hình như ông ngoại cũng khó xử, tạm thời còn chưa đồng ý."

"Nội chiến của hai đứa cháu trai từ nhỏ Thời lão đều biết rõ, bây giờ hắn coi trọng Lâm Tiện, nếu là vươn tay trợ giúp Lâm Hạo Nhiên thì không phải đánh vào mặt người thừa kế của mình hay sao. Huống hồ bây giờ Lâm Hạo Nhiên là một tên phế nhân, không hề có giá trị với hắn, hắn khó xử cái gì, hắn chính là tàn nhẫn." Nhiếp Gia cúi đầu nhìn Lộ Lộ mặt không biểu cảm đôi mắt chớp chớp nhìn mình, khẽ thở dài nói: "Về sau đừng để Lộ Lộ nghe thấy những lời này, cô và Lâm Tiện cũng tránh con bé một chút, nó nghe hiểu được, cô muốn nó trở thành Thời Nghệ Viện thứ hai sao?"

Lộ Đoá căn bản không ngờ Lộ Lộ có thể nghe hiểu được, sẽ học người lớn tính kế nhau, nghe Nhiếp Gia nói mới cảnh giác lại, nàng bế Lộ Lộ lên, cúi đầu nói: "Tôi đưa Lộ Lộ về trước."

"Em có ý đồ xấu gì đó?" Thời Kham nắm tay Nhiếp Gia trở lại trong xe thuận miệng hỏi.

"Hiệp nghị đánh cược đó, chúng ta có qua có lại." Nhiếp Gia cười, nói với Diệp Anh: "Đến công ty."

Lúc trước còn ở New Zealand, vị phó tổng kia gây chuyện khiến cho Nhiếp Gia nghẹn một bụng tức, không ngờ đến khi hắn về nước không chỉ không giải quyết vấn đề kịp thời mà còn để cho bị công khai, trên mạng ồn ào huyên náo mấy ngày liền. Nếu là ngày thường Nhiếp Gia sẽ không tức như vậy, nhưng ngay trước khi công chiếu phim điện ảnh, hình tượng của truyền thông Thế Gia vô cùng quan trọng, mấy ngày nay khiến hắn chướng khí mù mịt!

Tới công ty, Thời Kham hỏi: "Đêm nay muốn ăn gì? Bây giờ anh đi chuẩn bị."

"Ăn thịt người kho tàu." Nhiếp Gia nghiến răng nghiến lợi, vào văn phòng sai sử thư ký, "Bảo phó tổng lăn tới đây."

Hết chương 112.