Edit: Lune
Lận Tuy nằm trên giường một lúc, đợi cái nóng giảm bớt mới ngồi dậy.
Rất tốt, nếu đổi lại là cơ thể hắn ở tu chân giới, không vào phòng tắm một chuyến thì rất khó giải quyết.
Hắn đi tới bên cạnh bệ cửa sổ, nhìn bóng lưng thiếu niên đang ngồi xổm đào hố trong vườn, lẩm bẩm: "Y nghe lời như vậy, cũng nên thưởng gì đó mới được."
Hệ thống đang chịu tàn phá bởi sang chấn tâm lý, trong tiềm thức vẫn nghĩ là chuyện kia, âm thanh yếu ớt:【Chuyện đó không được.】
Lận Tuy kinh ngạc:【Suy nghĩ của mày thật nhơ bẩn.】
Hệ thống: ...
Rốt cuộc là ai nhơ bẩn.
Lận Tuy nghĩ kỹ phần thưởng trong đầu xong, sau đó ngồi vào bàn lấy giấy bút ra bắt đầu tô tô vẽ vẽ.
Chừng mười mấy phút sau, hắn cầm tờ giấy ra ngoài.
"Tôi sẽ về nhà ở mấy hôm, mọi người cứ làm việc như cũ."
Trước khi đóng cửa xe, Lận Tuy dặn dò người giúp việc, người này nhanh chóng gật đầu, sau đó đứng tiễn Lận Tuy ra khỏi cổng.
Đầu tiên Lận Tuy đến một cửa hàng chuyên làm đồ trang sức bằng bạc, còn trả một khoản tiền lớn coi như phí khẩn cấp, sau đó mới trở về nhà họ Lận.
Nguyên chủ vốn chỉ là một thiếu gia mới trưởng thành, chưa tiếp quản việc kinh doanh trong nhà. Bởi vậy chuyện hắn hứa hẹn với chủ tịch Yên vẫn phải trao đổi với người nhà.
Nói là trao đổi nhưng thật ra chỉ cần thông báo là được.
Nhà họ Lận cưng chiều nguyên chủ đến tột cùng, nếu không nguyên chủ đã chẳng có tính cách ngang ngược như vậy.
Thế hệ trước của nhà họ Lận cũng không phải con một, nguyên chủ có hai người cô, bố của hắn là con út trong nhà. Mẹ hắn có một anh trai, bà cũng là con út nên được cả nhà yêu chiều. Bởi vậy, thời điểm đứa con của hai người họ ra đời đã nhận được vô vàn tình yêu thương cùng sự chiều chuộng.
Nguyên chủ cũng không phải con một, hắn còn có một người chị, có điều hắn là con trai, hơn nữa nhà họ Lận lại là một gia đình khá truyền thống, tuy không đến mức trọng nam khinh nữ nhưng cũng ngầm chấp nhận chỉ có con trai mới có quyền thừa kế trong nhà, thêm nữa chị gái của nguyên chủ cũng bị tẩy não từ nhỏ nên cũng vô cùng cưng chiều đứa em trai này.
Từ góc độ của người ngoài cuộc, Lận Tuy thấy quan niệm này vừa cổ hủ lại vừa dị dạng. Bỏ điều đó qua một bên thì thân phận này đúng là vô cùng hữu dụng, thế nên Lận Tuy mới hứa hẹn cho lợi ích mà không thèm chớp mắt, vì hắn biết chắc chắn sẽ được.
Lận Tuy vừa về nhà đã nhận được đủ loại lời thăm hỏi lẫn quan tâm, ngay cả lúc ăn cơm, trên bàn cũng toàn là món hắn thích.
Hình tượng của nguyên chủ ở nhà khá ngoan ngoãn đáng yêu, khéo nói biết nịnh. Lận Tuy sắm vai vô cùng nghiêm túc, hỏi thăm sức khỏe ông bà bố mẹ, ăn cơm xong còn đi dạo cùng bọn họ, khiến ông bà cực kỳ vui vẻ.
Bởi vậy, sau khi hắn nói ra lợi ích mà bản thân đã hứa hẹn với người ta, bố Lận tỏ ra đã hiểu chẳng chút do dự.
"Thứ bọn họ đưa ra đáng giá thế nào mà lại khiến An An gật đầu?"
An An là biệt danh ở nhà của nguyên chủ, người trong nhà đều hi vọng hắn lúc nào cũng được bình an.
Lận Tuy cười tủm tỉm: "Bảo vật vô giá."
Người nhà họ Lận hiếu kỳ: "Hôm nào mang về cho cả nhà xem thử?"
Lận Tuy cười gật đầu, tỏ vẻ có cơ hội sẽ mang về.
Căn phòng mà nhà họ Lận chuẩn bị cho Lận Tuy không nhỏ hơn nơi hắn ở một mình kia là mấy. Rửa mặt xong xuôi, Lận Tuy rảnh không có chuyện gì làm, bèn lên giường xem điện thoại, quan sát tình hình trong nhà.
Yên Tần đang ngồi ở bàn trà trong phòng khách tầng 1, cúi đầu viết gì đó. Lận Tuy nhìn mấy quyển sách bên cạnh mới nhận ra y đang làm bài tập.
Cũng đúng, Yên Tần đang học lớp 12, chuẩn bị thi Đại Học.
Thi Đại Học à... Ngón tay Lận Tuy khẽ vuốt ve viền điện thoại, suy nghĩ nào đó chợt dấy lên trong mắt.
Nhìn Yên Tần làm bài tập một lúc, Lận Tuy khẽ ngáp, đứng dậy đi dép ra khỏi phòng, đến gõ cửa phòng chị gái Lận Mẫn.
Lận Mẫn vừa chăm sóc da xong, trên tay vẫn đang cầm tài liệu, vẻ mặt nhìn em trai có chút hoang mang.
"Chị, uống một ly nhé?"
Hiếm khi em trai chủ động hẹn nên Lận Mẫn đồng ý ngay tức thì.
Trên ban công nhỏ có bày rượu vang đỏ, gió tự nhiên thổi vào người vô cùng mát mẻ.
"Sao đột nhiên tìm chị uống rượu?"
Lận Tuy rót rượu cho cô, giọng điệu ngoan ngoãn: "Từ lúc đi làm chị bận quá, đã lâu không nói chuyện với chị thế này."
Lận Mẫn hoàn thành nghiên cứu năm ngoái, sau đó vào công ty của gia đình làm việc, đảm nhiệm chức phó giám đốc, ngày nào cũng hết sức bận rộn.
Lận Mẫn kinh ngạc: "Hiếm khi em lại nói nhiều với chị như vậy đó."
Lận Tuy biết Lận Mẫn không phải đang giễu cợt mình, dù sao với tính cách của nguyên chủ, đã nghĩ toàn bộ tài sản nhà họ Lận sau này đều là của hắn nên với người chị sớm muộn cũng bị gả ra ngoài này, hắn cũng không quá để ý.
Lận Mẫn chợt thấy lời mình vừa nói có hơi khó hiểu, vội hỏi: "Sao thế, em có gì muốn tâm sự à?"
"Chị làm việc có thấy vui không?"
Lận Tuy chạm ly với cô, hỏi như vậy.
"Cũng không thể nói có vui hay không, ngày nào cũng rất bận, hơn nữa dự án mà chị đang phụ trách kia..."
Lúc Lận Mẫn nói về dự án của mình, vẻ mặt sôi nổi tỏa sáng.
"Hơn nữa chị vừa có ý tưởng mới, có đièu tổng giám đốc nghĩ chị nên ổn định. Với bọn họ, chị là người mới vào làm không lâu, chị cũng từng nói qua với bố, bố cũng nghĩ như vậy, nói tốt nhất chị nên làm gì có tính ổn định, cho nên ý tưởng mới kia của chị có lẽ sẽ phải trì hoãn."
Nói đến đây, Lận Mẫn có chút tiếc nuối, cô lắc đầu khẽ cười, rõ ràng là em trai đến tìm cô tâm sự, vậy mà cô lại kêu ca một tràng, hơn nữa chuyện công việc thế này, Lận Tuy nghe cũng không hiểu.
"Em lại rất ủng hộ ý tưởng này của chị, nhưng đúng là có chỗ còn hơi non và lý tưởng hóa. Ví dụ, nếu chị muốn phát triển bất động sản ở đây, chị đã xem xét các nhà máy cùng nguồn nước xung quanh chưa..."
Lận Tuy sàng lọc ra vài yếu tố từ ý tưởng thô sơ mà mình nghe được rồi trao đổi với Lận Mẫn.
"Em nói đúng, chị còn chưa xem xét đến nguồn nước..."
Lận Mẫn không ngờ Lận Tuy lại nghe hiểu, vì vậy cô hào hứng mở ý tưởng dự án trong điện thoại ra, thảo luận cùng hắn.
Hai chị em thảo luận gần một tiếng, Lận Mẫn nói đến khô cả miệng, không để ý đến tư thế thưởng thức rượu mà uống mấy ngụm liền, vui vẻ lên tiếng: "A Tuy, em giỏi quá, em còn ít tuổi như vậy mà đã tài năng thế, sau này bố sẽ không cần lo lắng nữa rồi."
Lận Tuy phụ họa: "Có chị ở đây, bố sẽ không lo lắng."
Lận Mẫn sửng sốt, không hiểu ý của Lận Tuy.
Lận Tuy chống má, dáng vẻ lười biếng: "Em chỉ muốn làm thiếu gia nhà giàu ăn không ngồi rồi ỷ thế bắt nạt người khác mà thôi. Chị à, chuyện kinh doanh trong nhà đều nhờ chị nha."
Lận Mẫn có chút bối rối, bị lối suy nghĩ phải chiều em trai từ bé cộng với tham vọng vốn có của bản thân tác động khiến cô chẳng biết làm sao.
Cô quở trách: "A Tuy, em nói gì đấy, cẩn thận bố nghe được lại đánh cho, em là con trai duy nhất trong nhà..."
Lận Tuy ngắt lời cô: "Chị cũng là con của bố, chị cũng mang họ Lận, con của chị cũng có thể mang họ Lận. Chị à, con người đưa ra quyết định chứ không phải bị sắp đặt. Chỉ cần chị có năng lực, tại sao lại không được?"
Trong lòng Lận Mẫn bắt đầu dậy sóng nhưng vẫn cười đùa như cũ: "Rõ ràng là tài năng của em vượt trội hơn năng lực của chị nhiều."
"Ai cũng có chí riêng." Giọng Lận Tuy lười nhác, hắn cũng chẳng hề tiếc lời khen ngợi người khác, cặp mắt đa tình kia nhìn người bên cạnh, chậm rãi lên tiếng: "Chị cũng có chí hướng riêng của bản thân, sao không đi thực hiện?"
Thiếu niên nâng ly rượu, ngón tay trắng nõn tương phản rõ rệt với sắc rượu đỏ đang sóng sánh, chất giọng của hắn tựa như tiếng nhạc du dương giữa bầu trời đêm, tràn ngập cám dỗ.
Hệ thống không hiểu, hỏi:【Sao ngươi lại làm thế?】
Lận Tuy không trả lời nó, mặc cho cái thứ tồn tại giống như thần thánh này hoang mang vì không hiểu nhân tính.
Lận Tuy thích quyền lực, trong thế giới đầu tiên, tư bản là sức mạnh giúp hắn leo lên đỉnh rồi trở nên bất bại. Ở thế giới tu chân, sức mạnh này biến thành khả năng tu luyện, cho nên hắn mới bức thiết muốn tìm cách thoát khỏi sự trói buộc của tư chất vốn có để trở nên mạnh hơn.
Hắn không cam lòng chịu chết, cũng không cam lòng với việc bản thân không đủ mạnh.
Còn bây giờ, nếu nhiệm vụ của hắn là ngăn cản đứa con số mệnh, hắn có thể lập tức bước vào thương trường gây dựng sự nghiệp, thế thì làm gì còn chỗ cho Yên Tần phát triển?
Nhưng nhiệm vụ của hắn không phải vậy. Thế sao hắn phải cực khổ chỉ để nhường lại hết thảy cho Yên Tần sau này một cách ngu xuẩn.
Hệ thống muốn hắn nắm chắc quyền lực trong tay, để rồi sau này tôn Yên Tần làm vua mà chắp tay dâng quyền lực cho y.
Nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Lận Tuy tự có tính toán của riêng mình, có điều nó sẽ không được bày ra ngoài sáng, sẽ không để người khác biết, nhất là hệ thống.
Nhìn Lận Mẫn đang bối rối trước mặt, hắn uống nốt ngụm rượu cuối trong ly, cổ tay lắc nhẹ để ly xuống bàn.
"Chị, những lời em vừa nói, chị cứ cân nhắc cho kỹ. Cơ hội là do bản thân mình nắm lấy, em sẽ luôn giúp đỡ chị. Nếu chị còn do dự điều gì có thể đến tìm em để thương lượng. Chị nghỉ sớm đi nhé."
Lận Mẫn nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi mà có chút hoảng hốt, bỗng cảm thấy bỡ ngỡ.
Người này thật sự là em trai cô ư?
Lận Mẫn lắc đầu, có lẽ cô váng đầu quá rồi, đây không phải em trai cô thì là ai.
Lận Tuy ở lại nhà họ Lận bốn ngày mới quay về biệt thự của mình dưới ánh mắt không nỡ của người nhà.
Lúc này vết thương trên người Yên Tần gần như đã lành, trên mặt cũng mờ đi nhiều. Trông thấy khuôn mặt non nớt thời trẻ của người yêu cũ thế này, tâm trạng của Lận Tuy tốt hơn không ít.
Khoảnh khắc Yên Tần trông thấy Lận Tuy, trái tim vô thức siết chặt, im lặng cúi đầu với hắn.
Mấy hôm nay y đến bệnh viện thăm mẹ, thấy bà vẫn đang được điều trị ở chỗ cũ. Y không đoán ra Lận Tuy đang nghĩ gì nên chỉ có thể yên lặng quan sát tiếp.
Lận Tuy rời khỏi ngày đầu tiên, lòng y cũng không hề bĩnh tĩnh.
Y vốn cho rằng bản thân mình sẽ trở thành vật triển lãm, sau đó sẽ được dẫn đến các cuộc gặp gỡ rồi bị làm nhục trắng trợn, cũng giống như Yên Chu từng làm. Nhưng bốn ngày trôi qua, Lận Tuy lại như thể quên mất sự tồn tại của y.
Người giúp việc ở đây cũng không giống đám người ở nhà họ Yên, không trách móc nặng nề, thậm chí là coi thường y. Ai cũng chỉ cố hết sức làm tròn việc của mình, cũng không hề thể hiện bất cứ vẻ mặt nào dư thừa, khi ăn cơm còn gọi y là thiếu gia khiến y có ảo giác mình chính là chủ nhân ở đây.
Y nhịn không được mà hỏi ai đó xem mình có cần làm gì không, người kia hoảng sợ, trả lời rằng y chỉ cần nghỉ ngơi là được, còn hỏi y có cần phục vụ gì không khiến y im lặng hồi lâu.
Y nghĩ đây có thể là một cái bẫy của Lận Tuy, để y biết rằng làm chó của hắn còn tốt hơn nhiều so với làm người.
Đúng là mỉa mai.
"Qua đây."
Lận Tuy lên tầng, vẫy tay với Yên Tần.
"Đợi mấy ngày, cuối cùng món quà cũng được đưa tới, xem có vừa không."
Lận Tuy đưa chiếc hộp quà trong tay đến trước mặt Yên Tần, ý bảo y mở ra.
Yên Tần cởi dây lụa, nhìn sợi dây chuyền lặng lẽ nằm trong hộp.
Đây chắc chắn là một cặp trang sức, hai đầu lần lượt là một sợi dây chuyền cùng một chiếc vòng tay dạng xích bằng bạc.
Trên sợi dây chuyền còn có một mặt trang sức nho nhỏ, phía trên khắc một chữ.
"Tuy".
"Cái này do chính tay tôi vẽ đấy, xem ra anh rất thích."
Trên mặt Yên Tần rõ ràng không có biểu cảm gì, có điều Lận Tuy nói y thích thì chính là y thích.
"Tôi đeo giúp anh."
Trong mắt Lận Tuy ánh lên tia sáng vô cùng xinh đẹp, Yên Tần ngoan ngoãn nghe theo cúi đầu xuống, bàn tay buông bên hông lại lặng lẽ siết chặt.
Mặt dây chuyền bạc được nhét vào trong cổ, dán vào da thịt mang đến cảm giác lành lạnh. Điều khiến Yên Tần cảm thấy lạnh lẽo hơn nữa đó là ngón tay Lận Tuy lướt nhẹ qua cổ y tựa như một lưỡi dao mỏng, như thể chỉ một giây sau sẽ cắt đứt cổ họng người ta, ném người ta xuống bùn mà mặc sức chà đạp.
Làn da sau gáy bỗng nổi lên cảm xúc lạ kỳ, lạnh lẽo lại nóng bỏng, tựa như tâm tư của vị thiếu gia luôn thay đổi thất thường được cụ thể hóa trước mặt, can thiệp vào số phận của y.
Lận Tuy ngắm nhìn một lúc, cảm thấy hết sức hài lòng: "Không tệ."
"Anh cũng đeo giúp tôi đi."
Lận Tuy cười mỉm, đưa cổ tay mình cho Yên Tần.
Dây xích tay cùng khóa cài xoắn vào nhau, trên đó còn điểm xuyết một mảnh bạc tinh xảo có khắc chữ "Lận".
Cả cốt cách lẫn tướng mạo của mỹ nhân bạc tình đều vô cùng xuất chúng, ngay cả việc coi thường cũng giống như ban ơn, khiến người ta dù không tình nguyện cũng phải giả như cam lòng, trở thành đồ vật trong lòng bàn tay hắn.