Edit: Lune
Ánh nắng lúc ba giờ chiều chiếu xuyên qua cửa sổ phòng, tia sáng ấm áp rơi xuống mặt đất.
Nhưng Yên Tần lại không thấy ấm áp, cảm giác lạnh lẽo lan dần từ dưới lên trên, thấm dần vào tận xương tủy của y.
Lận Tuy bỏ một khoản tiền lớn vì y nên y chỉ có thể nghĩ đến một khả năng.
Giọng Yên Tần khàn khàn: "Ông ta đồng ý rồi?"
"Tất nhiên, với ông ta mà nói, cậu chỉ là một đứa con riêng, là một đồng xu có thể trao đổi mà thôi."
Lận Tuy giống như một con bướm độc xinh đẹp, những lời nói ra đều có tính ăn mòn.
Con ngươi Yên Tần co lại, hai bàn tay buông bên hông nổi đầy gân xanh.
Y luôn biết người cha trên danh nghĩa kia không có tình cảm gì với mình, nhưng y không ngờ ông ta lại có thể dễ dàng bán người đi như vậy.
"Đi chôn cái rương này đi, sẽ có người nói cho cậu biết Ô Vân đang yên nghỉ ở đâu."
"Còn nữa, mẹ của cậu..."
"Mẹ tôi làm sao?"
Yên Tần cảm nhận được sự uy hiếp, y nhìn chằm chằm vào đôi môi đang hé mở của Lận Tuy.
Đây là điểm yếu mà y có thể chịu đựng hết thảy, Yên Tần biết mẹ mình từ lâu đã không còn là gì đối với người đàn ông kia nữa, y lo nguồn lực điề u trị cho mẹ mình bị ngừng lại, điều đó gần như giết chết y.
"Ai cho phép cậu ngắt lời tôi?"
Tiểu thiếu gia không đi giày, chân trần giẫm lên vai y.
Lận Tuy nhìn qua giống như đang mỉm cười nhưng rõ ràng tâm trạng của hắn không tốt, chân hắn dùng sức đến mức khiến cơ thể Yên Tần đang ngồi xổm hơi lung lay.
Yên Tần cũng không ra vẻ thuận theo mà nhìn thẳng vào Lận Tuy.
Vẻ bình tĩnh và mất cảm giác bên ngoài của y bị xé toạc xuống lộ ra sự hung ác và tàn nhẫn bên trong.
Y giống như một con chó hoang bị chặn trong ngõ nhỏ, hai mắt đỏ bừng, sẵn sàng phản công, xông đến xé xác kẻ thù bất cứ lúc nào.
"Cậu nghĩ cậu là gì, chẳng qua chỉ là một đứa con riêng do người khác sinh trộm ra, ngay cả xác giày cho tôi cũng không xứng."
Bàn chân Lận Tuy trượt từ vai đến ngực Yên Tần, không hề nể nang đá một cái khiến Yên Tần ngã lăn ra đất.
Trái tim Yên Tần cuộn lên bởi cơn giận lạnh lẽo, ngọn lửa kia cuồng bạo trong lồng ngực y như thể muốn thiêu chết y.
Y bò dậy, trong tâm trí hiện lên gương mặt người mẹ tiều tụy vì bệnh tật, đầu lưỡi đẩy lên hàm trên cố gắng nhịn xuống mùi vị rỉ sắt đang dâng lên trong cổ họng.
"Thiếu gia, là lỗi của tôi, tôi không nên đánh gãy lời ngài nói."
Mặt mày thiếu niên chứa đầy sự nhẫn nhịn và kìm nén, cúi thấp đầu xuống.
"Thay đổi nhanh thật đấy, thái độ vừa rồi của cậu đâu phải như thế."
Lận Tuy cười khẽ, vỗ tay khen ngợi.
"Tôi vừa đá có đau không?"
Đầu ngón chân như bạch ngọc đáp ngay vị trí trái tim thiếu niên, cách một lớp vải mỏng giẫm lên ngực y.
Các mạch máu màu xanh nổi rõ trên mu bàn chân, màu sắc lộng lẫy.
"Không đau."
Yên Tần nghiến răng trả lời, đúng là không đau nhưng lại khiến người ta sinh hận.
Đầu ngón chân của thiếu gia khẽ ấn vào ngực y. Yên Tần nhìn về phía hắn, ánh mắt hắn giống như đang nói điều gì đó nhưng lại như không nói gì, chỉ dạy người ta tự đoán.
Mấy ngày ở đây còn cực hơn ở nhà họ Yên nhiều, ít nhất Yên Chu không hạn chế y đi đâu, cũng không cần y lấy lòng.
Động tác của Yên Tần hơi cứng nhắc cầm lấy bàn chân của thiếu gia, sau đó úp tay lại vụng về che chân cho Lận Tuy.
Lận Tuy hơi bất ngờ, không nhịn được mà cười thành tiếng, vai của hắn cũng bởi thế mà run run, rõ ràng là cười không dừng lại được.
Hắn chỉ muốn để Yên Tần đi giúp giày thôi, ai mà ngờ Yên Tần lại muốn làm ấm chân cho hắn.
Hắn dứt khoát được một tấc lại muốn một thước, chân còn lại cũng nhét vào trong ngực Yên Tần, sau đó rút quyển sách bên cạnh ra bắt đầu đọc say sưa.
Đầu gối Yên Tần cứng đờ, lẳng lặng nhìn mặt trời ngả về phía Tây.
Bóng người chiếu trên sàn nhà mơ hồ không rõ ràng như thể bị ướt nhòe.
Lộn xộn hòa quyện vào nhau tựa như cõi lòng bị lấp đầy bởi những nét vẽ lộn xộn và tăm tối.
Yên Tần nhìn cổ chân nhỏ gầy của thiếu niên, trong đầu hiện lên hình ảnh bị bẻ gãy, một lúc sau cuối cùng cũng trở nên yên ắng.
Cho đến khi ánh sáng trở nên mờ tối không nhìn rõ chữ, Lận Tuy mới thỏa mãn bỏ quyển sách dày xuống.
Dưới ánh hoàng hôn bí ẩn, Lận Tuy nâng cằm thiếu niên lên.
Đôi mắt lạnh lẽo, mờ đục không có ánh sáng.
Lận Tuy nhìn đôi mắt ấy, khẽ cong môi.
Ngón tay hắn mơn trớn khuôn mặt Yên Tần, dịu dàng như thể đang âu yếm người tình.
Hãy nhớ kỹ mọi thứ ngày hôm nay, bao gồm lời dạy và nỗi nhục nhã này.
Ngày giết ta, nhất thiết đừng nương tay.
Lận Tuy cúi người, bóng tối bao phủ xuống gương mặt Yên Tần.
Yên Tần không biết hắn đang nhìn cái gì, cũng không quan tâm, dù một giây sau Lận Tuy có thay đổi sắc mặt rồi tát cho y một cái thì y cũng chẳng thấy sao cả. Y chỉ quan tâm một chuyện, nếu Lận Tuy hạ quyết tâm muốn bóp chết y, y cũng không hỏi ra được, chung quy cũng vì y quá yếu.
Nhưng bất ngờ, chạm vào mặt y không phải bàn tay mà là một thứ nào đó hết sức mềm mại.
Yên Tần ngạc nhiên nhìn Lận Tuy, thấy tiểu thiếu gia chậm rãi nhắm hai mắt lại hôn lên trán y, tiếp theo là chóp mũi rồi xuống dần bên dưới, cuối cùng là...
Cảm xúc trên môi khiến Yên Tần vừa giận lại vừa hoảng hốt, cái chạm mềm mại ấy lướt qua giống như ảo giác.
Y thấy gương mặt tiểu thiếu gia ửng đỏ, ánh mắt lấp lánh, cực kì hút hồn.
Rõ ràng đáng hận, đáng ghét như vậy nhưng lại lộ ra đầy cám dỗ lừa dối.
"Ra ngoài, đi chôn cái rương."
Lận Tuy chống hai gò má, dáng vẻ lười biếng mở miệng, hắn liếc Yên Tần một cái rồi quay đi chỗ khác.
Yên Tần đang tràn đầy hận ý lại bị động tác đột ngột của Lận Tuy cắt ngang, tâm trí như bị ánh mắt cuối cùng kia của Lận Tuy bắt được, giống như bỗng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, khiến người ta muốn với tay vào gãi, dù máu chảy đầm đìa cũng không sao.
Y vừa xấu hổ lại vừa giận, vừa sợ lại vừa tức, không rõ đến cùng là Lận Tuy muốn làm gì, muốn trêu đùa y hay là một cách làm nhục khác?
Rõ ràng lần đầu tiên tiểu thiếu gia được ăn ngon mặc đẹp mà lớn chạm vào y còn lau sạch ngón tay như thể mới đụng vào thứ gì đó bẩn lắm, mà giờ lại hôn y vì muốn trêu chọc y?
Nói thế nào thì Yên Tần cũng mới chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi, y vội vàng ôm cái rương đi ra, bóng lưng viết đầy nỗi lòng ngổn ngang.
Lận Tuy cũng không quan tâm Yên Tần đang nghĩ linh tinh cái gì, hắn nhìn Yên Tần ra khỏi phòng, bàn chân được ủ ấm hơi nhũn ra giẫm xuống sàn gỗ, ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại.
Hệ thống vốn đã rất bất mãn vì Yên Tần bị phạt mấy tiếng liền, vừa rồi lại bị động tác của Lận Tuy kích thích suýt nữa phát điên, nhưng thấy Lận Tuy như vậy lại có chút không hiểu nổi.
【Sao ngươi lại hôn hắn!】
Lận Tuy chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống, mở hai khuy áo để lộ xương quai xanh đang ửng đỏ, rất không thành tâm mà xin lỗi: "Sorry~ sir, không nhịn được."
"Hắn trông rất ngoan mà những thứ ẩn giấu trong mắt hắn cũng rất thú vị."
"Khiến ta nhớ lại lúc trong bí cảnh, sau khi giết chết hai yêu thú, hai con yêu thú đó vốn là bạn giao phối, huyết dịch giao nhau sẽ có ảnh hưởng mãnh liệt, mà khi đó bên trong chỉ có ta và hắn."
"Hắn biết thể chất của ta là lô đỉnh nhưng lại không chạm vào ta, nhịn đến mức đỏ bừng cả mặt vẫn cố gắng bảo đảm với ta tuyệt đối sẽ không làm việc gì vượt quá khuôn phép, hắn vì để tránh xúc phạm ta mà dùng pháp khí trói hai tay hai chân của mình lại, núp ở trong góc bảo ta đừng sợ."
Dù thứ gì đó đang đè nén không quá giống nhau nhưng tóm lại đều khiến cơn sóng trong lòng Lận Tuy dâng trào, chưa kể đến động tác vụng về đoán nhầm ý lấy lòng của y.
"Khi ấy chúng ta vẫn là người lạ, thật ra ta từng nghĩ rất nhiều lần, nếu hắn muốn lợi dụng ta cũng sao cả, ít nhất ta cũng sẽ không thấy áy náy."
Lận Tuy phát hiện mình bị bệnh không nhẹ, một mặt hắn không muốn Yến Tần yêu mình, ngay cả trong tiểu thế giới này cũng hi vọng y ghét hắn, hận hắn, trả thù hắn. Nếu Yên Tần thật sự biết ơn hắn, đừng nói ý chí Thiên Đạo cảm thấy buồn nôn mà thậm chí đến hắn cũng thấy buồn nôn.
Nhưng mặt khác hắn lại không nhịn được, ví dụ như vừa rồi. Nếu không nhờ sự kiểm soát của lý nhí và đe dọa của hệ thống, khéo hắn đã đẩy người ra đất rồi.
Có lẽ hắn đã bị Yên Tần làm hư rồi, Lận Tuy xoa đầu suy nghĩ, hoặc có lẽ bị thể chất lô đỉnh chết tiệt kia làm hư, dù sao cũng rất vui vẻ.
Ai mà không thích mấy chuyện sung sướng, hơn nữa hắn đối với bất cứ nhu cầu nào của bản thân cũng rất cởi mở.
【Mặc quần áo vào.jpg】
【Cảnh báo chuồng gà.jpg】
【Người dân cả nước đều nhìn thấy đấy.jpg】
Ba hình ảnh chợt hiện lên trong đầu khiến Lận Tuy đặt một dấu hỏi chấm.
【Ý chí Thiên Đạo, mi bị ngu rồi à?】
Hệ thống:【Ngươi mới ngu, ta vừa mới tìm một lượt trong kho dữ liệu của tiểu thế giới này, đây là cảnh cáo thích hợp nhất cho trạng thái vừa rồi của người!】
Hệ thống:【Tóm lại ngươi không được có suy nghĩ không an phận gì với đứa con số mệnh, nếu ngươi lại hôn hắn, ta sẽ giật điện ngươi!】
Lận Tuy gật đầu cho có lệ, trong lòng lại tiếc nuối nhớ đến anh bạn nhỏ của Yên Tần, hắn không ngừng tự hỏi liệu Yên Tần mười chín tuổi bây giờ có to như kiếp trước hay không.
Hệ thống:【Bỏ ngay cái suy nghĩ của ngươi đi.】
Lận Tuy xin lỗi:【Xin lỗi đã làm bẩn tai mi.】
Sau đó duy trì nguyên tắc thấy hệ thống đau khổ hắn lại càng hạnh phúc, hắn tiếp tục nhớ lại từng chi tiết, càng nghĩ càng thấy Yên Tần rất tuyệt vời.
Hệ thống:...
A a a a cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, dao của nó đâu rồi!
Lận Tuy vừa nghĩ đến cảnh nó giậm chân vì giận dữ mà nở nụ cười thỏa mãn.
...
Tác giả có điều muốn nói:
Anh Yên: Vợ à, nói chi tiết hơn được không【Xấu hổ.jpg】